Dục Hoả Trùng Sinh

Chương 5: Nhân quả



Sáng hôm sau mặt trời lên khiến cho khung cảnh thay đổi, Thái Dương treo cao đối với nhân gian giống như miệt thị, ban phát xuống chút ít tia nắng, tia nắng đi qua tàn cây đâm vào mắt Tuyết Sinh, đánh thức hắn.

Đám lửa hôm qua chưa tắt hết, trên than đen còn vung vẩy một ít khói trắng, Tuyên Thúc đã dậy từ lâu, dùng một cái ống xương dã thú đặt lên than đun trà uống, mùi xương cháy khét lẹt xộc vào mũi Hứa Mộc, Lâm Thiên..

Tuyên Thúc bình thản uống trà, đối với binh sĩ Doanh Binh bốn phía lớn tiếng chào hỏi, hôm nay bọn hắn thong thả hơn mọi ngày, không phải diễu binh tập trận.

"Ngày mới tốt đẹp!" Tuyết Sinh cười cười hướng Tuyên Thúc chào hỏi, hôm qua hắn mơ một giấc mơ nhưng sáng dậy đều quên mất hiện tại đầu còn đau.

Một nam binh sĩ vai mang trường đao Loan Nguyệt đi tới chỗ đám người Tuyết Sinh, hắn thân hình cao lớn khí tức thâm trầm, ở trên người hắn, Tuyết Sinh cảm nhận được sát khí cực mạnh, chứng tỏ thường ngày giết người không ít.

Mà cũng trong một khắc hắn bước tới Tuyết Sinh lập tức cảm nhận được uy hiếp.

Theo bản năng lùi lại, cả người súc thế, một tay đặt bên hông sờ thấy dao găm.

"Nhìn chằm chằm ta làm gì? Tuổi nhỏ như vậy ánh mắt lại muốn giết người, ngươi sau này lớn lên chỉ sợ là một cái Sát Tinh" Nam Tử nhìn chòng chọc Tuyết Sinh, vẻ mặt hắn không giấu được kinh nghi, sau khi ánh mắt rơi xuống mới thoải mái cười một tiếng.

Tuyết Sinh kiêng kỵ đối phương nhưng ở trong biểu tình của đối phương hắn đồng thời nhìn ra kiêng kỵ cùng dò xét.

Người này là Luyện Thể tu sĩ, tu vi ở vào khoảng Phục Cân kỳ tương ứng Luyện Khí 4-5 tầng.

"Lão Tuyên, ngươi nhặt đâu về một đám nhóc thú vị như vậy?" Nam tử đi về phía Tuyên Thúc, không câu nệ cầm lấy ống xương đựng trà uống liền một ngụm, quét mắt hỏi.

Tuyên Thúc không bài xích hắn ngược lại có chỗ thân cận, hai người ôm nhau rất chặt giống như cố nhân lâu ngày gặp lại.

Tuyết Sinh cũng nhìn thấy trong mắt hai người phát ra nhiệt huyết, mà hành động của nam tử cũng chứng minh hắn cùng Tuyên Thúc không phải chỉ quen biết bình thường.

Trong Doanh Binh rất ít người dám dùng chung đồ ăn thức uống của nhau.

Đối phương thả vào độc dịch, cổ trùng chưa biết được.

"Thời đại kia chỉ có mấy người chúng ta, sau khi các ngươi rời đi ta cũng dần khô héo, nếu không có đám nhóc ngày đêm bầu bạn bên cạnh chắc Tuyên Mỗ không bám trụ được đến hiện tại..Phải cám ơn bọn chúng, mấy đứa trẻ này rất ngoan, rất hiểu chuyện, giống như ngươi ngày xưa!".

Tuyên Thúc ôn hoà giải thích.

Ngưng một chút, lại nói.

"Đây là Tịch Tuệ, là cố nhân của ta, ngày xưa hắn ghét bỏ cái tên nữ tính khó nghe kia cho nên nhờ ta đổi lại một cái tên khác, ta gọi hắn Man Vũ..

Các ngươi đừng nhìn tu vi hắn chỉ là Phục Cân mà coi thường, hắn trời sinh Man Lực, tại tám năm trước từng tay không đập chết một tên Luyện Khí bảy tầng".

"Khụ..Chỉ là một đám hài tử mà thôi, không cần khoe khoang với bọn chúng!" Man Vũ gãi đầu, giống như cái tên Tịch Tuệ kia vậy, có chút ngại ngùng.

Lời này Tuyên Thúc nói ra như gió, Man Vũ cũng xua tay coi là khoe khoang nhưng tại trong suy nghĩ của đám thiếu niên như Tuyết Sinh lại hoàn toàn mang ý nghĩa khác.

Tám năm trước bằng vào Phục Cân kỳ giết chết Luyện Khí bảy tầng thì hiện tại chỉ sợ đủ sức giết một tên Luyện Khí viên mãn.

Mà hắn cũng không đơn thuần như biến hoá bên ngoài.

Ngay từ đầu để lại cho Tuyết Sinh ấn tượng cực lớn, khiến cho hắn cảm thấy uy hiếp, dâng lên bản năng đề phòng nhưng hiện tại bất đồng, như ông chú nhà bên cười cười nói nói vui vẻ dễ gần.

Phàm là người như vậy đều cực kỳ nguy hiểm.

"Hắn là Hứa Mộc..Kia Lâm Thiên, tên nhóc tóc tím gọi Diệp Tử Mặc..Còn tên kia..Tuyết Sinh" Tuyên Thúc vui vẻ giới thiệu, hai chữ Tuyết Sinh cuối cùng nặng một chút ôn nhu.

"Tuyết Sinh sao! Ta không phải ông chú dữ tợn, ngươi không cần đề phòng ta như vậy" Man Vũ cười ha hả, muốn đưa tay vỗ vai Tuyết Sinh nhưng bị hắn tránh đi.

Đối với người lạ bản năng hắn không cho phép thân cận.

"Cũng là Luyện Thể chi tu hơn nữa còn là Trùng Huyết kỳ..Không tệ nha!" Nhìn thấy Tuyết Sinh tránh né chính mình Man Vũ nhíu mày một cái, ánh mắt hắn dò xét càng sâu sau cùng không khỏi tán thưởng, nói.

"Được rồi, đứa nhóc này có chút dị biệt..Ngươi không cần chọc ghẹo hắn" Tuyên Thúc nắm lấy vai Man Vũ, nháy mắt mấy cái.

Man Vũ hiểu ý liền không tiếp tục tiếp xúc Tuyết Sinh, trước khi quay lưng rời đi để lại một câu.

"Như vậy cũng tốt, tính khí kia ở trong thời thế này có lẽ sống được lâu hơn ta và ngươi".

"Ngươi đến chỉ để nhìn lão già này thôi sao?" Tuyên Thúc gọi.

"Nhìn ngươi..Cũng thông báo cho mấy người các ngươi biết, Doanh Chủ chuẩn bị giáng lâm Mã Nhạc Sơn, sẽ có một hồi đại chiến..Bảo trọng!" Man Vũ không quay đầu, lạnh giọng đáp, cuối cùng phất phất tay áo, càng chạy càng xa.



Tuyết Sinh muốn hỏi Tuyên Thúc một chút về lai lịch người này, đúng lúc chuông khởi, có tiếng trống trận quanh quẩn.

Tuyên Thúc nhìn về phía lều Chủ Tướng, hai mắt bắn ra tinh mang, lẩm bẩm nói thầm.

"Tới rồi!!".

Đám thiếu niên bao gồm Tuyết Sinh thừa hiểu hai chữ kia đại biểu cho cái gì, e rằng lần này là trận chiến chung cực cũng là trận chiến khốc liệt nhất.

Rất nhanh liền có Lam Vệ tuần tra đến từng lều vải binh sĩ ban xuống mệnh lệnh Doanh Chủ.

"Dị Tộc không hành động chúng ta cũng không cần gấp gáp, nghĩ ngơi thêm một ngày..Ngày mai lên núi giết sạch Dị Tộc báo thù cho mấy vạn Anh Linh tử sĩ những năm qua, báo thù cho năm ngàn đồng đội, thân hữu của các ngươi chết dưới mê vụ Dị Tộc!".

Mệnh lệnh ban xuống, Doanh Binh tràn ngập cảm giác nặng nề kiềm chế, lần tiến quân này chưa kịp giết vào hang ổ Dị Tộc đã chết đi 5000 binh sĩ.

Trong đó có người đã gặp, có người gắn bó cũng có rất nhiều người chưa từng quen.

Phía sau lều vải bên dưới một gốc cổ thụ râm mát bốn tên thiếu niên đang cùng với một lão niên vui vẻ uống rượu nói chuyện, ở đây không có áp lực, không hề kiềm chế cũng mất đi cái rộn ràng bát nháo phía Doanh Binh.

"Nhóc con! Uống..Hôm nay uống thật vui, ngày mai chưa chắc gặp lại!" Tuyên Thúc cười ha hả, cầm chặt bình rượu uống cạn một hơi.

Bình rượu rời môi, mùi rượu cay nồng xộc lên mũi, lão tự nhận mấy mươi năm qua không biết đến Tiên Vị này là một cái mất mát lớn, rượu vào cổ họng cay xè hậu vị còn có một tia thanh ngọt mê người.

Ai đó nói "Rượu như nhân sinh".

Cũng đúng, ban đầu đắng cay, hậu vị thanh ngọt trầm vào rồi khó dứt lâng lâng mê luyến.

Thế gian không thiếu kẻ chìm đắm vào rượu, bởi qua đi khổ ải chua ngọt nhân sinh, không chịu đựng được phải mượn rượu quên sầu.

Tuyên Thúc uống xong liền ném cho Tuyết Sinh, Tuyết Sinh vững vàng bắt lấy không suy nghĩ chút nào kề lên môi uống một hơi rất dài, đây là lần đầu tiên hắn uống rượu, mấy lần kia mua rượu cho Tuyên Thúc hắn cũng từng lén lút mở ra nếm thử, cảm thấy loại đồ uống này rất không đáng tiền.

Lần này cũng vậy.

Nhưng Tuyên Thúc từng nói phải qua trung niên mới cảm nhận được cái ngon của rượu.

Tuyết Sinh không hiểu, hiện tại vẫn chưa hiểu.

Rượu vào cơ thể để hắn cảm thấy một chút ấm nóng, da mặt đỏ lên nhìn rất đẹp mắt.

Hứa Mộc uống một ngụm.

Lâm Thiên, Diệp Tử Mặc mỗi người một ngụm.

Bốn tên thiếu niên mặt đỏ gay nhìn nhau cười, tại Doanh Binh không nhiều lần cười vui như vậy, rượu này để bọn hắn nhìn thấy ký ức mà bỏ qua hết thảy chuyện tương lai, giống như ngày mai trời sụp xuống cũng vậy không có ý nghĩa gì.

"Tuyên Thúc! Kể chuyện cũ của ngươi cho chúng ta nghe được không?" Hứa Mộc luôn là người gợi chuyện, ba tên thiếu niên sáng mắt gật đầu, vểnh tai chuẩn bị nghe.

Bình rượu cạn rồi, Tuyên Thúc tiếc nuối lắc lắc mấy cái lại trừng mắt nhìn bốn tên thiếu niên giống như trách cứ: Tại sao các ngươi uống nhiều như vậy, không để cho lão già ta một chút.

Đặt bình rượu xuống đôi mắt Tuyên Thúc dần dần ôn hoà trở lại, giọng nói của hắn rất nhỏ, tựa như từ đáy lòng chảy ra.

"Từ nhỏ ta lạc mất gia đình, không biết nguồn cội ở đâu, mới chút ít tuổi đã phải lang thang đầu đường góc chợ, may mắn được một lão già nhận nuôi từ đó ta có gia đình, ta gọi lão già là Thái Công, Thái Công có một đứa cháu gái rất dễ mến..Nàng cùng ta xưng huynh gọi muội.

Ta phụ Thái Công chài cá, ăn cá ăn muối lớn lên.

18 tuổi ta thi vào Võ Bị được thu nhận làm một tên đội trưởng cũng từ đó ta cùng gia đình Thái Công thất lạc nhau.

20 tuổi khi ấy ta có tu vi Mãn Huyết kỳ liền bị điều vào Doanh Binh..Ở Doanh Binh quen một tri kỷ là nữ giới, trải qua cuộc sống rất ý vị.

28 tuổi, một lần điều tra tung tích Dị Tộc ta cùng tri kỷ kia rơi vào phục kích, nàng bị giết còn ta bị phế tu vi.

Sau đó quen được một ít tri kỷ nữa, có tên thất phu Man Vũ mà các ngươi gặp vừa rồi.

Thêm mấy chục năm chém chém giết giết cho đến khi gặp được các ngươi, cuộc đời ta như vậy, không có nhiều cái để kể!"

Câu chuyện không dài, Tuyên Thúc cũng không nhấn nhá để cho đoạn nhân sinh của hắn nhìn thành bình lặng, nhưng Tuyết Sinh không cho là như vậy, Tuyên Thúc hoàn toàn không muốn kể, cũng giống như hắn, trong mọi chuyện đều có đề phòng nhất định.

Nhưng mà ngày mai như lời đối phương nói.



Chưa chắc gặp lại.

Mượn lần này, mượn rượu tiện có người bên cạnh lắng nghe, kể qua loa.

"Ngươi từng bị phế tu vi?" Hứa Mộc tròn mắt tò mò hỏi.

"Ừ!" Tuyên Thúc nhìn về phía xa, nhìn bầu rượu bị vứt bỏ dưới đất, lặng lẽ gật đầu.

"Kể cho chúng ta nghe đi?" Lâm Thiên tò mò không kém.

Diệp Tử Mặc trầm ngâm.

Tuyết Sinh trừng mắt, ném vào Lâm Thiên, Hứa Mộc mỗi tên một cục than đen.

Nhìn Tuyên Thúc không biết đang nghĩ cái gì, bỗng nhiên hỏi.

"Có tiếc nuối gì không?".

Tuyên Thúc im lặng rất lâu, suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc đưa tay xoa xoa đầu Tuyết Sinh, trong mắt hắn nhìn Tuyết Sinh thật nhiều tán thưởng.

Tuyết Sinh không tránh né, mặc kệ lão xoa đầu.

"Tiếc nuối tất nhiên có..Tiếc nuối nhất vẫn là không bảo hộ được cho người mình yêu!"

Rượu hết, lửa tàn.

Đêm nay sấm động, bầu trời nhiều mây.

Tuyết Sinh không có thói quen ở lều vải, ba năm vẫn vậy hắn như Cô Lang đi tại bóng đêm độc lai độc vãng.

"Ngày mai chưa biết chuyện gì xảy ra, nhưng hôm nay phải làm một chuyện!" Tuyết Sinh ngồi trên ngọn cây quét mắt nhìn doanh trại phía dưới, ở đó hắn bắt được một tia khí tức.

Ánh mắt hắn thăm thẳm như mực có sát khí hiện lên.

Vòng ngoài Doanh Binh một đội binh sĩ đang làm nhiệm vụ canh gác, tên thanh niên mặt ngựa nhỏ gầy uể oải tựa lưng vào gốc cây.

Trong đêm một đạo thân ảnh như U Linh đang chạy, càng chạy càng xa.

Tôn Lạc tựa lưng vào gốc cây muốn trốn canh tranh thủ nhắm mắt nghĩ ngơi một chút, hắn vô cùng cảnh giác trước khi nhắm mắt thả ra từ ống tay áo một con cổ trùng.

Thủy Chu.

Loài nhện này độc tố cực mạnh, có thể trong mấy chục hơi thở khiến cho địch nhân hoá thành vũng máu.

"Mùi gì thật thơm!" Tôn Lạc khịt mũi, mê man nói nhỏ.

"Không đúng!! Là Tán Hồn Phấn!".

Tròng mắt Tôn Lạc trợn to ngay lập tức cảm nhận được một cỗ nguy cơ chí mạng để cho trái tim hắn nhảy lên mãnh liệt, trước mặt hắn không biết từ bao giờ xuất hiện một cái thân ảnh nhỏ dài, trên đầu bao trùm một đám mây đen, tay cầm dao găm, dao găm đâm xuyên một con Thủy Chu.

"Tất Sát Hoành Nguyện! Ngươi là..." Âm thanh cuối cùng không thể thốt ra khỏi miệng, hắn bị Tán Hồn Phấn khống chế cơ thể.

Chớp mắt sau một đạo ánh sáng loé lên, cổ họng mát lạnh, Tôn Lạc cảm thấy vùng cổ tê dại, ánh mắt dần dần rơi vào vũng tối.

Đến chết hắn vẫn không ngờ được người mà hắn gieo xuống hoành nguyện nắm bắt mọi hành động lại là người giết chết hắn, càng không ngờ đối phương động thủ ngay hôm nay.

Đáng trách hơn, Tán Hồn Phấn đã được hạ xuống từ trước, chứng tỏ đối phương cũng nhìn thấy tất cả hành tung của hắn.

Tuyết Sinh lặng lẽ nhìn cỗ thi thể ướt máu, trong mắt sát phạt không giảm lại một dao nữa triệt để cắt đứt đầu Tôn Lạc.

Tại một chỗ rừng vắng Tuyết Sinh ném đầu Tôn Lạc xuống mặt đất.

Hắn đứng đó rất lâu cuối cùng phủ phục quỳ lạy, ánh mắt hướng vị trí Thương Quốc Đô Thành cách nơi đây ngàn dặm nhìn tới.

"Cha, mẹ..Đại ca! Cuối cùng ta cũng giết được kẻ hại cả nhà chúng ta ly tán!".

Ba năm trước chính Tôn Lạc gièm pha đâm chọc để cho Đế Hoàng giáng tội xuống cả nhà Tuyết Sinh, không biết vì lý do gì hai năm sau chính hắn bị đày vào Doanh Binh.

Có thể là nhân quả tuần hoàn.