Đức Phật Và Nàng

Chương 85: Những vị vua cuối cùng của thời Thập lục quốc



Mànđêm buông xuống, đội quân dừng lại cắm trại ven sông. Vì chỉ có sáu cô gái, nênchúng tôi bị xua đi nấu cơm. Nấu xong lại phải cử một cô đi đưa cơm cho HáchLiên Bột Bột. Các cô gái, cô nào cô nấy mặt mày tái xanh vì sợ. Nghiêm Tĩnh runbần bật cho tôi hay, cái ông Lưu tướng quân này tính khí thất thường, lại tànbạo, hung tợn, trong vòng ba ngày đã giết chết bốn cô gái. Nếu sơ ý lộ vẻ buồnbã, đau khổ, sẽ mất mạng như chơi. Cô gái đi đưa cơm hôm trước, không biết đãlàm gì khiến ông ta nổi giận, chặt đứt hai tay, khiến cô ấy đau đớn, quằn quại,kêu thét cả đêm rồi chết.

Tôinghe mà lạnh cả người, chả trách mấy cô gái này khiếp sợ hắn ta nhườngvậy. Thuộc hạ của hắn gắt gỏng, thúc giục, năm cô gái co cụm lại với nhau. Tôithở dài, bưng khay đồ ăn lên. Trước sau gì cũng phải có người làm việc này, tôikhông nỡ để năm cô gái vô tội kia đi hiến mạng. Dù sao thì tôi còn có súng gâymê để phòng thân.

Trênđường tới lán trại, tôi cứ nghĩ mãi về Hách Liên Bột Bột. Vào thời điểm này,tên của hắn vẫn là Lưu Bột Bột, sau khi xưng đế mới đổi họ thành Hách Liên.Tiểu quốc được lập nên sớm nhất trong thời kỳ Thập lục quốc là nhà Hán của LưuUyên. Lưu Uyên, người Hung Nô, vì muốn thu phục người Hán ở phương Bắc,đã nhận Hoàng đế Hán triều là tổ tiên của mình, buộc quý tộc Hung Nô đồng loạtđổi họ thành họ Lưu. Hách Liên Bột Bột cho rằng người Hung Nô mà mang họ củangười Hán thì không hợp lý, nên đã tự đặt ra họ “Hách Liên”, có nghĩa là “đẹpđẽ và huy hoàng như trời đất”.

Chacủa hắn là Lưu Vệ Thần, được Phù Kiên phong làm Tây Thiền vu của Hung Nô. Saukhi Phù Kiên bại trận, Lưu Vệ Thần bị Hoàng đế khai quốc của Bắc Ngụy là ThácBạt Khuê giết chết. Lưu Bột Bột khi ấy còn rất nhỏ, đã chạy trốn đến chỗ đạitướng quân Một Dịch Kiền, vốn là thuộc hạ của Diêu Hưng. Một Dịch Kiền nhậnnuôi và gả con gái cho Hách Liên Bột Bột. Về sau, khi hắn phản bội Diêu Hưng vàlập ra tiểu quốc riêng, thì việc làm đầu tiên là giết chết người cha nuôi kiêmbố vợ của mình.

Ởthế kỷ XXI, tôi đã có lần đến tham quan đô thành của Hách Liên Bột Bột – thànhThống Vạn, ở huyện Tịnh Biên, tỉnh Thiểm Bắc. Đó là một tòa thành hoang phế,nằm cô quạnh giữa sa mạc Maowusu mênh mông cồn cát, toàn bộ bức tường bao bọcbên ngoài tòa thành đều được bảo tồn nguyên vẹn, trải qua hơn một nghìn sáutrăm năm, vẫn kiên cố như thuở nào. Đó là tòa thành được xây dựng bằng máu vànước mắt. Năm xưa, Lưu Bột Bột tập trung một trăm nghìn người về đây xây thành,không biết bao nhiêu người đã mất mạng. Nếu như dùng búa đập mà có thể khiếncho tường thành xê dịch dù chỉ một phân, hắn cũng bắt phá đổ đoạn tường thànhđó, để xây lại. Tường thành bị phá đổ ngay cả khi các thợ xây vẫn còn mắc kẹttrên cao, thi thể của họ bị vùi xuống dưới chân tường thành, hệt như một thứvật liệu xây dựng.

HáchLiên Bột Bột là kẻ hung bạo, khát máu, bất chấp mọi quy tắc. Sau khi thànhThống Vạn được hoàn thiện, hắn thường ngự trên tường thành, bên cạnh là một câycung, hễ thấy người nào không vừa mắt, hắn liền giương cung bắn chết người đó.Bề tôi nào nhìn hắn đầy vẻ bất mãn, hắn sẽ móc mắt bề tôi đó, kẻ nào dám cườimỉa mai, hắn sẽ xẻo môi kẻ đó, kẻ nào dám can gián, hắn sẽ cắt lưỡi, rồi chặtđầu kẻ đó.

Cònbây giờ, hắn đang là bề tôi được Diêu Hưng trọng dụng. Diêu Hưng rất mực hậuđãi Hách Liên Bột Bột, có lẽ vì vậy những hành vi bạo ngược, ác bá của hắn vẫnchưa bị lộ tẩy. Nhưng từ việc hễ bực mình là hắn chặt tay, lấy mạng người khácấy, tôi nhận thấy đây là vị hoàng đế đáng sợ nhất của thời Thập lục quốc mà tôitừng gặp.

Tôibước vào lán trại của Hách Liên Bột Bột, hắn đã cởi bỏ áo giáp và thay vào đólà bộ thường phục nhẹ nhàng, tóc dài thả tự do, thân hình thon gọn, cân đối, cơbắp săn chắc, cuồn cuộn dưới lần vải mỏng. Sách “Tấn thư” mô tả về Hách LiênBột Bột như sau: “thân dài tám thước năm tấc, dây lưng quấn mười vòng, có tàibiện luận và rất điển trai”. Nếu không đáng sợ và dữ dằn đến thế, hắn có thểđược xem là một gã đẹp trai hiếm có ở thời đại này.

Người ngồi đối diện với hắn đang nói chuyện:

-Hôm trước, Diêu Ung vào cung tâu với Bệ hạ rằng huynh là kẻ tàn bạo, khó gần,vì được Bệ hạ sủng ái quá mức.

Chéntrà bị đập nát:

-Tên Diêu Ung ấy cậy mình là em trai của Bệ hạ, hắn dám nói về ta như vậy ư?

Người kia vội vã canngăn:

- Đại ca bớt giận. Bệhạ luôn cho rằng huynh là người tài cao trí rộng, muốn cùng huynh bình địnhthiên hạ, nên chẳng thèm để tâm đến lời nói của Diêu Ung.

Tôi không dám thởmạnh, bưng khay đồ ăn trên tay mà do dự không biết nên bước tiếp hay lùi rangoài. Hách Liên Bột Bột nhìn thấy tôi thì chau mày, khoát tay, ra hiệucho tôi mang vào. Tôi đặt khay đồ ăn lên bàn, cúi thấp đầu định bụng lui ra.Đột nhiên, cổ tay tôi bị giật mạnh trở lại, tôi ngã nhào về phía trước.

- Rót rượu!

Giọng nói lạnh nhưbăng, hắn tức tối, hầm hè liếc xéo tôi một cái. Tôi đành co cụm vào một góc,cung kính phục vụ.

- Đại ca, việc tuyểnlựa ca kỹ Lương Châu tiến hành đến đâu rồi?

Người ngồi đối diện làmột thanh niên trẻ hơn Hách Liên Bột Bột, gương mặt rất giống hắn ta. Tuykhông điển trai, nổi bật như hắn, nhưng hiền hòa và dễ mến hơn rất nhiều, có lẽlà em trai hắn.

- Cả chặng đường chẳngkiếm được đứa nào ra hồn. Chọn suốt mấy ngày, tính cả ả này mới được có sáuđứa.

Hách Liên Bột Bột nângchén rượu lên, bực bội nốc cạn, hàng mi dày, rậm nhíu lại.

- Nếu đại ca không nóngnảy giết chết bốn người, thì bây giờ đã đủ mười người rồi.

Người đó lắc đầu vàcười:

- Hôm nay Bệ hạ đã đếnvườn Tiêu Dao. Ngày mai ngài sẽ thắp hương và cầu khẩn ở chùa Thảo Đường mớixây xong. Nghe nói Bệ hạ đã mời nhà sư Kumarajiva người Tây vực từng sinh sốngnhiều năm ở Lương Châu về đây và phong làm quốc sư, ngay mai ngài sẽ đến nghepháp sư giảng kinh. Vì vậy, huynh phải gấp rút lên đường cho kịp. Đến vườn TiêuDao, dâng tặng những thiếu nữ này cho Bệ hạ, nhất định người sẽ rất vui mà quênđi những lời tấu xằng bậy của Diêu Ung.

Tôi ngẩn ngơ. Ngày maisẽ tới vườn Tiêu Dao ư? Ngày mai tôi có thể gặp được Rajiva rồi ư?

- Ngươi ngồi ngây rađấy làm gì hả!

Hách Liên Bột Bột sasầm mặt mày, cánh tay dài kéo giật tôi vào lòng, ánh mắt sắc lẹm lướt trênngười tôi:

- Trông ngươi khá làbắt mắt, đêm nay hãy ở lại hầu hạ ta.

- Được tướng quân ưuái là vinh hạnh của tôi.

Tôi hoang mang, lo sợ,cuống quít viện cớ:

- Có điều, tôi vừa đếntháng, sợ làm vấy bẩn tướng quân.

Tiếng hầm hừ phát ratừ chiếc mũi cao thẳng tắp, cánh môi mỏng khẽ rướn lên, nụ cười lạnh lùng, thâmhiểm:

- Có phải hay không,nhìn là biết. Nếu ngươi dám lừa ta, ngươi sẽ mất chân hoặc mất tay.

Mồ hôi đầm đìa trêntrán, tôi thu tay vào trong áo, nắm chặt khẩu súng gây mê. - Đại ca, hôm nay đệcũng chỉ kiếm được bốn người, đại ca mà giết cô ta thì mai làm sao giao đủ mườingười?

Em trai hắn lên tiếngkhuyên can:

- Đêm nay, tì thiếpcủa đệ sẽ hầu hạ huynh.

Hách Liên Bột Bột gậtđầu, thả tôi ra. Tôi vội vàng thu dọn bát đĩa trên bàn, nhanh chóng rời khỏilán trại của hắn. Đêm đó, mãi đến lúc thiếp đi, tôi vẫn còn run bần bật.

Đội quân hạ trại ngaysáng sớm hôm sau để lên đường, họ đi rất nhanh, xe ngựa rung lắc dữdội, mãi đến trưa mới dừng lại. Chúng tôi xuống xe, và thấy mình đangđứng giữa một khuôn viên vườn tược với quy mô rộng lớn. Khu vườn này được xâydựng tựa lưng vào núi, nước suối róc rách, thiên nhiên hoang sơ. Dãy núiphía sau không cao, nhưng dáng núi trùng điệp, kì vĩ. Những cây tùng câybách cao vút, hiên ngang trên lớp tuyết, vươn mình lên trời xanh, đền đài, lầucác lẩn khuất giữa mênh mông tuyết trắng, tạo cho khung cảnh vẻ thẳm sâu, tĩnhmịch, liêu trai.

Tôi nhận ra rồi, nơiđây, chính là khu vườn thượng uyển ở huyện Hộ của mười hai triều đại hoàng đếbắt đầu từ thời nhà Tần, Hán, Đường… Diêu Hưng đã cho xây dựng vườn Tiêu Daotrên khu đất này. Ngài còn hạ chỉ xây một ngôi chùa trong khuôn viên khu vườnđể nghênh đón Rajiva. Vì điện thờ chính của chùa được lợp bằng mái rơm, nên đặttên là chùa Thảo Đường. Ngày sau, Rajiva sẽ lập đạo tràng dịch kinh ở đây, vàtiến hành dịch thuật hơn ba trăm cuốn kinh, luận. Chùa Thảo Đường được bảo tồnđến tận ngày nay, tháp Xá lị của Rajiva được xây dựng trong khuôn viên ngôichùa này.

Đang mải nghĩ xem làmcách nào gặp được Rajiva, thì chúng tôi bị xua vào một khoảng sân rộng, một phụnữ chừng ngoài bốn mươi tuổi hướng dẫn chúng tôi thay y phục. Đó là bộ trangphục của cung nữ; váy lụa đỏ, hoa văn sặc sỡ. Sau khi thay xong xiêm y, chúngtôi được chải đầu, vấn tóc thành búi cao, cuộn lại một vòng trên đỉnh đầu, sauđó cài lệch một chiếc trâm kiểu cách. Đánh vật một hồi, soi gương, tôi thấymình giống hệt người phụ nữ trong bức tranh “Nữ sử châm đồ” (Lời khuyên răn củaquan nữ sử) của Cố Khải Chi.

Trang điểm xong, cảmười cô gái đều như được lột xác. Mấy cô gái kia đều còn rất trẻ, nên khi đượcmặc những bộ xiêm y xinh đẹp, lộng lẫy, cũng như bao thiếu nữ khác, họ trở nênvui vẻ, rạng rỡ, gương mặt họ toát lên sức sống thanh xuân. Duy chỉ có NghiêmTĩnh là vẫn mặt ủ mày chau. Tuy cô gái không muốn tiết lộ chuyện đời tư, nhưngtôi biết, cô đã lấy chồng, đêm qua cô đã lặng lẽ khóc cả đêm.

Người phụ nữ trungtuổi tháo vát và lão luyện kia chỉ dạy cho chúng tôi nghi lễ khi gặp Hoàng đếvà buộc chúng tôi tập đi tập lại nhiều lần. Khi đã chắc chắn không còn lỗi sai,bà đưa chúng tôi đến đại điện. Hách Liên Bột Bột đã chờ sẵn ở đó, hắn mặc bộtriều phục màu tím. Đó là một kiểu trang phục rỗng rãi, quyền quý, mái tóc dài,đen bóng buộc gọn và thu vào chiếc mũ nhỏ, vẻ dữ dằn, hung hăng mất đi, trônghắn lúc này khá đạo mạo, tuấn tú. Sau tiếng hô báo tin của thái giám, Hách LiênBột Bột xăm xắn bước ra cửa đại điện, đám đông nhất loạt cúi đầu, quỳ gối. DiêuHưng đã đến.

- Khuất Kiết[1], hãymau đứng lên!

[1] Tên chữ của HáchLiên Bột Bột, cũng là cách gọi thân mật của Vua Diêu Hưng dành cho Hách LiênBột Bột.

Tiếng cười hảo sảngvang lên, tôi đứng lên theo đám đông, trộm nhìn vị vua vốn được đánh giá là anhminh của thời đại này.

Ngài vận bộ hoàng bàogấm hoa rực rỡ, đầu đội mũ miện vàng, dáng người cao lớn, giống hệt các tộcngười phương Bắc, ria mép cắt tỉa chỉn chu, nho nhã. Tuy là người dân tộcKhương, nhưng vua Diêu Hưng đã bị Hán hóa một cách sâu sắc. Vào thời điểm này,ngài ba mươi lăm tuổi, đã làm Hoàng đế được tám năm, quốc gia thịnh vượng, lớnmạnh. Ngài vừa tiêu diệt nhà Hậu Lương của họ Lữ, khiến Thư Cừ Mông Tốn nhà BắcLương, Lý Cảo nhà Tây Lương, Thốc Phát Nộc Thiện nhà Nam Lương khiếp sợ, nhấtloạt hàng phục và chịu cống nạp. Bởi vậy, ngài đang ở vào thời kỳ trí lực dồidào, tinh thần hăm hở, vẻ đắc ý ngời ngời trên khuôn mặt đế vương.

- Khuất Kiết đến đúnglúc lắm. Tháng ba năm ngoái, trong vườn Tiêu Dao của ta bỗng dưng xuất hiệnloài cây liền thân rất lạ, mọc giữa sân chùa. Lại nữa, cây hành, cây hẹ độtnhiên biến thành loài bạch chỉ. Quần thần dâng tấu: đó là điểm báo, rằng một vịđại đức đại trí sắp tới đây. Nhà vua bật cười sảng khoái, dắt tay HáchLiên Bột Bột, kéo ra ngoài cửa điện. Chỉ nhìn thái độ cũng biết, nhà vua rấtmực sủng ái Hách Liên Bột Bột. Ngài đâu biết rằng, quốc gia của ngài sẽ suy tànbởi con người đang ở trước mặt ngài, bề tôi mà ngài những tưởng luôn mộtlòng trung thành với mình. Nhưng phải khẳng định rằng, Hách Liên Bột Bột có đủlực lượng để làm phản, cũng là do Diêu Hưng quá ư sủng ái và dung túng cho hắn.

Theo ghi chép của sửsách, năm 407 sau Công nguyên, bộ lạc Nhu Nhiên dâng tặng ngựa quý cho DiêuHưng, quan trấn thủ Sóc Phương, nay là vùng phía Bắc Hàng Cẩm Kỳ(Hanggin, Banner), Nội Mộng Cổ khi ấy là Hách Liên Bột Bột đã chiếm giữ số ngựaquý này làm của riêng, tấn công và giết hại cha vợ là Một Dịch Kiền, cướp đoạtbinh mã của Một Dịch Kiền, chống lại nhà Hậu Tần, lập ra quốc gia riêng – nướcĐại Hạ, một trong mười sáu tiểu quốc thời Thập lục quốc.

- Điềm báo nàyquả nhiên đã ứng nghiệm. Vị cao tăng của Tây vực là pháp sư Kumarajiva đã nhận lời làm quốc sư nước Tần. Hôm nay, ngài sẽ đăng đàn giảng đạotrong chùa Thảo Đường mà trẫm vừa cho xây dựng xong. Khuất Kiết hãy cùng trẫmtới đó nghe pháp sư giảng đạo, chỉ một canh giờ là đến nơi.

Vua Diêu Hưng dườngnhư hết sức phấn khởi, niềm vui rạng ngời trong ánh mắt. Ngài đâu biết rằng, gãthanh niên đầy dã tâm trước mặt ngài, trong vòng bảy, tám năm sắp tới, sẽ khôngngừng tấn công nước Tần của ngài bằng chiến thuật đánh du kích trường kỳ, khiếnngài mệt mỏi và tuyệt vọng.

- Bệ hạ là bậc minhquân của muôn đời, vị cao tăng này quy thuận ngài cũng là lẽ đương nhiên. HáchLiên Bột Bột xin được dâng tặng mười cô gái làm quà mừng bệ hạ.

Hách Liên Bột Bột vừachỉ tay về phía chúng tôi, vừa hoan hỉ vì đã nịnh bợ được đúng dịp.

Theo ghi chép của sáchsử, sau khi lên ngôi vua, Hách Liên Bột Bột luôn mong chờ cái chết của DiêuHưng. Vì hắn biết rõ Diêu Hoằng – người kế ngôi Diêu Hưng là một kẻ bất tài,bạc nhược. Tuy rằng, sau cùng, nhà Hậu Tần đã bị diệt vong bởi cuộc Bắc phạtcủa Lưu Dục, nhưng kẻ được lợi lại là Hách Liên Bột Bột. Vì khi ấy, Lưu Dụcphải gấp rút trở về Kiến Khang để đạo diễn màn kịch nhường ngôi của nhà Tư Mã,và trở thành Tống Vũ Đế - vị Hoàng đế đầu tiên của nhà Tống – Nam triều. HáchLiên Bột Bột đã tiếp quản Trường An, và thôn tính toàn bộ lãnh thổ của nhà HậuTần.

Vua Diêu Hưng đưa mắtlướt qua một lượt, rồi gật đầu hài lòng:

- Các cô gái này đềusắc nước hương trời, lại còn rất trẻ, có thể gia nhập đội ca múa.

Ngài quay sang căn dặnngười phụ nữ trung tuổi dẫn dắt chúng tôi:

- Vương ma ma hãy đưahọ về đội ca múa và dạy dỗ họ cẩn thận.

Sau khi Vương ma malĩnh chỉ, nhà vua chẳng buồn để ý đến chúng tôi nữa, ngài hạ lệnh cho quân línhchuẩn bị xe ngựa và cùng Hách Liên Bột Bột rời đi.

Sau khi nhà vua đi khỏi,Vương ma ma cho chúng tôi biết, đội ca múa trong Hoàng cung ở Trường An, cáchnơi này bốn mươi dặm. Chúng tôi phải nhanh chóng thu dọn để lên đường ngay. Tôivội vàng vờ đau đớn:

- Vương ma ma, xin thứlỗi, bụng tôi đau quằn quại, tôi muốn đi nhà xí.

Vương ma ma nhăn mặt,bảo tôi đi nhanh rồi về. Tôi lanh lẹ chạy biến. Vòng qua nhà xí, nhân lúc khôngai chú ý, tôi cắm đầu cắm cổ bỏ chạy. Hôm nay, nhất định tôi phải gặp đượcRajiva, vì nếu về Trường An, cách biệt bốn mươi dặm, không biết đến khi nào tôimới gặp được chàng.

Sau khi ra khỏi đạiđiện, tôi hỏi thăm một thái giám mà tôi gặp trên đường đi về địa điểm của chùaThảo Đường. Theo sự chỉ dẩn của vị thái giám nọ, tôi phi như bay với tốc độ củavận động viên điền kinh một trăm mét. Ống tay áo rộng thùng thình và chiếc váylòa xòa vướng víu, tôi bèn kéo tất cả lên và ôm gọn lại, chẳng cần biết trôngmình lúc này ra sao. Chạy được khoảng một dặm thì nhìn thấy công trình kiếntrúc gì đó rất giống đền chùa miếu mạo ở phía trước, có lẽ là chùa Thảo Đường.Tim tôi đập thình thịch, chàng, đang ở đó…

Tôi dừng lại khi thấylính gác cổng, phải làm thế nào bây giờ? Nhác trông thấy một chiếc chổi nằm ởgóc sân. Tôi chậm rãi bước đến, cầm cán chổi lên, sửa sang đầu tóc, cố gắng giữnhịp thở ổn định, bước về phía cổng chùa.

Quả nhiên đã bị chặnlại. Tôi rút chiếc trâm cài đầu và bông tai, ý nhị nhét vào tay hai tên línhgác, miệng cười thật tươi:

- Thưa hai anh, tôivừa đến vườn Tiêu Dao nhận việc, hôm nay đến phiên trực nhật, nhưng không maylạc đường, đến muộn. Mong hai anh giúp đỡ, cho tôi vào chùa, nếu không,tôi sẽ bị quản giáo trách phạt.

Hai tên lính gác thấyđồ trang sức lấp lánh ánh vàng mà mỉm cười hoan hỉ, đồng ý cho tôi vào.

Có một lối đi lát đáxanh dẫn tới chính điện, hai bên là hai hàng tùng bách cao ngút ngàn. Tuyếtđọng lại trên những chạc cây, muôn hình vạn trạng. Trên đường đi vẫn có línhgác, vẻ trang nghiêm, kính cẩn. Tôi cúi đầu, cầm chổi quét đất, chầm chậm dichuyển về phía chính điện. Thi thoảng lại nhìn trộm đám binh lính, sau khi nhậnthấy họ không có biểu hiện gì khác thường, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Lối đi lát đá xanh ấysao mà dài đến vậy. Tôi vẫn chầm chậm đưa đều cán chổi, nhưng tâm trí dường nhưđã rời khỏi thân thể này từ lâu, đang từng bước, chậm rãi, tiến tới gần chàng…

Càng tới gần tòa chínhđiện giản dị với mái lợp rơm khô, tim tôi đập ngày càng nhanh. Rajiva, em chờ giây phút này đã sáu năm. Tuy sáu năm nhớ nhung mòn mỏi, nhưng emcó nhóc Rajiva để an ủi, bé là mối dây kết nối giữa hai ta. Còn chàng, chàngchỉ có một mình, lẻ loi, vò võ chờ đợi suốt mười sáu năm trời. Vì sao thời gianđối với em và đối với chàng lại thiếu công bằng đến vậy?

Tôi chầm chậm bước lênbậc tam cấp, một bậc, hai bậc, ba bậc. Nhịp tim đập dồn dập như nhịp trống, ầmào như sấm động. Chàng bây giờ trông thế nào? Đuôi mắt đã thêm nhiều nếp nhăn?Chàng vẫn gầy guộc như xưa? Vết lở loét vì giá rét mùa đông còn tái phát không?

Hai tay nắm chặt câychổi, tôi chậm rãi đưa gót về phía cánh cửa đại điện. Bước qua bậc cửa này, sẽlà một thế giới khác, qua bậc cửa này, chàng và em sẽ được đoàn tụ ư?

Vì sao chân tôi lạirun lên bần bật thế này? Vì sao mỗi bước đều khó nhọc và gian nan thế này? Hìnhnhư đang có rất nhiều người ngồi xếp hàng trong đại điện. Họ là ai, tôi chẳngcó thời gian mà nghĩ nhiều. Ánh mắt tôi, toàn bộ sự chú ý của tôi đều dồn cảvào bóng dáng gầy guộc trên đài cao phía trước.

Bóng người cao gầyđang bước xuống và đang hối hả lao về phía em là chàng ư? Em không thấy rõ,nước mắt đã che khuất tầm nhìn của em, trước mắt em chỉ còn là một khoảng khôngmơ hồ. Có phải ai đó đang hô hoán? Vì sao em có cảm giác đám đông xung quanhmình đang nhất loạt rộ lên, miệng họ mở rộng, môi họ mấp máy, nhưng emlại chẳng thế nghe rõ họ nói những gì.

“Phịch!” Âm thanh ấytruyền tới tai em một cách rõ ràng, đó là tiếng chổi rơi trên nền nhà. Khônghiểu vì sao, em không còn đủ sức để cầm trong tay, dù chỉ là một cán chổi.

Bóng người lấp lánhánh vàng ngăn chàng lại là ai? Vì sao người đó lại ngăn trở chàng? Có phảingười đó chẳng thể ngăn nổi chàng không? Màu áo nâu sòng càng lúc càng đến gần,nỗi nhớ nhung ngàn năm không phai lạt thấm đẫm trong lớp khói sương huyền ảo.Chuỗi tràng hạt sờn bạc theo năm tháng, chập chờn trước mắt. Thân thể tôi nặngtrình trịch như có ai rót chì lên, không giữ nổi thăng bằng, tôi đổ người vềphía trước.

-Vợ của ta, nàng đã về…

Tôingã vào màu áo nâu sòng ấy, hơi thở ấm áp vây bọc lấy tôi, trái tim chàng đanggõ nhịp liên hồi bên tai tôi, cùng với trái tim tôi, hòa tấu bản nhạc song hànhở âm vực cao.

-Em đã về…

Làtiếng tôi ư? Vì sao nghe nhẹ tựa làn mây, bồng bềnh trôi đến tận chân trời xathẳm…