Đừng Khóc Khi Không Có Anh

Chương 3: Ác Ma Đến Từ Địa Ngục (3)



"Kiếm cơm? Bằng cách để người lạ ôm mình à?"

Từ Phong nói với vẻ mặt khinh thường, không quên nhìn xem biểu hiện của Thạch Ngọc Cầu. Cô từ đầu đến cuối, không biết hắn từ nơi nào mà lại có phát ngôn khó chịu như vậy. Ăn mặc sang trọng, bề ngoài cũng không tệ nhưng thích gây sự với phụ nữ.

"Đó là chuyện của tôi. Tôi không làm chuyện hại người hại thân, anh ý kiến làm gì?"

Hắn ngạc nhiên. Vì đây là lần đầu tiên, có người lại nói chuyện với hắn bằng thái độ này. Xưa nay cho dù hắn có ngông cuồng, ngạo mạn thế nào thì cả mẹ hắn cũng phải nể, nói gì đến mẹ hai và em trai cùng cha khác mẹ. Bước lên một bước, đôi mắt có ý giễu cợt của hắn dần chuyển sang ảm đạm. Hắn bất ngờ đưa tay lên, tóm lấy một lọn tóc của cô rồi kéo về phía mình.

"A..."

Thạch Ngọc Cầu hốt hoảng, tay nương theo tay đang nắm tóc của hắn mà nghiêng người. Từ Phong thấy cô có vẻ đau, không những không buông ra mà còn nắm chặt hơn lúc trước. Cô nén cơn đau tê dại ở da đầu, ngước nhìn hắn.

"Anh bỏ ra! Anh làm gì vậy hả? Có tin tôi báo cảnh sát không?"

"Cảnh sát?"

Hắn khoái chí bật cười một tràn, bất ngờ buông tóc của cô ra. Từ lúc hắn được sinh ra, biết mình đang mang dòng máu Ô Lạp Na Lạp Thị cao quý, bầu trời trên cao với hắn đã chỉ bằng cái vung. Đám cảnh sát đó trong mắt hắn còn không đáng làm cái gai. Hắn sống trong nhung lụa, tính khí thất thường dù có vui buồn gì cũng có thể đem người khác ra làm trò tiêu khiển. Mẹ hắn còn không quản, cảnh sát bắt được hắn thì đã sao?

Thạch Ngọc Cầu nhìn thái độ khinh thường của hắn, cộng với việc bị hắn tóm tóc vừa nãy nên có phần sợ sệt lùi lại. Đứng hơn hai tiếng đồng hồ không gặp được ai cô đã đủ xui xẻo rồi, bây giờ còn gặp phải hắn giống như gặp Thần Chết.

Từ Phong cười khẩy một tiếng, lấn cô lùi sát vào chân tường của một hàng quán đã đóng cửa. Cô đảo tròng mắt, nhìn một hồi lâu lại giống như bị con ngươi đen mực kia hút vào.

"Gọi đi! Mau gọi đến đây! Hay để tôi giúp cô một tay nhé?"

Hắn nói rồi đứng thẳng lưng dậy nhìn xung quanh, đột nhiên hét lên.

"Có ai không? Cảnh sát đâu? Ở đây có người muốn gây rối! Mau tới đây đi!"

Thạch Ngọc Cầu nghẹn họng, cảm thấy hắn đúng là điên thật rồi. Cô mới không thèm truy cứu nữa, ngồi thụm xuống dựng lại ghế và tấm biển cho ngay ngắn cất qua một góc. Từ Phong đứng nhìn cô làm từng chuyện một, đột nhiên đổi ý không muốn làm khó nữa, ngược lại còn để cô đi. Hắn nhìn theo bóng lưng của Thạch Ngọc Cầu, ánh mắt đăm chiêu như đang suy nghĩ một số chuyện.

Hắn chợt nhớ đến ngày mai còn có chuyện thú vị đang đợi mình làm, thế là liền lên xe để về nhà. Thành phố Bắc Kinh rộng lớn, đoạn đường mà hắn đi qua đều phải được lắp đèn đường mà thiết bị định vị đặc biệt, chính là kí hiệu của gia tộc. Thứ này đã tồn tại từ khi cha hắn còn sống, lúc đó hắn chỉ mới 5 tuổi. Mà đối với một kẻ cao ngạo như hắn, ở độ tuổi nào thì cũng phải ngồi lên đầu người khác, tận hưởng cảm giác được cung phụng. Hắn quen rồi, vậy nên đã ngấm sâu vào máu, xem nó như một lẽ tự nhiên.

Gần nửa đêm mới trở về nhà.

Người làm trong nhà vừa nghe thấy tiếng động cơ xe từ xa của Từ Phong đã lật đật chạy ra cổng ấn nút mở cửa. Hắn phóng thẳng vào trong, còn cố tình gây ồn ào trong dinh thự mà vặn tay ga vài cái. Nơi mà hắn sống là nơi tách biệt với thế giới bên ngoài. Không phải vì nó bị cô lập, mà là vì nó quá lớn. Dinh thự này được xây dựng từ sau khi thời dân quốc qua đi, tổ tiên đã dùng hoàn toàn bằng các chất liệu xa xỉ như gỗ nhung, thậm chí là dát vàng.

Dài tận mấy nghìn mét vuông, tường nhà được phủ một lớp vàng mỏng bên ngoài thể hiện sự đẳng cấp trong giới thượng lưu. Có mấy lần người ta đi qua đi lại, đã để ý đến tường thành nhà hắn. Vì màu này là vàng nguyên chất, có bẻ ra một ít thì cũng bán được tiền.

"Con chịu về nhà rồi sao?"

Từ Phong nhìn sang hàng ghế sô pha, thấy mẹ mình đang ngồi ở đó. Bà mặc chiếc áo nhung đen quyền lực, gương mặt dán chặt vào con trai mình. Hắn chỉ gật đầu một cái, định bước đi.

"Chẳng phải con nói sẽ đến xem việc điều hành hệ thống công ty sao? Đi đâu đến giờ này?"

Hắn không trả lời, vì mỗi lần trở về nhà mẹ hắn ngoài hỏi những câu tương tự ra thì chẳng có gì thay đổi. Bao nhiêu năm qua hắn ở bên ngoài chơi bời, dù chẳng làm việc gì nặng tay nặng đầu nhưng cũng thấy mệt mỏi, đơn giản chỉ cần được quan tâm một chút. Chỉ tiếc là hắn sinh ra trong gia tộc danh giá, vốn đã không được lựa chọn. Mà nếu cho hắn chọn lựa, hắn thà cô độc cũng muốn mình ngồi trên núi bạc núi vàng.

Cười nhạt một cái, Từ Phong đi thẳng lên lầu không trả lời mẹ mình. Bà ở dưới lâu đứng nói vọng lên.

"Ngày mai là ngày chọn người làm, con dậy sớm một chút."

Nói rồi bà thở dài. Quy tắc để trở thành người làm trong nhà này còn khó hơn cả quy tắc dành ra cho hắn. Ví dụ như làm những việc lặt vặt lau nhà dọn dẹp thì không cần chú ý, chỉ cần gọn gàng, sạch sẽ. Nhưng đã là người nằm trong danh sách phục vụ cho Từ Phong, phải được đào tạo bài bản. Hắn ăn uống rất khó khăn, ngoài ra các vấn đề khác như quần áo hay giày dép cũng phải cẩn thận.

Phu nhân sợ nhất là nhìn thấy cảnh hắn tuyển thêm người làm, vì chỉ cần không vừa ý hắn sẽ nghĩ cách chà đạp rồi đuổi đi ngay.