Đừng Gọi Tôi Là Chú

Chương 6



Vì muốn tạo bất ngờ cho Châu Giang nhân ngày valentine, Hùng đã nhắn tin cho Châu Giang:

“ Em yêu à, lại một mùa valentine xa nhau, anh nhớ em nhiều lắm. Anh đang đếm từng ngày mong chờ ngày em về nước.”

Nhưng thật chất là em đã mua vé máy bay, bay sang với cô rồi.

Châu Giang đọc tin nhắn xong liền nhắn lại:

“Em cũng nhớ yêu nhiều lắm, hai chúng mình cùng cố gắng nhé anh yêu. Yêu anh”

Hùng và Giang quen nhau khi cả hai người đều du học bên Nhật. Khi đó Giang là sinh viên năm nhất mới sang còn Hùng thì lúc đó là sinh viên năm cuối. Hai người nhanh chóng bước vào mối quan hệ yêu đương. Sau đó Giang dọn đến ở cùng Hùng. Khi về nước Hùng đã đóng luôn tiền mấy năm thuê nhà và dặn Giang cứ ở đây, khi nào có dịp anh sẽ sang thăm cô, nhưng từ ngày về nước anh khá bận rộn nên chưa có thời gian sang thăm Giang, sau đó Giang lại tiếp tục học lên thạc sĩ bên đó. Chỉ có dịp nghỉ hè là Giang bay về.

Hùng bước xuống sân bay, anh hồ hởi hứng khởi, bắt taxi đi mua bó Hoa thật to rồi đến căn nhà trọ quen thuộc mà anh từng ở. Anh tưởng tượng đủ viễn cảnh Giang sẽ vui mừng như thế nào? Anh nghĩ Giang sẽ oà khóc vì hạnh phúc và chạy lại ôm lấy anh. Hùng nhập mật mã nhẹ nhàng bước vào nhà, nhưng nụ cười trên môi anh bỗng dập tắt vì thấy một đôi giày đàn ông trước mặt và những âm thanh phát ra trong phòng, khiến khoé mắt anh bỗng cay sè. Bàn tay trái của anh nắm chặt lại hình quả đấm, Những âm của hai người trong phòng đang tập đánh vần ngày càng mãnh liệt. Hùng lấy hết can đảm mở chiếc cửa phòng ra cảnh tượng trước mắt khiến tim anh đau thắt ruột gan, người con gái mà vô cùng yêu thương lại đang lõa thể với một chàng trai lạ.

Giang thấy cánh cửa phòng mở cô hốt hoảng vội kéo chiếc áo khoác vào người và gọi tên:

“Anh Hùng!”

Có lẽ Giang chẳng thể ngờ được là Hùng đang bận rộn với công việc thế mà lại bay sang bên này. Hùng cố gắng bình tĩnh nói:

“Em mặc quần áo vào, rồi ra nói chuyện với anh.”

Sau đó anh nhẹ nhàng khép cánh cửa lại rồi ngồi chờ ở phòng khách.
Bạn Nam trong phòng Giang cũng không muốn chuốc lấy rắc rối vậy nên hắn mặc đồ rồi vội vàng bước ra về, bởi vì anh ta biết danh tính của Hùng khi Hùng còn ở đây. Hùng nhìn thấy anh ta đi về, anh thật sự rất muốn đấm vào mặt tên kia, nhưng anh vẫn cố gắng bình tĩnh để cho hắn ra về. Giang mặc quần áo bước ra và nói:

“Sao anh đến không báo trước cho em ra đón.”

“Anh báo trước thì đâu được thấy cảnh này.”

“Anh Hùng.”

“Vì sao em lại phản bội.”

Giang nắm lấy bàn tay của Hùng nhưng bị anh ta tức giận hất ra.

“Tôi yêu em. Không ngại đường xá xa xôi sang đây thăm em. Vậy mà.”

“Thôi đi! Anh biết chúng ta ở xa nhau mà, chúng ta đều là con người trưởng thành ai mà chả có nhu cầu về sinh lý chứ? Anh có dám chắc là thời gian về nước anh không động vào gái không?”

“Anh là đàn ông nếu có thì cũng chỉ là chơi bời thôi.”

“Thôi đi, chính anh mới là người ích kỷ đó. Đàn ông hay đàn bà thì đều là con người đều có nhu cầu. Anh về Việt Nam ngủ với bao người lại đòi hỏi em phải chung thuỷ với anh. Như vậy có phải là không công bằng với em không?”

“Anh luôn nghĩ em khác những cô gái khác. Nhưng hoá ra anh đã lầm.
Thôi mọi chuyện dừng lại ở đây thôi.”

Nói rồi Hùng đứng dậy kéo vali rời đi.
Anh ra sân bay mua vé máy bay về nước.
Cái cảm giác nhìn thấy người phụ nữ mình yêu đang làm chuyện đó với người khác thật sự quá đỗi ám ảnh với anh. Những hình ảnh đó cứ luẩn quẩn hiện ra trong đầu anh. Có lẽ ngày valentine năm nay là một ngày nhớ đời đối với anh.

Sau khi từ chối anh Thành xong, tối nào tôi cũng ôm gối khóc. Tôi xuống lớp cái Thảo muốn nói chuyện với nó mà nó không chịu gặp tôi. Tôi không dám để mẹ biết chuyện này vì sợ mẹ buồn.
Tôi biết mẹ làm quán ăn nên sẽ về muộn vậy nên tranh thủ tan học chiều là tôi chạy về nhà mẹ. Cái Thảo đang nấu cơm nhìn thấy tôi nó lạnh lùng nói:

“Chị về đi tôi không muốn gặp chị.”

“Chị xin lỗi, Thảo à chúng ta là chị em, đừng vì một người đàn ông mà em trở nên như vậy với chị.”

“Chị em, chị nói làm tôi thấy buồn cười quá.”

“Em đang nói gì vậy Thảo.”

“Bởi vì chị là chị gái của tôi nên tôi rất ghét chị. Tại sao cùng bố cùng mẹ sinh ra mà cuộc sống của tôi và chị lại khác vậy?
Chị thì được ở nhà cao cửa rộng, còn tôi thì ở nhà thuê bé tí bằng cái mắt muỗi.
Ai cũng yêu thương chị. Bố chọn nhận nuôi chị, còn mẹ mặc dù ở bên tôi nhưng không lúc nào là không nhắc đến tên chị cả. Lúc nào bà cũng lo chị sống bên đó không được tốt, trong khi chính cuộc sống của tôi rất tệ. Chị thì được ăn ngon mặc đẹp. Còn tôi toàn phải ăn đồ thừa ở quán. Nhưng giờ đến cả anh Thành người con trai duy nhất tôi để ý cũng bị chị cướp mất.”

Nghe cái Thảo kể khổ tôi rất thương nó nhưng giờ tôi biết phải làm sao đây?
Tại sao tôi lại trở thành người mà em gái ghét nhất thế này. Tôi rất đau lòng. Tôi nghẹn ngào nói với cái Thảo:

“Chị không có nhận lời anh Thành, người mà em thích chị sẽ không bao giờ yêu. Cuộc sống của chị không đẹp như em nghĩ đâu. Sau này chị sẽ cố gắng kiếm tiền để cho em có cuộc sống tốt.”

Rồi tôi nhẹ nhàng vỗ lên vai Thảo và nói:

“Thảo à! Chúng ta là chị em ruột. Bất cứ khi nào em cần điều gì từ chị thì em cứ nói ra với chị. Chị sẽ đáp ứng tất cả yêu cầu của em. Bởi vì chị là chị gái của em.”

“Được, chị hãy tránh xa anh Thành ra. Thứ mà tôi không có được, chị cũng không được phép có.”

“Chị biết mà em yên tâm đi.”