Dựa Vào Hơi Ấm Của Em

Chương 7



Tay nghề của đầu bếp chính ở nhà hàng này rất cao, lại vì nể mặt của DiệpMinh Lỗi, đồ ăn vô cùng vừa miệng, miếng thịt bò béo mềm tươi mới vừađưa vào miệng đã tỏa hương thơm. Nhưng mấy người bọn họ, không ai có tâm trạng để chăm chú thưởng thức món ăn thượng hạng đó, mỗi người một tâmtrạng riêng ăn xong bữa ăn này.

Bữa tối kết thúc, mọi người chiatay nhau, ra đến bãi đậu xe, Diệp Minh Lỗi rất có hứng thú với chiếc xeđậu cách đó không xa của Đại Đổng. Là dân chơi xe, anh nhận ra ngaychiếc xe đó đã được độ[4] lại, còn rất hưng phấn mượn chìa khóa xe củaĐại Đổng để đi thử, mấy người đành phải đứng đợi anh lượn vài vòng trong làn gió lạnh của mùa thu.

[4] Độ: Hay “độ xe”, là cách thay đổi lại một hay nhiều tính năng hay kiểu dáng không theo chuẩn mực của nhà sản xuất.

“Động cơ chắc chắn không phải nguyên bản, là động cơ do các anh nghiên cứu ra à? Có đầu tư sản xuất không? Hôm nay muộn quá rồi, chúng ta hẹn hôm nào đó gặp nhau trò chuyện một chút.” Diệp Minh Lỗi trả chìa khóa xe lạicho Đại Đổng, bộ dạng có vẻ vẫn rất lưu luyến.

Chu Lạc mím môi một cách bất đắc dĩ, nói: “Tổng giám đốc Diệp, nếu tôi không nhầm, nhà anh kinh doanh bất động sản chứ nhỉ?”.

Diệp Minh Lỗi dường như nhìn cô có vẻ rất khó chịu, nói một cách thờ ơ: “Côthì hiểu gì, bất động sản là ngành đã lỗi thời rồi, là một thương nhân,không thể khư khư giậm chân tại chỗ được”.

Chu Lạc buồn bực, côkhông phải thương nhân, Đại Đổng cũng không phải, chẳng thể có bất kỳliên quan gì tới bất động sản của anh cả!

Đáng tiếc là cô lại một lần nữa dự đoán sai rồi, Đại Đổng rất là chi phối hợp trao đổi danhthiếp với anh, mức độ nhiệt tình cũng không kém gì Diệp Minh Lỗi, trướckhi chia tay còn vỗ vỗ vào vai nhau, điệu bộ giống như anh em bạn bè tốt nói chuyện nghĩa khí vậy.

Sau đó, đương nhiên là Đồng Đan lên xe Diệp Minh Lỗi, còn cô thì đường hoàng đi theo Đại Đổng. Không biết cóphải là ảo giác hay không, Chu Lạc cảm thấy Diệp Minh Lỗi trước khi ravề đã nhìn cô một cái. Trong ánh mắt đó, có một thứ khiến cô cảm thấybất an, đáng tiếc là không thể nói rõ, không thể giải thích cặn kẽ được.

Sau khi hai người bọn họ ra về, một mình Chu Lạc đối diện với Đại Đổng,bỗng nhiên cảm thấy có chút gì đó căng thẳng, ngẩng đầu lên nhìn cậu một cái, nói tiếng: “Xin lỗi”.

Đại Đổng ngạc nhiên nói: “Tại sao lại nói xin lỗi?”. Cậu vốn nghĩ rằng, việc đầu tiên Chu Lạc muốn làm, làchất vấn cậu tại sao lại che giấu thân phận thật sự của mình.

Đúng vậy, Đại Đổng không phải là người thợ sửa xe ô tô mà cô vốn nghĩ, đương nhiên không thể bị mất mặt trong trường hợp này. Nhưng trước đó, cô lại không biết gì, ngộ nhỡ Đại Đổng chỉ là một công nhân có học lực trungbình, còn chưa học đại học, dưới sự truy hỏi gắt gao của Diệp Minh Lỗi,chẳng phải là sẽ khiến cậu cực kỳ bối rối hay sao. Vì vậy, Chu Lạc vẫncảm thấy cần thiết phải nói lời xin lỗi.

Sau khi nghe rõ lý docủa cô, Đại Đổng chăm chú nhìn cô, nhìn đến nỗi Chu Lạc cảm thấy bảnthân mình không thể chịu đựng nổi ánh nhìn của cậu nữa, Đại Đổng bỗngnhiên nói một câu: “Chu Lạc, có phải từ nhỏ, cô được nuôi dạy rất nghiêm khắc?”.

“Á, sao cậu biết?” Bằng trực giác, Chu Lạc nhận thấy bản thân mình khi đứng trước Đại Đổng, không nhất thiết phải cố gắng tỏ rađiềm tĩnh.

Đại Đổng mỉm cười, “Nếu không, sao cô cứ phải nghiêmkhắc với bản thân mình và khoan dung độ lượng với người khác như vậy?Thực ra làm người, đặc biệt là làm con gái, nếu ngược lại sẽ thoải máihơn nhiều”.

Ngược lại, khoan dung độ lượng với bản thân mình,khắc nghiệt với người khác ư? Vậy thì con người đó cũng quá tồi tệ rồinhỉ! Chu Lạc cười theo, bỗng nhiên trong chốc lát, tâm trạng trở nên rất tốt, cảm thấy bầu không khí lúc này cũng rất ổn, nếu tiếp tục nói vềnhững chuyện như mất mặt, công việc thực tế và học lực gì gì đó đều rấtảnh hưởng tới bối cảnh.

“Đại Đổng, cậu thích leo núi không? Cậucòn có những sở thích gì nữa?” Chu Lạc hướng đến việc khai thác một vàiđặc tính mới của cậu.

“Về cơ bản thì không có, con người tôi rấtvô vị, toàn bộ thời gian đều tập trung cho cơ sở thực nghiệm và xưởngsửa xe, leo núi chỉ là vì rèn luyện sức khỏe.” Đại Đổng thường trả lờicâu hỏi một cách rất thật thà.

Chu Lạc cười tít cả mắt, xem raĐại Đổng là người rất chuyên tâm, điều này có thể giải thích được tạisao cậu lại có được thành tích học tập hơn người. Thực ra, cô cũng làngười chuyên tâm, đáng tiếc là sở thích quá nhiều, nếu mỗi sở thích đềurất chuyên tâm vì nó thì sẽ khó tránh khỏi việc phân tán tinh thần vàsức lực.

Sau khi lên xe, họ cứ nói chuyện rôm rả như vậy, cô cònvừa nói chuyện vừa liếc trộm khuôn mặt khi nhìn nghiêng của Đại Đổng. Mà khi cậu trả lời câu hỏi, quay đầu lại nhìn cô, Chu Lạc lại chột dạ vộivàng tránh ánh mắt của cậu.

Thấy sắp về tới nhà rồi, trong lòngChu Lạc lại dấy lên cảm giác lưu luyến, tần số liếc mắt nhìn trộm càngnhiều, liền gây sự chú ý cho Đại Đổng, cậu có cảm giác bất an, “Tôi cógì đó không ổn sao?”.

Khuôn mặt Chu Lạc nhanh chóng đỏ lựng lên,cô bỗng nhiên hưng phấn mở miệng nói: “Đại Đổng, đã có ai nói cậu rấtđẹp trai chưa?”.

Đại Đổng xấu hổ rồi, Chu Lạc ngạc nhiên pháthiện ra rằng, cậu lai có thể vì một câu nói của cô mà trở nên xấu hổ! Dù rằng Đại Đổng không có bất kỳ biểu hiện đặc biệt nào, phát hiện ra điều đó là do qua một khúc rẽ, ánh đèn đường chiếu rọi làm sáng lên vành tai đang đỏ bừng của cậu cho cô xem.

“Chưa ai nói với tôi như vậy,cô là người đầu tiên.” Mãi cho tới khi đỗ gọn xe lại, khi Đại Đổng mởcửa xe cho Chu Lạc, đỡ cô đi ra, mới trả lời câu hỏi của cô.

Sựxấu hổ của Đại Đổng đã tăng thêm dũng khí cho Chu Lạc, cô bạo gan khẽkêu lên: “Trời ơi, mắt của những người xung quanh cậu đều mù hết cả rồisao?”. Bỗng nhiên nhớ tới việc Đại Đổng nói cậu không có sở thích gì,tất cả thời gian đều chuyên tâm vào cơ sở thực nghiệm và xưởng sửa xe,hai chỗ đó đều là nơi tập trung của cánh đàn ông. Làm gì có người đànông nào rỗi việc đến nỗi đi khen một người đàn ông khác rằng anh ta rấtđẹp trai chứ. Còn khi đi học, Chu Lạc lại càng hiểu rõ hơn. Cô biết, làmột học sinh học vượt cấp, bị người ta coi thường giới tính thế nào, nếu đổi lại thành một cậu học sinh nam, rõ ràng không thể chỉ dùng một từ“thảm” để hình dung được.

Trong lòng Chu Lạc cảm thấy rất vui, lẽ nào mình lại là người đầu tiên có con mắt tinh tường nhận ra được người đàn ông đẹp trai hay sao? Không đúng, còn có cô chủ quán cà phê nữachứ, đó là người như thế nào? Tuy nhiên, lúc này rõ ràng không phải làthời cơ thuận lợi để dò la thông tin. Ngoài ra, Chu Lạc còn có một mốilo lắng khác, hiện giờ Đại Đổng rất ít khi tiếp xúc với các cô gái trẻ,sau này khi có cơ hội rồi, gặp gỡ nhiều rồi, nhất định sẽ bị đám con gái chiều chuộng nịnh nọt, lúc đó, e rằng cơ hội được cậu đưa về nhà, đileo núi cùng mình cũng không còn nữa rồi...

Đại Đổng nghe lờixuýt xoa một cách đầy khoa trương của cô, vốn cảm thấy rất buồn cười,sau đó chú ý thấy cô lại rơi vào trạng thái trầm lặng của bản thân, biểu hiện còn trở nên rất rầu rĩ, bỗng nhiên lại có ý định trêu chọc, lấy cớ đùa nói: “Chu Lạc, có phải cô thấy tôi đẹp trai nên mới kết bạn vớitôi?”.

“Đúng vậy!” Dòng suy nghĩ bị đứt đoạn, Chu Lạc nghe thấycâu hỏi, trả lời theo bản năng. Đợi sau khi đại não của cô nhắc lại mộtlần nữa nguyên nhân và kết quả mà tai mình nghe được, trong giây lát cônhư hóa đá, ngẩng đầu lên nhìn thấy Đại Đổng cũng đang rất ngạc nhiên,lập tức đỏ mặt tía tai giải thích: “A, không phải, ý tôi muốn nói là tôi thích những người có ngoại hình đẹp...”. Vẫn là ý nghĩa đó.

“Không phải, bởi vì người có ngoại hình đẹp là cậu, nên tôi mới kết bạn...” Hình như cũng không khác là mấy.

“Haizz, tôi không phải vì cậu đẹp trai mà kết bạn với cậu, người có ngoại hìnhđẹp rất nhiều...” Chu Lạc cũng không biết câu nói này mình đang muốn nói gì.

“Nói tóm lại, em thích anh không phải chỉ vì anh có ngoại hình đẹp!” Câu nói này tương đối đơn giản, Chu Lạc đã hiểu rồi.

Đại Đổng đương nhiên cũng hiểu rồi. Làn gió đêm mùa thu mát lạnh, thổi baymái tóc ngắn xõa tung của cậu, dưới vầng trán đầy đặn, một đôi mắt đenláy như nước hồ mực đen đang nhìn vào cô gái Chu Lạc trước mặt, sâu thẳm mà sáng ngời.

Chu Lạc lần này quả thực ngây hết cả người rồi,hơn nữa, còn cảm thấy trên thế giới này không thể có người nào khác ngốc nghếch hơn cô được. Một cô gái được coi là trí thức, một ngôi sao trong giới công chức nổi tiếng là giỏi giang quyết đoán, một cô gái muộnchồng đã gần ba mươi tuổi, lại có tư duy lẫn lộn, nói năng không đầukhông đuôi đến thế này, lại mặt dày thổ lộ tình cảm như vậy.

Thực ra, nỗi xấu hổ lớn hơn, đó là cô đã đứng ngây người ra lâu như vậy,người được cô thổ lộ tình cảm đó, lại không hề có phản ứng gì!

Lần đầu tiên thổ lộ tình cảm trong đời, lại bị từ chối như vậy ư? Ông trờiơi, không, trái đất ơi, hãy mau xuất hiện một khe nứt để cô có thể chuixuống đó đi!

Bà mẹ trái đất rõ ràng đã không nghe thấy lời kêu gọi của cô, vậy là cô quyết định rút lui – co giò bỏ chạy.

Thế nhưng, kết quả là, không thể chạy thoát nổi.

Đại Đổng với tay một cái đã túm được cô lại. Buổi tối hôm ấy, Chu Lạc lầnđầu tiên thổ lộ tình cảm với người khác giới, cũng là lần đầu tiên tựmình cảm nhận được thể lực của con trai và con gái không giống nhau.

Chu Lạc nhớ rõ thành tích của mình ở cả hai môn ném lao và ném bi sắt đềurất được, trong số đám nữ sinh nhỏ bé ở Giang Nam, cô có thể được coi là một người có sức khỏe đáng kinh ngạc. Nhưng trước một Đại Đổng xem racũng không cường tráng lắm, khi cậu nắm lấy cánh tay cô, cũng không cóvẻ dùng lực, mà cô không giãy giụa để thoát ra được.

Quả thực làkhông còn mặt mũi nào nhìn người ta nữa, Chu Lạc vừa để ý tới tâm hồnnhỏ bé đang bị tổn thương của mình, đồng thời dây thần kinh nhạy cảmcũng chẳng thể không để tâm tới sự thật là Đại Đổng đang nắm tay cô, chỉ cách một lớp vải áo sơ mi mỏng manh, cô cũng có thể cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay của cậu.

Chu Lạc lòng dạ rối như tơ vò, đưa cánhtay tự do còn lại kia lên để che mặt, đồng thời muốn gạt bỏ hết mọi cảmgiác đang hành hạ con người ta kia.

Cô gái Chu Lạc đang tạm thờimất đi thính giác và thị giác kia không chú ý được Đại Đổng đang nói gì, vẫn đang muốn giãy giụa để thoát ra theo quán tính. Sau đó, cô pháthiện ra một cánh tay khác của mình cũng không còn tự do nữa, cả người cô được Đại Đổng ôm gọn trong nửa vòng tay, đầu mũi phảng phất hương thơmthanh khiết của người đàn ông trẻ tuổi. Tâm trạng của Chu Lạc lại ngổnngang rồi – đây là lần thứ mấy trong ngày vậy?

“Ý anh muốn nói rằng, anh không từ chối tình cảm của em, ban nãy chỉ là anh có chút... ừm, ngạc nhiên.”

Đúng vậy, ngạc nhiên, ai có thể không ngạc nhiên chứ, Chu Lạc cũng ngạcnhiên phát hiện ra bản thân mình lại có tiềm năng trở thành một kẻ sitình cơ đấy, tuy nhiên, đợi một chút, dường như đây không phải là trọngđiểm!

Đại Đổng đã nói không từ chối cô, vậy cậu có ý gì!

Trong đầu Chu Lạc bỗng xuất hiện một suy nghĩ rất tỉnh táo, nhận thức đượccâu nói mấu chốt của Đại Đổng – cậu không từ chối mình. Vậy thì nếu nhưcô giải thích rằng cậu không hề có phản cảm đối với cô và sự thổ lộ củacô, chắc cũng không đến nỗi quá đáng chứ?

“Chu Lạc, anh không dám nói rằng anh bận rộn nhiều như thế nào, nhưng anh cũng không có thờigian để đi ăn cơm và nói chuyện phiếm với một người không có liên quantới mình, hơn nữa...” Đại Đổng dừng lại một chút, trái tim của Chu Lạcđã loạn nhịp, “hơn nữa, anh đã hẹn em cùng đi leo núi”.

Lần nàyChu Lạc không nhìn rõ đôi tai của cậu có đỏ hay không, nhưng cô cảm nhận được rằng, cậu lại xấu hổ, chưa biết chừng, chưa biết chừng Đại Đổngcũng chưa từng yêu bao giờ, vì vậy cảm thấy việc hẹn một người con gáicùng đi leo núi là có thể nói rõ tất cả rồi.

Mãi cho tới khi chia tay với Đại Đổng, sau đó đi vào nhà, rồi chào hỏi với dì Mai, tiếp đấyvề phòng của mình, Chu Lạc vẫn trong trạng thái ngây ngất.

Dựalưng vào cánh cửa phòng sơn màu trắng, Chu Lạc dùng hai mu bàn tay ápvào đôi má nóng rực của mình, như thể muốn hạ nhiệt cho bản thân, đángtiếc là hành động đó lại không có hiệu quả. Cô liền đá tung đôi giày rakhỏi chân, lao ngay lên chiếc giường to mềm mại, vùi mặt vào lớp ga trải giường bằng lụa mềm mịn mới cảm nhận được một chút mát dịu.

Hômnay là ngày gì vậy nhỉ, cô chỉ đi xem phim một mình, liền thu hoạch được một người yêu tương lai – đây là biệt danh mới mà Chu Lạc đành cho ĐạiĐổng, đồng thời thầm dự tính xem bao giờ có thể bỏ được từ “tương lai”đi. Vì thời gian hai người quen biết nhau vẫn còn ngắn ngủi, hai ngườicũng không phải là người phóng khoáng, nhất định không thể nói bắt đầuđã tình cảm ngọt ngào anh anh em em, nhưng, tất cả những chuyện xảy ratrong buổi tối hôm nay đã đủ khiến Chu Lạc mất ngủ cả đêm rồi.

Đồng thời, Chu Lạc còn xấu hổ phát hiện ra rằng, cô rất thích cảm giác ĐạiĐổng đụng chạm vào cơ thể mình. Từ cái vỗ vào mu bàn tay của cô trongbữa ăn tối đến cánh tay bị cậu nắm chặt lại khi cô muốn bỏ chạy, còn cảbàn tay bị Đại Đổng gỡ xuống khi đưa lên che mặt nữa. Tất cả những sựđụng chạm đó và cảm giác hiện tại được đại não của cô hồi tưởng đi hồitưởng lại hết lần này tới lần khác, lặng lẽ, bí mật, không thể nói vớiai được, chỉ dám thực hiện khi vùi đầu vào trong chăn.

Bắt đầu từ ngày thứ hai, Chu Lạc liền bước vào một trạng thái hoàn toàn mới. Côlàm việc vẫn hết sức hăng hái nhiệt tình, giải quyết công việc vẫn dứtkhoát nhanh nhẹn như cũ, những thứ cần phải nhớ vẫn một chữ không sai,nhưng có chỗ nào đó rõ ràng không còn giống như trước nữa rồi.

Các đồng nghiệp khác, đại đa số đều cho rằng Chu Lạc gặp phải một chuyện gì đó rất vui, có người còn cảm thấy có thể cô rất tự tin và nắm chắc phần thắng trong cuộc cạnh tranh thăng chức lần này, chưa biết chừng có được sự đảm bảo nào đó từ phía lãnh đạo. Vậy là trong những ánh mắt nhìn cô, có đố kỵ, có ngưỡng mộ, còn có những người đầu óc nhạy bén đã bắt đầutìm cách tiếp cận cô. Dù sao người ta cũng sắp là một phần tử của lãnhđạo rồi, mọi người cùng xuất phát từ một đơn vị cơ sở, sau này chạm mặtcũng dễ nói hơn nhiều.

Đồng Đan lại có cách nhìn nhận khác vớimọi người, sau hai ngày ngoảnh mặt làm thinh quan sát, cô nàng tìm mộtcơ hội kéo Chu Lạc lại một góc trong nhà vệ sinh.

“Á, chuyện gì vậy?” Chu Lạc cười hì hì hỏi lại.

Đồng Đan trợn tròn mắt lên ngắm nghía cô một hồi từ đầu tới chân, không bỏsót chỗ nào, bỗng nhiên cất giọng nói: “Chị Lạc Lạc, chị không phải làvừa mới bị thất thân đấy chứ?”. Lẽ nào lại chính là buổi tối hôm đó?Trời ơi, lẽ nào mình lại là người chứng kiến đêm trong trắng cuối cùngcủa một cô gái đã hai mươi tám tuổi!

Nụ cười trên khuôn mặt ChuLạc còn chưa kịp thu lại, thì miệng đã ngoác ra thành hình chữ O, sắcmặt ngay lập tức đổi thành màu gan lợn. Sau khi kịp phản ứng lại, cô vội vàng đưa tay ra bịt miệng Đồng Đan, ngó nghiêng xung quanh thăm dò động tĩnh, một tay còn lại bóp chặt cổ cô ấy cho tới khi Đồng Đan cúi gậpngười xuống van xin “ưm ưm”.

“Nói cái gì thế hả, mới tí tuổi đầusao lại có tư duy lộn xộn như vậy cơ chứ?” Khoảng cách tuổi tác ơi làkhoảng cách tuổi tác, Chu Lạc muốn khóc mà không ra nước mắt, cô mới chỉ nghe nói thôi mà đã nổi hết cả da gà, vậy mà cô bé Đồng Đan này sao lại có thể dễ dàng nói ra những câu như vậy được?

“Ặc, ặc...” ĐồngĐan bị đại lực sĩ Chu Lạc bóp cho đến nỗi đỏ mặt tía tai, suýt nữa thìthở không ra hơi nữa. Vị sư phụ này, thường này vẫn rất văn minh, khôngbiết học được cách chưa bàn bạc gì đã động thủ luôn từ lúc nào? Chắcchắn là do không đáp ứng được nhu cầu nên mới vậy đây mà! Đồng Đan đãsớm thăm dò trước rồi, trong nhà vệ sinh ngoài hai chị em ra, không cóai khác cả, không kìm nén được lại lấm la lấm lét sán lại gần, “Khôngphải chứ chị Lạc Lạc, chị đừng nói với em là chị bây giờ vẫn là...”.

“Là cái gì?” Chu Lạc cảm thấy đầu óc mình không theo kịp được nữa rồi.

“Đầu óc có vấn đề à, lẽ nào chị thật sự vẫn là...?” Câu nói này gần với câukhẳng định. Chỉ là Đồng Đan có chút phiền muộn, hai ngày hôm nay Chu Lạc mặt tươi như hoa, đôi mắt long lanh, rõ ràng là lượng hoóc môn trong cơ thể được cải thiện, lẽ nào mình lại nhìn nhầm rồi ư? Đương nhiên, câunày cô nàng không nói ra, Đồng Đan cảm thấy bản thân mình làm việc dướiquyền người ta, cũng phải giữ cho đối phương chút thể diện chứ.

Đợi đến khi Chu Lạc hiểu rõ được hàm ý của mấy từ đó, lại một lần nữa cảmnhận được cảm giác máu nóng bốc lên đầu. Bọn trẻ bây giờ, bọn trẻ bâygiờ, sao đều như vậy cơ chứ!

Cô bé Đồng Đan này, vốn dĩ rất cungkính tôn trọng cô, sau khi ở cùng nhau, dần dần hiểu được tính cách củanhau lại trở nên tùy tiện quá rồi. Chắc là tối hôm trước thấy bộ dạngthảm thương của mình khi bị Diệp Minh Lỗi ức hiếp, chút cung kính cuốicùng còn lại dành cho sư phụ cũng tan biến luôn rồi, bây giờ lại dámkhông biết kẻ trên người dưới như vậy với cô nữa!

Nghĩ đi nghĩlại, Chu Lạc cuối cùng cũng tìm ra kẻ cầm đầu gây tội ác đáng oán hậncủa mình – đại thiếu gia đa tình Diệp Minh Lỗi.

Tổng giám đốc họDiệp đang tham dự nghi thức động thổ xây dựng một dự án biệt thự mới,bỗng hắt hơi liên tục, khiến mấy mỹ nữ làm người đại diện ở bên cạnh sợtái cả mặt, cứ ngỡ “đại dịch Sars” lại giáng xuống thủ đô một lần nữa.

Đối với việc được coi là cạnh tranh vào chức vụ mới, thực lòng Chu Lạc lạikhông quá coi trọng, toàn bộ sức lực và tinh thần của cô đều tập trungvào công việc chuyên môn hiện tại và chuẩn bị cho dự án đầu tư ra nướcngoài. Nghĩ tới dự án phải đi thường trú nơi đất khách đó, Chu Lạc lầnđầu tiên có cảm giác thoái thác đối với công việc, thậm chí còn thầm hyvọng dự án lần này sẽ thất bại. Nửa năm ư, nếu dự án thành công, mà nếucô thật sự phải ra nước ngoài trong vòng nửa năm, sẽ phải làm thế nàođây?

Một giây ngay sau đó, Chu Lạc lại phủ định suy nghĩ củamình, thầm tự nhủ, thảo nào hầu hết các lãnh đạo đều trọng nam khinh nữ, nhân viên nữ thường tương đối phức tạp, còn chưa lập gia đình, chỉ mớicó chút mầm mống của sự yêu đương, mà đã trở nên dây dưa không dứt khoát rồi.

Bởi vì có sự đấu tranh tư tưởng trước đó, Chu Lạc ngược lại lại càng gắng hết sức tập trung tinh thần vào công tác chuẩn bị. Bằngkhông, nếu dự án không thành công, cô sẽ bị nghi ngờ rằng trong tiềmthức mình đã bị xui dại, không thể nỗ lực để thực hiện một cách tốtnhất. Nếu đúng như vậy, cô sao xứng với sư tổ - người đã biết cô baonhiêu năm qua? Sẽ vi phạm đạo đứng nghề nghiệp, cũng có lỗi với tất cảnhững nhân viên đang cùng chung lợi ích trong viện này.

Nhưng, là một cô gái muộn chồng lại lớn tuổi, công việc dù có bận rộn thế nàocũng không thể ngăn cản chuyện Chu Lạc kiếm tìm hạnh phúc. Thứ Sáu làmthêm giờ đến tận khuya, ngày hôm sau mới sáng sớm đã lái xe đến Tây Sơn, mặc dù đôi mắt thâm quầng nhưng tinh thần lại hưng phấn khác thường.

Hưng phấn suốt cả quãng đường, khi sắp tới nơi, vừa nghĩ đến việc phải đốimặt với Đại Đổng, trong lòng Chu Lạc lại cảm thấy căng thẳng. Cô nhútnhát, không biết nên dùng thái độ nào để đối diện với Đại Đổng – ngườibỗng nhiên trở thành người yêu tương lai của mình, nhưng lại rất muốnbiết thái độ của Đại Đổng đối với cô liệu có thay đổi gì không.

Trước khi xuống xe, Chu Lạc mở chiếc gương gắn trên tấm chắn nắng ra, kiểmtra lại lần cuối trang phục của mình, bộ đồ thể thao màu phấn hồng phalẫn màu xám, mũ lưỡi trai cùng màu với mái tóc buộc kiểu đuôi ngựa saugáy, hy vọng sẽ không mang lại cảm giác cưa sừng làm nghé cho ngườikhác.

Đến địa điểm tập kết, Chu Lạc mới phát hiện ra mình đã quálo lắng rồi. Cả nam lẫn nữ tham gia leo núi, khoảng cách chênh lệch độtuổi rất lớn, thậm chí có cả một gia đình ba thành viên cùng đi leo núi. Đại bộ phận đều ăn mặc rất sặc sỡ, đứng lẫn trong đám người đó, côtuyệt đối không thể coi là bắt mắt được.

Người bắt mắt nhất chính là Đại Đổng, mặc dù cậu cũng chỉ mặc một bộ đồ thể thao màu xanh trắngđơn giản, nhưng với tác phong tự tin thoải mái cùng vẻ ngoài tự nhiêncủa Đại Đổng khi đứng ở đó, tất cả mọi người đều trở thành dưa hỏng táothối hết, ngay cả tư cách làm nền cho cậu cũng không có. Sau khi nhìnthấy cô, Đại Đổng mỉm cười chạy lại đón, lộ rõ hàm răng trắng bóng,trong ánh nắng của buổi sớm mai cả người cậu sống động đến nỗi khiếntrái tim cô rạo rực, đợi khi Đại Đổng tới gần rồi, bỗng nhiên lại cảmthấy có chút hoa mắt.

Chu Lạc nhanh chóng phủ định kết luận mà cô phải trằn trọc thao thức mới có được. Đại Đổng, một Đại Đổng như thếnày, cho dù ở lì trong nhà ít ra ngoài, cho dù không gần với nữ sắc, sao đám đàn bà con gái lại có thể bỏ qua cậu chứ!

“Sắc mặt của emkhông được tốt lắm, có phải là không khỏe không? Nếu không khỏe, hay làvề nhà nghỉ ngơi đi.” Đại Đổng đi đến trước mặt nhìn cô, đầu lông màykhẽ nhíu lại.

Chu Lạc vội vàng thu lại những suy nghĩ xa xôi, cảm thấy ngọt ngào trước sự quan tâm của Đại Đổng, nhưng đã đến đây rồi, cô sao có thể ra về được. Cô nhanh chóng đáp lại cậu bằng một nụ cười rạng rỡ, “Không sao, chỉ là hôm qua ngủ không ngon, không ảnh hưởng lắm”.

Có được sự đảm bảo của cô, Đại Đổng mới cùng cô bước về phía mọi ngườiđang tập trung dưới chân núi. Mọi người đã tới gần đủ, chỉ đợi tới giờlà đồng loạt xuất phát.

Trong câu lạc bộ ô tô này, mối quan hệcủa Đại Đổng với mọi người rõ ràng là rất được, khi Chu Lạc và cậu sóngbước tới nơi, gây được sự chú ý không nhỏ, rất nhiều người chào hỏi đồng thời nhìn chằm chằm, phần lớn ánh mắt của những người đó đều có chúthiếu kỳ.

Còn có một số cô gái trẻ, lại không chỉ đơn thuần làhiếu kỳ như vậy, ánh mắt đó giống như những lưỡi phi đao vậy. Khi ChuLạc cảm thấy da mặt của mình sắp bị đâm thủng lỗ chỗ, có người không kìm nén được nữa.

“Đại Đổng, ai đấy? Chị gái của anh à?” Một âmthanh trẻ trung lanh lảnh vang lên, đồng thời đứng chắn ngay trước đường mà họ đang đi vào.

Thật tức quá đi mất! Khuôn mặt Chu Lạc xámngoét cả rồi, chẳng qua cũng chỉ chênh lệch một tuổi thôi mà, nhìn bềngoài lại rõ rệt đến thế sao? Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không có ý tốt của đối phương, Chu Lạc cân nhắc xem nên dùng thái độ như thế nào để phảnkích lại. Suy cho cùng thì cũng là lần đầu tiên tiếp xúc trong phạm vicuộc sống của Đại Đổng, nặng nề quá sẽ ảnh hưởng tới hình tượng, yếuđuối quá lại dễ bị người ta bắt nạt.

Không ngờ một người thườngngày vốn ít nói như Đại Đổng lúc này lại mở miệng nói trước: “Sao lạithế được, đây là Chu Lạc, bạn của anh”. Nói xong chỉ vào bãi đất bằngcách đó không xa, nói với Chu Lạc: “Đi thôi, thường ngày em cũng khônghay vận động, hãy khởi động cho nóng cơ thể trước đã, không lát nữa sẽbị chuột rút đấy”. Nói xong hai người lách qua một bên đi khỏi chỗ đó,không buồn nhìn lại người vừa chặn đường họ nữa.

Bước chân đitrên đường mà Chu Lạc ngỡ như mình đang đi trên mây, Đại Đổng đã nói là“bạn của anh” chứ không phải là “một người bạn của anh”. Ở thành phốnày, ý nghĩa của hai cụm từ đó hoàn toàn không giống nhau, rất nhiềuthanh niên thường dùng cách nói đầu tiên đó để nói về bạn trai hoặc bạngái của mình.

Đại Đổng không phải là người của thành phố này,nhưng đã sống ở đây hơn mười năm rồi, ý của cậu đúng là ý đó sao? Cóđúng vậy không? Chu Lạc cảm thấy băn khoăn, nhưng lại không dám hỏi,trái tim cứ nhấp nha nhấp nhổm lên xuống không yên. Lại nghĩ tới chuyệnchẳng qua chỉ là một dịp đi leo núi, mà đã có thể chứng kiến tiểu mỹ nữnhìn Đại Đổng như muốn ăn sống nuốt tươi, có thể thấy cậu rất đắt khách, tình địch rất hung hăng. Vậy thì, nắm xương già này của cô, liệu có sức chiến đầu không, năng lực chiến đấu có thể duy trì được bao nhiêu lâu?

Tự mình trách mình không phải là tác phong từ xưa đến nay của Chu Lạc, đối với sự việc khác, cô luôn xem nhẹ chuyện được mất. Đây cũng là lần đầutiên cô nghi ngờ bản thân mình như vậy, chỉ bởi vì Đại Đổng trẻ hơn cô,ngoại hình đẹp hơn cô, ngay cả sự nghiệp cũng có khả năng mạnh hơn cô.

Nếu bỏ qua Đại Đổng, đương nhiên sẽ không có tâm trạng lo lắng được mất của hiện tại. Nhưng, ngẩng đầu ngước nhìn người đang tập các động tác thểdục ở bên cạnh kia, sức hấp dẫn tỏa ra bốn phía, chỉ ở bên cạnh cậu thôi cũng cảm thấy thoải mái rồi, cô có nỡ buông tay không?

Đáp ánrất rõ ràng, nếu dễ từ bỏ như thế, cô đã không tìm tới đây để leo núitrong tình trạng đêm qua chỉ ngủ được bốn tiếng đồng hồ.

Đã háo sắc, thì phải càng bạo gan hơn, đây là khẩu hiệu mà Chu Lạc dành để động viên bản thân mình.

Thực tế là quá lâu rồi không vận động, khi làm nóng cơ thể, Chu Lạc thậm chí còn nghe được cả tiếng các khớp xương của mình kêu răng rắc. Đại Đổngcũng nghe thấy rồi, nghiêng mặt nhìn cô nói: “Em không nghỉ ngơi đủ, lại không thường xuyên leo núi, lát nữa đừng đi nhanh quá, nếu không lúcxuống núi sẽ bị mỏi chân đây”.

Chu Lạc kêu lên: “Thế sao được,chẳng phải đây là một cuộc thi sao?”. Nhìn tư thế của cậu, chắc chắn làmột ứng cử viên nặng ký rồi. Cô lại không muốn một mình mình bị tụt lại ở phía sau, ở đây, ngoài Đại Đổng ra, cô lại chẳng quen biết một ai cả.

Nhìn điệu bộ hiếu thắng của cô, Đại Đổng mỉm cười lắc đầu, không tiếp tục khuyên bảo cô nữa.