Đừng Nên Gặp Lại

Chương 68



Doãn Ước xuống máy bay đã là đêm tối.

Thành phố C gần cực Bắc hơn thành phố B. Lúc cô đến khoảng bảy giờ, kết quả còn chưa rời khỏi sân bay đã gặp rắc rối.

Một kiện hành lý của cô bị thất lạc.

Cô cầm thẻ đăng ký đi tìm nhân viên giúp đỡ, đối phương kiểm tra một hồi không tra ra hành lý của cô rốt cuộc đã đi đâu. Sau đó tìm thêm vài người hỗ trợ, sau nhiều tiếng đồng hồ, cuối cùng tìm được kiện hành lý bị bẩn trong một góc khuất hẻo lánh.

Doãn Ước ngồi xổm ở đó kiểm tra một hồi, phát hiện quần áo bên trong không lấm bẩn, liền đóng hành lý đeo lên lưng, đi về phía sảnh chờ sáng choang đèn đuốc.

Đi đến đó mới ngửi được hương thơm, Doãn Ước lúc này cảm thấy rất đói bụng.

Cô nổi hứng quyết định đến thành phố C, giữa trưa vội vàng đóng hành lý nên quên ăn cơm. Lên máy bay cô mệt quá nên ngủ, khi thức dậy đã quá giờ dùng cơm.

Cô không muốn làm phiền tiếp viên hỏi cơm, bây giờ lại cảm thấy thật đói.

Vì thế cô tìm một tiệm ăn trong sân bay, ăn một tô mỳ khiến cô vô cùng sót ruột.

Bời vì quá đắt, ngay cả nước dùng cô cũng uống sạch.

Ăn no lấy điện thoại ra xem, đã sắp chín giờ rưỡi. Doãn Ước lướt lịch sử nói chuyện cùng Kỷ Tùy Châu, tìm ra khách sạn anh đang ở, liền ra ngoài bắt xe.

Vừa ra khỏi sảnh chờ đợi, Doãn Ước mới phát hiện bên ngoài trời mưa. Mưa không nhỏ, cô lại quên mang ô. Một đường chạy như bay ra khu chờ taxi, phát hiện ở đó có hơn hai mươi người đang xếp hàng, nhưng ngay cả một chiếc xe cũng không có.

Cô tìm người hỏi thăm sao lại vậy, họ liền nói với cô, taxi ở sân bay thành phố C không nhiều lắm, hơn nữa trời cũng tối rồi. Bây giờ lại đang mưa, nhiều người thì ít cháo mà.

Những người khác đều đang cúi đầu dùng phần mềm, muốn đặt xe khác. Nhưng trời mưa to, xe khác cũng đắt chuyến, rất nhiều người chờ đợi gần một tiếng đồng hồ cũng không gọi được xe đến.

Doãn Ước cũng đứng đợi theo khoảng hơn nửa tiếng, nhìn hàng dài trước mặt, quyết định tìm đường khác.

Cô không rành thành phố C lắm, ngoại trừ lần trước đi cùng với Kỷ Tùy Châu một chuyến ra, bản thân cô chưa từng đến chỗ này thêm lần nào nữa. Cô hỏi thăm người ta tìm được trạm xe điện ngầm ở sát bên cạnh sân bay, mua một vé rồi lên xe.

Xe điện ngầm ban đêm rất vắng người, một khoang xe tính luôn cả cô chỉ có năm người. Lúc bắt đầu Doãn Ước cảm thấy cũng không tồi, còn có thể có rất nhiều chỗ trống để ngồi. Sau đó chạy qua hai trạm có hai cô gái xuống, cô không còn khoan thai được nữa mà bắt đầu lo sợ.

Bởi vì lúc này trong khoang xe chỉ còn lại cô và hai người đàn ông khác.

Một người trông có vẻ thư sinh, đeo cặp mắt kính nho nhã, luôn ở đó xem điện thoại. Người còn lại tướng mạo hung dữ, trời tối rồi chỉ mặc áo ba lỗ, lộ ra hình xăm trên cánh tay trái.

Doãn Ước có hơi căng thẳng. Cô ngẩng đầu nhìn bản đồ lộ tuyến trên xe, nhẩm tính xem mình còn ngồi mấy trạm nữa. Khi cô ngẩng đầu, ngạc nhiên phát hiện người đàn ông xăm mình đã đi tới ngồi xuống đối diện cô.

Giữa hai người cách nhau khoảng hai thước, lại nhìn anh đeo kính, vẫn đang lướt điện thoại như cũ, hoàn toàn không chú ý đến tình hình bên này.

Doãn Ước nhủ thầm không ổn, cô đột nhiên hối hận đã không báo trước với Kỷ Tùy Châu mà đã một mình chạy đến đây.

Xe điện ngầm đến trạm liền dừng lại, Doãn Ước định xuống ở đây, ngẫm lại thấy lo lắng. Trong sân ga điện ngầm lúc này nhất định cũng chỉ có vài ba con mèo hoang, ra ngoài chưa hẳn sẽ an toàn hơn trong này. Mấu chốt là chưa đến nơi cô muốn, bên ngoài trời lại mưa to, cô hoàn toàn không gọi được xe.

Đất khách quê người, ngộ nhỡ người đàn ông này thật sự là kẻ xấu.

Chỗ này tốt xấu gì cũng còn anh đeo kính.

Nghĩ đến đây cô quyết định gọi điện thoại cho Kỷ Tùy Châu, thời khắc quyết định vừa nhìn đến điện thoại, lại có thể hết pin. Doãn Ước tức giận đến cạn lời. Rõ ràng lúc trưa cô đã sạc đầy pin rồi mà, cái điện thoại cùi bắp này đúng là lỡ việc.

Cô lặng lẽ nhìn người xăm mình, phát hiện hắn luôn cúi đầu, liền mò mẫm cục sạc dự phòng trong ba lô. Đúng lúc này đối phương đột ngột ngẩng đầu, cùng cô bốn mắt nhìn nhau.

Khoảnh khắc mắt chạm mắt, hắn lại cười gian tà với cô.

Nụ cười kia, ghê tởm buồn nôn khiến người ta không nói nên lời.

Tay Doãn Ước đang lục lọi trong ba lô liền rụt lại, cố gắng nghĩ cách khác. Xe điện ngầm chạy như bay, khoảng mười phút sau, đã đến trạm cô phải xuống.

Doãn Ước ra vẻ bình tĩnh đứng lên, một tay kéo hành lý, tay kia làm bộ gọi điện thoại, vừa đi vừa cười:

– Ông xã à, anh đến rồi? Em cũng vừa đến nơi. Em họ cũng đến rồi à, muộn vậy rồi cậu ta đến làm gì… Lo cho em à? Có gì mà lo, em ngồi xe điện ngầm rất an toàn, có nhân viên công tác mà sợ gì.

Xem như số cô còn may mắn, lúc đang diễn như vậy, đối diện thật sự có một anh nhân viên nhà ga mặc đồng phục đi tới. Doãn Ước kích động bước nhanh đến đó, giữ đối phương lại hỏi đường. Sau khi nói vài câu cô vừa quay đầu, thấy người đàn ông xăm trổ vừa rồi đi theo cô xuống lại lên một chiếc xe khác, cửa xe đóng lại, mặt hắn nhanh chóng mơ hồ. Trái tim đập dồn dập của Doãn Ước rốt cuộc cũng trở lại bình thường.

Cô cám ơn anh nhân viên, đi về hướng cửa B1. Lúc này cuối cùng cũng có cơ hội lấy cục sạc sự phòng ra nạp pin cho điện thoại.

Đi ra khỏi đường hầm, cô nhìn thấy bên ngoài vẫn còn mưa. May mà đây là trung tâm thành phố, trên đường vẫn có người qua lại. Doãn Ước đội mưa chạy vào trú dưới mái hiên của cửa hàng tiện lợi bên cạnh, lại cầm điện thoại mở nguồn.

Lần này cuối cùng cũng khởi động được.

Điện thoại vừa mới khởi động, cuộc gọi của Kỷ Tùy Châu lập tức đến, Doãn Ước vừa rồi diễn có hơi nhập tâm, vừa mở miệng đã gọi anh một tiếng:

– Ông xã à?

Bên kia Kỷ Tùy Châu ngạc nhiên, nhưng rất nhanh nhận lấy của hời này.

– Ừm, bà xã.

Doãn Ước không nói gì, người này chiếm lợi còn chiếm một cách nhã nhặn như vậy.

Kỷ Tùy Châu hỏi cô đang ở đâu, Doãn Ước có chút chột dạ, cô không nghe lời anh, một mình chạy đến thành phố C, với hiểu biết của cô về Kỷ Tùy Châu, anh sẽ mắng cô đến tối tăm mặt mũi.

Cô đang do dự, Kỷ Tùy Châu đã có hơi sốt ruột:

– Doãn Ước, rốt cuộc em đang ở đâu, đang ở ngoài đường à?

Anh nghe thấy tiếng nước, nếu không ở ngoài đường, thì là đang tắm rửa. Nhưng đi tắm thì cần gì tắt máy?

– Em đang ở ngoài đường.

– Muộn như vậy? Điện thoại em bị gì, vừa rồi không gọi được.

– Cái đó…- Doãn Ước bắt đầu mặc cả với anh- Nếu em nói với anh em đang ở đâu, anh đừng tức giận nha.

Kỷ Tùy Châu cố nén lửa giận trong lòng, ôn tồn dỗ dành cô:

– Anh không tức giận, em nói cho anh biết em ở đâu đi? Đang đi ăn với bạn học à?

Vốn dĩ Kỷ Tùy Châu không quá thích Doãn Ước đi ra ngoài, nhất là muộn như vậy. Nhưng lúc này anh đột nhiên phát hiện, chỉ cần cô an toàn, cô đi đâu làm gì cũng không thành vấn đề.

Doãn Ước cười xòa, lấy lòng nói với anh:

– Em biết anh là người vị tha lắm mà.

– Doãn Ước, đừng rót canh mê hồn nữa, nếu em còn không nói anh sẽ nổi giận thật đấy.

– Đừng giận, em đang ở thành phố C.

– Em nói gì?

Hai người cùng im lặng, lát sau mới truyền đến tiếng hét cực kỳ tức giận của Kỷ Tùy Châu:

–  Em ở chỗ nào của thành phố C?

Khó trách anh nghe được tiếng nước. Anh kéo rèm nhìn ra bên ngoài, thành phố C lúc này đang mưa, trong bóng đêm bên ngoài là mưa lớn, hạt mưa lớn nhỏ không ngừng vuốt ve cửa kính của khách sạn.

Doãn Ước này, lại không báo trước đã chạy đến tìm anh.

– Em đang ở trên đường quốc lộ cách khách sạn anh không xa, chỗ này có một cửa hàng tiện lợi, anh có thể đến đón em không, em không tìm được vị trí cụ thể của khách sạn.

– Em chờ ở đó.

Kỷ Tùy Châu nói xong liền cúp máy, cầm chìa khóa xe lao ra khỏi phòng.

Năm phút sau, xe anh đỗ trước cửa hàng tiện lợi. Anh đội mưa xuống xe, đi đến trước mặt Doãn Ước giúp cô xách hành lý, còn cầm luôn ba lô trên vai cô, dặn cô:

– Ở đây chờ anh.

Sau đó anh đi cất hành lý vào cốp sau, lại lấy ô từ bên trong ra. Anh che ô ôm lấy Doãn Ước, nhét cô vào trong xe, sau đó đi vòng sang ghế lái ngồi vào.

Trên đường chạy về khách sạn, Kỷ Tùy Châu không nói gì. Doãn Ước vốn cảm thấy chuyện này rất hứng thú, bây giờ lại càng lúc càng chột dạ. Cô vụng trộm đánh giá vẻ mặt của đối phương, không thấy có gì tức giận nhưng cũng không thấy vui vẻ gì.

Thâm sâu không lường được, làm người ta không cân nhắc ra.

Đến khách sạn, Kỷ Tùy Châu đưa thẳng người về phòng mình. Doãn Ước hiện giờ đã không bài xích chuyện phát sinh bất cứ quan hệ gì với anh, không còn cách nào, cô chính là loại phụ nữ một khi đã yêu là choáng váng đầu óc vậy đấy.

Nhưng lại cảm thấy ở chung một phòng quá mức căng thẳng, cô bất giác hỏi anh:

– Không thể thuê thêm một phòng sao?

Hỏi xong chính mình cũng cảm thấy giả tạo. Đi quãng đường xa như vậy đến đây, còn muốn ở hai phòng riêng biệt, giả bộ thuần khiết gì chứ.

Kỷ Tùy Châu xem như chưa nghe gì, kéo hành lý vào phòng, lại tìm một chiếc khăn sạch đưa cho cô, kêu cô đi tắm. Doãn Ước ở bên trong tắm rửa, anh cũng không rãnh rỗi, gọi điện hỏi đặt cơm khách sạn, lại cố ý kêu người ta mang lên thêm một ấm trà gừng.

Đợi sau khi Doãn Ước sấy khô tóc từ phòng tắm bước ra, bên ngoài bàn ăn đã bày biện sẵn, mùi thơm xông thẳng vào mũi.

Tô mỳ kia của cô đã sớm tiêu hóa hết.

Hai người ngồi xuống ăn cơm, Doãn Ước nhìn thấy món ăn đầy bàn, cảm giác có chút lãng phí, Kỷ Tùy Châu lại nói:

– Dùng bữa tối với anh.

– Bữa tối?- Doãn Ước nhìn đồng hồ treo tường- Sắp mười hai giờ đêm, anh còn chưa ăn tối. Làm việc đến tận giờ này à?

– Ừ, vốn định gọi điện cho em, kết quả điện thoại tắt máy, nếu em còn không bắt, anh phải mua vé máy bay trở về. Doãn Ước, em có biết bản thân đã phạm sai lầm rồi không?

Bộ dạng anh nói chuyện như thầy giáo dạy học trò, Doãn Ước định cãi lại vài tiếng, nhưng cảm thấy không có lập trường gì, cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu nhận lỗi.

– Em đến tìm anh, anh không phản đối, nhưng giờ trễ thế này, em là con gái một thân một mình ở ngoài đường muộn như vậy, không nghĩ sẽ gặp nguy hiểm à?

Ban đầu không nghĩ đến, nhưng sau đó Doãn Ước liền ý thức được. Chủ yếu là lúc mua vé máy bay, do gấp gáp chỉ mua được chuyến bay vào giờ này.

– Biết rồi, lần sau em sẽ mua vé máy bay chuyến ban ngày.

– Sai- Kỷ Tùy Châu không chút lưu tình ngắt lời cô- Em nên báo trước với anh một tiếng, anh sẽ sai người đặt vé máy bay cho em, sắp xếp xe đến đón em. Đây mới là đáp án chính xác.

Doãn Ước đột nhiên rất muốn gọi anh một tiếng “thầy Kỷ”.

Khó trách Tùy Ý luôn bị anh dạy dỗ đến xám mặt, người đàn ông này một khi nghiêm túc, thật khiến người khác không chống đỡ nổi.

Doãn Ước chỉ có thể cúi đầu ăn thục mạng, vừa ăn vừa phải nghe đối phương quở trách. Đầu cô càng cúi càng thấp, tần suất gật đầu ngày càng nhanh. Đến cuối cùng thật sự không nhịn nổi, cô mới nhìn anh xin tha:

– Biết rồi, thầy Kỷ. Không, là thầy chủ nhiệm.

Kỷ Tùy Châu nghe cô gọi thẳng mình là thầy, không giận mà còn cười. Nụ cười này khiến Doãn Ước thấy không ổn, cô đặt chén xuống, đột ngột đứng lên.

– Em buồn ngủ quá, em muốn đi ngủ. Chỗ này của anh có hai phòng chứ?

– Không có, một mình anh không nhất thiết phải ngủ hai phòng.

– Lần trước ở sân trượt tuyết…

– Lần trước anh vui.

– Vậy em ngủ giường, anh ngủ sô pha?- Doãn Ước chớp chớp mắt.

– Em cảm thấy có khả năng không?

– Vậy thì chúng ta hoán đổi?- Sô pha kia thoạt nhìn vừa lớn vừa êm.

Kỷ Tùy Châu trả về một nụ cười khinh miệt, đáy mắt có dục vọng không chút nào che giấu.

Doãn Ước bước nhanh đi, nhưng vẫn không thoát được ma trảo của anh, bị anh túm lại, trực tiếp bế thốc cô lên.

Anh bế cô đi vào phòng, Doãn Ước biết rõ còn cố hỏi:

– Anh làm gì vậy?

– Thầy Kỷ phải mở lớp rồi.

– Lớp… gì?

Kỷ Tùy Châu giơ chân đá cửa đóng lại, ném cô xuống giường, cơ thể liền đè xuống.

Anh nói sáu chữ:

– Không phù hợp với trẻ em.