Duy Ngã Độc Tôn

Chương 208: Dụ dỗ linh thú!



Đối với loại linh thú ngang tàng này, Tần Lập chỉ có thể chuẩn bị trốn tránh lùi bước, thầm nghĩ: nếu như con báo đen này thực sự công kích, vậy thì mình bỏ chạy!

Mặt mũi cũng không quan trọng bằng mạng sống. Đánh với thứ này một hồi, tuy rằng không đến mức chết, nhưng nếu lại dẫn đến linh thú mạnh mẽ hơn vậy đúng là choáng váng rồi.

- Làm sao ngươi không sợ khí thế của ta?

Ngoài dự liệu của Tần Lập, con báo đen hình thể to lớn nhưng còn nhỏ tuổi này, lại mở miệng nói tiếng người, hơn nữa còn hỏi ngây thơ như vậy.

Tần Lập cười thầm, nói:

- Bởi vì ta lợi hại hơn ngươi, tự nhiên sẽ không sợ khí thế của ngươi. Lẽ nào ngươi lại không nhìn ra, là ta không muốn chấp nhặt với ngươi sao?

Báo đen nghĩ rằng nhân loại này nói thật khó nghe, nhưng phụ thân nó từng nói qua: phàm là kẻ mà không bị khí thế của ngươi ép bức được, như vậy ngươi chỉ có thể làm hai loại phản ứng.

Thần phục, hoặc là trốn!

Chỉ là ở trên vùng đất thiên đường của linh thú này, bỗng nhiên xuất hiện một nhân loại mà tất cả linh thú đều coi thường, lại còn không sợ khí thế của nó, điều này làm cho báo đen trẻ tuổi có chút không phục.

Vì vậy nó nói tiếp:

- Nghe nói nhân loại rất thích nói mạnh miệng, ai biết có phải ngươi đang nói mạnh miệng hay không?

Giọng báo đen trẻ tuổi này nghe cứ như một đứa bé trai mới lên ba, hết sức non nớt. Tần Lập không nhịn được cười ra tiếng, không nghĩ ra ở nơi này lại gặp loại chuyện thú vị như thế.

Trước kia kinh nghiệm giao tiếp của Tần Lập với linh thú tiểu hồ ly cũng rất đơn giản, nhưng tâm trí của tiểu hồ ly phải thành thục hơn báo đen trẻ tuổi này rất nhiều. Cái tiểu tử này nếu như biến hình thành nhân loại, rõ ràng là một đứa bé mà!

Nghĩ vậy, bất chợt một ý nghĩ lớn mật lặng yên xuất hiện trong đầu Tần Lập.

Lúc tiểu hồ ly rời đi, Tần Lập cũng có vài phần không bỏ. Đó là một tay đấm mạnh mẽ mà! Ở Tứ Quý Cốc, nếu như có tiểu hồ ly ở đó...nếu có nàng ở đó thì cũng chưa chắc là đối thủ của nữ nhân Băng Mộng Vân đáng chết kia.

Tần Lập bĩu môi, suy nghĩ có chút miên man.

- Nè! Nhân loại kia, sao ngươi không trả lời ta, bị ta nói trúng rồi phải không? Trước giờ ta còn chưa được ăn thịt người nữa, nếu không ngươi để ta nếm thử xem nhân loại có mùi vị gì?

Báo đen trẻ tuổi thấy Tần Lập trầm mặc không nói gì, còn tưởng rằng bị nó nói trúng rồi. Trên gương mặt báo kia, răng nanh dài ra, lộ ra vẻ cười lạnh đắc ý.

- Nói mạnh miệng? Ta sao?

Tần Lập cười ha ha, trong khoảng khắc thân thể bộc phát một cổ khí thế khổng lồ. Nếu như nói khí thế của báo đen như một con sông lớn, vậy cổ khí thế của Tần Lập giống như một đạo kiếm khí cắt ngang con sông dậy sóng, chỉ thẳng vào báo đen trẻ tuổi kia.

Bộ lông đen tuyền toàn thân báo đen chợt dựng thẳng lên, đuôi nhấc cao lên trên trở nên thô ráp, trong đôi mắt toát ra tia sợ hãi run sợ. Những móng vuốt sắc bén mạnh mẽ bám vào mặt đất, từng bước lùi về sau.

Khí thế Tần Lập tới nhanh, thu càng nhanh hơn, chỉ trong nháy mắt liền biến mất vô tung. Sau đó nhìn báo đen trẻ tuổi kia trong mắt đã tràn đầy hoảng sợ và cảnh giác, vừa cười vừa nói:

- Thế nào? Có phải là ta mạnh hơn ngươi nhiều hay không?

Báo đen không tự chủ được liền gật đầu, hai chân trước quỳ rạp trên mặt đất, mông nhấc lên cao, đầu đặt lên trên hai chân trước, trong giọng nói lộ ra vẻ sợ hãi:

- Nhân loại hùng mạnh, ngươi mạnh hơn ta!

Tần Lập nhìn báo đen, sau khi không cảm nhận được địch ý từ trên người nó, từ từ đi tới gần, cúi người xuống. Tần Lập vươn tay đặt lên đầu con báo đen trẻ tuổi kia, một cảm giác mềm mịn truyền tới. Con báo đen cũng không quen với hành động này, bị nhân loại kia sờ như thế, trong cổ họng phát ra một tiếng gầm gừ. Chẳng qua ngay sau đó, tiếng gầm gừ liền biến thành tiếng hừ hừ hưởng thụ, giống như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn.

Một màn này, bất kể là nhân loại hay linh thú này nhìn thấy, đều sẽ cảm thấy không thể tin nổi. Dù cho chính bản thân Tần Lập cũng cảm giác khó có thể giải thích. Dường như Tần Lập trời sinh đã có một loại lực hút với một ít linh thú.

Trong lòng nhanh chóng xoay chuyền, Tần Lập ngồi ở bên cạnh báo đen, thuận miệng hỏi:

- Đây là nơi nào?

Báo đen cũng cảm giác được lúc này nhân loại hùng mạnh kia không có ác ý với mình, hơn nữa cổ khí tức truyền đến từ trên người hắn làm cho nó hết sức thoải mái.

Nghe Tần Lập nói, báo đen ngẩng cái đầu to lớn của mình lên, một đôi mắt có chút mê man nhìn Tần Lập hỏi:

- Nhân loại! Ngươi lại không biết đây là nơi nào? Vậy làm sao ngươi đi tới nơi này?

- Ta? Ta lạc đường.

Tần Lập rơi vào đường cùng, cũng chỉ có thể không nhìn tới khinh bỉ trong mắt báo đen kia, trợn mắt nói dối. Thật sự là Tần Lập cũng không biết làm thế nào mình lại đi tới địa phương quỷ quái này nữa.

Quả nhiên, trong đôi mắt vàng thật lớn của báo đen lật ngược lại, lộ ra một biểu tình rất nhân tính hóa, sau đó nói:

- Lạc đường lại cũng có thể lạc được đến chỗ này? Nhân loại, thật không thể không nói ngươi thật sự là một cường giả! Ta thật sự hoài nghi làm sao ngươi có thể đi qua hung hiểm trùng trùng tiến vào nơi này nữa.

Báo đen nói xong, còn lắc lắc cái đầu lớn của mình, mới nói:

- Nơi này là một trong những cấm địa của Huyền Đảo. Cái gọi là cấm địa, tự nhiên là chỉ đối với nhân loại các ngươi mà thôi. Còn đối với linh thú mà nói, nơi này là thiên đường!

Tần Lập thở dài một hơi, thầm nói: còn may nơi này vẫn ở Huyền Đảo. Tuy nhiên trong lòng càng thêm thống hận nữ nhân Băng Mộng Vân kia. Con đàn bà đáng chết này, lại truyền tống lão tử vào bên trong cấm địa, rõ ràng là muốn ta chết ở trong này mà.

- Vậy nơi này cách nơi nhân loại sinh sống có xa lắm không?

Tần Lập hỏi.

Báo đen trẻ tuổi lắc đầu, sau đó nói:

- Rất xa! Dù sao ta còn chưa từng đi tới nơi có nhân loại sinh sống, càng chưa từng thấy qua nhân loại. Ngươi là nhân loại đầu tiên ta gặp được! Nếu như không phải ta vừa vặn có chủng tộc truyền thừa, ta còn không nói được ngôn ngữ của nhân loại các ngươi.

- Vậy ngươi có thể nói cho ta biết, làm sao mới có thể rời khỏi nơi này chứ?

Tần Lập hỏi.

- Bên này.

Báo đen đứng dậy xoay người lại, đầu hướng về phía đông, vươn một chân báo chỉ về phía kia:

- Ta chạy một mạch ba ngày, là có thể đến địa phương nhân loại cư trú.

Tiếp đó, lại quay đầu chuyển sang một hướng khác, nâng chân báo lên chỉ:

- Bên kia. Ta chạy thẳng liên tục năm ngày, có thể đến nơi nhân loại sinh sống. Tuy nhiên, nếu đi qua những nơi này cần xuyên qua địa bàn của rất nhiều linh thú rất cường đại, cho tới bây giờ ta không dám thử.

Tần Lập lắc đầu có chút phiền muộn, thầm nghĩ: xem ra nơi này là vùng đất trung ương Huyền Đảo. Bốn phương tám hướng đều có tung tích của nhân loại, mà dù là thành Phong Sa hay Tứ Quý Cốc, hỏi con báo đen này khẳng định cũng như không. Nó ngay cả nhân loại cũng chưa thấy qua, làm sao có khả năng biết mấy cái này?

- Vậy bên trong tộc đàn của các ngươi có cường giả nào đi qua thành thị nhân loại hay không? Có thể dẫn ta đi gặp bọn họ được không?

- Không được.

Báo đen trẻ tuổi lắc đầu như trống bỏi, sau đó cúi đầu, giọng lí nhí:

- Ta là bị tộc đàn trục xuất ra, bọn họ sẽ không tiếp nhận ta nữa. Hơn nữa ngươi là cả nhân loại, bọn họ thấy ngươi khẳng định sẽ giết ngươi ngay, sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!

- Hả?

Lúc này Tần Lập thật có chút tròn mắt, khó khăn lắm mới gặp phải một linh thú khá mạnh, làm sao lại bị gia tộc đuổi ra ngoài?

- Vì sao?

Tần Lập hỏi.

- Này...Có thể không nói được chứ?

Báo đen ngẩng đầu, biểu tình có chút khó coi, còn có chút thương cảm.

- Ấy? Nói một chút có gì ngại, nói không chừng ta còn có thể giúp được ngươi nữa thì sao?

Tần Lập nhe răng dụ hoặc nói.

Đúng vậy! Cái nhân loại này mạnh hơn mình rất nhiều mà! Báo đen trẻ tuổi dường như thấy được ánh sáng hy vọng, xoay người lại, một đôi mắt vàng thật lớn bắn ra tia sáng hy vọng:

- Thật sao? Nhân loại, ngươi đừng lừa gạt Ba Nhĩ đáng thương này!

- Ngươi gọi Ba Nhĩ?

- Đúng vậy! Đây là tên của ta!

- Không dễ nghe bằng Tiểu Hắc!

Vẻ mặt Tần Lập khẳng định nói.Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Nhưng mà...đúng là không dễ nghe bằng Tiểu Hắc thật!

- Vậy cũng được, chỉ cần ngươi có thể giúp ta!

Đáng thương cho một con linh thú thực lực cường đại như vậy, lại bị một người nào đó không có hảo tâm đặt cho một cái tên quê mùa như thế.

Tộc đàn của Tiểu Hắc là một chủng tộc linh thú hết sức cường đại. Con non vừa sinh ra đã có căn bản Thiên cấp, hơi tu luyện một chút thời gian sẽ có thể đột phá Thiên cấp. Giống như Tiểu Hắc tu luyện gần ba trăm năm, cũng đã đạt đến cảnh giới Dung Thiên cảnh sơ kỳ của võ giả nhân loại. Còn như tiểu hồ ly Lệnh Hồ Phi Nguyệt tu luyện hơn một ngàn năm, mới đạt đến Hợp Thiên cảnh trung kỳ, chỉ thế mà đã được xưng là thiên tài ngàn vạn năm qua của Hồ tộc.

Bởi vậy có thể thấy được giữa các chủng tộc linh thú bất đồng, chênh lệch lớn cỡ nào. Chủng tộc hắc báo của Tiểu Hắc, thậm chí còn muốn lợi hại hơn cả con Hắc Thủy Khuê Ngưu mà Tần Lập nhìn thấy ở hồ Phượng Hoàng!

Còn Tiểu Hắc, con báo trẻ này thích một nữ nhi của trưởng lão bên trong tộc đàn, ấy...là một con báo cái. Dùng cách nói của Tiểu Hắc, con báo cái kia là con trẻ tuổi xinh đẹp nhất trong toàn tộc đàn!

Tiểu Hắc ở bên trong đàn cũng được coi như là trẻ tuổi triển vọng, thực lực cũng không tệ. Cho nên nó cùng nữ nhi của trưởng lão, cũng là con báo cái kia, được coi như một đôi xứng nhất trong tộc đàn của bọn họ.

Đáng tiếc, là một con báo đen trẻ tuổi khác cũng thích nữ nhi trưởng lão này, vì vậy xảy ra một trận chiến tranh đoạt bạn đời. Thực lực của Tiểu Hắc phải cao hơn con báo đen kia một chút, cho nên hai bên chiến đấu thì Tiểu Hắc thắng nhiều thua ít.

Mà ngay một đoạn thời gian trước, bên trong hang của Tiểu Hắc đột nhiên bị phát hiện có một lượng lớn bảo vật bị mất tích trong tộc đàn rất lâu! Số lượng rất khổng lồ.

Tiểu Hắc biết nó bị người ta vu oan, nhưng vấn đề là nó căn bản không có bất cứ cơ hội giải thích nào, bởi vì chứng cớ vô cùng xác thật. Nó bị tuyên bố trục xuất khỏi tộc đàn báo đen, sau đó con báo cái thích nó, cũng tiếp nhận cầu yêu của đối thủ cạnh tranh. Tiểu Hắc đáng thương, đúng là bi kịch mà.

Cái chuyện xưa này trong mắt Tần Lập đúng là cẩu huyết mà, nhưng nhân vật chính trong chuyện xưa này - Tiểu Hắc, vẫn cứ đau lòng đến tận bây giờ, tâm trạng suy sụp, dù ngay cả hứng thú tu luyện cũng mất đi hơn phân nửa.

Nơi này vốn là một khu không có linh thú nào coi trọng, cũng thành lãnh địa tạm thời của nó.

Sau khi nghe xong, Tần Lập cười khẽ, hỏi:

- Vậy ngươi có nghĩ đến một ngày nào đó, trở lại báo thù? Tự tay giết địch nhân hãm hại ngươi?

- Đương nhiên muốn!

Tiểu Hắc đứng dậy, trên người bộc phát một cổ oán khí:

- Ta hận không thể cắn đứt yết hầu của hắn!

- Vậy ngươi có nghĩ tới đi đến thế giới nhân loại, hiểu biết một chút nơi nhân loại sinh hoạt rốt cuộc là một bộ dạng gì hay không?