Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Chương 481: Tôi ở chung phòng với anh ấy (1)



Tần Chỉ Ái cười với nhân viên đó một cái, sau đó ra hiệu bằng mắt cho người đó rời đi, đến khi hắn đi được một khoảng khá xa, Tần Chỉ Ái mới bước lên một bước.

Cô biết Cố lão gia, là nhờ lúc đóng giả làm Lương Đậu Khấu.

Lúc trước khi giao dịch của cô với Lương Đậu Khấu kết thúc, cô và Lương Đậu Khấu cũng trở thành người xa lạ.

Vì vậy lúc này dù ở trước mặt cô đều là những người cô biết nhưng vẫn phải giả vờ như không biết, lễ phép mỉm cười, lại chính thức chào hỏi: “Chào ngài, tôi là thư ký của Cố tổng, xin hỏi hai vị là…?”

Âm thanh của cô vang lên, khiến bàn tay đang dâng trà cho Cố lão gia của Lương Đậu Khấu run lên một cái.

Lương Đậu Khấu đeo mắt kính và khẩu trang nên Tần Chỉ Ái không thể nhìn rõ biểu hiện của cô ta nhưng đầu ngón tay cầm tách trà của Lương Đậu Khấu trở nên trắng bệch, cô vẫn biết được Lương Đậu Khấu đang khiếp sợ.

Bầu không khí có hơi giằng co.

Cố lão gia nhận thấy được sự bất thường của Lương Đậu Khấu nên ngẩng đầu nhìn cô: “Sao vậy Tiểu Khấu?”

“Không có gì thưa ông.” Lương Đậu Khấu rất nhanh khôi phục lại tư thế bình tĩnh như lúc đầu, âm thanh dịu dàng như nước: “Cháu thấy thư ký của Dư Sinh hình như khá giống cháu.”

Cố Dư Sinh nghe thấy có chút hứng thú, nghiêng đầu nhìn Tần Chỉ Ái, đúng thật là có chút hơi giống, tin rằng cô vì vậy mà ngây người nên cũng không nói nữa.

Lương Đậu Khấu để tách trà trong tay xuống, quay đầu nhìn về phía Tần Chỉ Ái, ngữ khí mềm mại dịu dàng kèm theo chút khách sáo, giống như một Lương Đậu Khấu hoàn toàn mới mà Tần Chỉ Ái chưa từng gặp: “Chào cô, tôi họ Lương, người này chính là ông nội của Dư Sinh.”

Tần Chỉ Ái vội vàng lễ phép chào hỏi: “Chào Cố lão tiên sinh, chào Lương tiểu thư.”

Lương Đậu Khấu tiếp tục mở miệng, âm thanh vẫn ấm áp nhu hòa như thường: “Trước đây ông chưa biết Dư Sinh đã mua lại Hối thị, vẫn luôn chưa đến tham quan, nhưng lại vì những chuyện khác mà ông cũng không tiện đi, ngày hôm nay đúng lúc ông biết được nhân viên ở Hối Thị đang tham gia ngoại khóa ở đây nên liền đến vốn muốn cho Dư Sinh một niềm vui bất ngờ nhưng lại không tìm thấy anh ấy.”

Lương Đậu Khấu hời hợt giải thích vì sao cô ta và Cố lão gia lại ở đây xong, Lương Đậu Khấu lại đi vào vấn đề chính: “Thư ký Tần, bây giờ cô biết Dư Sinh đang ở đâu không?”

“Tôi gọi điện thoại hỏi một chút.” Tần Chỉ Ái nói xong liền lấy điện thoại di động ra.

Cô gọi cho Tiểu Vương một cú điện thoại trước, không có người bắt máy, sau đó lại gọi điện thoại cho Cố Dư Sinh, cũng không có người bắt máy.

Cô để điện thoại di động xuống, nghĩ ra một nguyên nhân hợp lý, sau đó lại giải thích: “Có thể Cố tổng đang tắm suối nước nóng không có mang điện thoại di động theo bên người nên không thể liên lạc được.”

“Như vậy sao…” Lương Đậu Khấu không để ý đến Tần Chỉ Ái, nhìn về phía Cố lão gia: “Ông, ông đừng nóng giận, đợi lát nữa Dư Sinh tắm xong, có thể nhìn thấy cuộc gọi nhỡ trong điện thoại, chắc là sẽ gọi điện thoại lại cho ông.”

Dừng một chút, Lương Đậu Khấu lại nói: “… Ông, bây giờ cũng không còn sớm nữa, hay là ông đi nghỉ một chút trước đi?”

Nhìn thấy Cố lão gia gật đầu, Lương Đậu Khấu mới quay lại nói với Tần Chỉ Ái: “Thư ký Tần, hình như Sơn Trang đã được đặt phòng hết rồi, tôi không thể tìm phòng nào cho ông nghỉ ngơi được, cô có thể giúp tôi liên hệ với người phụ trách sắp xếp cho ông một phòng để nghỉ ngơi không?”