Em Cười Hay Không Đều Khuynh Thành

Chương 22



(~~> Ờ, như chú thích ở chương 20 đó, “ngữ xuấtkinh nhân” tức là mở miệng ra thì toàn nói những thứ động trời )

Khi Triệu Tử Mặc hoành tráng mang tin “đã thu phụcđược cực phẩm” trở về ký túc xá, đã khiến cho đông đảo quần chúng nhân dân lạiđược một phen xúc động không thôi

Thi Tiểu Phì vẫn là người dẫn đầu, cô nàng lao đến vớitốc độ nhanh hơn cả ánh sáng, liều sống liều chết vươn móng vuốt ra mãnh liệtlắc lắc Triệu Tử Mặc: “A Mặc A Mặc ơi, vậy anh ấy đến lúc nào mới chịu mời bavị mỹ nữ chúng ta ăn cơm đây???”

Khương Khương hai mắt loé sáng như đèn pha cũng gậtđầu phụ hoạ: “Đúng đó đúng đó, hôm nào rảnh mi mời mấy người bạn của anh ấy đếnăn cơm nha?”

Triệu Tử Mặc gãi gãi đầu vẻ lúng túng: “Tại sao ta lạiphải mời bạn của cực phẩm đến đây ăn cơm? Mà cực phẩm hà cớ gì cũng phải mờibọn mi chứ?”

Khương Khương nghe thấy vậy thì trợn tròn mắt nhìnchòng chọc vào Triệu Tử Mặc y như đang nhìn đứa nhà quê lên thành phố, còn ThiTiểu Phì thì bạo lực hơn, tiện tay vớ lấy cái gối đánh cô túi bụi, điệu bộ vừatức giận vừa đau đớn: “Mi không phải thu phục được Cố Thành Ca rồi sao! Đáng racũng phải đem bạn trai mi giới thiệu chính thức cho bọn ta chứ, mà anh ấy cũngphải giới thiệu mi cho bạn anh ấy mà, giống như lần trước Tiêu Sở Diễn mờichúng ta đi ăn cơm đó, đã hiểu chưa hả A Mặc ngốc A Mặc thúi!”

Đám hắc tuyến trên mặt Triệu Tử Mặc nhất thời trượtxuống sâu vạn trượng, nhanh tay nhanh mắt quắp cái gối đang thân mật ôm ấp hônhít với khuôn mặt của mình ra, yếu ớt hỏi lại Thi Tiểu Phì: “Nhưng mà Chu ĐônNho của mi có mời bọn ta ăn cơm lần nào đâu…”

Chu Đôn Nho, cũng chính là Chu Đại trong truyền thuyếtđược quần chúng nhân dân đông đảo biết đến, bởi vì Thi Tiểu Phì mở miệng ra làkhen hắn dịu dàng đôn hậu, cho nên Triệu Tử Mặc cũng rất chi là hào sảng mà đặtluôn cho hắn ta cái biệt danh đó.

Liếc thấy đôi mắt Thi Tiểu Phì đã loé lên những tiasáng dã man, móng vuốt lại bắt đầu vươn qua túm lấy chiếc gối chuẩn bị màn hànhhạ, cho nên Triệu Tử Mặc rất biết điều lập tức đứng đắn giải thích: “Tiểu Phìcô nãi nãi à, thực ra chuyện thu phục cực phẩm mà ta nói chỉ là nhiệm vụ củađài truyền hình trường giao cho ta…” vừa nói cô vừa lách qua trốn thoát sự truyđuổi ráo riết của chiếc gối cùng móng vuốt của Thi Tiểu Phì, tiện thể phun thêmhai chữ: “…mà thôi.”

Cố Thành Tây nãy giờ vẫn đứng một bên với điệu bộ xemkịch vui, cuối cùng cũng chịu mở miệng: “A Mặc, mi rốt cục làm sao mà thu phụcđược anh trai ruột thịt ruột thịt của ta thế?”

Triệu Tử Mặc thật thà đáp ngay: “Ta thật sự không nghĩđến luôn, mới nhắc đến một cái mà anh ấy đã lập tức đồng ý ngay rồi…”

“À —”

Cố Thành Tây cố ý kéo dài giọng điệu, sau đó bình tĩnhquay sang nhìn Khương Khương cùng Thi Tiểu Phì: “Hai người bọn mi yên tâm đi,ta dám đảm bảo không bao lâu nữa, chúng ta nhất định sẽ được thực hiện giấc mơăn một bữa tiệc lớn!”

Triệu Tử Mặc: “…”

Khương Khương: “…”

Thi Tiểu Phì: “…”

Đến ngày hôm sau, Triệu Tử Mặc tức tốc đem tin cựcphẩm đã đồng ý tham gia chuyên mục “Tiểu hà tiêm tiêm” thông báo cho TrịnhNhược Du, Trịnh Nhược Du sau khi nghe xong không khỏi ngẩn ngơ sững sờ mất mộthồi lâu. Cuối cùng cô ta chỉ hít sâu một hơi, thiên ngôn vạn ngữ đúc kết mộtcâu thế này:

“Triệu Tử Mặc, bây giờ tôi phát hiện ra, tôi khôngcách nào có thể ghen tỵ với cô được nữa.”

“Á…” Triệu Tử Mặc nhất thời cảm thấy chả hiểu mô têgì.

Giọng điệu của Trịnh Nhược Du lần này rất mực ôn hoà,tĩnh lặng như nước: “Trước kia sở dĩ tôi cảm thấy cô được người đó thích, cũngnhư vụ cô dính vào lời đồn với Tiêu Sở Diễn, tất cả đều chỉ là do ưu thế vẻ đẹpnghiêng nước nghiêng thành của cô thôi, nhưng thật không ngờ bây giờ cô còn cóthể thuyết phục được cả Cố Thành Ca mây trôi trên cả mây trôi, chứng tỏ cô phảicó khả năng đặc biệt nào đó mà những kẻ đứng ngoài như chúng tôi không biết,hơn nữa cô lại không chỉ mạnh ở một điểm, bởi vì dù sao, Cố Thành Ca vẫn làkiểu người không thể trông mặt mà bắt hình dong, xưa nay chưa từng có ai đoánbiết được anh ta đang nghĩ gì.”

Triệu Tử Mặc bất giác thấy đầu ong ong, trong thâm tâmcực kỳ xấu hổ, thực ra chuyện thu phục cực phẩm lần này, đúng là cô không lợidụng ưu thế sắc đẹp gì thật, nhưng cô cũng nào có điểm mạnh hay điểm đặc biệtgì đó đâu, cực phẩm chỉ đồng ý một cách đơn giản vậy thôi mà…

Chỉ là hôm qua sau khi theo cực phẩm đi dạo một vòng,hấp dẫn không biết bao nhiêu là ánh mắt của người đi đường, vậy mà Triệu Tử Mặcnhà ta lại tỏ ra cực kỳ mất hình tượng, thấy đống đồ ăn vặt thì mắt sáng lênnhư đèn pha, chỉ thiếu mỗi chảy nước miếng ròng ròng nữa thôi, cùng lúc đótrong thâm tâm không khỏi gào thét về thái độ của cực phẩm: thì ra mây trôitrên mây trôi cũng biết giận như người bình thường á!!!

Nhưng không thể phủ nhận rằng, thời khắc mà Cố ThànhCa ngồi ở một quán ăn ven đường, phong thái tao nhã của anh vẫn thừa sức đè bẹpnhững người xung quanh.

Triệu Tử Mặc bất tri bất giác cảm thấy cực kỳ kinhhãi, chẳng lẽ, đây chính là cái gọi “lấy vô chiêu thắng hữu chiêu” trong truyềnthuyết hay sao?? Nhưng mà có phải cái thái cực kia quá xuất thần nhập hoá rồikhông, cho nên đầu óc khù khờ ngu ngơ của cô vẫn không cách nào tiếp thu nổi?

Tuy nhiên Triệu Tử Mặc vẫn thấy rất khó hiểu, chuyệncô thu phục được cực phẩm với chuyện Trịnh Nhược Du có ghen tỵ hay không thìliên quan gì đến nhau?

Trịnh Nhược Du tiếp tục bình tĩnh giải thích: “Cô biếtkhông, trên đời này có một nhóm người như vậy đấy, chỉ cần cô thông minh hơnhọ, đẹp hơn họ một chút thôi, ngay lập tức họ sẽ sinh lòng đố kỵ với cô, nhưngnếu cô lại lợi hại hơn họ quá nhiều, trong lòng họ tự nhiên sẽ chỉ còn cảm giáchâm mộ mà thôi! Giống như tổng thống Mỹ ở trong Nhà Trắng vậy đó, cô tất nhiênkhông thể sinh lòng ghen tỵ với ông ta được.”

Triệu Tử Mặc cảm thấy đã hiểu đôi chút, yên lặng tựbành trướng chính bản thân mình: Ha hả, không ngờ Triệu Tử Mặc bổn cô nương đâylại bò được tới địa vị ngang hàng với tổng thống Mỹ nha!!

Trịnh Nhược Du không thèm để ý đến phản ứng của cô,tiếp tục cảm thán: “Triệu Tử Mặc, bây giờ ở trong mắt tôi, cô cũng là mây trôicuối chân trời!”

Nói xong, chị ta cụp mắt xuống, cũng không còn tâm tưnào nữa để hỏi Triệu Tử Mặc làm cách nào thu phục được Cố Thành Ca, chỉ khẽ nhẹgiọng lẩm bẩm: “Hắn đối với cô vẫn một mực chung tình, tôi cũng chẳng có gìphải ghen tỵ nữa, bởi vì cô đáng giá.”

Hắn?

Triệu Tử Mặc nghe thấy vậy thì nháy nháy mắt mấy cái,cuối cùng cũng hiểu ra: “Chị đang nói Kỷ An Thần sao? Chẳng lẽ chị còn thíchanh ta?”

Trịnh Nhược Du kinh hãi ngước mắt lên nhìn: “Làm saocô biết!”

Triệu Tử Mặc ngó đăm đăm vào nét mặt của Trịnh NhượcDu, trong lòng thấy khó hiểu lạ thường: “Em vốn biết mà.”

Thấy Trịnh Nhược Du vẫn còn vạn phần kinh ngạc, cô mớitừ tốn giải thích: “Lần đầu tiên em bị nghi ngờ là nghi phạm trong vụ trộmlaptop, lúc bị giáo sư Bùi Mẫn gọi lên phòng họp của đài truyền hình trường,thấy chị và Kỷ An Thần ngồi đó, em đã bắt đầu cảm thấy ngờ ngợ rồi, sau nàythiên hạ lại đồn đại mấy tin bát quái về em và Kỷ An Thần, lúc đó chị tỏ ra“đặc biệt chiếu cố em”, cho nên em lập tức xác định chắc chắn…”

Đến lúc này sắc mặt của Trịnh Nhược Du đã trở nêntrắng bệch: “Cô cũng biết tôi cố ý gây khó dễ cho cô từ lâu rồi, vậy mà tại saocho tới tận bây giờ vẫn không khiếu nại phản kháng gì?”

Triệu Tử Mặc quái dị nhìn chòng chọc vào chị ta: “Chỉlà chuyện nhỏ tí thôi mà, chị nghĩ cần thiết phải so đo như thế sao?”

Đối với người từng là đối tượng để bắt nạt, từng làtấm bia để trút giận, bây giờ người đó lại tỏ ra nhân từ độ lượng với mình nhưthế, thử hỏi làm sao có thể không sinh ra cảm động cho được! Vì thế cho nên,Trịnh Nhược Du lập tức gật đầu một cái, đồng thời quyết định sẽ rũ sạch mọi sựghen ghét đố kỵ thấp hèn của mình đi, tự hứa về sau sẽ đối xử với Triệu Tử Mặcnhư một người bạn thân vậy.

Tình bạn giữa con gái vốn dĩ vừa kỳ diệu vừa khó hiểunhư thế đấy, một khi lòng ghen ghét đố kỵ đã biến mất, con người ta lại hoàntoàn có thể tự nhiên mà đối xử rất chân thành với nhau.

Triệu Tử Mặc thật ra cũng không cao thượng như TrịnhNhược Du nghĩ, cô chẳng qua là có thói quen biến sự bắt nạt của người khácthành niềm vui của mình mà thôi, bởi vì khi Trịnh Nhược Du giao cho cô mộtnhiệm vụ khó khăn nào đó, mỗi lúc làm xong đều là một cảm giác thành tựu vàhoan hỉ ùa đến từ sâu trong trái tim, mệt nhọc cực khổ cũng vì thế mà biếnthành niềm tự hào của bản thân. Chính vì thế, cô cũng đem cái sự “làm khó” củaTrịnh Nhược Du biến thành cơ hội rèn luyện của riêng mình, cũng rất tự nhiên màthổi phù hết mọi bực bội tức tối vào không trung.

“Nhưng mà em vẫn có một chuyện muốn khiếu nại!” TriệuTử Mặc bỗng nhiên tỏ ra nghiêm nghị lạ thường: “Kỷ Tài Tử đúng là có nói muốntheo đuổi em thật, nhưng hình như anh ta chỉ đùa cho vui thôi, cho nên là, thậtra chị không cần phải…ghen tỵ với em…”

Lúc này người giương mắt lên nhìn chòng chọc một cáchquái dị lại đổi thành Trịnh Nhược Du: “Đùa cho vui? Không thể nào, Kỷ An Thầntừ dạo đó đến giờ vẫn không thèm kiếm thêm bạn gái nào nữa, hơn nữa gần đây hắntrông có vẻ như rất hoang mang…”

Triệu Tử Mặc: “…”

Trời ạ, việc đó thì có liên quan gì đến cô cơ chứ???

***

Sau khi chào tạm biệt Trịnh Nhược Du, Triệu Tử Mặc đạpxe lang thang trên con đường nhỏ đi về khu ký túc xá Mẫu Đơn, đột nhiên nhìnthấy bóng lưng cao gầy của Kỷ An Thần ở phía xa xa, hắn đang chậm rãi bước đibên cạnh những gốc cây long não cao lớn, đầu hơi cúi xuống, những ngọn gió nhẹcủa ngày thu khẽ xào xạc, luồn qua từng tán cây, thổi bay mấy lọn tóc trênkhuôn mặt điển trai của hắn, Triệu Tử Mặc bất giác cảm thấy, khung cảnh này saomà giống mỹ thiếu nam trong tranh vẽ đến lạ lùng…

Cô đạp xe chậm lại, từ khi suy nghĩ thấu đáo rằng hắnchẳng qua chỉ là muốn đùa giỡn cô một chút cho vui cửa vui nhà mà thôi, cô đãquyết định từ đó về sau sẽ tìm cách tránh mặt hắn, nhưng đúng là ông trời trêungươi, cô càng lẩn trốn, thì hắn lại càng xuất hiện trước mặt cô.

Đúng lúc này Kỷ An Thần tựa như có dự cảm liền ngẩngđầu lên, ánh mắt lập tức chạm trúng bóng dáng xinh đẹp của cô, đôi chân đangbước đi chậm rãi cũng vì thế mà dừng hẳn lại.

Ở khoảng cách năm trăm mét, ánh nhìn của hắn lại càngdài thêm ra, vừa sâu thẳm vừa thâm trầm, đợi đến khi cô đạp xe lại gần, hắnbỗng như tỏ ra do dự, cuối cùng nghiêng người, bước nhanh qua hàng cây long nãophía bên kia đường.

Triệu Tử Mặc vạn phần khó hiểu, chỉ có điều cô là kiểungười rất lười suy nghĩ, lúc nãy cô vừa khai báo với Trịnh Nhược Du rằng cựcphẩm yêu cầu chương trình chỉ được phép làm hình thức, Trịnh Nhược Du liền chộplấy điện thoại gọi điện hỏi ý kiến Tổng giám đốc đài truyền hình, không ngờ ôngta vẫn một mực hào phóng, chỉ thản nhiên nói: “Cậu ta có yêu cầu gì thì cứ làmtheo yêu cầu đó, tuyệt đối không được khước từ!”

Sau đó, ông ta còn nói thêm, mọi chuyện chụp hình quayphim làm tài liệu cho lần xuất hiện này của Cố Thành Ca, tất cả đều giao choTriệu ký giả chịu trách nhiệm, đồng thời còn hứa hẹn thêm: “Sau khi chuyên mụcnày được chính thức phát sóng, ký giả Triệu Tử Mặc lập tức sẽ được nhận làmthành viên của đài truyền hình trung tâm!”

Miếng mồi ngon béo bở như thế làm sao có thể bỏ qua,vì thế cho nên, Triệu mỹ nữ nhà chúng ta lập tức trở về ký túc xá soạn thảo cặnkẽ bản kế hoạch, hừ hừ, tất cả vì tiền đồ sáng lạng của cô, vì tương lai con emchúng ta!!

Tối hôm đó, trong ký túc xá sớm đã tắt đèn, Cố ThànhTây, Khương Khương cùng Thi Tiểu Phì cũng đã lăn ra ngủ say hết cả rồi, duy chỉcòn Triệu Tử Mặc vẫn tinh thần phấn chấn, hưng phấn bừng bừng, ngồi gõ lạchcạch bàn phím máy tính suốt cả đêm, hồn nhiên như cô tiên quên béng luôn cảkhái niệm thời gian.

Sau khi bản kế hoạch đã được lên khung hoàn chỉnh, chỉcòn phần tuyên truyền giới thiệu công ty phần mềm máy tính và sở vụ luật củacực phẩm mới là công đoạn quan trọng nhất, bởi vì quá trình trưởng thành và gâydựng sự nghiệp của anh tất nhiên là điều không thể thiếu rồi, hơn nữa mây trôitrên mây trôi xưa nay vẫn một mực thần bí, bây giờ cô “lột trần” được chiếc mặtnạ huyễn hoặc bí ẩn của anh, nhất định sẽ được đông đảo quần chúng nhân dânnhiệt liệt hoan nghênh…

Cho đến lúc Cố Thành Tây mơ mơ màng màng giật mìnhtỉnh giấc, mắt nhắm mắt mở vẫn còn thấy một ánh sáng màu xanh yếu ớt chiếu rọimột góc phòng, trong lúc nhà nhà tắt đèn, người người say giấc thì Triệu Tử Mặcvẫn một bộ dạng cực kỳ tỉnh táo, hơn nữa còn tỏ ra hưng phấn bừng bừng, CốThành Tây lúc đó mới sợ hãi yếu ớt than: “A Mặc, tại sao còn chưa đi ngủ…”

Triệu Tử Mặc như cũ vẫn không thèm quay đầu lại: “Ngủngay đây, ngủ ngay đây.” Nếu như cực phẩm đồng ý đem mọi chuyện đời sống riêngtư của anh ấy ra ngoài ánh sáng, vậy thì ngay lập tức, kế hoạch của cô sẽ đượcviên mãn rồi! Ha ha ha, nhưng mà, trước tiên phải được cực phẩm cho phép đã…

Nghĩ tới đây, cô liền quay phắt đầu lại: “Tây Tây, tấmdanh thiếp Cố Thành Ca đưa cho mi để ở đâu rồi?” Anh có đồng ý hay không, gọiđiện thoại hỏi một cái là ra liền hà!

“Trong túi áo khoác…” Cố Thành Tây mơ mơ màng màng trảlời, sau đó lại lăn quay ra ngủ tiếp.

Triệu Tử Mặc lập tức đứng dậy, rón ra rón rén nhảy đếnchỗ treo áo lấy tấm danh thiếp ra, lặng lẽ lấy điện thoại di động soi soi chiếuchiếu dãy số được in trên đó, rồi lại lặng lẽ nhón chân bước ra ngoài sânthượng ký túc, ngồi xổm xuống một góc tường.

Điện thoại của cực phẩm không có nhạc chờ màu mè sôiđộng gì, chỉ đơn giản là mấy tiếng tút tút kéo dài đều đặn, nhưng trong màn đêmyên tĩnh lại bỗng trở nên đặc biệt rõ ràng, khiến cho Triệu Tử Mặc đột nhiêncảm thấy âm thanh này sao mà hay đến lạ.

Tút một hồi dài, cuối cùng phía đầu bên kia cũngtruyền đến một giọng nói.

“Ai vậy?”

Tiếng nói trầm thấp lạ kỳ, không còn nhẹ như gióthoảng như lúc bình thường nữa, thậm chí còn nhuốm chút vẻ bất cẩn mơ hồ, rõ làchủ nhân của nó vừa bị đột ngột đánh thức xong.

Tuy nhiên từng tế bào, từng dây thần kinh trong ngườiTriệu Tử Mặc giờ phút này vẫn đang duy trì ở trạng thái cực kỳ phấn khích, chonên cô cũng chả thèm để ý mình có đang phá người ta hay không, chỉ vui vẻ nói:“Cực phẩm, em là Triệu Tử Mặc.”

Người bên kia hình như hơi ngẩn ra một chút, sau đógiọng nói có vẻ như đã tỉnh táo hơn nhiều, rồi ngáp một cái cho đỡ cơn buồnngủ: “A, có chuyện gì…”

Triệu Tử Mặc hưng phấn bừng bừng ngồi kể lể cực kỳ chitiết bản kế hoạch của mình, đặc biệt nhấn mạnh ở đoạn tìm hiểu về đời sốngriêng tư của anh, sau đó ngừng lại một chút, lẳng lặng nghe ngóng phản ứng củađối phương.

Cố Thành Ca: “…”

Đầu bên kia điện thoại vẫn rất yên tĩnh, chỉ truyềntới tiếng hít thở nhè nhẹ đều đều, Triệu Tử Mặc đợi một hồi lâu vẫn không thấycó tiếng trả lời, cứ cho là yêu cầu này có vẻ hơi quá phận đi, nhưng mà đã làmthì phải làm đến cùng chứ!

“Cực phẩm, thế nào, anh có đồng ý hay không?”

Đầu bên kia cuối cùng cũng có phản ứng.

Cố Thành Ca thấp giọng gọi: “A Mặc.”

“…Vâng.” Triệu Tử Mặc đột nhiên có chút thất thần,giọng nói của cực phẩm trong điện thoại thật quá quyến rũ a a a!! Giọng nói ấybây giờ trầm ấm lạ thường, không còn vẻ lạnh lùng xa cách như thường ngày nữa,thực khiến cho người ta chịu không nổi mà!

Cố Thành Ca: “Em thức để viết bản kế hoạch đến tận bâygiờ sao?”

Triệu Tử Mặc: “…”

Bây giờ…Nhìn ra ngoài khoảng trời bao la đen đặc bênngoài sân thượng, cô đột nhiên cảm thấy, hành động của mình hình như không đượcđúng đắn lắm thì phải…

Cố Thành Ca từ tốn nói tiếp: “Cũng hơn một giờ sángrồi, mau đi ngủ đi, có gì ngày mai hẵng nói.”

Triệu Tử Mặc 囧, lập tức quýnh quáng tắtđiện thoại.

Ngày hôm sau vừa thấy cực phẩm, Triệu Tử Mặc đã chạyđến như bay với khuôn mặt tội lỗi cực độ: “Cực phẩm, chuyện tối hôm qua rất xinlỗi, em nhất thời quá phấn chấn nên quên để ý luôn cả thời gian…”

“Không sao.” Cố Thành Ca liếc nhìn cô một cái, vẫn duytrì vẻ thản nhiên xa cách ngày thường: “Tối qua không gặp ác mộng.”

Triệu Tử Mặc vô cùng buồn bực nháy mắt mấy cái, cựcphẩm lẽ nào lại coi cú điện thoại của cô là hung linh giữa đêm chứ, tại sao côlại bị biến thành cơn ác mộng a a a!! Nhưng mà, cũng do cô không đúng trước,đêm hôm khuya khoắt lại bật người ta dậy, cực phẩm tỏ ra khó chịu như thế cũnglà rất đỗi bình thường mà thôi, buồn bực trong lòng thì vẫn cứ để tronglòng đi.

“Sau này em nhất định sẽ chú ý, sẽ không gọi điệnthoại cho anh trễ như vậy nữa!” Triệu Tử Mặc giơ hai ngón tay lên, vẻ mặt cựckỳ thật thà cam đoan: “Em sẽ gọi sớm một chút, sẽ tận lực một chút!”

Vã mồ hôi, cô đang nói cái gì thế…

“Ừ.” Cố Thành Ca vẫn chỉ nghiêm túc gật đầu, đôi mắtxinh đẹp của anh nghiêng nhìn về phía cô, trầm tĩnh như mặt hồ, phẳng lặng nhưánh trăng, thấp thoáng một tia dịu dàng sâu trong đáy mắt.

Triệu Tử Mặc vội lảng sang chuyện khác: “Cực phẩm,chuyện tối hôm qua em hỏi anh đó, anh đã suy nghĩ kỹ chưa?”

“Tối hôm qua?” Cố Thành Ca nhíu mày khó hiểu, anh chỉnhớ cô nói rất nhiều về vấn đề bản kế hoạch, nội dung cụ thể thế nào thì anhkhông nghe nên không biết, bởi vì giọng nói hưng phấn bừng bừng của cô khitruyền vào tai anh lại biến thành một loại giai điệu du dương thúc giục anhtiến vào giấc ngủ, đến một lúc lâu sau không nghe thấy cô nói gì nữa, anh mớibắt đầu mơ mơ màng màng tỉnh lại đôi chút…

Triệu Tử Mặc không nhắc thì thôi, chứ càng nhắc cô lạicàng thấy buồn bực, thì ra đống nước miếng khổng lồ của cô ngày hôm qua đều trởthành công cốc hết cả, nhưng dù có buồn bực cách mấy đi nữa cũng không thểtrách cực phẩm được, dù sao đều là do cô chọn sai thời gian.

“À, lúc đó em hỏi anh, anh muốn chụp hình cho chuyênmục lần này như thế nào?” Cô ngắn gọn đặt một câu hỏi khác.

Cố Thành Ca vẫn một mực vân đạm phong thanh: “Em quyếtđịnh, anh phối hợp.”

Trong tích tắc đó, đôi mắt xinh đẹp của Triệu Tử Mặcbỗng nhiên sáng bừng lên một cách dị thường, giống hệt như ánh mặt trời rọisáng những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ yên tĩnh.

Nếu đã trả lời như vậy, một khi cô yêu cầu “moi móc”đời sống cá nhân của anh, nhất định sẽ không bị từ chối chứ? Hừ hừ, rốt cuộc làkẻ nào dám nói cực phẩm thanh cao ngạo mạn, xa cách lạnh lùng? Cố thấy cách nóichuyện của anh rất tốt đó chứ, trừ khuôn mặt khi nói vẫn không đổi sắc kia ra,thì quả thực anh rất rất hoà hợp rất êm thấm mà!

Người nào đó hưng phấn bừng bừng, miệng nhanh hơn nãonói ra còn không kịp suy nghĩ: “Nói cách khác, anh đồng ý trở thành chú cừu nhỏđể em tuỳ ý đùa giỡn sao?”

Ngay lập tức, trong đầu của người nào đó liền hiện lênmột cảnh tượng thế này.

Trên một bãi cỏ xanh mơn mởn đẹp tuyệt vời, Triệu TửMặc ôm chiếc DV, đứng đối diện với một chú cừu nhỏ mang bộ lông trắng muốt nhưcực phẩm của thế gian, cô vênh mặt hất cằm liên tục sai khiến:

“Cừu, ăn cỏ!”

“Cừu, chổng ngược lại!”

“Cừu, kể mấy cái thành tích lập nghiệp vĩ đại củangươi cho ta nghe chút coi!”

“Cừu, nhìn vào ống kính máy quay cười một cái đi…”

“Cừu, nói cho tỷ tỷ ta nghe, trong bầy cừu kia ngườicó ưng ý con cừu nào không thế…”

Trí tưởng tượng của Triệu Tử Mặc cứ như thế mà chớpnhoáng một đường như sấm rền chớp giật, cuối cùng trực tiếp đưa đến một kết quảlà, những hình ảnh trong đầu cô, ngày một mờ ám, ngày một quái dị, hơn nữa lạicòn…

Cố Thành Ca: “…”

Cho dù thần kinh của anh có bền có dai đến mấy, cũngđều bị hai chữ “cừu nhỏ” kích thích hoàn toàn, hơn nữa Triệu Tử Mặc lại ngàycàng tiến đến gần anh với vẻ mặt siêu siêu quái dị thế kia, bên trong đầu đangnghĩ cái gì tựa hồ như đều hiển hiện ra ngoài mặt hết, khoé miệng của anh vìthế mà cũng trở nên có chút co giật…