Dưới Bóng Cây Sồi

Chương 385



Ngay cả trước khi mặt trời lặn hẳn, không một người bán hàng rong nào trên đường phố, và hầu hết các cửa hàng đều vắng tanh. So với khu chợ ở Anatol - nơi nhộn nhịp với hàng trăm thương nhân dù ở giữa mùa đông, nơi đây trông rất tồi tàn.

"Ít nhất chúng ta không cần phải ngủ trong doanh trại."

Ruth gãi đầu khi nhìn quanh những ngôi nhà xếp hàng bên trái và phải con đường. Như anh ta nói, gần một nửa tòa nhà có khói bốc lên từ ống khói. Chúng dường như có thể chứa ít nhất một nghìn người.

Nàng đếm qua hàng trăm ô cửa sổ tối om và dừng lại ở giữa quảng trường. Có một quán trọ khá rộng, và có vẻ họ đã dừng cuộc hành quân để nói chuyện với chủ trọ.

Max mau chóng xuống yên để cho Rem nghỉ ngơi, dù chỉ trong giây lát. Sau đó, nàng liếc quanh con phố nhuộm ánh hoàng hôn và khu chợ yên tĩnh, rồi nghiêng người để nhìn về phía trước giữa những hiệp sĩ đang xếp hàng đều đặn. Uslyn Rikaido đang nói chuyện với một người đàn ông trông khá giàu có.

Có vẻ cuộc đàm phán đã kết thúc, các hiệp sĩ lần lượt xuống ngựa, và những người hầu chạy ra khỏi quán trọ và cầm lấy dây cương. Khi nàng đang chăm chú nhìn họ, Elliot đến gần nàng và nói một cách lịch sự.

“Các Hiệp sĩ Remdragon quyết định ở lại quán trọ đó. Phu nhân vào trong đi. Tôi sẽ đưa Rem vào chuồng.”

"Còn, còn những binh sỹ khác thì sao?"

Nàng lo lắng hỏi, nhìn lại Đội Hiệp sĩ Phil Aaron đang đợi cách đó xa hơn một chút. Elliot đáp lại với một nụ cười nhẹ.

“Họ nói có một chỗ ở khác lớn hơn ở phía Bắc. Các hiệp sĩ khác nên ở lại đó. Tôi định thuê những căn nhà trống cho binh lính.”

Như anh ta đã nói, Richt Bleston ngồi trên con chiến mã to lớn, quay đầu về phía dưới quảng trường sau khi đã nói chuyện với những người lính.

Max nhìn họ di chuyển dọc theo con đường rộng lớn, nhưng trước sự thúc giục của Elliott, nàng trao dây cương ngựa cho anh ta và tiến vào tòa nhà. Có vẻ như họ vừa nổi lửa lên, có mùi của thịt giăm bông nướng cùng một mùi hôi thối xộc vào mũi nàng.

Nàng đứng ở cửa ra vào và nhìn quanh sảnh lớn. Ở tầng một của tòa nhà, có một quán rượu lớn có thể chứa ít nhất một trăm người, nhưng hiện tại chỉ có khoảng vài người.

Max liếc nhìn những người uống rượu và đánh bạc trên bàn, rồi đi theo cô hầu quán rượu lên cầu thang ở phía bên trái.

“Đây là căn phòng.”

Cô hầu gái mở toang cánh cửa ở tầng trên cùng của tòa nhà và nói một cách tự hào.

“Đây là phòng ngủ đẹp nhất trong nhà trọ của chúng tôi. Nó chỉ được sử dụng bởi những thương nhân và quý tộc giàu có nhất đến thăm thành phố.”

Max, người đang xem xét căn phòng sang trọng được trang trí cẩn thận, quay sang cô hầu và hỏi.

"Ở đây… Có nhiều du khách không?”

“Chỉ vài năm trước, hàng trăm người đến đây để thu mua lúa mì, rượu và len. Nhưng dần dần thương nhân không đến nữa, và năm nay, lượng khách đã giảm đi một nửa.”

Cô hầu thắp một ngọn nến và thở dài thườn thượt.

“Việc buôn bán ở đây đóng thuế gấp mấy lần các khu vực khác. Cho dù tôi là một thương nhân, tôi cũng sẽ chuyển nơi giao dịch của mình sang một khu vực khác.”

Đột nhiên, vẻ mặt của cô hầu trở nên thận trọng hơn, như thể lo lắng về việc chỉ trích chính sách mà các quý tộc đặt ra trước mặt một người lạ. Max khẽ mỉm cười rồi chuyển đề tài để trấn an cô ta.

"Xin lỗi… Cô có thể chuẩn bị nước tắm không? Người tôi lã mồ hôi vì cưỡi ngựa đường dài.”

"Tiểu thư phải trả tiền nước tắm riêng."

"Tôi phải trả bao nhiêu?"

"Nước lạnh là 1 derham, nước nóng là 2 derham."

Max lấy hai đồng bạc nhỏ trong túi da treo trên thắt lưng và đưa cho người giúp việc. Cô ta nhận lấy đồng xu và nhét nó vào túi tạp dề của mình.

"Tôi sẽ chuẩn bị sớm thôi, nên tiểu thư hãy nghỉ ngơi nhé."

Khi cô ta đi ra ngoài, Max bước đến cửa sổ và nhìn ra thành phố. Quảng trường trống trải đầy xe ngựa, và binh lính mang đuốc và di chuyển theo hàng dài quanh các con phố. Binh sĩ dường như khá hài lòng khi có thể qua đêm mà không sợ bị tấn công bất ngờ trong thành phố được bao quanh bởi những bức tường cao ráo.

“Tiểu thư, tôi nghĩ sẽ mất một lúc để nước tắm sẵn sàng. Tiểu thư xuống dưới dùng bữa trước được không?”

Khi nàng đang nhìn ra ngoài cửa sổ, người giúp việc quay lại phòng và nói với vẻ mặt bối rối. Max nhận thấy rằng họ đang thiếu người làm và cô ta có vẻ có lỗi.

"Tôi biết rồi. Xin hãy chuẩn bị nước tắm sau.”

Cô hầu gái gật đầu rồi lại đi ra ngoài. Max chỉ đơn giản là thu gọn hành lý của mình và đi xuống tầng một.

Đột nhiên, quán rượu đầy hiệp sĩ. Nàng nhìn xung quanh, và thấy Riftan đang ngồi cạnh cửa sổ, rồi nàng băng qua sảnh ngay lập tức. Riftan, người đang nói chuyện với Hebaron với vẻ mặt nghiêm túc, nhìn thấy nàng và nở một nụ cười dịu dàng.

“Ta định gọi nàng để dùng bữa tối, nhưng nàng đến đúng lúc đấy. Lại đây và ngồi xuống đi."

Chàng đứng dậy và kéo ghế ra. Max ngồi xuống bên cạnh chàng và nhìn quanh chiếc bàn thắp nến. Ít nhất thì người dân của thành phố không có vẻ như bị dồn ép đến mức phải chết đói. Chiếc bàn rộng rãi đầy ắp bánh mì mới nướng, giăm bông vang ươm và món hầm với củ cải.

Nàng hít hà mùi thơm của thức ăn và cầm thìa lên với vẻ mặt rạng rỡ. Và, thậm chí không tỏ vẻ lịch sự, nàng múc thật nhiều nước hầm ấm và cho vào miệng. Nàng đã kiệt sức vì cưỡi ngựa trong trời lạnh cả ngày, và khi món súp ấm nóng tràn vào người, cơn đói mà nàng không hề hay biết đã ập đến một cách dữ dội. Nàng bắt đầu ăn một cách vội vàng.

“Uống một chút rượu đi. Nếu không nàng sẽ khó tiêu hóa đấy.”

Riftan, người nhìn xuống cảnh tượng với ánh mắt đáng thương, đưa cho nàng một ly rượu nóng. Max gần như không ngừng di chuyển chiếc thìa và nhẹ nhàng làm ẩm môi mình bằng rượu.

“Ri, Riftan cũng ăn đi. Thức ăn sẽ nguội mất.”

"Ta sẽ tự liệu, nên đừng lo lắng về điều đó và cứ ăn đi."

Lần này chàng cắt một miếng giăm bông lớn thành từng miếng vừa ăn và đặt lên đĩa của nàng. Hebaron, người đang quan sát cảnh tượng, tặc lưỡi và la ó.

“Ôi trời ơi, hãy nhìn cặp đôi này. Một người độc thân sao có thể sống nổi khi nhìn cảnh này chứ?”

"Im miệng và ăn đi."

Riftan lạnh lùng đáp trả. Nhưng Hebaron không nhượng bộ và tiếp tục chế giễu chàng.

“Nhìn thấy chỉ huy đối xử với pháp sư mới vô cùng chân thành như vậy, tôi nghĩ chúng ta nên sắp xếp lại trật tự của Đội Hiệp sĩ.” =]]]]]]]]

Max đỏ mặt vì xấu hổ. Nàng biết anh ta chỉ đang trêu chọc chàng, nhưng nàng lo ngại rằng một số hiệp sĩ sẽ thực sự coi thường Riftan. Nàng trượt cái đĩa về phía chàng.

“Riftan… Em ổn mà, không cần phải chăm sóc cho em, chàng cứ dùng bữa đi."

Thấy nàng bối rối, Riftan nhìn Hebaron với ánh mắt nghiêm nghị. Đúng lúc đó, xung quanh bỗng trở nên yên ắng và có tiếng bước chân thình thịch. Max quay đầu lại. Một người đàn ông có vẻ ngoài sắc sảo, mặc một chiếc áo khoác nhung sặc sỡ đang dẫn theo bốn người đàn ông và đi qua sảnh.

"Ngài có phải là Ngài Riftan Calypse không?"

Người đàn ông hỏi Riftan một cách cộc lốc. Max nhận thấy sự thù địch trắng trợn trên khuôn mặt của anh ta và cau mày. Riftan quay đầu về phía anh ta và nói một cách bình tĩnh.

“Phải, tôi là Riftan Calypse. Có chuyện gì?"

“Tên tôi là Hedna Bowman, người phụ trách quản lý thành phố này.”

"Thì sao?"

Người đàn ông có vẻ hơi bối rối trước câu trả lời thờ ơ của Riftan. Anh ta hắng nhẹ một tiếng, sau đó nói với thái độ kiêu ngạo.

“Đây là vùng đất của Công tước Bệ hạ xứ Croix. Và ngài Lãnh chúa đây đã từng tuyên chiến với công quốc. Chúng tôi không thể cho phép ngài ở lại đây. Vì vậy, hãy dẫn các Hiệp sĩ Remdragon rời khỏi thành phố này.”

Max ngây người nhìn người đàn ông, tức giận không nói nên lời. Riftan là một hiệp sĩ được cử đến để giải cứu khu vực phía Đông đang gặp khủng hoảng. Làm sao họ có thể đối xử với chàng với một thái độ vô ơn như vậy? Việc cha nàng là một người đàn ông trơ trẽn như vậy khiến nàng cảm thấy xấu hổ kinh khủng.

“Anh không biết rằng Công tước xứ Croix đã yêu cầu chi viện từ Hội đồng Bảy Vương quốc sao?”

Riftan đưa ra một cái nhìn cảnh cáo cho các hiệp sĩ, những người sẵn sàng rút kiếm của họ bất cứ lúc nào và tiếp tục nói một cách bình tĩnh.

“Tôi là chỉ huy của Lực lượng Đồng minh do Hội đồng Bảy Vương quốc phái tới. Tôi sẽ làm ngơ trước sự thô lỗ của anh, nên anh hãy im đi."

“Những quân tiếp viện khác được hoan nghênh ở lại đây. Nhưng Hiệp sĩ Remdragon…”

“Sự dũng cảm và lòng trung thành đó không đáng để ngưỡng mộ sao? Ý nghĩ sẽ trục xuất hàng trăm hiệp sĩ có vũ trang chỉ với bốn người đàn ông.”

Hebaron đột nhiên cắt ngang cuộc trò chuyện. Vào lúc đó, người đàn ông nhìn quanh với vẻ mặt cứng đờ, có lẽ nhận thấy bầu không khí khác thường trong đại sảnh. Tuy nhiên, có lẽ anh ta không có ý định thay đổi thái độ ngoan cố của mình bất chấp ánh mắt tàn nhẫn của các hiệp sĩ.

"Việc đe dọa con người bằng vũ lực là vi phạm điều luật của hiệp ước hòa bình!"

“Tôi đến đây theo lệnh của Hội đồng Bảy Vương quốc. Anh có biết yêu cầu của anh là một hành động đi ngược lại quyết định của Vua Ruben không?”

Vẻ bối rối hiện rõ trên khuôn mặt người đàn ông.

“Tôi là thuộc hạ của Công tước Bệ hạ. Ngài ấy sẽ không tha thứ cho tôi nếu phát hiện ra rằng tôi đã cho phép ngài ở lại đây.”

"Bây giờ anh đang than vãn đấy."

Hebaron đặt mạnh cốc bia xuống bàn một cách thô lỗ và thở dài khó chịu.

“Này, ngay cả khi anh không làm vậy, chúng tôi cũng sẽ rời khỏi đây ngay khi mặt trời mọc. Vì vậy, đừng lãng phí thời gian vào những việc vô bổ nữa, về rửa chân và đi ngủ đi.”

"Như tôi đã nói, các người không thể ở lại đây."

Người đàn ông lặp lại một cách hằn học.

“Sao các người muốn lãng phí thức ăn ở đây chứ? Sự tàn bạo của Anatol đã đưa thành phố đến hình dạng này! Không phải cả thế giới đều biết sự thật rằng Remdragon có mối hận thù với Công quốc sao? Vì sự an toàn của công dân...!”

“Anh có biết bây giờ anh đang xúc phạm danh dự của tôi đến mức nguy hiểm không?”

Riftan thở ra một cách lạnh lùng khiến nàng lạnh cả sống lưng.

“Đầu tiên, tôi đã trả cho mọi thứ, ngay cả miếng bánh mì mà chúng tôi ăn ở quán trọ này. Thứ hai, tôi không biết ý anh là sao khi nói đến sự tàn bạo, nhưng Anatol chưa bao giờ làm bất cứ điều gì bất hợp pháp với Công quốc. Cuối cùng… tôi và những người của tôi không bao giờ làm hại người vô tội mà không có lý do.”

Chàng cầm ly lên, làm ẩm môi rồi nhẹ nhàng nói thêm.

"Nhưng anh đang cho tôi một lý do để làm vậy đấy."