Em Trai Nuôi Là Người Yêu Bí Mật

Chương 2: Tranh cãi



Hy Lâm nghĩ ngợi một lúc rồi ngủ ngon một hơi đến sáng, sáng dậy đã không thấy chân còn đau nữa, vết bỏng cũng đã giảm đỏ đi rất nhiều.

Lúc cô xuống nhà chuẩn bị đi học thì Trạch Minh đang ngồi đọc báo ở phòng khách, Tinh Diệu đã ngồi sẵn trong xe ló đầu ra gọi lớn "Nhanh lên đi, trễ giờ là tại cậu đó Hy Lâm thối tha."

Hy Lâm xốc cặp sách, hôm nay cô hơi rụt rè đến chào Trạch Minh "Anh cả, em đến trường đây."

"Chân đã đỡ hơn chưa."

Trạch Minh bỏ tờ báo xuống bất ngờ hỏi, Hy Lâm không biết đáp lại thế nào vì cũng nhờ anh bôi thuốc nên chân cô mới đỡ hơn, nhưng nếu nói vậy thì tối hôm qua anh sẽ biết cô giả vờ ngủ.

Cô cười cười vờ nhấc chân lên đung đưa "Chỉ là vết bỏng nhỏ thôi mà, ngủ một đêm dậy đã hết rồi."

Nói rồi cô cúi người chào anh rồi tức tốc chạy ra xe.

"Nói gì với anh cả mà lâu vậy?"

Lại là Tinh Diệu tọc mạch, cô vừa mới lên xe cậu ta đã nhào tới choàng vai cô hỏi chuyện.

Cô đẩy cậu ta ra nói giọng hằn hộc "Không có gì?"

Đột nhiên cô quay qua nhìn Tinh Diệu chằm chằm rồi lại quay người lại khoanh tay suy nghĩ, vừa rồi lúc Tinh Diệu khoác vai của cô rồi lúc cô nhìn cậu ta chằm chằm đều không có cảm giác gì, nhưng sao khi Trạch Minh ở gần tim cô lại đập nhanh đến vậy, cô vẫn không tin là cô đã thích anh cả của mình, cô vẫn trấn an bản thân là cô chỉ xem anh là anh trai không hơn không kém "Đúng vậy, có lẽ mình cũng căng thẳng, tim sẽ đập mạnh đối với người khác thì sao?"

Hôm nay ở trường, thấy Hy Lâm luôn thẫn thờ, tranh thủ giờ giải lao Thiên Tuyết tới chỗ của cô hỏi han xem sao.

Thiên Tuyết đến đập tay vào vai của cô, cô bị làm cho giật mình suýt nữa đã hét lên, Thiên Tuyết kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô hỏi nhỏ.

"Này hôm qua bị mất ngủ à, trông cậu hôm nay cứ như người mất hồn."

Dù Thiên Tuyết rất thân thiết với cô, cô ấy còn biết cả việc cô là con gái, giúp cô giữ bí mật bao lâu nay, nhưng chuyện này cô lại nghĩ không phải chuyện hay ho cũng không nên nói.

"Ừm, mình bị mất ngủ, sắp thi tốt nghiệp rồi, cũng có hơi căng thẳng."

Thiên Tuyết gật gù đồng cảm, mùa thi này ai cũng có nhiều áp lực.

Đột nhiên Thiên Tuyết nhớ ra một việc vô cùng quan trọng, cô nhìn xung quanh thấy mọi người đều đang tập trung vào việc của mình, cô liền ghé sát tai Hy Lâm nói thì thầm "Cậu casting đậu rồi. Người ta báo cho mình sáng nay, mình vội quá nên quên mất."

Hy Lâm mở tròn mắt, che miệng lại, vẻ mặt không giấu nổi vẻ vui sướng "Tốt quá rồi, cảm ơn quản lý Tô."

Thiên Tuyết đẩy nhẹ vai cô tỏ ý không có gì.

Đối với Hy Lâm vai diễn mà cô có được lần này vô cùng quan trọng. Cô đã dùng thân phận là Lâm Tịch vào giới giải trí 2 năm trước rồi nhưng vẫn chưa có thành tích gì vì bị người ta bắt phải sử dụng quy tắc ngầm, cô không đồng ý thì chẳng ai mảy may để ý đến cô.

Cô lại dành thời gian đó luyện tập nhiều hơn, để chuẩn bị cho sự trở lại lần này, bây giờ cô đã trưởng thành rồi, đã đến lúc tập trung cho con đường mà mình đã chọn.

Đột nhiên Tinh Diệu vừa vào lớp nhìn thấy Hy Lâm và Thiên Tuyết ngồi sát nhau nói cười thủ thỉ, không biết cậu ta bị cái gì mà tâm trạng lại xấu đi, còn nhanh chân đi đến gần hai người hét lớn, giống kiểu bắt gian tại trận vậy "Này!"

Giọng của cậu ta chói tai lại khiến Hy Lâm bị giật mình lần nữa, cô tức giận đập bàn hét lại vào mặt cậu ta.



"Này cái gì mà này, cậu hét vào mặt ai đấy hả?"

Thật kỳ lạ là Tinh Diệu không thể cãi lại, cậu ta không hiểu sao lại sững người ấp úng, không nói gì cậu ta bày ra khuôn mặt đang giận dỗi đá ghế sang một bên rồi lại đi ra khỏi lớp.

Khuôn mặt của Tinh Diệu nhăn lại trông rất khó coi, cậu ta vừa đi vừa lầm bầm "Làm gì mà lúc nào cũng kè kè, làm như hai người đang yêu nhau không bằng, thật bực bội."

Hy Lâm nhìn cậu ta rời đi mà khó hiểu, cô bĩu môi chửi thầm trong miệng "Hừm, đồ hâm!"

Thiên Tuyết ngồi bên cạnh chứng kiến cũng chỉ biết bụm môi lại cười.

Hai tuần sau, kỳ thi trôi qua rất thuận lợi, cuối cùng thì cũng không phải hàng ngày dậy sớm đến trường nữa và cũng đến lúc Hy Lâm đưa ra quyết định khó xử của mình.

Hai tuần qua cô đã suy nghĩ rất nhiều, ba mẹ Tần thì đi du lịch cả năm, mỗi năm chỉ về nhà được mấy lần, Trí Vũ thì đã dọn ra ở riêng, còn Trạch Minh… cô biết mình đã không còn thoải mái gọi hai từ anh cả như trước nữa.

Cô đang tính đến phương án cũng sẽ dọn ra ở riêng sau khi tốt nghiệp để thuận lợi cho công việc, không cần phải lén lén lút lút rời khỏi nhà giữa lúc đêm khuya nữa. Cũng không cần phải cải trang nhiều.

Và một phần vì để ngăn chặn kịp thời thứ tình cảm sai lầm đang phát sinh trong đầu của cô.

Đắn đo mất mấy ngày Hy Lâm mới dám mở lời nói chuyện với Trạch Minh.

Bữa ăn tối nay sẽ là cơ hội thích hợp nhất để cô nói ra.

Khi Trạch Minh vừa ngồi xuống bàn ăn, Hy Lâm đã định nói ngay nhưng vì một giây do dự, Trạch Minh đã nói trước.

"Thi tốt nghiệp cũng đã xong rồi, hai đứa đã chọn được trường nào chưa?"

"Em sẽ học ở học viện kinh tế Vĩnh Tần, vẫn là học ở nơi quen thuộc với mình là tốt nhất, có anh cả bảo kê ha ha."

Tinh Diệu cười cười đáp lại câu hỏi của Trạch Minh, nói xong nhìn thấy Hy Lâm vẫn im lặng, cậu ta lại đá xoáy sang cô.

"Nè Hy Lâm, cậu phải học cùng tôi đó, anh hai đã không theo nghiệp kinh doanh rồi, chúng ta phải học để sau này gánh vác Vĩnh Tần cùng anh cả."

Cô lúc này không do dự nữa mà đáp lại ngay tức khắc "Không, tôi không học đại học đâu."

Câu trả lời khiến Tinh Diệu sững sờ, cậu ta chau mày lại, chắc lại sắp mắng cô, Hy Lâm lập tức quay sang nói với Trạch Minh.

"Anh cả, em đã có dự định riêng của mình rồi. Vậy nên… thời gian tới em sẽ dọn ra ở riêng. Em cũng đã mua được nhà rồi."

Tinh Diệu nghĩ chắc cô chỉ nói đùa, cậu ta liền với tay ra áp lên trán của cô.

Hy Lâm nhíu mày gạt tay cậu ta sang một bên. Ánh mắt kiên định lúc này của cô khiến nụ cười hờ trên môi Tinh Diệu cũng vụt tắt, cậu ta biết đó là sự thật, những gì cô nói đều là thật.

Tinh Diệu chỉ còn biết nhìn sang phía Trạch Minh, nghe ý kiến của anh, trong lòng mong mỏi một câu nói có thể khiến cho cậu ta nhẹ lòng.

Trạch Minh suy nghĩ một hồi, anh buông đũa xuống, nhìn thẳng vào mắt Hy Lâm thẳng thừng nói "Anh không đồng ý. Em mua nhà rồi thì cứ để đó đi, không được ra ở riêng."

"Phải đó anh cả, đừng cho cậu ta ở riêng, một mình anh hai là quá đủ rồi."



Tinh Diệu tiếp lời hùa theo Trạch Minh, Hy Lâm liếc nhìn cậu ta, hai mắt đã lờ mờ xuất hiện những sợi gân đỏ "Cậu im miệng!"

Sau đó cô lại nhìn sang Trạch Minh bình tĩnh nói "Anh cả, chuyện này em đã nói với ba mẹ rồi. Ba mẹ cũng không có ý kiến."

"Ba mẹ đã giao các em cho anh, anh cũng có quyền cho em làm gì và không cho em làm gì. Em còn nhỏ, có những lúc suy nghĩ sẽ không chín chắn…"

"Không phải, em biết mình đang làm gì, còn biết rõ nữa là đằng khác. Em… chỉ muốn thông báo đến anh thôi. Anh không đồng ý, em cũng mặc kệ."

Hy Lâm cũng không muốn phải xảy ra tranh cãi như thế này, nhưng nếu cô không làm quyết liệt một lần, thì cô sẽ chỉ mãi là một đứa trẻ sống trong sự bảo bọc của gia đình thôi.

Cô nói xong, cũng không còn hứng ăn uống gì nữa, nhìn anh trai không phản ứng gì, cô lại cảm thấy áy náy vì đã to tiếng, nhưng chuyện đã đến mức này rồi, cô cũng không còn cách nào khác.

"Anh cả, em xin lỗi. Em… lên phòng trước đây."

Tinh Diệu thấy cô rời khỏi, cũng buông đũa chạy theo, đến trước cửa phòng của cô, cậu ta kéo cô lại nói chuyện cho rõ ràng.

"Này, những gì cậu vừa nói là thật đấy hả, cậu thì có dự định gì chứ? Như anh cả nói, đó chỉ là suy nghĩ nhất thời của cậu thôi, về sau cậu sẽ hối hận đó."

"Có hối hận hay không vẫn là việc của sau này, bây giờ ý tôi đã quyết rồi, tôi sẽ không thu lại ý định đâu."

"Cậu không suy nghĩ lại được à, chỉ có học đại học mới…"

Tinh Diệu nói nhiều như vậy, nhưng cũng không khiến Hy Lâm lung lay chút nào, cô không muốn phải nghe cậu ta tiếp tục lải nhải, cô vào phòng đóng cửa lại một cái rầm.

Tinh Diệu vẫn không bỏ cuộc, cậu ta liên tục đập cửa phòng của cô rất lâu, nói rất lớn "Cậu mà không học, tôi cũng không học. Tôi cho cậu thời gian một tuần đó, còn không thì một tháng, nghĩ lại cho kỹ… Tôi nói cậu có nghe không vậy hả. Cậu không trả lời, tôi đập cửa cả đêm cho cậu khỏi ngủ. Này, tên kia trả lời đi chứ."

Bên trong, Hy Lâm đã bật nhạc thật lớn nhưng cũng không lấn át được tiếng ồn của Tinh Diệu, cô bực tức đi đến tủ quần áo, lôi vali ra xếp hết đồ đạc của mình vào trong.

Cô mải tập trung vào xếp đống đồ của mình cũng không để ý Tinh Diệu đã ngừng đập cửa từ lúc nào.

Đồ đã xếp xong, cô mồ hôi nhễ nhại nằm dài ra giường nghỉ ngơi một chút, được một không gian yên tĩnh, cô cũng suy nghĩ lại một chút.

Thấy thiếu thiếu gì đó, cô suy nghĩ rất lâu, rất lâu thì đột nhiên nhớ ra. Cô ngồi bật dậy, lấy một tờ giấy và bắt đầu chăm chú viết lách gì vào đó.

Lúc nhà đã hoàn toàn tắt đèn, Hy Lâm lặng lẽ đến phòng của Trạch Minh, đặt tờ giấy đã gấp nếp thẳng tắp dưới chân đèn ngủ ngay đầu giường của anh.

Lúc đi ra, tấm chăn của Trạch Minh đột nhiên rơi xuống, Hy Lâm thấy vậy đã quay lại, kéo chiếc chăn lên, đắp lại cho anh.

Nhìn nét mặt anh khi ngủ cũng căng thẳng như vậy, Hy Lâm lại thấy có lỗi vì anh đã quan tâm cô nhiều như thế mà cô lại làm anh phiền lòng.

Cô đứng đó nhìn anh một lúc, rồi cũng chỉ biết thỏ thẻ một câu trước khi rời đi "Em xin lỗi, anh cả."

Cánh cửa vừa khép lại nhẹ nhàng, Trạch Minh lại mở mắt ra, hóa ra anh vẫn chưa ngủ, cũng vì chuyện trong bữa ăn, anh đã trăn trở không ngủ được.

Anh thở dài, lấy tờ giấy mà cô vừa đặt mở ra xem, anh đọc xong lại gác tay lên trán "Biết làm anh lo lắng mà vẫn làm, thật hết cách với em."

Anh cười nhẹ, rồi đặt bức thư dưới gối, anh nhìn chiếc chăn, xoa xoa nó một chút rồi cơ mặt thư giãn, anh ngủ ngon lành không còn trăn trở gì nữa.