Dụ Trúc Mã

Chương 49



Dù bị mất mặt nhưng Nhược Đan không hề thấy thẹn với những lý do mình bịa trước đó.Ngược lại cô liền tỏ ra đau khổ,đôi mắt long lanh hơi ngấn nước.Dáng vẻ yêu kiều mềm yếu liền phô bày ra bên ngoài.

- Đúng vậy,em ấy là bạn gái của Trạch Viễn.Thật sự tớ cảm thấy buồn lắm nhưng cậu ấy cũng lựa lời an ủi tớ rồi tớ sẽ đợi cậu ấy.Tớ có thể thông cảm cho Trạch Viễn,cậu ấy quen em ấy là do không muôn mất quan hệ anh em tốt đẹp của họ thôi.

Hai cô bạn đưa mắt nhìn nhau rồi liền đi qua an ủi lấy Nhược Đan.Thật sự nghe không lọt tai,đã có bạn gái mà vẫn tình tứ với Nhược Đan còn bắt cậu ấy phải đợi sao.

- Nhược Đan à cậu đừng buồn nha.

- Đúng rồi đấy,cậu xinh như vậy thiếu gì con trai theo đuổi kia chứ.Mặc dù Quý Trạch Viễn là ưu tú nhất rồi nhưng cậu ấy tồi như thế không xứng với cậu.

“……”

Tình thế hoàn toàn bị lật ngược,ở trong mắt của bạn học Nhược Đan là học sinh giỏi lại xinh đẹp.Tính cách hoà đồng với bạn bè.Hoàn toàn là hình mẫu lý tưởng của một thiếu nữ đơn thuần.

Lúc này Lư Hiểu Khê được Quý Trạch Viễn dẫn vào bên trong lớp học.Vị trí bàn của anh ngay cuối lớp,đầu năm thì Nhược Đan ngồi bên cạnh nhưng không lâu liền rời đi chỗ khác.

- Em ngồi đi,anh đi lấy nước cho em.

Lư Hiểu Khê nắm lấy cổ tay của anh,cất giọng mềm nhẹ.

- Không cần đâu ạ,anh mau ngồi xuống đi.

“……”

Lưu Tôn Hạo cùng Chư Đình ngồi phía trên cũng quay lại hóng hớt.Chỉ thấy cặp đôi gà bông đấy nhìn nhau chằm chằm hoàn toàn không có ý định nói gì.Hai đứa này ngồi để ngắm nhau à?

Lư Hiểu Khê thả cánh tay của anh ra,nghiêm túc mà đưa tay định vén lấy áo đồng phục của anh lên.

- Này em…em làm cái gì đấy?

- Em xem vết thương của anh.

- Anh không sao mà.

- Anh yên lặng cho em.

“……”

Quý Trạch Viễn giữ lấy cánh tay cô để cô không làm loạn.Đối với sức lực của anh thì đã có thể trấn áp cô,một lực liền đẩy ra nhưng anh không làm vậy.Chỉ nhẹ nhàng mà giữ lấy cánh tay làm loạn kia,cả hai cứ thế giằng co.

Cảnh tượng lớn như thế không bị chú ý mới là lạ.Huống chi nhân vậy chính lại là học thần của trường học.Cả lớp đều giương cặp mắt mà đổ dồn về phía cuối lớp.

Chư Đình khẽ mím môi nín cười rồi kéo lấy cánh tay của Lưu Tôn Hạo.Cả hai anh chàng liền đứng chắn phía trước che đi hai người ở đằng sau.Lưu Tôn Hạo bất lực lắc đầu.

- Hai chúng ta sao giống vệ sĩ vậy?

- Haha anh em tốt giúp đỡ cậu ta đi.

“……”

Nói xong Chư Đình liền thay đổi sắc mặt.Trở lại bộ dáng hung dữ ngày thường mà nhìn đám bạn học trong lớp.

- Nhìn cái gì mà nhìn,giải tán cho ông.

“……”

Bị lão đại lớn tiếng quát có ai mà không sợ.Cả đám ai nấy liền dời tầm mắt đi nhưng vẫn cứ tò mò mà lén quay đầu lại nhìn.

Lư Hiểu Khê hoàn toàn không để ý đến xung quanh,cô bây giờ chỉ muốn nhanh chóng xem chỗ vết thương kia của anh.Nhưng dùng sức mãi mà vẫn không lay chuyển được.Liền cau mặt lại mà trừng lấy anh.

- Anh bắt nạt em?

“……”

- Anh không có?

Quý Trạch Viễn nhịn cười nhìn cô gái nhỏ.Đúng thật là hết cách với cô.Anh liền cố định lại cơ thể của cô,ôm lấy cô vào lòng.Ghé sát vào tai cô nói nhỏ.

- Ngoan,về nhà sẽ cho em xem nhé.

- Anh hứa đi,không có lừa em.

- Ừm,anh hứa.

- Được rồi vậy em về lớp đây.

“……”

Nói xong cô liền thoát ra khỏi cơ thể của anh.Cỗ hương thơm của gỗ cũng phai nhạt đi,biểu cảm trên gương mặt của cô vẫn bình thường như vậy.Lư Hiểu Khê không nhìn về phía mọi người trong lớp mà đi nhanh ra khỏi lớp học.

Lưu Tôn Hạo gãi gãi đầu nhìn về phía cửa mà cất giọng.

- Ể sao đi rồi,Trạch Viễn cậu doạ em ấy à?

- Lắm lời.

“……”

Quý Trạch Viễn cúi đầu chỉnh trang lại áo đồng phục.Ở nơi người khác không nhìn thấy anh khẽ cười trộm một tiếng.Anh còn không rõ sao,cô gái nhỏ xấu hổ nên cong đít bỏ chạy đấy mà.Bộ dáng bình tĩnh như vại đấy anh nhìn thành quen rồi.

Chuông vào tiết vang lên,học sinh lật đật quay về lớp học.Nhược Đan cùng hai cô bạn cũng về lớp,vị trí của Nhược Đan là ở dãy giữa ở bàn cuối cùng.

Vừa ngồi vào vị trí của mình cô ta liền nâng mi mắt nhìn sang người ở dãy ghế bên cạnh cửa sổ.Nhược Đan vân vê cây bút trong tay rồi buông lỏng nó ra.Cây bút vừa hay lăn đến dưới chân của Quý Trạch Viễn.

- Aaaa rớt mất rồi,lăn đi đầu rồi ta.

“……”

Nhược Đan cứ thế cúi thấp đầu giả bộ tìm bút.Tầm mắt nhìn sang phía chân ghế của Quý Trạch Viễn,môi đỏ hồng cong thành một đường mỉm cười.

- Đây rồi,Trạch Viễn giúp tớ nhặt cây bút với.

“……”

Người vừa được gọi tên không hề lay động,anh ngồi trên ghế chăm chú nhìn lên phía bục giảng.Lúc này Giáo Viên đã vào lớp bắt đầu thao thao bất duyệt với đề bài.

Hoàn toàn không để ý đến xung quanh cho đến khi cánh tay có người chạm vào theo bản năng anh liền rút mạnh cánh tay về.Đôi mắt đen láy nhìn xuống thiếu nữ đang ngồi xổm bên dưới.

- Tớ rớt bút.

Nhược Đan vừa nói vừa chỉ đến cây bút ở dưới chân anh.Thấy anh không trả lời nên cô ta dứt khoác cúi người đi qua nhặt tiện thể ở gần anh một chút.

Quý Trạch Viễn thu lại tầm mắt,biểu cảm hờ hững liếc đến cây bút bên dưới.Lãnh đạm mà dùng chân đá cây bút về phía Nhược Đan.

“…….”