Em Muốn Trốn Sao, Bảo Bối?

Chương 79



Trong bóng đêm sâu thẵm, một bóng đen hớt hơ hớt hải cố gắng lê lết thật nhanh trên con đường nhỏ hẹp.

Ở cách xa phía sau anh ta là những bóng đen khác đang tìm kím và đuổi theo anh ta.

“Nó chạy vào khu đường nhỏ rồi, mau chia ra tìm, không được bỏ sót nơi nào”

Anh ta yếu ớt nhìn quanh, lại thấy một đống vật phẩm phế liệu chất cao đến tận hai bên bờ tường ở phía trước, nhưng nếu nỗ lực thì cũng có thể leo qua.

Anh ta lại cố gắng mò xung quanh, cuối cùng tìm thấy một lỗ chó nhỏ nhưng vừa đủ cho một người chui qua ở dưới chân bờ tường bên phải, anh ta lập tức quăng đôi dép của mình, một chiếc ở gần đống phế liệu, còn một chiếc ở trên đống phế liệu rồi anh ta nhanh chóng chui bò lết vào lỗ chó nhỏ cho đến khi vào được phía bên trong bờ tường, vươn tay kéo những tấm gỗ phế liệu ở gần đó mà anh ta có thể với tới để che lại lỗ chó.

Vừa xong thì anh ta cũng vừa nghe giọng nói âm hàn vang lên: “Bên đây chúng ta chưa tìm”

Anh ta bò thẳng vào lùm cây rậm rạp nằm cạnh bờ tường, nằm im bất động ở trong đó cho đến khi tiếp tục nghe thấy mấy giọng nói nói chuyện với nhau.

“Lục soát xung quanh đây”

“Nơi này là đống rác đấy à?” giọng nói lạnh lẽo bực dọc.

Tiếng sột soạt di chuyển đồ vật khắp nơi, rồi đột nhiên một cái đầu ló lên bờ tường nhìn quanh khiến anh ta giật mình thu người lại trong lùm cây rậm rạp, rất may ở chỗ này không có ánh trăng nên rất tối, lùm cây có thể che được hết cả người anh ta.

Tiếp tục, anh ta lại nghe thấy mấy giọng nói trao đổi qua lại.

“Nó leo qua bên đó rồi, thật không ngờ nó có đủ sức để làm vậy”

“Hừ, nó vốn dĩ là vật thí nghiệm có tiềm năng nhất”

“Còn nói nữa, mau đuổi theo”

Đợi thêm năm phút nữa cho đến khi chắc chắn không còn nghe giọng nói hay tiếng bước chân nào, anh ta mới cố gắng lê lết trong đêm tối, tìm nơi trú ẩn ẩn nấp.

********** Ò Ó O Lằn ranh giới…. oOo

Này, ở đây là toilet nữ đó nha!

Dạ Nguyệt bỏ qua câu la hét này, cô bước nhanh vào trong lay lay người Uông Tuấn Kiệt: “Này, anh gì đó ơi, anh có sao không vậy?”

Mặc dù có gặp qua vài lần, nhưng ngoại trừ biết việc anh ta có quen biết “sơ sơ” với Hiên thì cô hoàn toàn không biết anh ta là ai.

Nhìn sắc mặt Uông Tuấn Kiệt tái nhợt, mày rậm nhíu chặt có vẻ rất đau đớn khổ sở, Dạ Nguyệt nhanh chóng bắt lấy cổ tay chuẩn mạch cho anh, vừa chuẩn mạch vừa quan sát mắt, mũi, miệng, bàn tay, móng tay....vâng vâng....

Dạ Nguyệt nhíu mày khó hiểu, có gì đó rất lạ a, mạch đập của anh ta dù rất yếu nhưng không có dấu hiệu trúng độc, không có trúng độc nhưng lại có biểu hiện như bị trúng độc, dường như đang có thứ chất khác thường nào đó ở trong cơ thể anh chàng này.

Dạ Nguyệt lập tức định lấy điện thoại gọi cho Lăng Chi Hiên nhưng cô tìm mãi mà không thấy điện thoại trong túi xách, lúc này cô mới chợt nhớ lúc sáng cô đã để điện thoại ở nhà để tránh trường hợp không được mang điện thoại vào phòng thi.

Đang muốn chạy ra cổng trường tìm Lăng Chi Hiên thì tay cô bị bàn tay lạnh giá nắm chặt lại, giọng nói yếu ớt từ phía sau ngăn lại: “Xin cô, giúp tôi rời khỏi đây, bọn chúng sắp tìm thấy tôi rồi......”

“Ai a?” Dạ Nguyệt kinh ngạc hỏi, cô không biết chuyện Uông Tuấn Kiệt bị mất tích từ hai tuần trước.

“Tìm thấy rồi”

Đang phân vân thì Dạ Nguyệt nghe tiếng quát phía sau, từ phía cửa xuất hiện tám người đàn ông mặc quần áo như nhân viên chuyển hàng của các hãng công ty, vẻ ngoài cao lớn bậm trợn còn đội cả nón che hết phân nữa khuôn mặt, bọn hắn vừa thấy Uông Tuấn Kiệt liền dữ tợn xông thẳng về phía anh.

“Bắt lấy hắn, lần này không được để hắn chạy thoát”

Nhưng xuất hiện cùng lúc với tám người đó là sáu người khác mặc quần áo dạ hành đen tuyền, một người xuất hiện ngay bên cạnh Dạ Nguyệt và Uông Tuấn Kiệt từ trong không khí, vác Uông Tuấn Kiệt trên vai, hướng Dạ Nguyệt chạy phía cửa sổ ở đối diện cửa ra vào.

“Phu nhân, mau chạy hướng này”

Mặc dù Dạ Nguyệt không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng theo trực giác của bản thân thì rõ ràng những người mới xuất hiện ở cửa ra vào có khí tức muốn bắt ép người, còn những người xuất hiện sau đó gọi cô là phu nhân thì khả năng là người của Hiên rất cao, nên cô lựa chọn chạy theo người vệ sĩ.

Năm người còn lại nổ lực cản bước tám người đàn ông kia để cho ba người chạy thoát, cuộc hỗn chiến nhanh chóng diễn ra,.

Một tên trong tám người rút súng bắn vào một vệ sĩ, mũi tên nhỏ có đuôi đỏ được bắn ra khỏi họng súng lạnh lẽo.

“Cẩn thận, bọn chúng sử dụng súng gây mê dành cho động vật”

Bên này, vừa chui lọt qua cửa sổ, người vệ sĩ liền nói với Dạ Nguyệt: “Phu nhân, Chủ Tịch vẫn ở bên cạnh cổng trường, xin người hãy chạy ra đó, tôi sẽ quay lại giúp mọi người”

Vì anh ta nhìn ra được tám người kia thân thủ không đơn giản, cũng được huấn luyện khác với những kiểu huấn luyện thông thường, chỉ sợ bọn họ cũng khó mà kéo dài đủ thời gian để Phu Nhân có thể chạy đến cổng trường được.

Dạ Nguyệt gật gật đầu lia lịa, đở lấy Uông Tuấn Kiệt, cô cũng là người học võ nên có khả năng kéo theo một người đàn ông cũng không thành vấn đề, chỉ sợ hơi tốn thời gian một chút nhưng tất nhiên sẽ nhanh hơn phụ nữ chân yếu tay mềm bình thường.

Dạ Nguyệt và người vệ sĩ tách ra, người vệ sĩ quay ngược trở lại toilet, còn Dạ Nguyệt kéo theo Uông Tuấn Kiệt trên vai hướng phía cổng trường chạy ra, nhưng lại bị Uông Tuấn Kiệt ghị lại.

“Không thể chạy ra bằng cổng lớn, bọn chúng đã bố trí người bao vây hết rồi” Uông Tuấn Kiệt khó khăn nói, vừa nói xong lại như muốn rơi vào trạng thái hôn mê.

Chỉ sợ là khắp nơi ở xung quanh đây đều đã bị người theo dõi, cho dù có chạy ra bằng đường nào cũng chỉ có con đường chết chờ phía trước.

“Vậy phải làm sao đây a?” Dạ Nguyệt nhức đầu bóp trán, cố gắng suy nghĩ cách giải quyết nhanh nhất có thể.

Xung quanh trường hiện giờ lại rất yên tĩnh vắng vẻ, Dạ Nguyệt nhìn lại đồng hồ đeo tay, giờ này mọi người đã bắt đầu thi môn đầu tiên rồi……. nếu giờ mà cô bỏ mặt anh ta ở chỗ này rồi chạy vào thì có lẽ vẫn còn kịp, hơn nữa còn có thể thoát khỏi đống rắc rối phiền toái này…..

Nhưng thân là một y nữ ở thế giới kia và một sinh viên ngành dược ở thế giới này, thâm tâm cô không cho phép bản thân làm vậy.

Nghĩ vậy nên Dạ Nguyệt trấn định lại bản thân lần nữa. Được rồi, bây giờ phải nghĩ cách làm sao có thể đưa anh chàng này thoát khỏi đây, hơi thở của anh ta càng lúc càng yếu rồi.

Dạ Nguyệt nhớ lại vị trí lúc nãy Hiên đậu xe cũng gần kế bên cổng trường, nếu như bây giờ cô kéo anh chàng này xông ra cổng trường thì anh nhất định nhìn thấy, dù có chuyện gì xảy ra khi cô chạy ra tới thì anh nhất định sẽ giúp cô.

Được, đành phải liều thôi, cũng chỉ còn có cách duy nhất đó!

Dạ Nguyệt hít sâu, gồng hết sức kéo nhanh Uông Tuấn Kiệt chạy thẳng ra phía cổng trường, bây giờ mọi người đã vào lớp bắt đầu làm bài thi nên sân trường rất yên tĩnh và vắng vẻ, nên cũng không có ai cản trở hay ngăn cô lại.

Chỉ có bác bảo vệ ngoài cổng vừa nhìn thấy Dạ Nguyệt đang đở Uông Tuấn Kiệt bên vai khó khăn kéo đi thì nhanh chóng chạy đến phía cô, lo lắng hỏi: “Này cháu gái, xảy ra chuyện gì vậy?”

“Bạn cháu bị ngất xỉu trong phòng thi nên bạn ấy ra cổng, có người nhà đang chờ bên ngoài cổng ạ” Dạ Nguyệt cố gắng bình tĩnh, mỉm cười nói.

Bác bảo vệ nhìn nhìn quần áo của Uông Tuấn Kiệt, có ai đi thi lại mặc quần áo như bệnh nhân trong bệnh viện như vậy không?

Nhưng trên đời này thiếu gì kẻ điên? Biết đâu giới trẻ bây giờ đang thịnh hành cách ăn mặc quần áo giống vậy rồi sao a..... Ôi! Giới trẻ thời nay....

Nghĩ vậy nên bác bảo vệ không nghi ngờ gì nữa, chỉ vừa chép miệng vừa đến phụ Dạ Nguyệt một tay kéo Uông Tuấn Kiệt ra cổng trường.

Vừa ra đến cổng trường thì độ nhiên có năm sáu người đàn ông vặn đồ cảnh sát chạy ra từ nơi nào đó ở phía trước, hướng thẳng về phía bọn họ la lên: “Chúng tôi là người của Cục cảnh sát, người đàn ông trên tay các vị là tội phạm đang bị truy nã, yêu cầu các vị mau giao anh ta cho chúng tôi”

Cái gì? Bác bảo vệ vừa nghe đến tội phạm bị truy nã thì lập tức buông Uông Tuấn Kiệt ra, ông ta đã cảm thấy có gì đó sai sai ở đây ngay từ đầu rồi mà....

Mà Dạ Nguyệt nhìn thấy năm sáu người đó thì cô liền biết là người của cái bọn lúc nãy, bởi vì trên người bọn chúng đều toát ra khí tức giống nhau, đều như muốn giết người vậy.

Dạ Nguyệt nhìn thấy Lăng Chi Hiên đang lo lắng chạy về phía mình ở bên kia, cô cũng xoay người hướng về phía xe của Lăng Chi Hiên ở bên kia mà chạy nhưng chắc chắn là cô chạy không nhanh bằng bọn chúng vì cô còn phải đở Uông Tuấn Kiệt.

Bên này, Lăng Chi Hiên ngồi trong xe đang thư giãn chờ vợ yêu thi xong, lại bất ngờ nhìn thấy cô và người đàn ông trung niên kéo Uông Tuấn Kiệt trên vai chạy ra đến cổng trường, vừa bước xuống xe thì anh lại thấy năm sáu người đàn ông khác bỗng nhiên xuất hiện la hét tội phạm truy nã rồi tiến thẳng về phía bọn họ.

Khỏi cần phải đoán, chắc chắn chuyện này có liên quan đến chuyện Uông Tuấn Kiệt mất tích hai tuần qua, hơn nữa lần này lại còn liên lụy đến vợ yêu của anh.

Năm sáu người đàn ông rút súng ra, nhanh chóng đổi hướng về phía Dạ Nguyệt đang chạy, chỉ còn cách nhau trong gang tấc: “Mau đứng lại, chúng tôi yêu cầu cô mau đứng lại, không thôi chúng tôi sẽ bắn”

Dạ Nguyệt biết đó là súng gây mê của động vật, cô đã nghe loáng thoáng lúc thoát ra từ cửa sổ, nên cô vẫn cố chấp chạy mà không dừng lại, cô đâu có ngu mà dừng lại, biết bọn chúng có nói thật sẽ không bắn không? Hơn nữa, rõ ràng bọn chúng đang muốn bắt cho bằng được tên này, cô vẫn cảm thấy có gì đó sặc mùi khả nghi trong chuyện này.

Phụt! Phụt! Phụt! Tiếng mũi tên rời khỏi súng gây mê, tiếp theo lại nghe tiếng bộp, bộp, bộp.....

Lăng Chi Hiên kéo Dạ Nguyệt và Uông Tuấn Kiệt về phía mình, anh cũng vừa kịp lúc kéo thanh đoản kiếm đang lộ ra một chút trong túi xách đeo chéo bên hông của Dạ Nguyệt để che chắn ba mũi tên, tất nhiên thanh kiếm vẫn còn nằm trong bao đựng kiếm màu đen.

Cùng lúc đó ba người đàn ông vận quần áo dạ hành cũng xuất hiện đồng thời che chắn trước mặt ba người, hai bên nhất thời đứng im bất động, bên đám người mặc quần áo cảnh sát vẫn đang chĩa súng về phía đám người của Lăng Chi Hiên.

“Lăng tổng, anh ta là người của chúng tôi, hy vọng anh giao anh ta cho chúng tôi, nếu không dù có là anh chúng tôi cũng sẽ không nể mặt” một người trong sáu người tiến lên phía trước nói.

“Không cần phải nể mặt” Lăng Chi Hiên hừ lạnh nói rồi vác Uông Tuấn Kiệt trên vai, nắm tay Dạ Nguyệt quay nhanh đi, hướng về phía xe, anh biết hiện tại bọn họ đã bị bao vây, càng nhanh chóng thoát khỏi đây càng tốt.

“Vậy thì chúng tôi cũng không cần nói nhiều” người đàn ông hất mặt lên với những người phía sau, ra hiệu tấn công.

Ba người hộ vệ cũng tấn công, cản bước của đám người đó trong khi Lăng Chi Hiên nhanh chóng cùng Dạ Nguyệt vào trong xe.

Để Uông Tuấn Kiệt ở ghế sau, Lăng Chi Hiên cho xe rời đi, nhưng khi xe vừa di chuyển thì phía trước bất ngờ xuất hiện hai chiếc xe màu đen chặn đường, phía sau xuất hiện thêm hai ba chiếc nữa vây lấy xe của Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt.

“Giữ chặt vào” Lăng Chi Hiên âm trầm nói, rồi anh nhấn mạnh ga tăng tốc độ, đâm thẳng vào chính giữa chỗ trống của hai chiếc xe phía trước, thoạt nhìn thì giống như anh đang nổi điên muốn đâm xe vào cùng liều chết.

Thấy vậy theo phản xạ, hai chiếc xe kia bị bất ngờ nên lùi ngược lại, Lăng Chi Hiên cong khóe môi vẫn tiếp tục nhấn mạnh ga chạy thẳng về phía trước, thoát khỏi thế bao vây mới vừa rồi.

“Chết tiệc, bị hắn lừa rồi” hai người cầm lái ở hai chiếc xe cản đường bực dọc đập vào tay lái.

“Đuổi theo, nhất định không thể để mất vật thí nghiệm này được” tiếng nói lạnh lẽo vang lên trong tai nghe của những người đang giữ tay lái.

Theo chỉ thị, năm chiếc xe cùng với những chiếc xe khác cũng vừa đồng thời xuất hiện chia ra đuổi theo xe của Lăng Chi Hiên.

Tiếng xe quẹo cua ken két cùng tiếng gồ ga dữ dội làm chấn động cả các con đường lớn, làm cho những người đi đường hoảng hốt phải chạy vào sâu bên trong lề, vừa chỉ trỏ vừa đứng nhìn theo. Còn những chiếc xe đang lưu hành trên đường cũng phải tấp vào lề để tránh bản thân bị vạ lây.

Bên này, Lăng Chi Hiên vừa lái xe vừa gọi điện cho Dương Lãnh Thiên.

“Chủ Tịch, tôi đã cử người đi cứu viện cho anh rồi” giọng nói lo lắng của Dương Lãnh Thiên vang lên trong điện thoại.

“Đưa tôi bản đồ GPS, cùng địa điểm cứu viện” Lăng Chi Hiên hừ lạnh nói.

“Vâng, Chủ Tịch” Dương Lãnh Thiên vừa nói xong thì lập tức trên màn hình nhỏ của chiếc xe liền xuất hiện bản đồ GPS, những dấu chấm tròn đỏ, dấu chấm tròn xanh lớn cũng xuất hiện theo.

Lăng Chi Hiên nhìn những dấu chấm tròn đỏ, anh hừ nhẹ, bọn chúng đông thật, tính sơ qua cũng cỡ hơn vài chục chiếc xe đang chia nhau ra vây lấy chiếc xe của anh.

“Chủ Tịch, tôi sẽ cho bật địa điểm cứu viện cho anh dựa vào tính toán khả năng cao nhất khi anh thoát khỏi những chiếc xe này” Dương Lãnh Thiên vuốt mồ hôi, địa điểm này có vẻ khá xa, hy vọng Chủ Tịch có thể kịp lái xe đến đó.

“Được” Lăng Chi Hiên chuyển mắt như suy nghĩ gì đó, rồi anh nói tiếp: “Âm thầm tóm một vài tên của bên đó cho tôi”

Dương Lãnh Thiên như hiểu ý, anh vâng dạ đồng ý rồi cho Tề Vĩ bật chấm tròn màu vàng trên bản đồ GPS.

Lăng Chi Hiên nhướng mày nhìn chấm tròn màu vàng, khu vực này là…….

Dạ Nguyệt cũng nhìn vào bản đồ GPS, cô nhanh chóng nhận ra chấm tròn màu vàng trên màn hình: “Đây không phải là ngoại ô giữa thành phố F và thành phố S sao a?”

Nơi này gần với ngọn núi mà Lý Vân Nhi và Dương Ngọc Linh bị bắt trước đây, khoảng gần hai giờ đồng hồ lái xe.

Lăng Chi Hiên vẫn vừa lái xe vừa nhìn những chấm tròn đỏ trên màn hình, theo tính toán thì quả thật ở trong thành phố anh không có cách nào thoát khỏi thế bao vây của bọn người này được, nếu như cho người của anh tiếp viện ở đây thì cũng bị bọn chúng chặn đường chỉ có thể ở phía vòng ngoài.

Hơn nữa bọn chúng còn đang sử dụng quân phục cảnh sát, giống như cảnh sát đang truy bắt tội phạm, nếu để bọn chúng tóm được ở đây thì chắc chắn sẽ không thể chống trả lại được.

Quả nhiên, Lăng Chi Hiên muốn lái xe vào đâu thì đều có chấm tròn đỏ xuất hiện chặn hết các đường đi của anh, cứ mỗi lần anh định vào đường nào thì nhất định sẽ có xe chắn phía trước cản đường muốn vây bắt anh.

Lăng Chi Hiên liếc mắt nhìn thấy một con đường nhỏ có thể đâm thẳng vào đường cao tốc, ở phía bên con đường bên kia là chấm tròn đỏ đang gần đến cua quẹo vào đường nhỏ để chặn đường đi của anh.

“Bảo bối, giữ chặt dây an toàn”

Lăng Chi Hiên đập mạnh ga, vọt nhanh vào đường nhỏ, những sợi dây được bắt ngang trên không trung, quần áo của mấy khu nhà trong đường nhỏ cũng được phơi trên đó, nhưng Lăng Chi Hiên vẫn đâm thẳng vào hất tung quần áo bay đầy trời, cuối cùng chỉ trong vòng tích tắt, Lăng Chi Hiên đâm ra khỏi cua quẹo cũng vừa lúc chiếc xe kia chuẩn bị chắn trước mặt xe anh, một cú quẹo cua cực kỳ đẹp mắt thoát khỏi chiếc xe kia chặn đường cũng vừa giúp anh đâm thẳng ra đường nối tiếp với đường cao tốc, tiến thẳng về phía chấm vàng ở ngoại ô thành phố.

“YES!!” Dương Lãnh Thiên và Tề Vĩ đang theo dõi bản đồ GPS cũng vừa vuốt mờ hôi thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo Chủ Tịch chỉ còn phải nhấn ga hết cỡ để đừng cho bọn chúng bắt được thôi a.

Sở dĩ địa điểm cứu viện nằm xa như vậy là vì trên đường cao tốc đoạn đường này không có điểm dừng để thiết lập hệ thống phòng thủ mà không làm kinh động đến thế lực khác hay là sự nghi ngờ của phía chính phủ, mấy năm gần đây trung tâm bí mật của bọn họ đang càng phải cẩn mật hơn nữa để không để lộ ra bất cứ sơ hở nào, chỉ có thể kịp chuẩn bị đón đầu ở phía cuối đường cao tốc mà thôi.

Tất nhiên, đó cũng là chủ ý của Lăng Chi Hiên, nhất định phải đặt bí mật của trung tâm lên hàng đầu, rất nhiều mạng sống đang đặt dưới sự điều hành của anh nên anh càng phải cẩn trọng.

“Đuổi theo, hắn đang hướng về đường cao tốc phía ngoại ô thành phố” thông tin lại được truyền đi trên các xe đang truy lùng xe của Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt.

Tiếp theo sau đó, chúng ta có thể thấy được một màn rượt đuổi nhau như phim hành động gây cấn lúc này trên đường cao tốc.

Dạ Nguyệt chỉ có thể xanh mặt ngồi dán chặt vào ghế xe im lặng câm nín, nín thở cố gắng mở to mắt nhìn xe mình vượt mặt những chiếc xe khác, chốc chốc lại có những chiếc xe lớn chạy ngược chiều sượt ngang xe mình, tim cô đập còn nhanh hơn cả trống trận, giờ thì cô có thể hiểu được cảm giác của mấy nhân vật đuổi bắt nhau trên xa lộ trong phim là như thế nào rồi a.

Dạ Nguyệt sực nhớ ra Uông Tuấn Kiệt còn ở ghế sau, cô quay đầu lại nhìn thì thấy anh đã rớt xuống sàn xe lúc nào không hay.

“Không sao, cứ để cậu ta nằm đó, sẽ an toàn hơn” Lăng Chi Hiên lơ đãng nói.

Anh đang vừa lái xe vừa nhìn vào kính chiếu hậu, hừ lạnh….. bọn này bám dai như đĩa, với tốc độ hiện tại thì chưa tới hai giờ anh đã có thể đến được địa điểm tiếp viện.

Chạy được một lúc lâu, đường ở phía trước bỗng nhiên chia làm hai hướng đi, nếu nhìn trên bản đồ GPS thì có thể biết được một đường hướng ra bãi biển tiến thẳng lên khu rừng ngọn núi nơi bọn bắt cóc đã giam giữ Lý Vân Nhi và Dương Ngọc Linh, cũng là nơi dẫn đến vách vực mà Lăng Chi Hiên với Dạ Nguyệt bị rớt xuống một lần, còn con đường thứ hai, là tiến thẳng đến điểm cứu viện của Dương Lãnh Thiên và Tề Vĩ.

Lăng Chi Hiên đang định rẽ đường đến điểm cứu viện thì một chiếc xe hàng lớn đang chạy ngược chiều bất ngờ bẻ lái vòng ngược lại như muốn quay đầu, nhưng cũng đồng thời muốn chặn đường đi của anh.

Lăng Chi Hiên phanh gấp, tiếng xe thắng gấp vang lên tiếng Két!!!!!!! kéo dài thật lớn.

Lăng Chi Hiên nổi nóng muốn chửi tục, anh thật không ngờ thế lực của bọn chúng thật sự đã vượt ngoài tầm của các thế lực hiện tại trong nước.

Dạ Nguyệt quay đầu nhìn phía sau thấy vài chục chiếc xe sắp đuổi đến đây, cô gấp đến độ buộc miệng nói: “Hay là rẽ sang đường bên kia?”

Mặc dù con đường phía trước là đường cùng nhưng nếu bây giờ không đi thì chỉ còn nước bị bắt ở nơi này thôi, cứu viện bên kia sẽ đến không kịp.

PHẠCH! PHẠCH! PHẠCH! Tiếng động cơ bỗng nhiên vang lên trên đỉnh đầu họ.