Đường Giao Nhau

Chương 16: Phiên Ngoại



Phiên ngoại

【 tác giả có lời muốn nói: 】

Ngày hôm qua Thất Tịch nên tôi đã làm món thịt ngọt nhồi trứng

Lý do hồi cấp ba Chu Diệc Thần thích Sở Hành.

Đơn giản là vì những người nhạy cảm, tự ti, yếu đuối luôn bị hấp dẫn bởi những người tự tin, chói lóa như ánh mặt trời.

Sau bộ này tôi sẽ tập viết một bộ khác, chưa biết bao giờ sẽ đăng lên, có lẽ là rất lâu.

Bộ truyện sau, nhân vật công mà tui viết sẽ là phi nhân (không phải con người)

Bảo đảm lần sau xuất hiện sẽ tiến bộ hơn rất nhiều.

Nếu cảm thấy truyện tôi viết không tệ thì tặng tôi vài câu bình luận cổ vũ ngọt ngào đi. (*^﹏^*)

- ---- vô truyện -----

Vì liên tiếp tiêu diệt hai băng đảng lớn nhất thành phố Z, Sở Hành được khen ngợi ở hội nghị cảnh sát, nhưng cuối cùng anh lại từ chối, và bị Cục Cảnh sát sa thải.

Trước khi Sở Hành rời Cục Cảnh sát, anh đã kiểm tra hồ sơ của Chu Diệc Thần, trong hồ sơ viết rằng sau khi ba mẹ ly hôn, hắn ở cùng với mẹ, mẹ hắn bị bệnh tâm thần phân liệt theo di truyền và trầm cảm ở mức vừa phải, đã tự sát sau khi Chu Diệc Thần vào tù.

Trong hồ sơ có viết, lúc đó, người bị hại trình báo với cảnh sát rằng, có một người đeo mặt nạ con thỏ tấn công bọn họ.

Mình đã tạo nghiệp gì vậy...?

Sở Hành tìm được tư liệu của mấy tên côn đồ bắt nạt Chu Diệc Thần, trong đấy ghi rằng bọn họ có tiền sự cướp bóc, hạ độc, vào tù năm lần bảy lượt nhưng không hề hối cải, mà tiền án cuối cùng của bọn họ là 6 năm về trước.

6 năm trước... Chu Diệc Thần bắt đầu bước vào giới xã hội đen, vì vậy kết cục của những người đó..

Sở Hành kiểm tra kỹ càng, quả nhiên, hai trong những người tới trình báo, được Cục Cảnh sát xác định là đã mất tích.

Sở Hành mua lại căn biệt thự bị phong tỏa của Chu Diệc Thần, định chơi bời lêu lổng, tiêu xài hoang phí sống qua ngày, kết quả lại bị ba mẹ giáo huấn, nói rằng "người trẻ tuổi không nên sống suy đồi như vậy", nên anh đã quyết định mở một quán cà phê mèo.

Hai năm trôi qua, Sở Hành không ngồi nhà chơi game, thì cũng ở quán cà phê vuốt mèo.

Nếu nói cuộc sống nằm vùng trước kia như đồ uống có ga, thì cuộc sống bây giờ lại như nước sôi để nguội.

Nhưng mà tục ngữ nói đúng, bình bình đạm đạm sống qua ngày mới là cuộc sống thật sự.

Lúc nào cũng lo lắng mình có bị ám sát hay không, tinh thần luôn phải cảnh giác cao độ, đề phòng tất cả mọi người xung quanh, cuộc sống như vậy, thật sự rất mệt mỏi.

Cho dù Sở Hành luôn tự nhủ phải quên đi quá khứ, nhưng gần như đêm nào anh cũng mơ thấy Chu Diệc Thần.

Trong giấc mơ, anh có đi đâu làm gì, đều thấy Chu Diệc Thần ở đấy.

Một năm đầu anh còn chờ Chu Diệc Thần tới tìm mình, nhưng hai năm trôi qua, chút tin tức về hắn cũng không có, chẳng lẽ anh đoán sai rồi sao?

"Meo~" Mèo con lông xám nhảy lên bàn, dụi đầu vào lòng bàn tay Sở Hành.

Anh lấy lại tinh thần, gãi cổ cho mèo con.

Tiếng chuông gió vang lên, Sở Hành giương mắt nhìn, là hai tên hâm thường xuyên đến đây.

"Sở Hành." Trần Vũ với một người nữa ngồi xuống hàng ghế đối diện anh.

"Sao hôm nay rảnh rỗi đến thăm tôi?"

"Hôm nay được nghỉ phép, tôi đi dạo phố, sẵn tiện ghé qua ngồi chơi với anh."

"Giám đốc Sở không chào đón sao?" Tưởng Diệp cười nói, mở menu ra xem.

"Không." Sở Hành gặp Tưởng Diệp hồi vẫn còn ở bang Tam Thanh, gã là phó lãnh đạo bang, suốt ngày ngồi cười hi hi ha ha, lúc nói chuyện ba phần thật bảy giả, không hiểu sao một người như gã, lại có thể ở được với Trần Vũ.

Rõ ràng quan hệ hai người không hề bình thường, Sở Hành suy đoán trong lòng, nhưng lại lười mở miệng dò hỏi.

"Một trà xanh và một cà phê kiểu Mỹ." Tưởng Diệp nói, đứng trước quầy đồ uống, thành thục gọi món.

"Xem ra hôm nay anh ngồi ở quán cả ngày, muốn đi dạo phố với bọn tôi không?" Trần Vũ hỏi, xoa đầu bé mèo mập vừa nhảy lên đùi.

"Meo~" Mèo đuôi trắng phát ra tiếng kêu dễ thương tan chảy lòng người.

"Đi làm bóng đèn?" Sở Hành cười như không cười.

"Khụ khụ..." Trần Vũ giả vờ ho, anh ấy đã nhìn ra?

Trần Vũ không nói cho Sở Hành biết bởi vì việc ân ái với người đã từng giết chết người yêu mình thật sự rất tàn nhẫn.

"Bọn tôi chỉ là bạn bè." Trần Vũ mất tự nhiên nói.

Lần đầu tiên Trần Vũ gặp Tưởng Diệp, khi đó gã bị chém thương ở tay, nên phải tới chỗ Trần Vũ trị thương, có người nói gã là một tay chuyên đi tình báo giữa các bang phái, để kiếm được thông tin, Trần Vũ đã chủ động làm quen, không thu tiền chữa bệnh. Khi Sở Hành bảo Trần Vũ tìm thông giữa bang Tam Thanh và bang Quạ, Tưởng Diệp nói rằng gã là tay tình báo chuyên nghiệp, có rất nhiều thông tin, nhưng muốn lấy được thông tin, thì phải làm cho gã một việc.

Tưởng Diệp không nói cụ thể là việc gì, chỉ bảo Trần Vũ đến nhà mình vào tối hôm sau.

Gã nói rằng hôm nay là sinh nhật gã, muốn Trần Vũ đến ăn cơm cùng, sau đó bị chuốc rượu, say xỉn, không được tỉnh táo, một nửa là bị cưỡng ép, một nửa là Trần Vũ chủ động leo lên giường.

Sau khi tỉnh rượu, Tưởng Diệp không ở nhà, Trần Vũ rời đi, không bao lâu sau thì nhận được điện thoại của Sở Hành.

Ba người nói chuyện một lúc, Tưởng Diệp mở điện thoại kiểm tra thời gian: "Trần Vũ, sắp đến giờ chiếu phim."

"Hả? Nhanh vậy sao?" Trần Vũ có chút kinh ngạc, ghé sát đầu vào điện thoại Tưởng Diệp, "Nói chuyện được hơn tiếng rồi."

"Hai người mau đi đi, quán này cách rạp chiếu phim một con phố lận đấy." Sở Hành nói, ngón tay khẽ khàng gõ lên mặt bàn.

"Bọn tôi đi nhé." Trần Vũ đứng dậy.

"Khoan đã..." Sở Hành nhìn Tưởng Diệp, "Có tin tức gì về em ấy không?"

Gã ngẩn người, tựa hồ không có chút phản ứng.

"Quên đi." Sở Hành nói.

Sau khi Trần Vũ và Tưởng Diệp rời đi, anh ngồi trên ghế rất lâu rồi mới đứng dậy đi ra cửa.

Điện thoại trong túi vang lên, Sở Hành nghe máy.

"Sao?"

"Anh họ, mợ nhờ em giới thiệu cho anh một cô gái, muốn đến gặp không?" Là tiếng của Sở Không.

"Bây giờ anh không hứng thú hẹn hò yêu đương, chỉ muốn phát triển sự nghiệp." Sở Hành vừa nói vừa mở cửa xe.

"Mợ bảo mợ có thể nâng đỡ sự nghiệp cho anh, nếu anh muốn mở thêm vài quán cà phê nữa, thì anh chỉ cần tạo ra một đứa cháu trai đưa cho mợ bế là được."

"Nông cạn, anh là người đàn ông có tôn nghiêm, không dựa dẫm vào người già, cảm ơn." Sở Hành nói, đạp chân ga.

"Anh muốn có mặt mũi sao?" Sở Không không biết nói gì, mấp máy môi, "Anh họ, thật ra... Anh không thể được quên người trong lòng đúng không?"

Cuộc nói chuyện trở nên trầm mặc, Sở Không cảm thấy hơi lo lắng.

"Ừm." Sở Hành trả lời.

Về đến tiểu khu, anh đỗ xe, đi thang máy lên tầng.

Mở cửa phòng ngủ, Sở Hành nằm bịch xuống giường, nhắm mắt lại.

Tỉnh dậy vào sáng hôm sau, anh cảm thấy dạ dày khó chịu, thuốc vừa mua tuần trước cũng đã uống hết.

Rèm không được mở, phòng tối tăm mù mịt, Sở Hành mò mẫm cầm lấy điện thoại, nhìn thời gian, đã 9 giờ sáng.

Vừa mới bỏ điện thoại xuống thì bỗng có người gọi đến.

"Hôm nay ông chủ không tới quán sao?" Tiểu Lý nói.

"Ừm." Giọng Sở Hành có chút mệt mỏi, bình thường anh không mấy khi đến quán, sao tự nhiên hôm nay tên nhóc này gọi điện hỏi anh vậy?

"Ông chủ... Anh bị bệnh à?"

"Đau dạ dày, bệnh thâm niên." Sở Hành ngáp một cái, "Sao vậy? Hôm nay anh không tới nên lười làm việc sao?"

"Dạ không dạ không, ông chủ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nhé, em sẽ chăm sóc mấy bé mèo thật tốt."

"Đừng chăm sóc mỗi mèo, chăm sóc khách hàng nữa." Sở Hành lười biếng nói rồi cúp máy.

Vừa ngủ được một lúc, có tiếng gõ cửa vang lên, Sở Hành không quan tâm, cuối cùng bị chuông điện thoại đánh thức.

Anh bắt máy, đầu dây bên kia nói đến giao đồ ăn.

"Tôi không đặt đồ ăn bên ngoài, cậu giao sai người rồi." Sở Hành có chút bực bội.

"Anh là Sở Hành, đây thật sự là đồ ăn của anh."

"Cậu để ngoài cửa cho tôi." Sở Hành sốt ruột nói, sau đó cúp máy.

Anh không ngủ được.

Nằm lăn lộn mãi nhưng vẫn không ngủ được, Sở Hành đứng dậy xuống giường, rửa mặt thay quần áo, cầm điện thoại đi ra cửa, thấy một đống đồ ăn để trên sàn.

"..." Nhiều như này là muốn mở party luôn sao?

Sở Hành nhấc chân vòng qua chỗ cơm hộp, đóng cửa lại, bỗng cảm thấy hơi đau đầu, nhiều như này xử lý sao đây?

Nhìn quanh một vòng, ngoại trừ đống đồ ăn, còn có một túi nilon đựng thuốc.

Sở Hành ngồi xổm xuống, cầm lấy hộp thuốc lên nhìn, là thuốc dạ dày.

Sau đó anh lục túi nilon, phát hiện một đống loại thuốc khác cũng có công dụng tương tự.

"Chỉ có Tiểu Lý biết mình nằm nghỉ ở nhà vì viêm dạ dày." Sở Hành cảm thấy khó hiểu, nhưng lại mơ hồ có chút chờ mong.

Tiểu Lý không đủ điều kiện để mua một đống đồ ăn và thuốc như này cho mình. Vậy, người mua là ai?

Sở Hành áp xuống mọi suy nghĩ trong lòng, duy trì vẻ mặt bình tĩnh đi xuống lầu.

Sau khi mua thuốc và mua một phần cháo, anh chầm chậm đi về nhà.

Đoạn đường này tương đối hẹp, không có người qua lại, dựa vào trực giác hồi còn là cảnh sát, Sở Hành phát hiện bản thân đang bị theo dõi.

Tim anh đập thình thịch, tay cầm chặt túi nilon.

"Sẽ là em ấy chứ?" Sở Hành nghĩ, đi đến một góc rẽ, dừng lại dựa vào tường.

Em ấy có hận mình không? Mình có nên xin lỗi trước không? Tại sao bây giờ em mới đến? Sao hai năm nay không chịu xuất hiện?

Sở Hành hồi hộp liếm môi, nếu Chu Diệc Thần không chịu tha thứ cho anh, vậy anh nên làm gì bây giờ?

Nếu không có phát bắn đó, mọi chuyện sao có thể kết thúc như này.

"Cùng lắm thì làm trâu làm ngựa suốt quãng đời còn lại để bồi tội cho em." Sở Hành nghĩ.

Thực ra lúc đó, sau khi anh nổ súng, chân mềm nhũn suýt không đứng được, dựa nửa người lên xe, còn phải vận dụng hết khả năng diễn xuất bao nhiêu năm, ngăn cho giọng nói run rẩy không thoát ra.

"Sao mãi vẫn chưa tới?" Sở Hành không nghĩ nữa, bước ra khỏi góc rẽ, đường trống trơn không một bóng người, có chiếc túi nilon bị gió thổi bay lên.

Anh bước lên vài bước, đi qua ngã tư, thấy một người đàn ông trung niên mặt mũi bầm dập đang dựa vào góc tường.

Sở Hành nhìn khuôn mặt kia, cảm thấy có chút quen mắt.

"Ông là người đã theo dõi tôi?" Sắc mặt Sở Hành không tốt lắm.

Thấy có người tới gần, ông chú tay chân luống cuống: "Tôi tự thú! Bây giờ tôi sẽ đi tự thú, đừng đánh tôi!"

"Tự thú?" Sở Hành khó hiểu lặp lại lời người đàn ông.

Anh bỗng nhớ ra, anh đã nhìn thấy người này trên vòng bạn bè.

Hồi trước đồng nghiệp có chụp mặt ông chú rồi đăng lên trang cá nhân, còn cảnh báo rằng đây là tội phạm cướp bóc thường xuyên xuất hiện trong khu phố.

"Đi theo tôi." Sở Hành nói, kéo ông chú lên.

Có vài lần ông định chạy trốn và tấn công Sở Hành, nhưng đều bị anh không chút lưu tình dạy dỗ một trận thì mới ngoan ngoãn đi theo.

"Người đã tấn công anh là một thanh niên trông rất trẻ đúng không?" Cảnh sát vừa ghi chép vừa hỏi, "Bây giờ mấy người trẻ tuổi không làm được gì có ích cả."

"Sao lại hỏi vậy? Anh cảnh sát nghĩ tôi là người đánh ông ấy sao?" Sở Hành vừa nói vừa uống thuốc.

"Không không, tuy anh Sở tính cách không được ôn hòa, nhưng xuống tay rất có chừng mực." Anh cảnh sát cười nói, "Ban nãy tôi vừa kiểm tra cho ông ta xong, xương sườn bị gãy vài cái, não bị chấn động nhỏ, cần đến bệnh viện điều trị một thời gian."

Sở Hành uống một ngụm nước to, sau đó quay sang ông chú trung niên: "Người đánh anh có khuôn mặt như trẻ con đúng không?"

"Hình như là vậy..." Người đàn ông yếu ớt nói.

"Được." Sở Hành nhìn anh cảnh sát, "Tôi đi trước đây."

"Tiền bối, hẹn gặp lại."

Ra khỏi cục cảnh sát, Sở Hành lái xe đến quán cà phê, mấy bé mèo đang chơi với khách hàng vội vàng chạy đến cọ vào chân anh.

“Meo ~”

Sở Hành bế một bé mèo lông dài rồi ngồi xuống chiếc ghế anh thường hay ngồi, Tiểu Lý nhìn thấy anh thì kinh ngạc: "Ông chủ, không phải anh bị bệnh sao?"

"Uống thuốc nên đã đỡ hơn nhiều rồi."

"Ồ." Tiểu Lý gật đầu, bưng một ly nước đưa cho Sở Hành.

"Em ngồi xuống nghỉ một lát đi." Anh nói.

Tiểu Lý ngẩn người, bất an ngồi xuống: "Ông chủ, em không lười làm việc."

"Không phải chuyện này." Sở Hành nói, cầm ly nước lên uống, "Em có chuyện giấu anh đúng không?"

"Ông chủ đã biết rồi sao? Hắn chủ động đến tìm anh ạ? Hắn còn bảo em phải giữ im lặng." Tiểu Lý nói, "Em nghẹn lâu lắm rồi, ông chủ, tuy em nghĩ anh là thẳng nam, nhưng hắn thật sự rất si tình, lần nào anh không ở quán, hắn sẽ đến ngồi ở chỗ của anh, sờ bé mèo mà anh vừa sờ, em bị hắn làm cho cảm động, nếu anh không thích hắn, thì tìm cách từ chối đi, đừng làm tổn thương người ta."

"..." Thông tin đến quá dồn dập, Sở Hành không kịp phản ứng.

"Hắn tới đây bao lâu rồi?" Sở Hành duy trì vẻ mặt vân đạm phong khinh. *1

"Nửa năm rồi, nhưng không thường xuyên tới."

"Cảm ơn bé Lý." Sở Hành nói, "Đừng bảo hắn là anh đã biết, nếu không anh trừ một nửa tiền lương."

"Ủa? Ông chủ không biết ạ?" Tiểu Lý ngơ ngác, "Vậy anh biết vì em nói cho anh sao?"

"Lần sau hắn tới, em bảo hắn là anh sẽ có một buổi xem mắt vào ngày 25 ở Nhà hàng Phương Tây 301." Sở Hành nói, đặt bé mèo trên đùi xuống sô pha, xoay người rời đi.

Sở Hành mặc đồ đen từ đầu đến chân, cười đùa với cô gái mặc váy sáng màu ngồi đối diện.

"Bạn trai anh sẽ đến thật sao?" Cô gái tò mò hỏi.

"Phải xem trình độ phối hợp của em như nào." Sở Hành nói đùa.

Cô gái này là đối tượng xem mắt mà mẹ anh giới thiệu, hai người có trò chuyện một chút trên WeChat, phát hiện đối phương cũng bị bắt đi xem mắt, còn nói chuyện khá là hợp cạ nên cả hai quyết định giữ liên lạc.

"Anh có muốn mượn bờ môi em rồi kiss một cái không?" Cô gái cười xấu xa nói.

Sở Hành cười cười, giả bộ lơ đãng nhìn ngắm xung quanh, xuyên qua cửa kính pha lê trong suốt, anh dựa vào thị lực của mình, nhìn thấy một người đàn ông đứng cạnh biển báo dừng xe đang dõi mắt qua bên này.

Không uổng công mình cố tình nhìn vào mấy góc khuất.

"Xin lỗi Tiểu Tây nhé, anh phải đi trước đây." Sở Hành nói.

"Anh thấy hắn rồi sao?" Cô gái nhìn xung quanh.

"Thấy rồi, để anh thanh toán hóa đơn, anh sẽ đền bù cho em bữa khác." Sở Hành nói.

"Okela, lần sau anh đưa bạn trai đến cùng nhé." Tiểu Tây cười nói.

Sở Hành vội vàng thanh toán hóa đơn, mới đi ra cửa đã thấy người đứng ở biển báo dừng xe đang chạy đi.

Anh lập tức nhấc chân đuổi theo.

Tiếng người trên đường rất ồn ào, tiếng còi xe và tiếng người nói chuyện hòa lại với nhau, Sở Hành bắt đầu ù tai, anh nhìn chằm chằm người trước mặt, cảm thấy mọi thứ xung quanh dần trở nên mờ ảo.

Hai người, một người chạy, một người đuổi, thu hút sự chú ý của quần chúng, thậm chí có vài người đuổi theo Sở Hành, hỏi anh đang làm gì, có phải bắt trộm hay không, cần họ giúp đỡ không.

Lần đầu tiên Sở Hành cảm nhận được sự nhiệt tình của quần chúng, anh lắc đầu từ chối mọi lời giúp đỡ.

Xe cộ đông đúc, Sở Hành vừa lo lắng vừa giật mình khi thấy Chu Diệc Thần mấy lần suýt đụng vào xe, hắn chạy ngày càng nhanh, chạy tầm hai con phố, tốc độ bắt đầu chậm lại, Sở Hành giơ tay, bắt lấy ngón tay Chu Diệc Thần.

Hai người dừng chân, há miệng thở dốc, một lúc lâu mà cả hai vẫn chưa nói được lời nào.

Sở Hành chậm rãi đi tới, thấy khuôn mặt tái nhợt của Chu Diệc Thần, trong lòng đau nhói, ôm lấy hắn.

Đối mặt với cái ôm bất ngờ của anh, cả người Chu Diệc Thần cứng đờ, hô hấp cũng ngừng lại.

"Sau này đừng như vậy nữa." Sở Hành nói.

Một lúc lâu sau, Chu Diệc Thần lấy hết can đảm mở miệng: "Anh... Không giận em sao?"

"Những lời này nên để anh nói mới đúng." Sở Hành rũ mắt, "Em có hận anh không?"

“Em…”

"Em muốn hận thì hận, muốn làm gì anh thì làm, nhưng làm ơn, đừng trốn tránh anh."

"Mấy năm nay, anh thật sự muốn điên lên rồi."

"Sao em có thể hận anh?" Chu Diệc Thần chua xót cười nói, "Không phải anh muốn giết em sao? Em đã biến nguyện vọng của anh thành sự thật, nhưng lại tiếc nuối, không muốn chết, nên mới tiếp tục điều trị để còn sống như bây giờ."

"Sở Hành, em thật sự cảm ơn anh." Hắn nói, cầm tay anh đặt lên ngực trái của mình, "Lần sau nổ súng, nhớ rõ phải nhắm vào chỗ này."

"Như vậy là em có thể giải thoát rồi."

"Không phải..." Sở Hành nói, "Anh thật sự xin lỗi em."

"Trong tình cảnh này, không một ai là người phải xin lỗi." Chu Diệc Thần nói, "Em cũng làm rất nhiều việc với anh, giết chết đồng nghiệp anh, anh không thích em, chán ghét em, quyết định giết em cũng là chuyện bình thường."

"Em chỉ muốn lén nhìn anh cũng không được sao? Anh cố tình thân thiết với người khác để ép em lộ diện, ép em nhìn vào anh, cảm nhận nhiệt độ cơ thể anh, em thực sự không biết phải làm gì."

"Không cần nói những lời này." Sở Hành cau mày, lòng đau như cắt, đây là lần đầu tiên anh yêu người khác, đối mặt với tình huống như vậy, tay chân có chút luống cuống.

Sở Hành không biết hình dung cảm giác này như nào, nhìn khuôn mặt tái nhớt thiếu sức sống của Chu Diệc Thần, anh sắp rơi nước mắt rồi.

Coi như anh mắc hội chứng Stockholm đi, nếu... Nếu hồi cấp 3, anh không nằm nghịch điện thoại cả đêm, không không không, nếu anh không phải một tên côn đồ, chăm chỉ học hành, không đánh nhau, không trốn học, không làm mấy chuyện tào lao vớ vẩn.

Thì lúc anh với Chu Diệc Thần gặp nhau, mọi chuyện sẽ không tệ như này.

Cũng sẽ không hủy hoại cả cuộc đời của hắn.

Sở Hành tiến lên hôn đôi môi lạnh lẽo của Chu Diệc Thần, thấy mắt người nọ đỏ bừng, khóe mắt tràn ra mấy giọt nước trong suốt, anh hoảng loạn dùng tay áo lau nước mắt cho hắn.

"Chúng ta... Vứt hết quá khứ, cùng nhau làm lại từ đầu được không?" Sở Hành cười nói, mắt bắt đầu mờ dần, không còn nhìn rõ mặt Chu Diệc Thần.

Sở Hành chớp chớp mắt, mọi thứ lại trở nên rõ ràng.

"Anh tên là Sở Hành, còn em?"

"Em tên là Chu Diệc Thần. "

"Rất vui được làm quen."

*1. Vân đạm phong khinh: Thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản.