Gả Ăn Chơi Trác Táng

Chương 114




Nghe vậy, Cố Cửu Tư trầm mặc.


 

Sau khi thiên hạ đại loạn, Vương Thiện Tuyền tự lập làm vua ở Dương Châu, sau khi Vương Thiện Tuyền chết, Dương Châu nội đấu, cuối cùng chọn ra Vương Niệm Thuần nhỏ tuổi nhất làm vua trong mười lăm nhi tử của Vương Thiện Tuyền, mười bốn người còn lại đều bị Lạc Tử Thương giết. Mà mẫu thân của Vương Niệm Thuần, là Cơ phu nhân.


 
Vị Cơ phu nhân này xuất thân vũ cơ, nghe nói cũng từng là quý tộc tiền triều, gia cảnh sa sút bị đưa vào nơi lầu xanh, sau đó bị Vương Thiện Tuyền nạp vào phủ vì múa đẹp, sinh ra Vương Niệm Thuần rồi làm thiếp thất.


 
Sở dĩ Lạc Tử Thương chọn Vương Niệm Thuần và Cơ phu nhân trong một đám phu nhân, quan trọng nhất là dễ dàng khống chế. Bây giờ Vương Niệm Thuần chưa đầy năm tuổi, còn Cơ phu nhân thân phận thấp kém, nếu không dựa vào Lạc Tử Thương thì căn bản không có khả năng áp chế Dương Châu. Bây giờ Lạc Tử Thương đang hợp tác với Cơ phu nhân, Cơ phu nhân bảo vệ Dương Châu thay hắn, hắn nhậm chức ở Đông Đô.


 
Bất kể vì sao Lạc Tử Thương nhất định phải ở lại Đông Đô, nhưng dựa theo quan hệ của hắn và Cơ phu nhân, rất rõ ràng, một ngàn vạn đổi lấy nợ, rõ ràng không phải ý của Cơ phu nhân, là ý của Lạc Tử Thương.


 
Nhưng Cố Cửu Tư không thể nói quá nhiều, quá nhiều sẽ khó tránh khỏi tranh chấp.


 
Từ điều kiện này xem ra, Lạc Tử Thương vẫn muốn giữ lại một phần thực lực cho Dương Châu, nếu Đại Hạ mở rộng nợ Đại Hạ ra toàn bộ quốc gia, vậy tất nhiên sẽ bảo đảm hệ thống tín dụng, Lạc Tử Thương mua cái này, dù sau đó bán trao tay thì cũng vẫn có thể nhận được một khoản tiền. Mà trên thực tế, Đại Hạ cũng sẽ không tự hủy trường thành, từ bỏ việc trả nợ nước. Bởi vì một khi từ bỏ, muốn bán nước nợ sẽ rất khó khăn. Mà đây là một khoản vốn lưu động rất lớn.


 
Hắn đột nhiên bội phục Lạc Tử Thương, người này luôn có thể tìm được lối ra cho mình trong tuyệt cảnh.


 
“Ngươi thấy thế nào?”



 
Phạm Hiên giương mắt nhìn hắn, Cố Cửu Tư nhìn Phạm Hiên, hắn nói: “Thần không có suy nghĩ gì, nghe theo bệ hạ phân phó.”


 
Phạm Hiên trầm mặc, một lúc lâu sau, rốt cuộc ông nói: “Lạc Tử Thương nói với trẫm, khoản tiền này, muốn Dương Châu lấy ra hết, hắn không áp chế được những người khác, cần phải trấn an. Trẫm hiểu nỗi khó xử của hắn, nếu trẫm ở vị trí của hắn, quả thực cũng không làm được, hắn bằng lòng lấy một ngàn vạn lượng bạc ra đã chứng minh là hắn thành tâm rồi, ngươi cảm thấy chuyện này trẫm phải làm thế nào?”


 
Cố Cửu Tư nghe Phạm Hiên đặt câu hỏi, hắn hiểu Phạm Hiên đang do dự, hắn nghĩ, sau đó nói với Phạm Hiên: “Vi thần cho rằng, không thể bỏ nợ nước. Mở rộng nợ nước, thật ra là căn cứ vào sự tín nhiệm của người dân, tiền đề là có thể có một nguồn thu nhập từ thuế để củng cố cục diện chính trị hòa hảo. Sở dĩ nợ của U Châu có thể vận hành là bởi vì thê tử của thần đã tính khoản tài chính thu nhập từ thuế và những khoản thu vào của Dương Châu trong tương lai, có đủ năng lực trả lại. Nhưng bây giờ số tiền này dùng cho Hoàng Hà, bệ hạ có thể bảo đảm lợi nhuận không? Nếu không thể thì sao dám mở ra nợ nước?”


 
“Dương Châu mua lại nợ nước, sau đó qua tay bán đi, người tiếp nhận là dân chúng, đến lúc đó nếu không trả được số tiền này, danh dự của triều đình phải làm sao?”


 
Phạm Hiên thở dài, ông gật đầu nói: “Trẫm hiểu. Nhưng nếu không cho Dương Châu một vài lợi ích, e là Lạc Tử Thương cũng không lấy được số tiền này.”


 
Cố Cửu Tư không nói nữa, Phạm Hiên nâng mắt: “Thôi, ngươi về nghĩ lại đi, ta sẽ tìm người khác để hỏi.”


 
Cố Cửu Tư vâng lời lui xuống, về nhà, Liễu Ngọc Như và mọi người đang xem sổ sách.


 
Bây giờ bán Thần Tiên Hương ở Đông Đô rất tốt, đợt gạo thứ hai cũng đã vận chuyển từ Vọng Đô đến đây. Liễu Ngọc Như thấy Cửu Tư về, mặt ủ mày chau, Diệp Vận nhìn Liễu Ngọc Như một cái, Liễu Ngọc Như ho nhẹ một tiếng, nói với Diệp Vận: “Ta đi xem Cửu Tư.”


 
Diệp Vận cười, không nói gì, xoay người đi, nàng ôm sổ sách, nghĩ đến chuyện đi kiểm kê gạo thóc, nghĩ quá nhập thần, cúi đầu vội vàng đi về phía trước, đột nhiên va vào một người. Nàng bị va phải suýt thì ngã xuống, đối phương nhanh chóng giữ nàng lại, cười nói: “Cô nương đi đường cũng nên cẩn thận.”


 
Giọng nói này cực kỳ dễ nghe, như một dòng suối trong róc rách chảy, Diệp Vận ngơ ngác nâng mắt, đập vào mắt là một gương mặt cực kỳ tuấn mỹ, nhìn qua mới chỉ ngoài ba mươi, nhưng trong mắt lại mang theo sự thông thấu đã trải qua chuyện đời. Diệp Vận nhìn mà sửng sốt, một lát sau nàng mới hồi thần lại, lui một bước nói: “Gặp Giang đại nhân.”


 
Nàng đã nghe nói cữu cữu Giang Hà của Cố Cửu Tư đến Cố phủ ở, gương mặt này có vài phần tương tự Cố Cửu Tư, cũng không khó đoán ra thân phận của người này.


 
Nghe Diệp Vận nói, Giang Hà nhướng mày hỏi: “Ồ, biết ta à?”


 
“Dân nữ là Diệp Vận quản lý Thần Tiên Hương, từng nghe Thiếu phu nhân nhắc đến ngài.”



 
Diệp Vận trả lời cung kính, nghe vậy Giang Hà nhìn Diệp Vận nhiều thêm vài lần, cười tủm tỉm nói: “Diệp gia đại tiểu thư là người như vậy, trái lại ngoài dự đoán của ta. Xem ra cô nương nào bên cạnh Ngọc Như cũng đều lợi hại.”


 
Diệp Vận cúi đầu không nói gì, nàng chưa từng gặp nam nhân nào đẹp như vậy, người này rất giống Cố Cửu Tư, nhưng lại có nhiều khí chất mà Cố Cửu Tư không có, khí chất này là trí mạng đối với nữ nhân.


 
Thấy nàng quẫn bách, Giang Hà cười, dịu dàng nói: “Diệp tiểu thư có việc đi đi, Giang mỗ không tiễn.”


 
Diệp Vận trầm ổn đáp lời rồi lui xuống. Sau khi nàng ra khỏi cửa, Thẩm Minh đi ra từ trong sân, vui vẻ hỏi: “Ta nghe nói Diệp Vận đến, người đâu?”


 
“Diệp tiểu thư đi rồi.”


 
Hạ nhân cười nói: “Lần sau Thẩm đại nhân phải đến sớm hơn mới được.”


 
Thẩm Minh nghe vậy không vui: “Nàng ấy cũng không biết chờ ta.”


 
Người bên cạnh đều cong môi cười, Giang Hà nghe xong liền nói: “Theo đuổi cô nương ấy, cần phải chủ động chút.”


 
“Ai theo đuổi cô nương?!”


 
Thẩm Minh lập tức nổi giận, hắn nói thầm: “Ta, ta có việc tìm nàng ta mà.”


 
Nói xong Thẩm Minh cũng không muốn nói chuyện với Giang Hà, xoay người chạy đi.


 
Liễu Ngọc Như tiễn Diệp Vận đi rồi đi tìm Cố Cửu Tư, từ khi vào nhà Cố Cửu Tư không hề nói gì, hắn ngồi trong phòng, cúi đầu suy nghĩ. Liễu Ngọc Như đi qua, dịu dàng hỏi: “Sao thế?”


 
“Lạc Tử Thương đồng ý đưa tiền rồi.”


 
Cố Cửu Tư thở dài: “Nhưng hắn nói, hắn chỉ đồng ý thôi thì không được, Dương Châu phải chi ra nhiều tiền như vậy, trở lực rất lớn, cần phải cho Dương Châu một vài lợi ích mới được.”


 
Nghe vậy, Liễu Ngọc Như suy tư: “Hắn nói cũng không phải không có lý.”


 
“Ta hiểu,” Cố Cửu Tư ngẩng đầu lên nhìn Liễu Ngọc Như, “Cho nên ta mới lo đây. Không thể đưa nợ nước cho hắn, bởi vì ta không định trả số tiền này. Ta để Dương Châu chi ra số tiền lớn như vậy là làm Dương Châu suy yếu, nếu không, ngày ngày Dương Châu nhìn chúng ta và Lưu Hành Tri long tranh hổ đấu, ngộ nhỡ Lạc Tử Thương có lòng khác, vậy quả thực là dưỡng hổ vì hoạn.”


 
“Có lẽ bệ hạ cũng đã nghĩ đến.” Liễu Ngọc Như nghĩ, “Dương Châu phải chi số tiền này, thật ra cũng đơn giản.”


 
“Hả?”


 
Cố Cửu Tư nâng mắt nhìn Liễu Ngọc Như, Liễu Ngọc Như cười nói: “Cửu Tư chàng nghĩ xem, quan Dương Châu toàn là gia tộc kinh thương, quan thương gắn bó, đúng không?”


 
Cố Cửu Tư ngẩn người, hai bọn họ đều đến từ Dương Châu, Cố Cửu Tư biết rất rõ quan trường Dương Châu. Liễu Ngọc Như dịu dàng nói: “Cho nên quan trường Dương Châu đại biểu cho lợi ích của thương nhân Dương Châu, một khi thương nhân Dương Châu đồng ý chuyện này, vậy không còn lực cản nào nữa. Bọn họ muốn lợi ích, chúng ta cho bọn họ lợi ích là được.”


 
“Vậy lợi ích này cho cái gì thì tốt?”


 
Cố Cửu Tư nhìn Liễu Ngọc Như, vội vàng hỏi, Liễu Ngọc Như do dự một lát, nàng nghĩ, cuối cùng nói: “Cửu Tư, hay là ta đi tìm Lạc Tử Thương nói chuyện.”


 
“Nàng đi nói?”


 
Cố Cửu Tư ngẩn người, Liễu Ngọc Như gật đầu: “Đúng vậy, ta tìm hắn nói.”


 
Cố Cửu Tư im lặng, Liễu Ngọc Như nâng mắt nhìn hắn, nàng hiểu hắn đang nghĩ gì, nàng trầm mặc một lát, cuối cùng bảo: “Ta để Vận Nhi đi nói…”


 
“Nàng đi đi.”


 
Cố Cửu Tư hít sâu một hơi, đột nhiên mở miệng, Liễu Ngọc Như ngẩn người, sau đó nàng kinh ngạc hỏi: “Không… không phải chàng không thích…”


 
“Ta không thích.” Cố Cửu Tư cười khổ, “Nhưng ta cũng là bình dấm chua, nàng là người làm ăn, ta không thích cái này nàng không được đi nói chuyện, ta không thích cái kia nàng không được đi nói chuyện, vậy thì lòng dạ ta quá hẹp hòi rồi.”


 
Nói rồi Cố Cửu Tư hào phóng bảo nàng: “Cho nên nàng đi nói đi, chỉ cần trái tim của nàng ở chỗ ta, nàng đi gặp ai cũng được.”


 
Nghe vậy, Liễu Ngọc Như dùng quạt tròn che khuất nửa khuôn mặt, thấp giọng cười rộ lên.


 
“Nàng cười cái gì?”


 
Cố Cửu Tư nhíu mày, ra vẻ không vui: “Lúc này nàng nên cảm động mới đúng?”


 
“Lang quân trẻ con lắm,” Liễu Ngọc Như cong môi, “Tổng cộng Lạc Tử Thương nói chuyện với ta ba lần, chàng nhớ đến bây giờ, chàng nói chàng là bình dấm chua, quả thực không sai.”


 
Trên chuyện này Cố Cửu Tư cũng cảm thấy mình hơi mẫn cảm, hắn đuối lý, vội vàng đổi đề tài: “Khi nào thì nàng đi tìm hắn?”


 
Liễu Ngọc Như nghĩ nghĩ, nàng quay đầu nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, sau đó nói: “Hay là bây giờ đi luôn.”


 
“A?”


 
“Không ổn?”


 
Liễu Ngọc Như quay đầu nhìn hắn, Cố Cửu Tư ho nhẹ một tiếng, sau đó gật đầu nói: “Ổn ổn ổn.”


 
Liễu Ngọc Như chuẩn bị ra ngoài, nàng sai người chuẩn bị đồ, nàng cầm bản đồ và dự toán theo, đổi xiêm y rồi đến Lạc phủ.


 
Liễu Ngọc Như chân trước ra cửa, Cố Cửu Tư sau lưng lập tức thay đồ đi theo ra cửa. Cố Cửu Tư theo đuôi Liễu Ngọc Như cả đường, lúc đến Lạc phủ thì Liễu Ngọc Như đã đưa bái thiếp, Cố Cửu Tư vòng đến hậu viện, suy nghĩ xem nên trèo tường vào thế nào.


 
Lúc bái thiếp của Liễu Ngọc Như đưa vào, Lạc Tử Thương đang câu cá, quản gia vừa đưa bái thiếp của Cố gia đến, Lạc Tử Thương thấy hoa văn của bái thiếp Cố gia, hắn nheo mắt, lập tức nói: “Không gặp.”


 
“Là Cố Thiếu phu nhân.”


 
Quản gia cung kính nói, Lạc Tử Thương ngẩn người, theo bản năng hỏi: “Cố Cửu Tư đâu?”


 
“Cố đại nhân không đến.”


 

Lạc Tử Thương nhíu mày, hắn suy nghĩ, không hiểu Liễu Ngọc Như đến một mình là có ý gì, nhưng cuối cùng hắn vẫn gật đầu, sai người mời Liễu Ngọc Như vào.


 
Dù sao Liễu Ngọc Như cũng là nữ quyến, Lạc Tử Thương gặp nàng không thể tuỳ ý như gặp Cố Cửu Tư, hắn đi thay đồ, sau đó mới đến phòng khách.


 
Lúc hắn đến phòng khách, Liễu Ngọc Như đang ngắm một bức tranh sơn thuỷ trong phòng.


 
Nàng mặc váy dài màu lam, thủy lam sa mỏng, áo đơn màu trắng, chiều dài cổ áo thích hợp, váy dài tôn lên cần cổ thon dài của nàng, nhìn qua như một con chim hạc ưu nhã, rơi vào trong nhà hắn.


 
Hắn không kinh động đến nàng, lẳng lặng đứng ở cửa một lúc, lẳng lặng ngắm bóng dáng Liễu Ngọc Như thật chăm chú.


 
Một lát sau Liễu Ngọc Như mới quay đầu, thấy Lạc Tử Thương đứng ở cửa, nàng ngẩn người, sau đó thong dong cười rộ lên, dịu dàng nói: “Lạc đại nhân.”


 
“Liễu phu nhân.”


 
Lạc Tử Thương gật đầu, gọi nàng bằng một xưng hô khác.


 
Nàng đã làm ăn được một khoảng thời gian dài, trong vòng làm ăn, mọi người bắt đầu lấy “Liễu phu nhân” làm tôn xưng của nàng.


 
Nữ tử không phụ thuộc vào nhà trượng phu mới có thể có tư cách mang họ của mình.


 
Liễu Ngọc Như cũng không cảm thấy bối rối với xưng hô này, nàng cười xem như câu trả lời, Lạc Tử Thương đi vào phòng khách, mời Liễu Ngọc Như ngồi xuống, sau khi ngồi xuống, Lạc Tử Thương mới nói: “Liễu phu nhân hứng thú với bức hoạ kia?”


 
“Bức họa này là Lạc đại nhân tự tay vẽ đúng không?”


 
Liễu Ngọc Như nhìn Lạc Tử Thương, nàng nói: “Là một nơi ngoài thành Dương Châu, thiếp thân biết.”


 
Lạc Tử Thương không nói gì, hắn uống ngụm trà, gật đầu nói: “Đúng vậy, Liễu phu nhân từng đi qua rồi sao?”


 
“Lúc niên thiếu, mỗi tháng mẫu thân đều sẽ đưa ta lên chùa cầu phúc nên ta có biết nơi này.”


 
Động tác uống trà của Lạc Tử Thương dừng lại, một lát sau, hắn đổi đề tài: “Liễu phu nhân không có việc gì không đến làm phiền, hẳn là không phải tới tìm Lạc mỗ ôn chuyện đúng không?”


 
“Tất nhiên không phải,” Liễu Ngọc Như cầm mấy bản vẽ bên cạnh lên, “Lần này Ngọc Như đến là muốn nói chuyện làm ăn với Lạc đại nhân.”


 
Nói rồi nàng trải bản vẽ xuống bàn, Lạc Tử Thương đi đến bên cạnh bàn, nhìn bản vẽ trên bàn, nghi hoặc hỏi: “Đây là?”


 
“Đây là tuyến đường thương đội của Ngọc Như sau này.”


 
Giọng Liễu Ngọc Như bình tĩnh, nàng chỉ vào bản vẽ nói: “Tuyến đường chủ yếu của thương đội này là vận tải đường thuỷ, sẽ xuất phát từ U Châu, nam đến Dương Châu, tây thông Tư Châu, đông ra ngoài biển, dọc đường đi sẽ chuyển qua đường bộ, mạng lưới vận chuyển này có thể bảo đảm phí tổn ở mức thấp nhất và hàng hoá sẽ được bán ở khắp mọi nơi.”


 
Lạc Tử Thương không nói gì, hắn lẳng lặng nhìn bản vẽ này chằm chằm, hắn không biết sao Liễu Ngọc Như có thể nghĩ đến mấy thứ này, thông qua thành lập kho hàng, quy hoạch tuyến đường, phối hợp đường bộ và đường thủy một cách hợp lý để giảm phí tổn, hắn nghĩ thế nào cũng không rõ, sao một nữ nhân lại nghĩ đến mấy thứ này.


 
Liễu Ngọc Như thấy hắn im lặng, nàng tiếp tục nói: “Con đường này, nếu muốn từ Dương Châu đến Tư Châu, Hoàng Hà sẽ là đường sông mấu chốt.”


 
Nghe vậy, Lạc Tử Thương nâng mắt nhìn nàng, hắn cong miệng: “Liễu phu nhân nói đùa rồi, Hoàng Hà cũng không thích hợp để thông tàu thuyền.”


 
Liễu Ngọc Như lắc đầu: “Hoàng Hà có thích hợp để thông tàu thuyền hay không, phải xem Lạc đại nhân.”


 
Lạc Tử Thương không nói gì, Liễu Ngọc Như trải bản vẽ thứ hai ra, bản vẽ thứ hai là phương án Lạc Tử Thương đề xuất để tu sửa Hoàng Hà. Tư sửa Hoàng Hà, một mặt chú trọng đến tu sửa đê đập, mặt còn lại là quy hoạch phân luồng thế nào.


 
Mà phương án Lạc Tử Thương đưa ra, đường sông tiếp nhập vùng đất thấp của Thái Sơn Bắc Lộc từ đường xưa, địa thế bằng phẳng, tất nhiên dòng nước sẽ không chảy gấp.


 
“Nếu dựa theo phương án của Lạc đại nhân, tương lai trăm năm của Hoàng Hà đều thích hợp để thông tàu thuyền.” Liễu Ngọc Như chỉ vào mấy nơi trọng yếu Lạc Tử Thương quy hoạch ra: “Mà phương án của Lạc đại nhân chỉ cần có một cái đê đập mở ra phía nam là có thể phân dòng đến Hoài Thủy, đi thẳng từ Hoài Thủy đến Dương Châu. Đến lúc đó, thương đội có thể đi thẳng từ Dương Châu đến Tư Châu nhờ vận tải đường thuỷ.”


 
Nghe Liễu Ngọc Như nói, Lạc Tử Thương nhìn chằm chằm bản đồ, xác nhận nhiều lần, phát hiện Liễu Ngọc Như nói không sai.


 
Nếu dựa theo cách này để tu sửa Hoàng Hà, vậy sau này vận tải đường thuỷ của Dương Châu sẽ càng phát đạt.


 
Liễu Ngọc Như thấy hắn trầm tư, nàng bắt đầu giải thích tỉ mỉ, bắt đầu xuất phát từ đâu, đi thuyền nào, đến đó mất mấy ngày…


 
Lúc nói chuyện, Liễu Ngọc Như cách hắn không xa, nàng không thể cách quá xa, bởi vì bản vẽ lớn như vậy, hắn nhìn không rõ. Nhưng nàng lại không thể gần quá. Nàng kéo một khoảng cách cực kỳ khéo léo, nhưng mà trong khoảng cách này, hắn vẫn có thể ngửi được mùi ngọc lan hương thuộc về mình nàng thổi qua như có như không, lượn lờ quanh chóp mũi hắn, làm hắn không yên.


 
Một lúc lâu sau, rốt cuộc Liễu Ngọc Như cũng nói xong, nâng mắt nhìn hắn: “Lạc đại nhân cảm thấy ý tưởng này của thiếp thân thế nào?”


 
Lạc Tử Thương bị gọi hoàn hồn, hắn lặng lẽ lùi một bước, cười nói: “Ý tưởng của Liễu phu nhân rất tốt, có điều tại hạ vẫn không hiểu, vì sao Liễu phu nhân lại đến nói mấy chuyện này?”


 
“Lạc đại nhân,” Liễu Ngọc Như cúi đầu thu bản đồ, giọng nói hờ hững, “Thiếp thân đến nói mấy chuyện này là hy vọng có thể hợp tác với Lạc đại nhân. Về chuyện tu sửa Hoàng Hà, Lạc đại nhân có thể trở về bàn bạc lại với người Dương Châu. Vừa nãy ta đã tính cho ngài, nếu tuyến đường này sửa thông, tất cả phí tổn khi vận chuyển sẽ giảm ít nhất một nửa. Dương Châu sẽ phát đạt nhờ vận tải đường thuỷ, tu sửa Hoàng Hà là chuyện có lợi đối với Dương Châu. Mà sau khi Lạc đại nhân tu sửa Hoàng Hà,” Liễu Ngọc Như cười, “Thiếp thân có thể coi như đó là phí Lạc đại nhân đầu quân vào thương đội của thiếp thân, sau này hàng hoá Dương Châu vận chuyển trong thương đội của ta sẽ được giảm một phần phí.”


 
Nghe vậy, Lạc Tử Thương gật đầu nói: “Tại hạ hiểu rồi, Liễu phu nhân,” Lạc Tử Thương cười rộ lên, “Đây là đảm đương thuyết khách thay phu quân.”


 
“Là vì phu quân, cũng là vì bản thân.” Liễu Ngọc Như uống ngụm trà, hờ hững nói, “Lạc đại nhân có muốn suy nghĩ đến việc đầu tư ít tiền vào cổ phần của thương đội này không?”


 
Lạc Tử Thương sửng sốt, Liễu Ngọc Như tiếp tục phân tích lợi nhuận của thương đội cho Lạc Tử Thương.


 
Nếu thương đội này thật sự thành lập, lợi nhuận có thể nói là kinh người, người kiến thức rộng rãi như Lạc Tử Thương cũng động tâm.


 
Liễu Ngọc Như nói chuyện vững vàng, loại vững vàng này cho người ta một cảm giác tín nhiệm khó tả, cảm thấy không phải nàng đang thuyết phục ngươi, mà là đang nói một chuyện khách quan không thể nghi ngờ với ngươi.


 
“Nếu Lạc đại nhân không yên tâm, có thể đầu tư tiền trước, sau khi thương đội bắt đầu hoạt động, ngài không muốn tiếp tục, vậy mỗi năm ta sẽ trả ngài một số tiền bằng giá gốc. Coi như tiền này là ngài cho ta mượn, ngài thấy thế nào?”


 
Nghe vậy, trong lòng Lạc Tử Thương ngo ngoe rục rịch.


 
Tuy là làm quan, nhưng ai cũng muốn có tài sản riêng của mình. Hắn biết rõ, Liễu Ngọc Như phải làm chuyện này, chỉ cần có thể làm được là có thể kiếm được rất nhiều tiền.


 
Liễu Ngọc Như nhìn sắc mặt Lạc Tử Thương, biết hắn động tâm, bèn nói: “Lạc đại nhân, thật ra ngài cũng đừng nghĩ nhiều, chuyện này đối với ngài mà nói, chỉ có kiếm không có thiệt. Bây giờ ngài chỉ cần làm hai việc, đưa tiền, tu sửa Hoàng Hà. Về vấn đề tiền, nếu làm ăn tốt, ngài có thể tiếp tục chia hoa hồng; nếu lỗ vốn, ta trả ngài tiền vốn, có thể nói là không hề nguy hiểm. Còn về Hoàng Hà, sửa được rồi, đây là chuyện lớn trăm năm lợi quốc lợi dân, sau này trên sử sách tất có tên của ngài. Hơn nữa sau khi sửa xong, danh vọng của ngài trong lòng người dân sẽ khác, đến lúc đó bất cứ kẻ nào muốn động đến ngài đều phải nghĩ đến người dân.”


 
“Nói tốt như vậy,” Lạc Tử Thương nghĩ, “Vì sao Liễu phu nhân còn tìm Lạc mỗ?”


 
“Vấn đề này, rất rõ ràng.”



 
Liễu Ngọc Như uống ngụm trà, không hề do dự nói: “Bởi vì ngươi có tiền.”


 
Lạc Tử Thương ngẩn người, một lát sau, hắn không nhịn được bật cười, bất đắc dĩ nói: “Liễu phu nhân, ngươi thật là…”


 
Sắc mặt Liễu Ngọc Như không thay đổi, Lạc Tử Thương uống trà, lắc đầu nói: “Thôi thôi, Liễu phu nhân, nói thật, tài ăn nói của ngài quá tốt, ta thật sự không nghĩ ra lý do gì để từ chối. Vậy cho tại hạ hỏi hai vấn đề cuối cùng.”


 
“Mời ngài.”


 
“Nếu ta từ chối, ngươi định đối phó với ta thế nào?”


 
Nghe thấy vấn đề này, Liễu Ngọc Như giương mắt nhìn hắn, Lạc Tử Thương hứng thú nhìn nàng chằm chằm, hoàn toàn không nghĩ nàng sẽ không trả lời. Nhưng mà sau khi khựng lại, quả thực Liễu Ngọc Như trả lời: “Nếu Lạc đại nhân từ chối, ta sẽ kiến nghị bệ hạ thu thuế tất cả hàng hoá đến từ Dương Châu.”


 
Lạc Tử Thương làm ra biểu tình hít hà một hơi: “Quả nhiên chỉ có nữ tử và tiểu nhân khó nuôi. Vậy,” Lạc Tử Thương nói tiếp, “Vấn đề cuối cùng. Trước kia ta đã làm nhiều chuyện như vậy, ngài còn hợp tác với ta, không nghĩ xem Diệp Thế An, Cố Cửu Tư sẽ nghĩ thế nào sao?”


 
Liễu Ngọc Như nghe vậy, một lúc sau, nàng chậm rãi nói: “Ta là người làm ăn. Chuyện của các ngươi không liên quan đến ta.”


 
Nghe vậy, Lạc Tử Thương cười ha ha, hắn vỗ đùi nói: “Liễu phu nhân, ngài đúng là không biết nói dối.”


 
Sắc mặt Liễu Ngọc Như không thay đổi, Lạc Tử Thương dừng tiếng cười, dựa vào ghế, nhìn Liễu Ngọc Như chằm chằm, dịu dàng nói: “Liễu phu nhân không nói thật, ta nói thay Liễu phu nhân, suy nghĩ của Liễu phu nhân tất nhiên là, hợp tác ngắn ngủi không sao cả, lừa tiền đến tay trước, ngày sau lại đến chỉnh đốn hắn.”


 
Nghe vậy, Liễu Ngọc Như hoàn toàn không hề xấu hổ buồn bực khi bị vạch trần, Lạc Tử Thương nhìn Liễu Ngọc Như, chờ nàng phản ứng, một lúc lâu sau, Liễu Ngọc Như buông chén trà, hờ hững nói: “Nói trắng ra như vậy, thiếp thân rất ngại.”


 
“Cho nên,” ánh mắt Liễu Ngọc Như rơi xuống người Lạc Tử Thương, “Lạc đại nhân quyết định thế nào?”


 
“À, Lạc mỗ trời sinh phản cốt, nếu là những người khác đến, có lẽ Lạc mỗ còn phải nghĩ lại. Nhưng mà,” Lạc Tử Thương nhìn Liễu Ngọc Như, mềm giọng nói, “Nếu là Liễu lão bản, tại hạ cam tâm tình nguyện bị lừa.”


 
“Ồ?” Liễu Ngọc Như cười rộ lên, “Lạc đại nhân nói thật?”


 
“Thật.”


 
Có được lời này, Liễu Ngọc Như nở nụ cười dịu dàng: “Vậy ngài muốn suy nghĩ đến chuyện lấy thêm tiền không, chỗ ta vẫn còn công trình…”


 
Lạc Tử Thương ngẩn người, sau đó nghe Liễu Ngọc Như bắt đầu giới thiệu hạng mục thiếu tiền tiếp theo của nàng.


 
Một lúc lâu sau Lạc Tử Thương mới hoãn lại, hắn nâng tay lên vỗ trán mình, thống khổ nói: “A, Liễu lão bản đúng là không dễ lừa.”


 
“Nếu không lừa được Lạc đại nhân, vậy tại hạ cáo từ?”


 
Liễu Ngọc Như đứng dậy, Lạc Tử Thương cũng không giữ nàng lại, tiễn Liễu Ngọc Như ra khỏi Lạc phủ.


 
Sau khi nàng đi ra ngoài, Lạc Tử Thương đứng ở phòng khách, hắn nhìn tranh mực sơn thuỷ trong phòng khách, một lúc sau, cúi đầu cười.


 
Còn Liễu Ngọc Như ra khỏi cửa, vừa vào xe ngựa đã thấy Cố Cửu Tư ngồi trong xe ngựa.


 
Hắn mặc áo ngoài màu đỏ, áo đơn màu trắng, đỉnh đầu kim quan nạm châu, tay cầm quạt mạ vàng nhỏ, áo choàng màu đỏ đi chỉ vàng thêu kim cúc, nhìn qua cả người cực kỳ diễm lệ.


 
Dung mạo của Cố Cửu Tư mặc như vậy cực kỳ thích hợp, có điều vốn dĩ dung nhan của hắn đã cực kỳ diễm lệ, mặc như vậy đẹp đến nỗi quá bắt mắt, làm người ta căn bản không thể dời mắt.


 
Liễu Ngọc Như ngẩn người, một lát sau, nàng thấy Cửu Tư quay đầu qua, cười với nàng, dịu dàng nói: “Trên đường nhớ nàng, bèn đến đợi nàng.”


 
Nghe hắn nói vậy, lại đối diện với đôi mắt xinh đẹp đó, tim Liễu Ngọc Như không khỏi đập nhanh nửa nhịp.


 
Nàng cười, cúi đầu nói: “Vậy về nhà đi.”


 
Cố Cửu Tư đáp lời, để Liễu Ngọc Như ngồi xuống bên cạnh mình.


 
Liễu Ngọc Như ngồi xuống bên cạnh hắn, ôm bản vẽ trong tay, một lát sau, nàng thật sự không nhịn được nữa, cười ra tiếng.


 
Cố Cửu Tư ngẩn người, sau đó hỏi: “Nàng cười cái gì?”


 
“Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như nâng mắt lên, nhìn Cố Cửu Tư trước mặt vẫn đang giả bộ, đè nén nụ cười, “Cách chàng ghen đúng là không giống bình thường.”


 
Vừa nghe vậy Cố Cửu Tư liền biết là Liễu Ngọc Như đã nhìn thấu tâm tư của hắn. Hắn cũng không thấy ngại, dứt khoát nói: “Nam nhân ưu tú chẳng sợ ganh đua.”


 
Nói rồi, hắn cười tươi với Liễu Ngọc Như: “Đặc biệt là, tuấn tú như lang quân nhà nàng vậy.”


 

 
Tác giả có lời muốn nói: 【 khi nam chính ghen 】


 
Tổng tài: Người phụ nữ này, em là của tôi.


 
Cố Cửu Tư: Nữ nhân, soái khí như ta là của nàng.