Em Nghĩ Mình Chạy Đi Đâu?

Chương 20: Vạch Trần



Thạch Dị Quy thay quần áo, sau đó lái xe đến bệnh viện. Trước khi đến nơi, anh không quên mua một bó hoa để tặng Mã Anh Kỳ. Đứng trước cửa phòng bệnh, người đàn ông 30 tuổi lại có cảm giác hồi hộp như mấy bạn sinh viên sắp vào phòng thi.

Đến khi mở cửa ra, thấy trong phòng bệnh không có ai anh mới sững sờ. Đây chính xác là phòng bệnh của cô, không thể sai vào đâu được. Vậy thì tại sao cô lại không có ở đây? Thạch Dị Quy hơi sốt ruột, vừa lấy điện thoại ra định gọi cho Mã Anh Kỳ thì cô từ nhà vệ sinh đi ra.

Hai người nhìn nhau, trong chốc lát ai cũng ngẩn ngơ.

"Anh?"

Thạch Dị Quy nhìn Mã Anh Kỳ trong bộ đồ bệnh nhân sọc trắng xám, gương mặt nhỏ nhắn vẫn chưa mấy khởi sắc. Nhớ đến lúc cô được người ta bế từ dưới hồ lên toàn thân tím tái, tim anh đập nhanh dữ dội. Cảm xúc này rõ ràng như vậy rồi ư? Anh còn nghĩ mình chỉ là nhất thời, là một thứ cảm xúc thoáng qua không nên có.

Cô chớp mắt, nhìn anh đứng đó cứng đờ như pho tượng.

"Anh sao vậy ạ? Anh ơi?"

Cô vừa bước lên, cánh tay đã bị Thạch Dị Quy bất ngờ kéo về phía trước. Cả người cô đổ dồn về phía anh, rồi cứ thế được anh ôm vào trong lòng. Mã Anh Kỳ đơ cả người, tim như ngừng đập.

Rốt cuộc thì... Anh bị làm sao vậy chứ?

Cô không nhúc nhích được, cũng không định sẽ thoát khỏi cái ôm này. Tim hai người đập nhanh không thể tả, cứ như muốn nhảy múa trong lồng ngực. Thạch Dị Quy chưa từng thấy sợ hãi như vậy, dù trước đây có từng bị đòn roi của dì ghẻ biết bao nhiêu lần.

Anh nhớ ra người mình đang ôm là Mã Anh Kỳ, là cô bạn nhỏ vẫn còn đang học Trung học, mới vội vàng buông tay ra. Sự ngượng ngùng khó mà giấu nổi, anh ho vài tiếng rồi lấy cớ tặng hoa cho qua chuyện.

"Anh xin lỗi! Anh... Anh có mua hoa tặng em."

Mã Anh Kỳ cũng bắt đầu thấy ngượng, đỏ mặt cụp mắt nhận lấy bó hoa của Thạch Dị Quy. Hai người đến bên giường ngồi xuống, im lặng càng khiến bầu không khí trở nên hồi hộp.

"Ngày mai là em được về nhà rồi ạ!"

"Vậy thì tốt rồi."



Anh gật đầu, nghe tin cô về nhà nhưng trong lòng cứ thấy không ổn. Người đẩy cô xuống nước, nếu quả thật là Tô Tuyết Vân bạn học của cô. Như vậy thì nguy hiểm quá. Bạn bè học cùng một lớp với nhau, hơn nữa Mã Anh Kỳ cũng chưa từng xảy ra mâu thuẫn hay hiềm khích với ai để bản thân phải bị như vậy. Cô bạn đó của cô, rốt cuộc là có tâm địa xấu xa cỡ nào?

Thạch Dị Quy quay sang nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi.

"Chuyện ở hồ bơi, em còn nhớ gì không?"

Mã Anh Kỳ nhìn anh chớp mắt. Cô đương nhiên là nhớ, lúc mình đang chới với dưới hồ đã nhìn thấy Tô Tuyết Vân đứng hả hê trên thành. Có điều, nói chuyện này với anh thì có được hay không? Anh đã bận quá nhiều việc rồi, bây giờ nói ra khác nào gán cho anh thêm một mớ phiền phức. Nói với anh không được, với cha mẹ lại càng không. Chuyện này không phải chỉ đơn giản là giữa cô và cô ta, mà còn có cả Tần Thiên, một phần cũng có anh trong đó.

Cô không muốn anh bị liên lụy.

"Em không ạ!"

Thạch Dị Quy nhìn cô im lặng. Anh biết cô đang nói dối, nhưng đã không vạch trần mà chỉ gật đầu cho qua.

Bên ngoài hình như có người đi vào, Mã Anh Kỳ ngước nhìn lên thì thấy Tần Thiên, còn có cả Tô Tuyết Vân. Thôi xong rồi, chuyện này xem ra càng lúc càng khó nhằn, dù cô có muốn im lặng cũng không thể được nữa. Cậu ta nhìn thấy anh, lập tức phát tiết lên mà xông đến bất ngờ đấm anh một cái. Thạch Dị Quy không kịp đề phòng, cả mặt hất sang một bên, khoé môi bầm tím rướm máu.

Mã Anh Kỳ hốt hoảng đứng dậy.

"Anh ơi!"

Cậu ta chính là bị Tô Tuyết Vân bên cạnh thêm dầu vào lửa, nói rằng trong lúc anh cứu cô anh đã lợi dụng hôn cô. Nên hình ảnh phát tiết lúc này của cậu ta, chính là từ đó mà thành.

"Cậu làm gì vậy hả? Cậu điên rồi ư?"

Cô đứng chắn trước mặt Thạch Dị Quy, ngăn cản sự hồ đồ của Tần Thiên. Tô Tuyết Vân đứng bên cạnh, đắc ý nói.

"Cậu thấy không? Người ta chỉ lo cho người mà người ta thích thôi, quan tâm gì đến cậu? Uổng công cậu nghe tin đã chạy đến đây rồi!"

Cô nhìn sang cô ta, tức giận nói.



"Tô Tuyết Vân! Cậu đừng quá đáng!"

Anh đứng sau lưng cô, vừa nghe cô gọi tên cô bạn kia đã liền bừng tỉnh. Mọi chuyện có lẽ đã dễ hiểu hơn rồi. Chính vì Tô Tuyết Vân không muốn cô trở thành bạch nguyệt quang trong mắt Tần Thiên, nên mới tìm cách cảnh cáo cô. Không ngờ cô ta lại có tâm địa như vậy, thật không giống với một học sinh Trung học chút nào.

Thạch Dị Quy bước đi lên trước mặt Mã Anh Kỳ, nhìn vào mặt cô ta.

"Em là Tô Tuyết Vân?"

Cô ta vẫn chưa nghĩ rằng anh đã biết chuyện, vậy nên đã vênh mặt lên hỏi.

"Phải thì sao?"

Anh cười khẩy, khoé môi thanh tú nhếch lên, chỗ bị bầm hơi đau rát một chút. Anh nhìn cô ta rồi nhìn sang Tần Thiên, một người hồ đồ, xốc nổi, một người có lòng dạ xấu xa. Hai người này chẳng phải mới là trời sinh một đôi sao?

"Hại người khác còn ở đây hỏi tại sao? Camera ở hồ bơi vẫn chưa chuyển đến trường của các em sao?"

Nghe xong câu này, mặt của Tô Tuyết Vân liền biến sắc, Mã Anh Kỳ đứng sau lưng anh thì kinh ngạc vô cùng. Chuyện này chẳng phải chỉ có mình cô và cô ta biết thôi ư? Làm sao mà anh cũng biết?

"Anh... Anh nói gì vậy chứ?"

Cô ta lấp liếm cho qua chuyện, nhưng đã khiến Tần Thiên sinh nghi ngờ.

"Anh ta nói vậy là sao? Cậu nói đi!"

"Cậu mang danh là theo đuổi Kỳ Kỳ mà không biết bảo vệ cô bé, còn hồ đồ như vậy à?"

Thạch Dị Quy khiêu khích cậu ta, khiến cậu ta tức giận muốn xông đến đánh anh lần nữa. Nhưng lần này anh tuyệt đối không bỏ qua, trực tiếp giữ tay cậu ta lại, xoay cổ tay của cậu ta kêu lên răm rắp.

"Hôm Kỳ Kỳ bị đuối nước, chính tay cô bạn đứng bên cạnh cậu đã làm chuyện đó. Còn không phải vì cậu hay sao? Nếu cậu không tin, tôi sẽ đem camera của hồ bơi đến cho các người xem."