Em Thả Thính Anh Đi

Chương 28



Edit: Qing Yun

"Cửu Cửu," Kiều Kiều quay trở lại sau khi nói chuyện xong, "Tống Soái nói, bốn người của tổ bọn họ đều đi cùng bạn, kể cả tổ phó cũng tùy bạn sắp xếp."

Đinh Cửu Cửu: "...... Bọn họ có biết mình đã bị tặng đi rồi không?"

Kiều Loan nhún vai, vẻ mặt thương mà không giúp gì được.

Đinh Cửu Cửu thở dài, "Thôi vậy, mình sẽ tự đi hỏi "

Nhớ tới khả năng diễn xuất của mấy nhị thế tổ, Kiều Loan không đành lòng, "Vẫn là để mình đi cùng bạn thì tốt hơn."

Cô gãi mời vừa tràn ngập uể oải nghe thế bèn lập tức ngẩng đầu, mắt hạnh sáng rỡ, đồng ý không chút do dự: "Được nha."

Kiều Loan: "......"

Kiều Loan: "Oa. Cái đồ không lương tâm này, đến mình mà bạn cũng tính kế!"

Hai người cười đùa mà chạy đi xa, đến phòng học được tổ bốn phụ trách thì dừng lại.

Nói là phòng học, thật ra chỉ là một phòng nhỏ có mấy bộ bàn ghế học tập.

Lúc này, sinh viên hai tổ đang đứng dưới gốc cây cổ thụ, dáng vẻ ai nấy cũng đều héo rũ ỉu xìu.

Mấy người của tổ bốn hiển nhiên đều chưa từng làm việc này, ai có cũng có vẻ không được vui cho lắm.

Đinh Cửu Cửu và Kiều Loan liếc nhìn nhau một cái, đột nhiên có cản giác đang gánh trọng trách trên vai.

Kiều Loan đương trường chùn bước: "Ách...... Cửu Cửu đồng chí, nếu không hay là mình bạn lên đi?"

Đinh Cửu Cửu vừa bực mình vừa buồn cười nói cô, "Bạn đó, còn có thể không đáng tin hơn nữa không, với chút dũng khí này thì sao bạn có thể theo đuổi được anh Chu?"

Kiều Loan: "............"

Có hiệu quả với người khác hay không thì cô không biết, nhưng riêng dùng phép khích tướng này với Kiều Loan thì trăm lần đều hiệu quả như một.

Vừa nghe lời này, Kiều Loan liền ưỡn ngực ngẩng đầu, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà lôi kéo Đinh Cửu Cửu đi qua.

Mấy nhị thế tổ héo rũ dưới tảng cây còn bị khí thế hùng hồn này của cô dọa đến, mất hai giây mới lấy lại tinh thần.

"Hai vị tổ trưởng, có gì phải làm sao?"

——

Để nhóm nhị thế tổ lao động cả buổi sáng sớm dĩ nhiên phải nhận không ít oán khí.

Kiều Loan bị lời này sặc, sắc mặt khẽ biến, mở miệng muốn nói lại bị Đinh Cửu Cửu duỗi tay kéo lại.

Đinh Cửu Cửu tiến lên nửa bước, "Là như thế này, để tiết kiệm thời gian cho mọi người, hôm nay chúng ta sẽ ở lại đây, bữa trưa ăn thức ăn nhanh —— có thể tiết kiệm thời gian đi đường, cũng có thể sớm hoàn thành công việc."

Mấy người nhìn nhau, không có gì ý kiến.

"Tuy nhiên mỗi tổ phải có một người đi về nhà số bốn lấy cơm, tôi vừa gọi điện cho tổ trưởng Tống, theo ý của anh ta thì mọi người tự cử ra một người đi lấy cơm."

Nghe đến đây, biểu cảm trên mặt mấy nam sinh kia tức khắc thay đổi.

Tất cả không khỏi nhìn ra ngoài bóng râm, giữa trưa mặt trời lên cao, ánh nắng chói chang, một hố bùn phía đằng kia cũng đang phản xạ lại ánh mặt trời mà không chịu hấp thu vào.


"Để nhà ăn mang cơm đến không được à, nắng thế này sao lại bắt chúng tôi đi xa?"

"Đúng vậy, với cái nhiệt đột này mà kêu chúng tôi ra ngoài?...... Tôi bỏ quyền không ăn được không?"

"Ai, ý kiến hay, tôi cũng không ăn, thà tôi đói trở về còn hơn, ăn mấy món ăn ở đây còn không bằng nhịn đói."

Mấy người khác cũng sôi nổi phụ họa.

"......"

Kiều Loan bị tức giận đến sắc mặt khó coi, Đinh Cửu Cửu lại bình tĩnh không ít —— cô đã sớm đoán được bọn họ sẽ phản ứng thế này.

Vì thế đứng ở nóng rực dương quang trong đất, nữ hài nhi không nhanh không chậm mà mở miệng, thanh âm cùng kia trương tinh xảo khuôn mặt giống nhau sạch sẽ, nghe không ra nửa điểm giữa hè táo ý ——

"Tổ trưởng Kiều, mình không mang di động, phiền toái bạn nói với tổ trưởng Tống một tiếng, mấy bạn học của họ đã đại biểu cho cả tổ xin miễn ăn trưa, nếu tổ trưởng Tống không có ý kiến gì thì ba tổ chúng ta lập tức đi lấy cơm."

Mấy cái nam sinh hiển nhiên có phần cố kỵ Tống Soái, vừa nghe Đinh Cửu Cửu nói, tức thay đổi sắc mặt.

Đúng lúc này, phía sau Đinh Cửu Cửu truyền đến giọng nam đầy lười biếng ——

"Đinh tổ trưởng, đại diện tổ bốn đã chuẩn bị tốt, có thể xuất phát bất cứ lúc nào."

Đinh Cửu Cửu: "......"

Cô quay người lại, người đứng ngược sáng phía sau không phải ai khác ngoài Hàn Thời.

Tựa hồ là cảm giác được ánh mắt cô lạc tới, anh khẽ nâng mí mắt, môi mỏng mỉm cười, tùy ý liếc qua.

"Không đi sao, Đinh tiểu tổ trưởng?"

Cái từ "Tiểu" giống như còn bị nhấn mạnh khác thường.

Cảm giác được tiếng nghị luận sôi nổi phía sau, Đinh Cửu Cửu hít sâu, nhăn mi đi qua đi.

Thời điểm đi qua người nọ, anh đột nhiên gọi cô lại, trong khi ánh mắt vẫn nhìn thẳng phía trước ——

"Đinh tiểu tổ trưởng."

"...... Làm sao vậy." Cô ép giọng mình cho cứng rắn hơn.

"Tổ mọi người là tổ trưởng tự đi lấy cơm?"

"......" Đinh Cửu Cửu nghẹn nghẹn, giọng điệu không nóng không lạnh của anh khiến cô có cảm giác khó tả, "Có vấn đề gì sao?"

"Không có."

Người nọ cười nhạt, ánh mắt chợt lóe ——

"Tôi đau lòng mà thôi, đâu tính là vấn đề gì."

Cô bị câu nói của anh làm cho ngơ ngẩn, lúc hoàn hồn lại, hai bến má đá đỏ au.

Cô không rảnh lo cãi lại đối phương, dưới chân rảo bước nhanh hơn đi ra khỏi vườn.

Chỉ có Kiều Loan đứng gần mới nghe thấy những lời hai người nói với nhau, tiêu hóa vài giây mới dựng ngón cái với Hàn Thời còn chưa nhúc nhích ——

"Tổ phó Hàn, tôi sắp bội phục anh sát đất rồi."

Hàn Thời chưa kịp trả lời, nhóm nhị thế tổ đứng bên gốc cây đã nói ——

"Nào dám làm phiền Tiểu Hàn tổng? Chúng tôi tới chúng tôi tới......"

"Tôi đi cho!"

"......"

Hàn Thời hơi xoay người, cười cười hỏi:

"Các cậu muốn đi cùng ai?"

Mấy nhị thế tổ sửng sốt, nhìn cô gái đã đi xa, chợt nhưng tỉnh mộng, cả lũ lại bò trở về ——

"Ai da ai da, eo tôi đau quá...... Đi không được."

"Nhìn chân của tôi này, sao lại không có tý sức nào thề này?"

"Tôi cảm thấy mình giống như bị cảm nắng rồi."

"Sao đầu choáng váng quá, có phải bị phản ứng cao nguyên rồi không......"

"Tôi—— tôi...... Tao đm mấy cái thằng này, sao không chừa lại cho tao cái cớ......"

Không để ý tới mấy người đang ra sức diễn trò, Hàn Thời xoay người, bước theo hướng bóng dáng nhỏ xinh vừa rời đi.

Vài phút sau.

Đứng trước ba cáu xe đạp, Đinh Cửu Cửu lâm vào trạng thái hoài nghi nhân sinh ——

"Lúc tới không phải có bốn cái sao?"

Người của tổ ba nói: "Buổi sáng trong tổ có bạn nữ không khỏe nên đã lấy một cái xe đưa về rồi."

Đinh Cửu Cửu đỡ trán, "Sao không nói chuyện này từ trước?"

"Có lẽ là đã quên."

Nam sinh tổ hai và ba đã ngồi lên hai chiếc xe, nhìn Đinh Cửu Cửu một cái rồi nói đùa: "Hay là hai người đi chung xe đi, đến nhà số bốn lấy cơm rồi mượn xe ở đó đi về."

"......"

Việc đã đến nước này, Đinh Cửu Cửu cũng không nghĩ ra phương pháp khác. Cô nhìn xe đạp, đột nhiên nhớ ra một vấn đề quan trọng.

"...... Bạn học Hàn Thời, anh có biết đi xe đạp không?"

"Không biết thì như thế nào," nam sinh ngoái đầu nhìn lại, khuôn mặt tuấn tú có ý cười mơ hồ, "Em chở tôi sao?"

Đinh Cửu Cửu không hề chần chờ, xoay người đi đẩy xe, "Nếu không biết thì không cần miễn cưỡng, chúng ta lại tìm một bạn học khác ——"

Lời còn chưa dứt, xe đạp trong tay cô đã bị chàng trai bên cạnh kéo đi.

Đinh Cửu Cửu hơi ngước mắt, đối diện chính là đôi con người đen nháy.

Đối diện hai giây, chủ nhân của đôi con người khẽ nhúc nhích, đẩy xe đi.

"Vậy chỉ có thể là biết."

Không khí vi diệu.

Vẻ mặt hai nam sinh phía trước đầy cổ quái, một người mở miệng:

"Tổ trưởng Đinh, chúng tôi đi trước đây."

"......"

Nói xong, hai chiếc xe đạp liền nối đuôi nhau đi ra ngoài.

Đinh Cửu Cửu: "......"

Cô quay người lại, nam sinh đang nhấc chân lên xe.

Xe đạp cũ, còn là kiểu ngày xưa, giữa tay lái và yên xe còn có một thanh sắt nối liền, lái xe chỉ có thể ngồi từ phía sau.

Đinh Cửu Cửu tận mắt nhìn thấy cảnh anh nhấc cun ngồi lên.

...... Chân thật dài.

"Còn không lên sao?"

"......" Bị tiếng nói này gọi hoàn hồn, Đinh Cửu Cửu chần chờ, "Anh lai tôi?"

Hàn Thời khẽ cười, vỗ vỗ thanh sắt trước mặt, "Tôi cũng rất muốn xem lai tôi, nhưng với chiểu cao này của em, chỉ sợ là không được."

Nhìn thanh sắt một cái, lại cúi xuống nhìn chân mình một cái,

Đinh Cửu Cửu: ".................."

Ánh nắng giữa trưa dồn bóng của cô chỉ còn một chút dưới chân, tủi thân nép vào nhau.

Vài sợi tóc ngắn của cô rơi xuống, Hàn Thời khẽ cười rồi quay mặt đi.

"...... Chú lùn nhỏ"

Đinh Cửu Cửu: "......???"

Cứ việc ngữ khí đầy mềm mại, mang theo trêu chọc như có như không, nhưng hoàn toàn không trở ngại cô bị từ "lùn" kia chọc trúng chỗ đau, cô không khỏi ưỡn ngực đứng thẳng lên.

Mà người bị cô tức giận nhìn chằm chằm lại không quay đầu lại.

Nam sinh chống tay lái, tay áo sơ mi kéo lên lộ ra cơ bắp rắn chắc.

Cảm nhận được ánh mắt của cô, anh cũng không quay đầu lại, chỉ hỏi thêm một câu, giọng nói dường như khàn hơn vài phần.

"Lên hay không?"

Đinh Cửu Cửu rất tức giận, giọng nói càng cứng rắn: "Không lên."

"...... Là em tự nói."

Tiếng nói vừa rơi xuống, không đợi Đinh Cửu Cửu lấy lại tinh thần đã cảm thấy bên hông bị nắm chặt, theo sau là trọng tâm cơ thể thay đổi ——

Ổn định thân mình, cô nhận ra mình đã ngồi lên thanh sắt nối liền đầu xe và yên xe.

Trước tầm mắt là áo sơ mi trắng, mơ hồ còn có thể nhìn thấy đường cong cơ bắp ở ngực.

Mà hai cánh tay vòng qua cô để cầm tay lái cũng ôm cô lại

Trên đỉnh đầu, tiếng cười khàn khàn vang lên ——

"Đi đấy."

Nói xong, tiếng gió nổi lên bên tai.

Xe chạy được mấy mét, lúc này Đinh Cửu Cửu mới lấy lại tinh thần, cô cuống quýt nắm lấy thanh sắt, muốn ngửa đầu nhìn Hàn Thời ——

"Anh anh anh, anh cho tôi xuống... Tôi ngồi phía sau còn không được sao?"

"Muộn rồi."

"......"

"Nắm chặt chút, hôm nay là lần thứ hai tôi đi xe đạp."

"——?!"

Hàn Thời hơi cúi đầu, liền thấy cô mở to mắt hạnh nhìn anh, trong mắt là hoảng loạn ngẩn ngơ, đáng yêu cực kỳ.

Anh nhịn cười, một tay cầm tay lái, một tay nắm tay cô vòng ra sau lưng mình ——

"Không muốn ngã xuống thì ôm chặt."

Lời còn chưa dứt, thân xe liền lắc nhẹ.

Cô mới vừa muốn từ chối, thấy vậy lại hoảng sợ ôm chặt anh ——

"Anh anh anh, anh đi cẩn thận......"

Hàn Thời cười thu hồi tay, ổn định tay lái.

Gió, cái đầu nhỏ kề sát ngực anh, hô hấp nhẹ thổi cho ngực anh nóng lên, cơ hồ còn mang theo chút đau nhói.

Anh không nhịn được buông một tiếng thở dài khe khẽ, sau đó lại than thở mơ hồ.

Sợ tới mức co cả người lại, Đinh Cửu Cửu chỉ nghe thấy giọng nói người nọ hòa cùng tiếng gió ——

"Chú lùn nhỏ."

"........................"

"Em nói, sao tôi lại thích em như vậy."

"......"

Khắp nơi an tĩnh, ánh nắng như vàng.

Gió cũng khẽ cười, một nụ cười mang theo muôn vàn bất đắc dĩ.