Duyên Hề

Chương 74



Trong Thủy tướng phủ,Thủy Dạng Tình nghiêng ngả lảo đảo chạy vào cửa, một đường hô to "Phụthân, không tốt ..." Trong thanh âm lộ ra sự lo lắng, không khỏi làm cho tâmngười khác níu chặt đi ba phần.

Nàng cuối cùng cũng chạytới đại sảnh, Thủy Mộc Vân thấy nàng hoảng loạn bộ dáng như thế, không khỏi lolắng hỏi: "Tình nhi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, làm cho ngươi kinh hoảngnhư thế?"

Thủy Dạng Tình vuốt vetrước ngực, cố gắng hồi sức, thở hổn hển như cũ nói: "Phụ thân, đại tỷ...Đại tỷ bị người ta cướp đi ..."

Lời của nàng còn chưa nóixong, liền cảm giác được một trận đau đớn trên vai, bên tai truyền đến thanh âmlo lắng cùng tức giận của Thủy Giác Hiên: "Cái gì, ngươi nói tỷ tỷ bịcướp? Như thế nào lại bị cướp ?" Trong lời nói chứa đựng chất vấn, đã hoàntoàn bỏ qua người trước mắt hắn, là nhị tỷ của hắn, Thủy tướng phủ - nhị tiểuthư.

Thủy Dạng Tình đảo mắtnhìn vẻ mặt lo lắng lẫn phẫn nộ của Thủy Giác Hiên kia, tức giận dưới đáy lòngbất giác lại cao thêm một tầng, tính tình tiểu thư giấu ở dưới vẻ mặt ngoài nhunhược nhất thời bộc lộ ra, nàng liền đẩy tay của Thủy Giác Hiên ra, châm chọcnói: "Hừ, ta như thế nào biết, cướp đi chính là cướp đi. Ngươi tại sao lạitức giận với ta?" Tại sao người người đều đối xử tốt với Thủy Dạng Hề,người người đều thấy nàng ta tốt, nàng có cái gì so với nàng ta kém, vì saongười người vẫn cứ thích nàng ta?

Thủy Giác Hiên bất ngờsửng sốt, đã nhiều ngày qua tưởng Thủy Dạng Tình nhu thuận, bây giờ lại lộ ranguyên hình, làm cho hắn có chút vô thố. Hắn nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu,sau đó nói: "Nhị tỷ, hy vọng chuyện lần này không liên quan tới ngươi. Nếukhông, đại tỷ chắc chắn không chịu để yên." Hắn tất nhiên biết tính cáchcủa vị tỷ tỷ kia của hắn, tục ngữ nói, có thù không báo không phải là quân tử,mà đại tỷ là có cừu không báo không là nữ tử.

Nói xong, liền xoayngười, chạy hướng về phía phủ tam hoàng tử.

Thủy Dạng Tình nhìn thânảnh Thủy Giác Hiên vội vàng chạy đi, trên mặt biểu lộ một chút ý cười âm u, điđi, đi đi, đều đi đi. Hừ, muốn trả thù ta, còn phải xem Thủy Dạng Hề lần này cómệnh mà trở về hay không. Thẳng đến lúc thân ảnh Thủy Giác Hiên biến mất, nàngmới thu hồi tầm mắt.

Thủy Mộc Vân vừa rồi luônluôn đứng ở bên cạnh, không nói gì, chỉ nhìn hai đứa con, có chút suy nghĩ.Nhìn thân ảnh Thủy Giác Hiên đã đi xa, có chút nghi vẫn, khi nào thì Hiên nhicùng Hề Nhi lại thân như vậy?

Quay lại nhìn thấy vẻ mặtđắc ý của Thủy Dạng Tình, đứng dậy hỏi: "Tình nhi, chuyện lần này không cóliên quan đến ngươi, có thật không?" Không hổ là tướng gia, chỉ một câuhỏi nhẹ nhàng, lại chứa khí thế bức nhân, cứ tự nhiên hình thành.

Thủy Dạng Tình cúi đầu,sóng mắt lưu chuyển, nói: "Phụ thân, sao có thể oan uổng nữ nhi như vậy?Nữ nhi vì sao phải làm như vậy?" Sau ô ô nức nở khóc, một bộ dáng ủykhuất.

"Ai, " Thủy MộcVân thở dài: "Thôi, ngươi trước đi xuống, nhiều ngày tới không thể bước rangoài cửa phủ một bước." Xem bộ dáng như thế này, mười phần thì có đến támphần là thoát không được can hệ, vì an toàn của nàng, vẫn nên đem nàng cấm túcở trong phủ cho thỏa đáng. (TT: ông già đáng ghét này, chỉ biết bênhvực con nhỏ ác độc này thôi, ta tức nhất là con nhỏ này ko có bị trừng phạtthích đáng >_

Phủ Tam hoàng tử.

Lúc Thủy Giác Hiên chạy tớihoàng tử phủ, lại thấy không khí không giống lúc bình thường, cảm giác mỗingười đều thấp thỏm lo âu, trên không trung luôn có ám ảnh di động. Chắc là tamhoàng tử đã biết tỷ tỷ của hắn bị cướp đi.

Hắn liền đi nhanh vàotrong Tử Thần lâu, không ngoài sở liệu, tứ hoàng tử dĩ nhiên đã đến, mà thị vệtrong phủ cũng đều có mặt chờ đợi mệnh lệnh.

"Cảnh, có tin tức gìkhông?" Hắn hỏi rồi cất bước về phía trước.

Nam Cung Ngự Cảnh lậtngón tay, liền có một vật thể bay tới phía Thủy Giác Hiên, Thủy Giác Hiên thânthủ nhẹ nhàng tiếp nhận, là một mảnh giấy được vo tròn. Liền nhanh chóng mở ra,không khỏi nhíu nhíu mày nói: "Nói như vậy, là nhị hoàng tử cướp đi tỷ tỷ?" Nhìn Nam Cung Ngự Cảnh, lại xoay mắt nhìn Nam Cung Ngự Linh.

Nam Cung Ngự Linh gật gậtđầu với hắn. Hiện nay, Tam ca của hắn đang nổi nóng a, cho nên tốt nhât nên ítlời một chút ah.

Chỉ nghe thấy Nam CungNgự Cảnh nói: "Là ta sơ sót. Hôm qua mới cùng phụ hoàng đề cập tới hànhđộng không an phận của hắn, lại không nghĩ rằng hắn sẽ xuống tay với Hề Nhi.Lần này, nhất định sẽ không buông tha hắn." Trong lời nói chứa đựng sựngoan độc, làm cho người ta không rét mà run.

"Vậy kế tiếp, tínhlàm như thế nào?" Thủy Giác Hiên hỏi, sau khi nhị hoàng tử bị biếm làm thứdân, liền chưa từng lộ mặt, nghĩ vậy, hành động lần này chắc chắn hắn ta đãchuẩn bị tương đương đầy đủ.

"Hắn hẹn ta buổitrưa hôm nay, gặp mặt ở biệt viện ngoài mười dặm phía thành tây. Hừ, ta cũngmuốn nhìn một chút hắn có khả năng làm ra đại sự gì kinh thiên động địa."Nam Cung Ngự Cảnh có chút trào phúng nói.

"Tam ca đã có kếhoạch chu đáo ?" Nam Cung Ngự Linh rốt cục mở miệng nói sau câu đầu tiênhắn nó lúc mới vào.

Nam Cung Ngự Cảnh cười,lắc lắc đầu: "Không có, bất quá là đánh bừa một hồi thôi. Linh, theo tổchức điều hai mươi người đến, làm cho Thanh hộ pháp dẫn dắt, ẩn vào chỗ tối,chờ ta phân phó."

Quy củ của Thiên Mị hoàngtriều, hoàng tử sau khi thành niên, có thể xuất cung xây phủ để ở, cũng có thểtự xây biệt viện của riêng mình. Mà biệt viện ở ngoài mười dặm phía thành tây,đó là nhị hoàng tử xây sau khi ra cung hai năm.

Biệt viện không lớn lắm,nhưng kiến trúc đều rất tinh xảo.

Sau biệt viện có một rừngtrúc tự nhiên, hàng năm xanh tươi, đem đến cảm giác mát mẻ luôn vây quanh biệtviện, bốn mùa đều như thế. Làm cho người ta có cảm giác sâu thẳm thần bí. Trongmột chỗ sâu ở rừng rậm, vài bóng người chợt lóe, bởi vì có sương mù nhiều nămlàm cho người khác không thấy bóng dáng.

Mặt trước biệt viện làmột dãy chuối tây, như một gốc cây đại thụ che trời, vây quanh cả biệt viện,những lá cây to buông xuống, đùa nghịch ở trong những trận gió, làm cho ngườita có ý nghĩ mạnh mẽ muốn kéo dài mùa thu. Trên đỉnh cây chuối, có vài cái Hắcy nhân, nhờ vào sự cao lớn của cây chuối tây, vẫn không nhúc nhích nhìn nhất cửnhất động trong viện.

Trong viện, các sươngphòng đóng chặt, một trụ cột to dát vàng rực rỡ giữa sân, quang mang lóe sángbức nhân, làm người khác loá mắt, làm cho biệt viện càng trở nên tĩnh mịch quỷdị. Chỉ có một đôi tử sĩ thủ vệ, còn lại ít nhất cũng có năm mươi người, điều nàytỏ rõ , trong viện không phải là không có người ở.

Nam Cung Ngự Cảnh lập tứcđẩy cửa mà vào, Nam Cung Ngự Linh cùng Thủy Giác Hiên xem xét bốn phía mộtphen, cũng đi theo mà vào.

Nhìn trong viện trốngtrải, Nam Cung Ngự Cảnh quét mắt một vòng tử sĩ trong viện, nói: "Ta đãđến đây, gọi chủ tử của các ngươi đi ra."

Những tên tử sĩ này lạilàm như không có nghe thấy, vẫn như cũ không nhúc nhích đứng yên. Sau đó lạinghe thấy cửa một cái sương phòng được mở ra, một người mặc một thân hoa phụccẩm y mặt mỉm cười bước ra cửa.

Người vừa đi ra, khôngphải Nam Cung Ngự Vũ thì là người phương nào, chỉ nghe hắn nheo mắt, cười nói:"Tam Hoàng đệ quả thật ra đúng giờ ah, xem ra, Thủy Dạng Hề ở trong lòngngươi quả thật không giống bình thường a."

Nam Cung Ngự Cảnh cũngkhông đáp lời, chỉ có vẻ mặt bí hiểm nhìn hắn. Địch bất động, ta bất động, từxưa đến này câu này luôn có lý.

Nam Cung Ngự Vũ nhìn vẻmặt Nam Cung Ngự Cảnh vẫn lạnh lùng không chút thay đổi, xen lẫn sự khinhthường, trong khi hắn ồn ào náo động thì Nam Cung Ngự Cảnh lại trầm mặc, chờđợi. Nhất thời, Nam Cung Ngự Vũ bất giác giận dữ, ánh sáng âm ngoan chợt lóetrong hai tròng mắt, thân mình hướng một bên đi tới, vừa lúc làm cho cửa sươngphòng mở ra.

Chỉ nghe hắn vỗ tay haicái, liền thấy vài tên Hắc y nhân nâng một cái ghế có buộc một người ở trên đặtở bên cạnh Nam Cung Ngự Vũ.

Người ở trên ghế mặc mộtthân áo trắng nhẹ nhàng, vạt áo phủ kín cả ghế, đầu cúi xuống, khuôn mặt nhìnkhông rõ lắm, nhưng có thể thấy được người này mặt mày thanh tú. Mái tóc đượcbúi lên giờ đã xõa xuống dưới, có chút hỗn độn rơi xuống trước ngực. Những cơngió nhẹ như vuốt ve thân hình được trói rưới dây thừng rắn chắc. Lúc này, cảngười không thấy có chút sức lực nào.

Nam Cung Ngự Cảnh vừathấy, nhất thời lo lắng vạn phần, sự hờ hững trên mặt nháy mắt thay bằng sự lolắng nồng đậm, hắn không khỏi tiến lên từng bước hô: "Hề Nhi..."

Nhưng mà người trên ghếlại không có phản ứng, vẫn lặng im như cũ, hiển nhiên lúc này đã không có ýthức .

Nam Cung Ngự Cảnh chuyểnhướng Nam Cung Ngự Vũ, trên mặt đã là một mảnh xơ xác tiêu điều, tay hơi hơinâng lên, chỉ thẳng vào Nam Cung Ngự Vũ, nghiến răng nghiến lợi nói:"Ngươi làm cái gì với nàng?" Trong giọng nói lộ sự ra uy hiếp, tựa hồmuốn đem Nam Cung Ngự Vũ bầm thây vạn đoạn.

Nam Cung Ngự Vũ chỉ cườikhông đáp, chính là hứng thú kiêu ngạo nhìn chằm chằm Nam Cung Ngự Cảnh, tựa hồthực vừa lòng biểu hiện hiện tại của Nam Cung Ngự Cảnh. Có thể nhìn đến vẻ mặtvạn năm hàn băng không thay đổi mặt biến thành biểu tình muôn màu muôn vẻ nhưthế này của Nam Cung Ngự Cảnh, thật đúng là một phen hưởng thụ khó được.

"Tam hoàng tử khôngcần kinh hoảng, Tam Hoàng phi bất quá chính là ăn điểm điểm tâm có tý rượu,trên mặt đã trúng mấy bàn tay của ta mà thôi. Bất quá, nhìn thế, Tam Hoàng phihẳn là ngủ rất ngon, cho dù bị hung hăng tát trên mặt, cũng vẫn khôngtỉnh." Nguyệt Mộng từ trong phòng chậm rãi tiêu sái đi ra, một tay đem đầuThủy Dạng Hề đang cúi xuống nâng lên, trên mặt rõràng có thể thấy được mấy vết hồng ngân, làm cho đáy lòng đám người Nam CungNgự Cảnh lại phát điên.

"Nguyệt Mộng?"Nam Cung Ngự Cảnh từ trong mũi hừ ra một âm tiết, khoảnh khắc nhìn thấy NguyệtMộng, sát ý trong mắt như cuồng phong tràn ngập biệt viện, thật to gan,"Bổn hoàng tử đang lo không tìm được ngươi, nhưng mà ngươi lại chính mìnhtìm tới cửa, tốt lắm, tốt lắm."

Liên tục vài câu tốt lắmnói ra làm Nguyệt Mộng có chút kinh hồn bạt vía, nàng không phải không biết NamCung Ngự Cảnh đáng sợ, không phải không biết thủ đoạn của Nam Cung Ngự Cảnh,tay, không tự chủ được run run lên.

Nhưng hai mắt vẫn quậtcường nhìn hắn, khuôn mặt kia làm nàng luôn luôn nhung nhớ, cặp con ngươi kianàng cực yêu cực sợ, vì cái gì lại không thể tỏ ra một chút ít ôn nhu với nàngđâu? Nghĩ vậy, ghen ghét trong lòng lại một lần nữa điên cuồng phát sinh, haimắt âm ngoan, nói: "Tam hoàng tử mặc kệ sự sống chết của Tam Hoàng phisao?" Sao đó móng tay sắc nhọn chế trụ cổ của Thủy Dạng Hề, làm cho máutươi giàn giụa chảy trên móng.

"Ngươi dừngtay!" Nam Cung Ngự Cảnh quát to, hai tay nắm chặt thành quyền, nhìn màu đỏtươi chảy ra từ cổ Thủy Dạng Hề, tâm, đau đến tột đỉnh. Bọn họ dám thương tổnnàng.

Ánh mắt giống như tên bắnthẳng đến hướng Nam Cung Ngự Vũ, nói: "Nói ra mục đích của ngươi."

Nam Cung Ngự Vũ liếc nhìnNguyệt Mộng một cái, đi đến bên cạnh Thủy Dạng Hề, nhẹ nhàng vén lên những lọntóc của nàng, lại quét qua những giợt máu vừa chảy ra, trên mặt lộ ra ý cười tàác.

Lập tức, hai mắt mở to,nhấc tay một cái , liền thấy một Hắc y nhân bưng một chậu nước lạnh hắtthẳng vào Thủy Dạng Hề. Nhất thời, thủy theo tóc Thủy Dạng Hề, róc rách chảyxuống, trộn cùng với máu, làm ướt sạch quần áo không tỳ vết. Bọt nước trêngương mặt, dính vào da thịt, một giọt một giọt lăn xuống, làm nổi lên dung nhancủa nàng.

Lông mi của nàng, hơi hơirun rẩy, lông mày chậm rãi chau lại, hẳn là sắp tỉnh. Nam Cung Ngự Vũ thấy vậy,vừa lòng nhìn về phía Nam Cung Ngự Cảnh, tiếp nhận trường kiếm bên cạnh, thẳnghướng vào Nam Cung Ngự Cảnh, nói: "Mục đích của ta, chính là, cho Hề Nhicủa người nhìn ngươi chết. Hoặc là, ngươi nhìn nàng chết."

Thủy Giác Hiên cùng NamCung Ngự Linh cũng đồng thời rút kiếm chỉ thẳng vào Nam Cung Ngự Vũ:"Ngươi nếu dám động một sợi lông của Tam ca, ta nhất định đem ngươi thiênđao vạn quả, bầm thây vạn đoạn." Chưa từng có sự tàn nhẫn như vậy, thôngqua chuôi kiếm thẳng rơi vào trên mũi kiếm.

Nam Cung Ngự Vũ hoàn toànkhông để ý tới hai thanh kiếm trước mặt tùy ý có thể lấy đi mạng của hắn, khôngtiến không lui, đem mũi kiếm để ở cổ họng Nam Cung Ngự Cảnh, chỉ nhẹ giọng kêulên: "Nguyệt Mộng..."

Nguyệt Mộng khóe miệngxẹt qua một tia tàn nhẫn, mắt khiêu khích nhìn Nam Cung Ngự Cảnh, tay chế trụcổ Thủy Dạng Hề, hung hăng chặt thêm vài phần, máu tươi, lại tranh nhau tràora, đem quần áo trắng đã có chút hồng giờ lại bị máu nhuộm đỏ tươi. Theo móngtay Nguyệt Mộng, nhiễm toàn bộ bàn tay của nàng.