Đương Nữ Vương Gặp Phúc Hắc

Chương 70



Tất cả lời ngon tiếng ngọt của anh đều chỉ hướng đến mục đích cuối cùng, đó là lên giường với tôi. Tín ngưỡng của anh là làm cho tôi cam tâm tình nguyện bò lên giường của anh. Đây mới chính là viên mãn trong lòng anh.

Mắt Tô Vị Nhiên tựa hồ cũng in lên sắc màu nùng diễm đỏ thắm này, mang theo men say ngất ngây. Cậu quay qua nhìn Phương Quân Dục, khóe miệng hơi nhếch lên: “Tám năm trước, tôi ở vùng Burgundy (Bourgogne) GrandsEchezeaux mua riêng một nông trại nho, để cho các chuyên gia quản lý. Sau đó bởi vì một ít chuyện, cho nên quên bẵng nó đi. Mãi đến tận khi tôi gặp được anh.”

Tô Vị Nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười, ánh mắt chuyển hướng về ly rượu trong tay, “Đây là nhóm nho đầu tiên chế biến rượu đỏ. Trước kia chưa kịp mời anh uống, thật tiếc quá. Tôi để lại một bình, chờ hôn lễ anh thì đưa cho anh. Chỉ tiếc vẫn chưa kịp đưa.”

Phương Quân Dục nhẹ nhàng ôm Tô Vị Nhiên, giọng nói ôn nhu rõ ràng: “Không có người khác.”

“Nếm thử xem mùi vị nó ra sao?” Tô Vị Nhiên nâng ly đưa đến môi Phương Quân Dục, “So với rượu đỏ của Bordeaux, rượu đỏ của Burgundy còn tinh tế hơn nhiều.”

Phương Quân Dục tiếp nhận rượu, khẽ nhấp một ngụm, sau đó nhàn nhạt cười: “Mùi vị mê người, giống như em vậy.”

“Thật sao?” Tô Vị Nhiên khẽ cười hỏi.

Phương Quân Dục cầm ly rượu từ trong tay Tô Vị Nhiên, uống tiếp một ngụm. Sau đó anh nâng cằm Tô Vị Nhiên lên, nhẹ nhàng áp lên môi cậu. Anh cạy môi Tô Vị Nhiên ra, đem rượu truyền sang.

Tô Vị Nhiên cắn vào môi Phương Quân Dục, cười nhẹ nói: “Nếu như đây là độc dược, anh cũng định kéo tôi cùng xuống địa ngục à?”

Ngữ khí Phương Quân Dục rất ôn nhu, “Anh là kẻ ích kỉ, cho dù phải chết, anh cũng phải kéo theo em.” Đầu ngón tay khẽ chạm lên mặt Tô Vị Nhiên, “Mặc kệ là em yêu anh cũng được, hận anh cũng không sao. Anh chỉ cần em ở cạnh anh.” Bởi vì từng mất đi, từng trải qua thống khổ đau thấu tâm can, cho nên anh không muốn lại tái phạm sai lầm. Anh chỉ muốn nắm thật chặt tay cậu, vĩnh viễn cũng không buông bỏ.

“Anh thật ích kỉ.” Tô Vị Nhiên nhẹ nhàng liếm môi Phương Quân Dục, hô hấp mang theo nồng đậm dục vọng, “Câu này, tôi cũng từng nói với Tô Lê. Anh hẳn phải biết hắn vì câu nói này mà trả giá rất đắt.”

Phương Quân Dục nhìn mắt Tô Vị Nhiên, ánh mắt chăm chú mà chấp nhất, “Không có trả giá nào so sánh được với việc mất đi em.“

“Tôi thật sự căm ghét loại người tự cho mình là đúng như anh.” Tô Vị Nhiên cười lười biếng mà nhu hòa, “Tựa hồ cái gì anh cũng đều nắm trong tay. Phương Quân Dục, anh làm sao lại làm tôi chán ghét đến thế hả.” Trán cậu tựa vào trán Phương Quân Dục, con ngươi ẩn chứa tâm tình nhắm lại, lông mi dài nhỏ rủ xuống như những cánh bướm mang theo lãnh diễm tàn khốc.

“Vị Nhiên –” Phương Quân Dục trầm thấp thở dài nói, “Anh không thể mất em. Cho dù anh biết rõ những điều anh làm em đều không thích. Nhưng cho dù có như vậy đi chăng nữa, anh nhất định vẫn phải làm. Bởi vì chỉ có như vậy, em mới không thể rời khỏi anh. Anh không còn lựa chọn nào khác.” Anh như một tín đồ thành kính hôn lên khóe môi Tô Vị Nhiên, “Em chính là tín ngưỡng của anh, là tất cả của anh, là — sinh mệnh của anh.”

Tô Vị Nhiên mở mắt ra, con ngươi màu nâu sâu thẳm xa xăm, tựa hồ tâm trí cậu đã không còn ở chốn này. Lát sau, cậu cười khẽ, khóe môi nhếch lên mang theo ba phần châm chọc trào phúng. Ngón tay cậu đẩy cổ áo Phương Quân Dục ra, đầu ngón tay nhấn lên tim anh, “Thân ái, tín ngưỡng của anh không phải là tôi. Anh chỉ là đang chân thành với dục vọng của bản thân mà thôi. Tất cả lời ngon tiếng ngọt của anh đều chỉ hướng đến mục đích cuối cùng, đó là lên giường với tôi. Tín ngưỡng của anh là làm cho tôi cam tâm tình nguyện bò lên giường của anh. Đây mới chính là viên mãn trong lòng anh.” Ánh mắt cậu mang theo trào phúng cúi nhìn dưới thân Phương Quân Dục, “Anh em của anh còn thành thật hơn anh rất nhiều.” Chỉ một chút thành phần thúc tình trong rượu thì làm sao có thể lay động nổi dục vọng của một người đàn ông.

Phương Quân Dục nhàn nhạt cười: “Anh đã sớm nói rồi, em làm cho anh không kìm lòng nổi. Anh cho dù có vì thuận theo dục vọng của bản thân, thì vẫn chấp nhận dùng tính mạng của mình để đổi lấy cơ hội được lên giường cùng em. Anh không hề hối hận. Dục vọng nguyên thủy không sánh bằng ý chí chiến đấu. Mà em là người duy nhất có thể giết anh.”

“Phương Quân Dục, anh luôn biết cách mê hoặc lòng người.” Tô Vị Nhiên vuốt nhẹ ***g ngực Phương Quân Dục, “Cho nên, lúc trước tôi mới chấp mê không tỉnh với anh như vậy.”

“Đổi lại lần này tới phiên anh u mê không tỉnh, có thể xem như công bằng không?” Phương Quân Dục hôn môi Tô Vị Nhiên, hô hấp cực nóng.

“Công bằng?” Tô Vị Nhiên cười nhạo, “Phương Quân Dục, loại nói dối này chỉ để lừa gạt con nít thôi. Trên thế giới này, còn lâu mới tồn tại thứ gọi là “công bằng”. Tô Vị Nhiên ôn nhu nói, “Phương pháp sinh tồn trên thế giới này chỉ có một cách, là trở thành chúa tể tuyệt đối.” Bọn họ sinh tồn ở thế giới hắc ám, quyền lực cùng giết chóc mới là chuẩn mực bọn họ được dạy từ nhỏ, công bằng chỉ là chuyện cười lúc rảnh rỗi mà thôi.

Lùi một bước để tiến hai bước chấp mê không tỉnh, cũng chỉ là một loại thủ đoạn. Sau khi mất đi, thì dùng dáng vẻ khiêm nhường để đoạt lại lần nữa, sau khi lần nữa đoạt lại vào tay, hắn tất nhiên lại đứng ở nơi cao nhất, cúi xuống nhìn ngươi. Đặc biệt là với loại mất đi mà cũng không hẳn là mất đi như này, đây chẳng qua chỉ là đối phương tự mình áp chế tình cảm, còn thật tâm cảm tình ấy vẫn chưa biến mất.

Suy nghĩ của Tô Vị Nhiên, Phương Quân Dục đương nhiên biết rất rõ. Thế nhưng anh cũng không mở miệng giải thích, bởi vì càng giải thích sẽ càng đẩy tình huống vào đường cùng hơn thôi.

Anh nhẹ nhàng ôm lấy Tô Vị Nhiên, khoảng cách giữa hai người rất gần, ***g ngực chỉ cách một bàn tay Tô Vị Nhiên.

Tô Vị Nhiên cười khẽ, cậu cầm lấy ly rượu trong tay Phương Quân Dục: “Mới uống có hai ngụm, mùi vị không ngon sao? Nếu như anh không hài lòng, tôi ngay tức khắc sai người giết hết mấy công nhân làm trong nông trại cùng với nhân viên ủ rượu. Thủ hạ của tôi, không chứa rác rưởi.”

Phương Quân Dục uống xong nửa ly rượu, sau đó đưa ly đến bên môi Tô Vị Nhiên: “Cho dù muốn xuống địa ngục, anh cũng sẽ kéo em đi theo.“

Tô Vị Nhiên cắn vào mép ly, sau đó nâng ly rượu lên, uống sạch, rồi tùy tiện ném cái ly ra ngoài, “Hà tất gì phải nói đáng sợ như thế, cùng tôi lên giường lẽ nào chính là xuống địa ngục ư?”

“Làm sao như vậy được?” Tay Phương Quân Dục vuốt nhẹ cổ Tô Vị Nhiên, “Anh chỉ nói với em, anh không hề muốn tách ra khỏi em. Anh quá em yêu mà thôi.”

Tô Vị Nhiên gỡ bỏ áo sơmi của Phương Quân Dục, ngậm vành tai anh: “Vậy hãy để tôi nằm trên anh.” (Nằm trong mới quan trọng mà huhuhu)

Phương Quân Dục trầm thấp nở nụ cười, Tô Vị Nhiên có thể cảm nhận được ***g ngực Phương Quân Dục rung động: “Anh sẽ tôn trọng ý nguyện của em…” Sau đó Phương Quân Dục hôn môi Tô Vị Nhiên, nồng nhiệt đến mức có thể tổn thương cậu. Anh đem Tô Vị Nhiên đặt dưới thân, tay lướt khắp người Tô Vị Nhiên, lưu lại nhiệt độ cực nóng.

Tô Vị Nhiên cảm thấy toàn thân tựa hồ có lửa đốt, bất kể là bên ngoài hay bên trong. Trong lòng cậu biết rõ đây không chỉ do tác dụng của thuốc, cho dù có không uống ly rượu đỏ kia, cậu cũng sẽ không kháng cự được Phương Quân Dục. Khóe miệng Tô Vị Nhiên cong lên tự giễu. Cậu nói tín ngưỡng của Phương Quân Dục chỉ là vì cùng cậu lên giường, mà cái cậu gọi là cừu hận của bản thân, chẳng qua cũng chỉ là vì chống lại mê hoặc cùng Phương Quân Dục lên giường mà thôi. Hai người kẻ tám lạng người nửa cân, đều tiện như nhau.

Cậu cần gì phải che dấu? Ly rươu kia chỉ là cái cớ để cậu cùng Phương Quân Dục làm tình. Bóc tách lớp dối trá này ra, chỉ còn lại sự thật. Ham.muốn.trần.trụi. Chỉ đơn giản là dục vọng.

Hai người kịch liệt ôm hôn, tay Phương Quân Dục dọc theo eo Tô Vị Nhiên đi xuống, xoa xoa mông cậu. Tô Vị Nhiên một tay sờ lên ***g ngực Phương Quân Dục, một tay dùng sức vân vê anh em Phương Quân Dục. Vừa lúc đó, Berton đi vào, khi ông nhìn thấy cảnh tượng trên ghế sofa thì lập tức bước ra ngoài, đồng thời khép cửa lại.

Tay Phương Quân Dục từ sau hướng ra trước, cũng an ủi anh em của Tô Vị Nhiên, sau đó anh cúi đầu liếm vành tai Tô Vị Nhiên, thanh âm trầm thấp không kìm nén được nhiệt tình: “Vừa nãy tựa hồ em càng thêm nhiệt tình.”

Tô Vị Nhiên quay người áp lên Phương Quân Dục, “Đúng vậy, tôi phát hiện ra khi có người đứng xem sẽ càng thêm kích thích. Bằng không chúng ta gọi Berton quay lại, có khi tôi sẽ càng hưng phấn hơn nữa đó.”

Phương Quân Dục cười rất ôn nhu, trong lời nói mang theo tia huyết tinh: “Anh sẽ không nhịn được mà giết Berton mất.”

Tô Vị Nhiên liếm động mạch cổ Phương Quân Dục: “Anh xấu hổ?”

Phương Quân Dục mỉm cười nói, “Anh chỉ đang ghen thôi.”

Tô Vị Nhiên ôn nhu nói: “Anh thật thành thật.”

“Anh đối với em càng thành thật –” Giọng nói Phương Quân Dục khàn khàn mang theo ham muốn bộc phát. Quần áo của hai người dần dần được cởi bỏ. Cả hai hoàn toàn trần trụi. Thân thể quấn quýt lấy nhau, ngay cả không khí cũng ngập chìm sự ám muội.

– Ta là đường phân cách hài hòa –

Tô Vị Nhiên mờ mịt nhìn đỉnh chóp thủy tinh của giá đèn treo trên trần, khoái cảm lên đến cực điểm. Cảm giác sung sướng qua đi, cậu trong lúc nhất thời vẫn không phận biệt được đâu là thực đâu là ảo. Một lát sau, cậu mới hồi thần lại. Phương Quân Dục hôn môi Tô Vị Nhiên, khí tức hai người giao hòa, thân thể cũng quấn chặt lấy nhau, không chừa ra một kẽ hở nào, trong ***g ngực vẫn mang theo kích triều như trước, máu lưu chuyển mãnh liệt, chỉ có thời gian là bất động.

Giọng nói Phương Quân Dục mang theo cực hạn ôn nhu: “Vị Nhiên…” Anh chỉ kêu tên của cậu, một lần lại một lần, phảng phất như kéo người ta rơi sâu vào tận đáy lòng anh, hòa cùng huyết thống anh, giọng nói anh mang theo thâm tình cực hạn.

Qua rất lâu sau, Tô Vị Nhiên mới đẩy Phương Quân Dục ra. Trên ghế sofa bừa bộn không tả, dính đầy dịch bẩn. Tô Vị Nhiên nhìn đống quần áo bị xé rách lúc nãy, rất nhanh quyết đoán bỏ qua mớ vải rách đó. Cậu để trần thân thể mà đi lên lầu. Thời điểm Tô Vị Nhiên xoay người có thể cảm nhận được tầm mắt hừng hực của Phương Quân Dục dừng lại trên người cậu. Lúc Tô Vị Nhiên chuyển động cơ thể cũng có thể cảm nhận được dưới thân có một luồng chất lỏng trắng đục dính bết chậm rãi chảy xuôi xuống. Tô Vị Nhiên đi mặc lại đồ để chuẩn bị bắn bỏ Phương Quân Dục.

Cậu lên lầu thay một thân áo tắm, nhưng cậu không có mang cho Phương Quân Dục cái áo tắm nào để thay. Tô Vị Nhiên muốn chỉnh đốn tên khốn kiếp này. Khi Tô Vị Nhiên xuống lầu, liền nhìn thấy Phương Quân Dục thoải mái ngồi trên ghế sofa, chậm rãi uống rượu đỏ. Cho dù thân thể xích lỏa, Phương Quân Dục vẫn bình tĩnh như thể bản thân đang mặc âu phục chỉnh tề, điệu bộ thong thả tao nhã đến mức khiến Tô Vị Nhiên muốn đập chết anh.

Sau đó, Tô Vị Nhiên đi lên trước, mỉm cười tặng cho bụng Phương Quân Dục một cú đấm, không chút lưu tình nào. Phương Quân Dục xác thực rất “Tôn trọng” ý nguyện của cậu, điểm này cậu không còn lời nào để nói, chỉ có thể nói chính mình không hề có chút phản khángnào. Thế nhưng tên khốn kiếp này lại bắn vào trong thân thể cậu! Điểm này cậu rõ ràng đã cự tuyệt. Nhưng tên Phương Quân Dục vẫn muốn ăn đòn mà kiên trì làm. Ngay khi Tô Vị Nhiên lần thứ hai chuẩn bị xuất thủ, Phương Quân Dục đưa tay ra, nắm chặt tay cậu, đem Tô Vị Nhiên ôm vào ***g ngực, môi hai người dán vào nhau, gần như có thể cảm thụ hô hấp ấm áp lẫn nhau.

71.

Edit: Đậu.