Đừng Một Mình Nữa, Yêu Thôi!

Chương 2: Kì Nghỉ Lễ Đáng Nhớ



Hai ngày nữa sẽ là ba mươi tháng tư, ôi cô lại sắp được nghỉ lễ nữa rồi, vì kì nghỉ trước khá bận rộn nên mẹ cô đã hứa lần này sẽ cho cô về thăm bà.

Cô rất háo hức luôn ấy vì phong cảnh ở nhà bà thực sự rất tuyệt, lại còn được gặp mấy đứa em nghịch ngợm nhưng đáng yêu của cô sao mà không thích cho được.

_____

Thoáng chốc đã đến ngày nghỉ, buổi sáng Diệp Ngọc Y đã thức dậy từ sớm để chuẩn bị lên đường về quê hương haha...

Vừa đánh răng rửa mặt xong cô liền chạy tọt xuống nhà, vừa xuống nhìn vào bếp thì thấy mẹ đang trong đó chuẩn bị gì ấy phải nói là khá nhiều.

"Ơ mẹ, mẹ chuẩn bị cho bà sao?"

Cô thắc mắc hỏi.

"Ừm, đây toàn là thức ăn chứa nhiều dinh dưỡng còn có cả trái cây cho mấy đứa nhóc nữa"

Mẹ cô nói xong lại quay sang cô hỏi.

"Con đã chuẩn bị xong hết chưa đấy? Lề mề là mẹ cho ở nhà đừng có mà khóc lóc nhé"

Cô trợn mắt tỏ ra uất ức nói:

"Ơ kìa mẹ...mẹ lại thế rồi, con đã dậy chuẩn bị từ rất sớm đó, mẹ lại có ý định muốn bỏ con ở nhà sao? Con méc ba cho xem"

Vừa nói cô vừa moi chiếc điện thoại trong túi ra giả vờ gọi..

"Thôi thôi đi cô nương, bây giờ thì nhanh nào xe buýt cũng sắp đến rồi đấy!"

Vì nhà cô có mỗi một chiếc ô tô thôi mà ba cô lại đi làm xa tận ở tỉnh khác lận nên đã lái đi rồi. Nên cô và mẹ chỉ có thể đi xe buýt, ước tính thì từ nhà cô đến nhà bà cũng không xa lắm, cách chỉ hai cái huyện chứ mấy.

_____

2 tiếng sau...

"Bà ơi!!!.."

Tiếng réo thất thanh của Ngọc Y đã phá vỡ cả bầu trời trưa yên tĩnh. Vì nhà bà cô ở trong một con hẻm nói là hẻm nhưng nó cũng khá rộng, nó dư sức cho một chiếc ô tô chạy vào, đó là lẽ đương nhiên vì xung quanh đó cũng có khá nhiều đại gia. Nơi đó có rất ít xe qua lại nên nó khá là thoải mái.

"Là Ngọc Y đấy à con?"

Bà cô từ trong nhà nhanh chân bước ra.

Bà cô năm nay cũng đã sống trọn gần 70 năm cuộc đời, vì mẹ cô là con gái út nên bà cũng đã lớn tuổi. Còn về ông của cô thì cũng đã mất cách đây vài năm trước, chỉ còn lại bà sống cùng với cậu mợ và mấy thằng nhóc, cuộc sống rất hoà thuận và hạnh phúc.

Nói là sống chung, nhưng cậu mợ của cô phải đi làm ăn xa cách vài tuần lại về thăm nhà, ít hôm rồi lại đi vì lẽ đó nên cô rất đặc biệt yêu thương bà của mình.

Từ sau vườn khi nghe thấy tiếng của Ngọc Y hai đứa nhóc con của cậu mợ chạy ào ra mừng chị Y về:

"A...chị Y về rồi!"

Đứa lớn tên Vĩ Tuấn kêu lên.

Lúc nãy, mẹ cô bảo ghé vào tạp hoá mua gì đó nên bảo cô vào trước.

Trước cổng cô ôm chầm lấy bà mà tha thiết, âu yếm.

"Bà ơi, cháu nhớ bà quá..."

"Ôi sao nay con gầy thế này, giữ dáng à?"

Bà cô vừa nói vừa cười, trêu cô.

"Ơ thế mẹ con không về cùng à?"

Bà mới bắt đầu ngó nghiêng tìm kiếm bóng dáng cô con gái thân yêu của bà.

"À, mẹ con ghé vào tạp hoá rồi ạ!"

"Vậy sao, thế mệt không con? Vào nhà nghỉ ngơi nào"

Thế là bốn người họ tung tăng từ từ đi vào nhà, để mẹ cô vào sau vậy.