Dụ Tội

Chương 93



Ánh sáng trong phòng rất mờ ảo, tầm mắt rất mê ly, lộ ra vài phần nồng đậm. Sắc điệu ái muội làm cho người ta choáng váng, không gian giống như đang xoay chuyển, bốn phía đều là ván gỗ.

Hơi nước thản nhiên tràn ngập cả phòng, trên ván giường gỗ hai cụ thân thể thon dài dây dưa cùng một chỗ…… (đừng vội tự kỷ nha =.,=)

Tiếng rên rỉ áp lực……

Tiếng thở dốc yếu ớt……

Cùng với tiếng rung nhỏ của sàn gỗ……

Trong đó còn xen lẫn tiếng thì thầm dễ nghe của Hoằng Dạ: “Ta thích bộ dạng ngươi không mặc gì. ” Sau đó là truyền tới tiếng tứ chi ma sát, cùng tiếng hừ nhẹ lộ ra thoải mái kia của Hạ Vân Phong.

Thích bộ dạng không mặc gì……

Hoằng Dạ thực trực tiếp, cũng thực thẳng thắn. Lần này hắn trở về cũng không phải vì Hạ Vân Phong mà quay về, hắn là vì công tác mà quay về. Lão bản công ty giải trí Đông Tinh bằng hữu của hắn mời hắn trở về nỗ lực xây dựng một hình tượng mới cho nghệ sĩ. Từ nửa năm trước sau khi Hạ Vân Phong một mình trở về nước, Hạ Vân Phong vốn chưa từng tìm qua hắn.

Hắn nhớ rõ lúc kia, hắn bề bộn nhiều việc, không có thời gian bồi Hạ Vân Phong, hắn ôm nữ nhân ở trong thang máy đụng phải Hạ Vân Phong. Nữ nhân kia là bạn gái trong scandal của hắn, nhưng chỉ giới hạn trong scandal mà thôi, người ngoại quốc ấp ấp ôm ôm là một điềurất bình thường. Tối đó hắn cùng với đồng sự công ty họp nên vốn không có trở về phòng.

Mà sau hắn bận xong mang Hạ Vân Phong đi tham gia tiệc tùng, chủ nhân biệt thự kia là bằng hữu hắn, bọn họ thích chơi khẩu vị nặng, hơn nữa lại là siêu sao quốc tế, hắn chỉ phụ trách đi làm giúp một số tạo hình SM trói buộc mà thôi. Hắn bảo Hạ Vân Phong chậm rãi chơi, ở dưới lầu chờ hắn, nhưng khi hắn xuống lầu đã không thấy Hạ Vân Phong nữa.

Hắn nghĩ Hạ Vân Phong không thích nên tự đi về trước, hắn liền lưu lại uống chút rượu, nhưng khi quay về khách sạn lại nhìn thấy Hạ Vân Phong mang theo hành lý muốn rời đi.

Hắn biết Hạ Vân Phong đang giận, nhưng lại cảm thấy ý tưởng của Hạ Vân Phong thực buồn cười, cho nên hắn nở nụ cười, nhưng Hạ Vân Phong lại hất tay hắn ra rồi bỏ đi. (thúc hiểu lầm ca rùi thấy chưa =..=)

Sau, Hạ Vân Phong cũng không gọi điện thoại cho hắn, Hoằng Dạ cũng không phải một người quá so đo. Bộ dáng lúc ấy của Hạ Vân Phong rõ ràng muốn nói bọn họ không cần tiếp tục nữa.

Bởi vì bên cạnh Hoằng Dạ cũng chưa bao giờ thiếu người, nếu ý tứ Hạ Vân Phong đã rõ ràng, kia hắn cũng chỉ tiếp nhận.

Nhưng khi hắn về nước ngẫu nhiên lại gặp được nam nhân Hạ Vân Phong này, tâm hắn lại không bình ổn như vậy, nam nhân này vẫn như cũ lười biếng, vẫn rất dụ nhân……

Hạ Vân Phong nằm nghiêng, tay y khoát lên lưng Hoằng Dạ, một chân mềm nhũn gác trên lưng Hoằng Dạ, cả người y đều như nhũn ra. Y hơi híp mắt, ánh mắt mê ly, thỉnh thoảng miệng còn phát ra tiếng “Ân”thoải mái.

“Chỗ này phải không?” Hoằng Dạ sườn nằm nghiêng, hắn tùy ý Hạ Vân Phong đem chân khoát lên trên lưng hắn.Thân hình Hạ Vân Phong rất thon dài, thân thể rắn chắc đầy đặn, hoa văn phân bố cũng rất đều đặn……

“Ân.” Hạ Vân Phong lười biếng lên tiếng, giọng nói của y thật vô lực.Y hơi nhíu mi nói: “Dùng sức thêm tý nữa, là nơi đó, ân ngô……”

Hơi thở Hạ Vân Phong đã ươn ướt môi Hoằng Dạ, mà vốn cái tay đang niết chân kia của Hoằng Dạ lại ôm lên thắt lưng y chậm rãi thay y mát xa cái eo mẫn cảm.

Nhẹ nhàng nhu.

Chậm rãi niết……

Hoằng Dạ khá bình tĩnh nhìn chằm chằm nam nhân trước mắt này, hắn chỉ đang thay nam nhân này mát xa eo mà thôi. Nhưng tiếng “Hừ” của nam nhân này làm cho người ta rất dễ hiểu lầm.

“Thoải mái……” Hạ Vân Phong bình tĩnh khích lệ Hoằng Dạ, so với người chuyên nghiệp thì hắn nhu càng thoải mái. Tuy Hoằng Dạ sờ chân y, nhưng kia cũng không khiến Hạ Vân Phong cảm giác không vui.

Y chỉ muốn thoải mái, không sao cả, Hạ Vân Phong xem hưởng thụ là tối thượng. Hoằng Dạ vì y phục vụ, y sẽ không cự tuyệt.

Ngón tay Hoằng Dạ nắm thắt lưng Hạ Vân Phong, hắn tiến đến trước mắt Hạ Vân Phong, rất trực tiếp hỏi y: “Có muốn càng thoải mái hơn hay không?” Hắn nói xong, liền hôn khóe môi Hạ Vân Phong.

Hạ Vân Phong buồn ngủ không nói gì, Hoằng Dạ cũng không sốt ruột. Tay hắn chậm rãi theo thắt lưng Hạ Vân Phong đi xuống, nắm song mông Hạ Vân Phong chậm rãi nhu động……

Ánh mắt Hạ Vân Phong dần dần trở nên thanh minh, y thong thả lấy tay giữ chặt tay Hoằng Dạ: “Không cần.” Y cử động chân không cẩn thận đem khăn bên hông Hoằng Dạ kéo xuống theo……

Vật nóng bỏng kia của Hoằng Dạ lập tức để ở sườn chân y, xúc cảm cực nóng cùng tần suất nhu nắn của Hoằng Dạ làm cho xương cốt y muốn mềm nhũn, ngay cả khí lực nâng ngón tay cũng không còn.

Hạ Vân Phong thong thả rũ mắt, nhìn về địa phương kia của Hoằng Dạ rất có tinh thần……

Hạ Vân Phong động môi, vô lực phun ra mấy chữ: “Tự ngươi giải quyết.” lông mi y hơi ướt, bóng lông mi che đi đáy mắt giờ phút này của y.

Làm cho hắn nhìn không thấu.

Đoán không ra.

Mà Hoằng Dạ lại kéo y lại gần, hắn ôm chặt Hạ Vân Phong toàn thân vô lực, tay hắn luồn vào dưới khăn trùm bên hông Hạ Vân Phong. Hắn ôn hòa hôn môi Hạ Vân Phong, lập tức liền cảm giác được hơi thở Hạ Vân Phong trở nên sâu xa lại cực nóng, hơi thở nóng bỏng chậm rãi phả vào sườn mặt hắn, làm ướt hai má hắn……

Hoằng Dạ biết Hạ Vân Phong rất thoải mái, bởi vì Hạ Vân Phong không đẩy hắn ra. Hạ Vân Phong chỉ rũ mắt nhìn chằm chằm thân hình hoàn mỹ tràn đầy sinh lực tuổi trẻ của Hoằng Dạ……

Hạ Vân Phong không khí lực, bị ôm, bị vuốt, bị hôn, y cũng không có phản ứng gì, vì kỹ thuật Hoằng Dạ rất tốt, “Hầu hạ” y rất thoải mái. Dù y bất động cũng có thể thoải mái đến mức da đầu run lên.

Hoằng Dạ đang từng bước một xâm nhập, Hạ Vân Phong cũng minh xác cảm giác được mục đích Hoằng Dạ. Trong nụ hôn ôn hòa của Hoằng Dạ vẫn như trước mang theo một chút cường thế khó có thể phát hiện.

Hạ Vân Phong bị Hoằng Dạ hôn đến nỗi đôi môi ướt át, Hoằng Dạ tựa hồ cũng không muốn đợi. Hắn cởi khăn quấn Hạ Vân Phong, khăn hoàn toàn che lại bên hông hai người……

Trên thân Hạ Vân Phong ra rất nhiều mồ hôi, kỹ thuật Hoằng Dạ lại tốt, lại biết chiếu cố cảm thụ của y, chẳng những làm cho y thoải mái, lại so với trước kia càng thêm nhiệt tình.

Sức sống của người trẻ tuổi khiến Hạ Vân Phong có chút khát khao, trên thân hai người đều ướt mồ hôi, nhưng Hoằng Dạ ngoại trừ hôn y ra thì chỉ yêu cầu Hạ Vân Phong dùng chân giúp hắn giải quyết xong một lần, đương nhiên hắn cũng có làm cho Hạ Vân Phong thoải mái. Sau hắn thay Hạ Vân Phong mặc quần áo, còn bồi Hạ Vân Phong đi tắm rửa rồi mới đích thân lái xe đưa Hạ Vân Phong về nhà.

Xe thể thao đứng trước biệt thự trên đỉnh núi của Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong ngồi ở trong xe không nhúc nhích. Hoằng Dạ xuống xe thay y mở cửa xe, đỡ y từ trong xe đi ra. (thấy Hạ thúc nữ vương chưa nà =.,=)

“Ta còn có thể tới tìm ngươi hay không?” Hoằng Dạ rất tự nhiên nắm lấy Hạ Vân Phong, làm cho nam nhân lười biếng im lặng dựa vào hắn. Gặp Hạ Vân Phong không trả lời, hắn đành phải hỏi lại thêm lần nữa.

Hạ Vân Phong vẫn không trả lời, chỉ có ánh mắt y trầm tĩnh nhìn chăm chú vào vẻ mặt bình tĩnh của Hoằng Dạ, y có chút không rõ người thanh niên này rốt cuộc muốn cái gì……

Hạ Vân Phong còn muốn chạy, Hoằng Dạ lại giữ chặt cổ tay y.

“Còn có việc?” lúc này Hạ Vân Phong mới mở miệng hỏi lại hắn.

“Ngươi không nói lời nào ta coi như ngươi cam chịu.” Hoằng Dạ đóng sầm cửa xe, hắn cũng không nghĩ lại dây dưa kéo dài nữa. Hắn đã muốn bồi Hạ Vân Phong cả một buổi tối, hiện tại hắn không nghĩ đợi lâu hơn nữa. Hắn đem Hạ Vân Phong đè ở bên cạnh xe, tầm mắt hắn dừng ở xa xa, cũng lấy sườn mặt đối mặt với Hạ Vân Phong. Hắn ngữ khí nhu hòa yêu cầu: “Cho ta một cái goodbye kiss đi”

Hắn bảo Hạ Vân Phong hôn hắn……

Gió đêm làm rối mái tóc Hoằng Dạ, hắn đeo khuyên tai kim cương lộ ra ánh sáng rực rỡ, rất đẹp mắt. Hơn nữa đường cong khuôn mặt hắn nhìn rất đẹp, khóe môi hắn ẩn ẩn hàm chứa vài phần ý cười.

“Nhanh lên.” Hoằng Dạ ôn hòa thúc giục Hạ Vân Phong.

Hạ Vân Phong vẫn không động, chỉ lẳng lặng nhìn Hoằng Dạ, mà Hoằng Dạ ngược lại chủ động để sát sườn mặt vào Hạ Vân Phong một chút, này là đã xem như thỏa hiệp nhượng bộ rồi.

Nhìn thấy ánh mắt Hoằng Dạ dần dần trở nên thất vọng, Hạ Vân Phong trầm mặc nửa ngày sau mới chậm rãi dùng đôi môi chạm khóe môi Hoằng Dạ một cái. Đôi môi y vừa rời khỏi khóe môi Hoằng Dạ, Hoằng Dạ liền nghiêng đầu hôn lên đôi môi y, ôm Hạ Vân Phong lười biếng vào trong ngực tận tình sờ soạng, ôn nhu hôn sâu……

“Hạ lão bản,‘bao dưỡng’ ta. (== BF ko làm, muốn là MB)” Hoằng Dạ ngậm môi dưới Hạ Vân Phong, ái muội mân hai cái liền buông ra: “Nhất định phục vụ cho đến khi ngươi vừa lòng, khiến ngươi mỗi ngày đều thoải mái.” Hắn nói rất là hấp dẫn.

“……”

“Được không, bảo bối……” giọng Hoằng Dạ rất thấp, rất ái muội……

Hoằng Dạ còn xưng hô với y như người ngoại quốc, bất quá Hạ Vân Phong rất ghét loại xưng hô này, lúc này y liền nhíu mày/ Y cảm thấy đây là xưng hô của những thanh niên trẻ tuổi yêu nhau khi nói với người yêu.

Y cũng không phải thanh niên, chịu không nổi loại xưng hô này.

“Ngươi vẫn nên gọi ta là Hạ lão bản.” Hạ Vân Phong lời này vừa nói ra xem như trở thành đáp ứng yêu cầu của Hoằng Dạ, y nghĩ không ra: “Ngươi thực sự thiếu tiền như vậy?”

Hạ Vân Phong lười biếng nghi ngờ hắn, hắn nhìn không ra Hoằng Dạ làm sao thiếu tiền xe thể thao, hàng hiệu, xa xỉ phẩm mọi thứ đều đầy đủ hết, có thể nói Hoằng Dạ căn bản không thiếu tiền……

“Ta thiếu yêu. (sặc cơm)” hai tay Hoằng Dạ trượt vào trong áo sa tanh của Hạ Vân Phong. Lớp vải mềm mượt làm cho Hoằng Dạ yêu thích không buông tay. Hắn một bên hôn Hạ Vân Phong, một bên vuốt ve thân thể Hạ Vân Phong.

Hoằng Dạ cảm giác được Hạ Vân Phong muốn đẩy ra hắn, hắn lại đột nhiên rời khỏi đôi môi Hạ Vân Phong, dán tại khóe môi Hạ Vân Phong ái muội nói: “Nhất là thiếu tình yêu mà ngươi cấp cho”

Hạ Vân Phong từ chối cho ý kiến nở nụ cười.

Hoằng Dạ nhìn thoáng qua biệt thự xa hoa phía sau y, Hoằng Dạ ôm y, dán tại bên tai y hỏi: “Trong nhà ngươi có người hay không, ta cũng không thể đi vào uống ly cà phê?”

“Nhà của ta không có cà phê.” Hạ Vân Phong chưa bao giờ uống cà phê, y chỉ uống trà.

“Ta đây liền uống trà.” Hoằng Dạ cũng rất biết tùy cơ ứng biến.