Dư Nhân Vòng

Chương 30: Đêm Bình An & Lý mộc dương & rừng cây nhỏ HHH



Editor :@amypostConvert :@vespertine  @ Annh Thư139

Ăn cơm trưa  gần hai giờ đồng hồ. Cuối cùng lúc hai người ra cửa lão nam nhân vẻ mặt xuân phong đắc ý, khóe miệng còn dính chất lỏng trong suốt . Dư Nhân đỡ eo, dẩu cái miệng nhỏ, hung hăng mà trừng hắn.

Trình Việt cũng không giận,  cười, “Eo còn đau? Không khống chế được, lực tay hơn mạnh chút. Độ cao cái bàn trong phòng này cũng không hợp lý, xử lý chút việc cũng không tiện chút nào.”

Dư Nhân xấu hổ  mặt  như thành vải đỏ, nghe một chút, này nói chính là tiếng người sao? Cái bàn ở phòng nghỉ là cho giáo viên nghỉ ngơi, là chỗ để hắn “Làm việc” sao?!

Cô đang muốn sặc , nghênh diện gặp nàng chủ nhiệm lớp Đỗ Vệ Đông, Dư Nhân  nhanh chóng cười  chào hỏi, “Em chào thầy”

“A… Dư Nhân à, sao không về phòng học nghỉ trưa, buổi chiều còn có tiết đấy” Đỗ Vệ Đông nói vừa nhìn Trình Việt bên cạnh cô, cười chào hỏi “Trình tiên sinh tới đưa cơm cho Dư Nhân a”

“Vâng” Trình Việt gật gật đầu, lại nghe Đỗ Vệ Đông nói “Trình tiên sinh lần sau không cần  khách sáo như vậy, cái  phòng nghỉ này ngày thường cũng chỉ tôi ngẫu nhiên trở về, thầy Dương  buổi trưa đều về nhà”

Đỗ Vệ Đông tham gia công tác niên hạn đoản, đặt mua phòng ở sự còn không có đề thượng nhật trình, hiện tại vẫn là ở bên ngoài thuê nhà ở, không giống đồng nghiệp thầy Dương , đã mua phòng ở gần trường học . Nơi ở hắn cách trường học xa, cho nên  buổi trưa hắn đều không quay về, khu nghỉ ngơi  bị phân đến góc lầu sáu , cách văn phòng xa,  số lần ngày thường hắn tới  cũng không nhiều lắm. Nhưng Trình Việt tương đối khách khí, bởi vì thường xuyên đưa cơm cho  Dư Nhân mang cô tới chỗ này ăn, mỗi lần tới còn mang cho hắn  một phần, nhìn ra  đây cũng là người lòng dạ rộng lớn thiện kết lương duyên , mỗi lần đưa cơm cũng chưa so đo nguyên liệu nấu ăn, đối với hắn  nói, mỗi ngày đến giữa trưa cơm trưa xem như “Cao xứng”.

Cho nên lúc này đối với Trình Việt cũng tương đối khách khí, tài đại khí thô* lại hiền hoà trò chuyện xã giao với phụ huynh học sinh nhiều cũng không phải chuyện xấu, hắn hỏi, “Dư Nhân làm sao vậy?” Nhìn tư thế đi đường vừa rồi kì quái .

Dư Nhân mặt nóng lên, còn chưa mở miệng, Trình Việt nói, “Vừa rồi không cẩn thận vặn eo, cho nên bảo con bé ở chỗ này nghỉ ngơi trong chốc lát”

“Không có việc gì đi? Nghiêm trọng không? Em có muốn  xin nghỉ đi ra ngoài nhìn xem hay không?”

Dư Nhân vội xua tay, “Không cần không cần, em nghỉ ngơi một lát sẽ ổn thôi” trong lúc vô tình nhìn lên đồng hồ xem thời gian, biết bọn họ ở chỗ này rốt cuộc “Cọ xát” bao lâu, cô tức khắc không ở nổi nữa, cũng không nhìn Trình Việt, cùng Đỗ Vệ Đông chào hỏi một cái liền trở về phòng học.

Xa xa còn nghe hai người phía sau còn đang nói chuyện về cô.

Dư Nhân trở lại phòng học biết không còn thời gian ngủ, cô lấy ra sách buổi chiều học , trong đầu lung tung rối loạn nghĩ một đống, cẩn thận nghĩ, lại cảm thấy không có  manh mối gì.

Trời. Cô thế nhưng lại cùng hắn ở phòng nghỉ làm. Nghĩ đến tình hình chiến đấu vừa rồi cô vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nóng rực của mình , cưỡng bách  mình tĩnh hạ tâm lại.

Tiết buổi chiều cô có chút thất thần, Nghe Thiến chú ý tới cô thất thần, gần tan học hỏi cô làm sao vậy, Dư Nhân lấy lại tinh thần nói không có gì chỉ là gần nhất có chút điểm mệt.

Tâm mệt, đặc biệt khi nghĩ đến việc về nhà còn phải đối mặt với cữu cữu, lòng càng rối, không biết theo ai.

Tan học sau, Lý Mộc Dương sẽ cùng cô học tiết tự học buổi tối, lôi kéo cô nói hôm nay về sớm một chút , trên đường về lại đi vào rừng cây nhỏ của trường học .

Dư Nhân tức giận muốn đánh hắn, “Anh cả ngày chỉ nghĩ đến những việc này!”

Lý Mộc Dương đem cô dựa trên thân cây , vùi đầu vào trong cổ cô hôn , “Nào có cả ngày, lại nói, làm không được anh lại càng muốn.” Hắn càng hôn càng đi xuốn, bàn tay to từ vạt áo thò vào bên trong, dọc theo eo trần trụi trơn trượt sờ hướng lên trên, cuối cùng nắm lấy nhũ, vừa xoa vừa bóp, hỏi cô, “Em này ngực là lớn lên như thế nào a? Lớn như vậy!”

“Khó coi sao?” Cô bị hắn bóp có chút khó thở.

Câu  hỏi này. Lý Mộc Dương nào dám phủ nhận, cởi áo cô ra, lộ ra đầu vai mượt mà cùng vú to thẳng , cười rồii hút, “Đẹp, vừa to lại vừa tròn , mỗi ngày đều muốn sờ.”

Dư Nhân trừng hắn một cái, Lý Mộc Dương cười  tay thả đầu vú cô ra, “Em trừng anh làm gì! Anh sờ bạn gái mình thì làm sao . Không cho anh sờ nghĩ muốn cho ai sờ… hửm?” Lại cúi ra tai sau liếm láp.

Hắn biết tai sau  cô rất mẫn cảm, mỗi lần đều thích nhất là ở bên tai cô nói chuyện, ở trên giường cũng yêu nhất dùng sau nhập thức, lúc cao trào khẽ cắn lỗ tai cô mà bắn ra , tiểu huyệt nộn phía dưới  sẽ liền cắn hắn hơi hơi phát đau, đau cũng vui sướng, sảng muốn chết.

Dư Nhân nhìn không nổi bộ dạng xấu xa của hắn, cố ý đùa hắn “Yêu ai thì cho người đó sờ ”

Giọng điệu mềm mại, Lý Mộc Dương nghe được trong lòng một trận tê dại, tay cũng đi xuống dưới thăm, “Vậy cho anh sờ sờ”

Vừa nói vừa cởi quần cô, bàn tay to sờ soạng đi vào, tay trái xoa mông cô, tay phải sờ khu tam giác phía trước .

“Ướt?” Hắn lấy ra tay trái nhẹ đặt sau cái ót  cô đem cô ấn vào  trong lòng ngực mình, cằm đặt đỉnh đầu cô, một cái tay khác ra ra vào vào ở phía dưới cô.Dư Nhân ôm eo gầy nhưng rắn chắc của hắn , nghe trên người hắn hơi thở thoải mái tươi mới thiếu niên,  hơi hơi nhấc chân dán trên người hắn , “Đừng… Chọc quá sâu” hắn ngón tay dài, bởi vì thường xuyên đánh bóng rổ còn có chút chai sạn, ở huyệt cọ xát thịt non cô, cái miệng nhỏ của Dư Nhân tràn ra tiếng rên rỉ ngọt nị .

Lý Mộc Dương bị cô kêu ngạnh không chịu nổi, tay trái duỗi đến bên hông, một tay cởi  quần của mình, kéo khóa quần, lấy ra dương vật hướng giữa hai chân cô mà đâm, miệng đi hôn cô.

Dư Nhân chống đỡ, “Không được, vạn nhất một lát nữa có người qua đây…”

Làm gì có người nào? Lý Mộc Dương ngạnh khó chịu, ách giọng nói “Đã buổi tối rồi ai còn đi qua bên này a. Cho anh thao thao… Anh tận lực làm nhanh ” nói xong cởi quần lót cô đỡ dương vật đâm vào.

Dư Nhân nhón chân ôm lấy cổ hắn treo trên người hắn, Lý Mộc Dương dùng chút lực, toàn thân trên dưới gắng sức điểm trừ bỏ đôi tay chính là hai người kết hợp chỗ, bởi vì trọng lực , Dư Nhân chậm rãi trụy xuống ,dương vật Lý Mộc Dương cũng theo cô tụt xuống mà càng tiến càng sâu.

Đêm nay cô tựa hồ cũng rất nhiệt tình, đáp lại rất nhiều, trước kia hai người hôn môi cô luôn đợi hắn hàm chứa môi cô liếm mút nửa ngày mới hé miệng cùng hắn môi lưỡi câu triền, hôm nay lúc vừa rồi hắn thọc vào rút ra , Dư Nhân liền câu lấy eo hắn , đôi tay ôm  mặt hắn, từ cái trán, đôi mắt, lại theo mũi xuống dưới, hôn tới miệng hắn .

Môi cô mềm mại kiều nộn, môi thịt hơi đỏ, mềm mại ngon miệng như vậy  so sánh với  khuôn mặt ngạnh lãng*, môi mỏng có chút tháo không biên.*ngạnh: ngang ngạnh, lãng: lãng tử

Cảm nhận được  lưỡi cô vói vào   trong miệng mình, không phải rất quen thuộc liếm đầu lưỡi của hắn, Lý Mộc Dương lập tức hóa bị động thành chủ động, bám trụ đầu lưỡi nhỏ cô hung hăng mà liếm mút.

Cô nhắm mắt lại , đầu lưỡi cũng khẽ run, rõ ràng là có chút sợ cũng có chút không kịp thích ứng, nhưng cô không lùi về sau, như cũ cùng hắn triền hôn, cái miệng nhỏ trên khuôn mặt nhỏ đều ngậm mút hắn.

Lý Mộc Dương sảng da đầu tê dại, nâng cô mãnh thao một trận, rút  dương vật ra, bắn  trên mặt đất.

Trên đại điểu hắn  đều là nước của cô, liền lôi kéo tay cô đi sờ, Dư Nhân nhanh nhảy ra.

Lý Mộc Dương cười, “Đồ của mình cũng ghét bỏ?” Nói xong từ cặp sách rút ra khăn giấy tự mình chà lau, lại kêu cô qua đây, cũng rửa sạch cho cô một chút hai người liền đi ra khỏi rừng cây, đi đến cổng trường .

Hai phút sau, từ chỗ bọn họ vừa mới  giao hoan một thiếu niên đi ra,vóc người hắn  có chút cao lớn, nhìn tựa hồ so với Lý mộc dương còn to hơn một chút, thiếu niên nhìn chằm chằm trên mặt đất tinh dịch trắng một hồi, đem hộp quà cầm trong tay hung hăng ném về phía  cái cây bên cạnh, hộp quà đóng gói tinh tế xinh đẹp bị nát bi thảm , quả táo lăn xuống mặt đất không biết lăn tới đâu.

Người nọ hừ lạnh một tiếng, đi con mẹ nó đêm Bình An.

*đêm bình an: đêm giáng sinh

PS: Mọi người hãy ủng hộ Austin nhà mình : Post Malone- Motley crew ( checkout on Spotify or YT ).