Đúng Lúc Gặp Được Anh

Chương 85



Cảm ơn b @iris ivy đã đề cử nhé 🌹 chương này tặng cậu nè 🥰

Dịch: Huyễn Ảnh Vô Song

Lời này vừa nói ra, Hồ Chí Bắc choáng váng, Lăng Vân sửng sốt, Sở Ngộ Giang bị nước miếng sặc đến sắc mặt đỏ bừng.

Tuy nhiên, đây chưa phải là điều tồi tệ nhất đối với họ.

“Lão Lục, em tỉnh rồi à.” Hồ Chí Bắc bất ngờ.

Trâu Liêm ho nhẹ một tiếng, mặt già xấu hổ: “Cái kia hình như cần phối thêm một vị thuốc nữa, tôi lập tức đi bổ sung.” Rất nhanh, người đã lập tức biến mất.

Lăng Vân nhìn Lục gia ngồi dựa vào đầu giường, lại nhìn về hướng Trâu Liêm rời đi, bầu không khí dường như có chút kỳ quái à nha.

“Khụ, à vừa rồi em cũng nghe thấy rồi đấy.” Hồ Chí Bắc nắm tay ho nhẹ một cái, được rồi, anh ta cũng rất xấu hổ, “Những lời mà Trâu tiên sinh nói không sai, dù em rất muốn nhưng cũng phải có giới hạn. Đó chỉ là nhất thời sảng khoái nên rất dễ xảy ra chuyện, em nhìn em bây giờ đi.”
Quyền Hãn Đình vẻ mặt tối sầm, “Câm mồm lại.”

“Lão Lục à,” Hồ Chí Bắc giống như một người mẹ già, nói rất thâm sâu: “Bây giờ anh rất hiểu tâm trạng của em, lên giường xong còn bị sốt đúng là rất mất mặt, nhưng nếu không nói cũng không được a, giống như cho cá vàng ăn vậy, em cũng không thể để nó ăn no một bữa được, mà em phải từ từ, từng chút, từng chút đút cho nó, như vậy nó mới chịu đựng được.”

“......”

“Còn nữa, cây gậy kia em cũng không thể trông cậy vào nó một gậy xuống là có thể xong việc được, đúng không sóng to gió lớn đương nhiên hào hùng, nhưng sự phát triển bền vững chỉ có thể đạt được nhờ dòng nước chảy vào đều đặn BB.”

Quyền Hãn Đình trên trán nổi gân xanh: “Tôi bảo, anh im đi.”

Ách...

Hồ Chí Bắc không tức giận, cũng không có ủy khuất, chỉ hướng về phía anh ta ném một cái ánh mắt đồng tình, nhìn đi, bị chọc trúng chuyện đau lòng nên thẹn quá hóa giận.
Quyền Hãn Đình: “......”

Cuối cùng thật sự không thể nhịn được nữa, Lục gia mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi không phải vì không có tiết chế mới bị sốt.”

“Thế thì, tại sao...”

“Do vết thương bị nhiễm trùng.”

Ánh mắt của Hồ Chí Bắc nhìn anh giống như đang nhìn đứa nhỏ không hiểu chuyện, “Vậy anh hỏi em, vết thương là từ đâu ra?”

“Nếu không phải do em làm quá tàn nhẫn, thì cô gái nhà người ta có đến mức phải đào bới toàn thân em lên xuống băm vàm ra sao? Suy cho cùng, vẫn là do em không biết tự mình kiềm chế nên mới gây ra tai họa.”

“......”

Nội tâm Lục gia giờ phút này, đang có một vạn câu ‘ĐMM’ đang chạy như điên trong lòng.

Quan trọng là, anh ta còn không có cách nào phản bác, dù sao, chuyện phát triển ở phía sau, đúng là do anh ta tham lam nên có chút quá đáng.
Một phen khuyên bảo tận tình chấm dứt, Hồ Chí Bắc nhìn quanh bốn phía, “À, thuốc của Trâu tiên sinh sao còn chưa xong nữa, Lăng Vân, hai người các cậu ở chỗ này coi chừng lão Lục cho tôi, tôi đi giục một chút.”

Mẹ Hồ già nua Tam gia cuối cùng cũng rời đi.

“Lục gia,” Sở Ngộ Giang bước lên, thu tay lại, “Danh tính của người phụ nữ đó đã được tìm ra.”

“Nói.”

“Cô ta tới đó cùng ngày với chúng ta, từ việc đăng ký danh tính của quầy lễ tân tra ra được là họ Thẩm, tên là Thẩm Loan, nếu không ngoài ý muốn, thì cô ta hẳn là con gái riêng mà Thẩm gia vừa nhận về. Đi cùng cô ta có ba người đàn ông, theo thứ tự là Thẩm Khiêm, Tống Lẫm, còn có...”

Nói đến đây, Sở Ngộ Giang dừng một chút, “Tiểu công tử nhà Tứ gia.”

“Hạ Hoài?”

“Vâng. Hai người họ trông có vẻ như có mối quan hệ tốt.”

“Thẩm gia à.” Đôi mắt dài và hẹp của người đàn ông hơi nheo lại, thoáng chốc, một tia tà ác được phóng ra.

Con gái riêng và con mèo hoang à, thú vị.

“Tôi nhớ cách đây không lâu Thẩm gia đã đưa thiệp mời đến Đông Li sơn trang à.” Quyền Hàn Đình đột nhiên nói.

“Là tiệc kỷ niệm hàng năm của tập đoàn Minh Đạt.”

“Thời gian.”

“Ngày 27 tháng này, đó là, vào ngày mốt.”

“Nói cho Thẩm gia biết, tôi sẽ đến đúng giờ.”

Sở Ngộ Giang hơi sững sờ, chợt mí mắt cụp xuống, cung kính đồng ý.

Lăng Vân tương đối giỏi che giấu cảm xúc, cậu ta vừa khó hiểu vừa kinh ngạc, dù sao cậu ta cũng không phải là quá ngu ngốc, cho nên cậu ta cũng không dám trực tiếp hỏi.

Tuy nhiên, sau khi ra khỏi phòng, cậu ta liền trực tiếp ngăn Sở Ngộ Giang lại.

“Anh nói xem, Lục gia chắc không phải muốn đi tìm người phụ nữ kia đấy chứ.”

Sở Ngộ Giang nghe vậy, thản nhiên nói: “Chúng gia chúng ta không phải đi tìm phụ nữ, mà là tìm mèo.”