Dư Ngã Tâm Động

Chương 7: Chiếu cố



Ôn Dư không sao cả cười: "Không có gì."

Diệp Kỳ Trăn không biết lại nói gì, cùng người khác che ô, nàng đã quen là người chịu ướt vai. Mà hiện tại lại ngược lại, nàng nhìn Ôn Dư, tâm tình vi diệu. Ôn Dư hôm nay mặc áo sơmi mỏng, một mảnh đã bị mưa ướt nhẹp dán trên cánh tay mảnh khảnh.

Cứ việc Ôn Dư nói không có gì, Diệp Kỳ Trăn vẫn khăng khăng đem dù che hướng Ôn Dư, nàng băn khoăn, tình nguyện mình bị ướt.

Ôn Dư xem ở trong mắt, không nói gì, tiếp tục đi.

Mưa tí tách tí tách rơi, hai người nện bước không nhanh không chậm, dọc theo đường đi không nói gì. Thư viện đến ký túc xá vườn đông mất chừng năm sáu phút, không tính xa.

Diệp Kỳ Trăn ngẫu nhiên cảm thấy mặt ngứa, là gió thổi tóc Ôn Dư phất qua má nàng, mang theo nhàn nhạt hương khí dễ chịu. Nàng nằm mơ cũng không thể tưởng được, nàng cùng Ôn Dư sẽ có lúc hài hòa như vậy, thân mình sát bên nhau cùng che một chiếc ô, đội mưa đội gió, hướng một cùng một phương.

Sắp tới ký túc xá vườn đông, mưa nhỏ, như sợi mỏng, gió cũng thổi tan mây đen, thậm chí có vẻ trong lên.

"Tới rồi."

Tòa nhà số 9 vườn đông, Ôn Dư nhìn biển tên, đối Diệp Kỳ Trăn nói: "Tôi đi đây."

"Ân, cảm ơn." Diệp Kỳ Trăn ân cần nói lời cảm tạ.

Ôn Dư đứng ở tại chỗ, lại nhìn Diệp Kỳ Trăn, thấy đối phương tựa hồ không muốn nói gì thêm, nàng thản nhiên xõa tóc, cười, ngữ khí bình đạm: "Trở về tắm rửa đi."

Giơ tay nhấc chân đều đẹp, Diệp Kỳ Trăn cuối cùng minh bạch, vì sao nhiều người như vậy chán ghét nàng, lại là có nhiều người như vậy muốn đuổi theo nàng.

"Ân." Diệp Kỳ Trăn đáp.

Ôn Dư xoay người, bung dù đi vào mưa phùn, thực mau, bóng dáng cao gầy xinh đẹp biến mất ở chỗ ngoặt.

Diệp Kỳ Trăn lên trên lầu 3, có chút thất thần, còn đang suy nghĩ về việc Ôn Dư đưa nàng về ký túc xá. Nàng vừa mới cảm ơn người ta có phải quá mức hờ hững? Kỳ thật nàng nghĩ mời Ôn Dư đến ký túc xá ngồi, hoặc là cùng nhau ăn cơm chiều gì đó...... Cũng không biết vì sao, nàng chưa nói ra. Nếu đổi là người khác, nàng nhất định sẽ nói.

Ôn Dư cũng không ghét nàng, nàng cũng không ghét Ôn Dư, hiện tại Diệp Kỳ Trăn xác định điểm này. Cứ việc người ngoài đem các nàng quan hệ đồn đại là có ngươi không có ta.

Ngẫm lại, liền tính thích cùng một nam sinh cũng không nhất định là tình địch như nước với lửa đi? Huống chi chính mình còn không thích nam sinh kia, chỉ là hiểu lầm mà thôi. Diệp Kỳ Trăn đứng ở trước gương chiếu, cố lấy miệng thổi thổi tóc mái ướt đẫm trên trán, đột nhiên cảm thấy, cần thiết cùng Ôn Dư làm sáng tỏ hiểu lầm......

Diệp Kỳ Trăn gãi gãi tóc, tắm rửa đã.

Máy nước nóng trong ký túc xá cũ kỹ, dù sao cũng phải xả trước một lúc mới nóng. Chờ nước vừa nóng, Diệp Kỳ Trăn mới đứng ở dưới vòi hoa sen, híp mắt ngửa đầu, nước ấm từ đầu dội xuống, nàng nhất không chịu nổi trên người dính dính, đặc biệt ghét mùi mồ hôi, khoảng thời gian trước quân huấn mỗi ngày ra nhiều mồ hôi nhiều như vậy, đối nàng là thật sự giày vò.

Trong phòng tắm mờ mịt một tầng hơi nước, động tác Diệp Kỳ Trăn chậm lại, trong lòng vẩn vơ nghĩ nhiều chuyện. Tắm rửa, không tự giác liền nghĩ tới Ôn Dư.

Ôn Dư ngày thường thoạt nhìn cao ngạo lại đạm mạc, cười lên khi cũng cho người ta cảm giác xa cách, cao trung mọi người đều đồn tính cách Ôn Dư ngược hẳn nhan giá trị, rất tệ hại. Nhưng hôm nay tiếp xúc ít ỏi cùng nàng, Diệp Kỳ Trăn cảm thấy Ôn Dư không phải như mặt ngoài của nàng, càng không giống mọi người nói như vậy.

Ôn Dư là người như thế nào vậy? Diệp Kỳ Trăn không ngăn được nghĩ tới Ôn Dư ở phòng vẽ tranh bị người nhục mạ, trên mặt biểu tình khinh thường nhìn lại. Ấn tượng quá sâu.

Kì cọ hồi lâu, Diệp Kỳ Trăn lau tóc từ trong phòng tắm đi ra, tắm xong nước nóng mới cảm thấy thoải mái. Lau tóc xong, nàng lười biếng ngồi xuống bàn học, lấy di động xem tin tức.

Mở WeChat, Diệp Kỳ Trăn liền nhìn thấy Đường Đường gửi ảnh chụp phong cảnh, còn có bức ảnh khách du lịch từ góc nhìn của bạn trai, xem ra chơi rất vui vẻ. Xuống chút nữa xem, Đường Tiêu đang tích cực phát biểu trong một nhóm nào đó, tin tức nối tiếp mà lướt qua.

Trong diễn đàn mọi người thảo luận liên hoan mừng kỳ nghỉ.

—— tôi biết đường ven sông bên kia có cửa hàng cực ngon

......

—— có thể tới gõ số 1

—— tôi đếm xem để đặt bàn

......

Diễn đàn là Đường Tiêu mấy ngày hôm trước tâm huyết dâng trào lập nên, là diễn đàn đồng hương bạn cùng trường, bên trong đại bộ phận là tân sinh viên cấp 18, đều là từ Bắc Lâm. Đường Tiêu nói lập diễn đàn cho tiện đồng hương tụ hội giao hữu gì đó, Diệp Kỳ Trăn thấy nhiều cũng không trách, Đường Tiêu từ bé đã chăm xã giao, quan hệ với mọi người cũng tốt, thích khơi gợi những chuyện này.

Diệp Kỳ Trăn lúc này nhớ tới cái gì, click mở danh sách thành viên diễn đàn, từ đầu tới cuối cũng không có nhìn đến cái gì giống như WeChat Ôn Dư, hẳn vậy, Ôn Dư nhìn không giống sẽ tham gia hoạt động kiểu này.

Đường Tiêu hẳn là có số WeChat của Ôn Dư đi?

Diệp Kỳ Trăn như con mèo con mềm mại ghé vào trên bàn, rối rắm, cuối cùng quyết định: Nếu nàng cùng Ôn Dư còn chạm mặt, thời cơ thích hợp lại giáp mặt giải thích đi.

-

Hôm sau, Nam thành có mưa. Phòng vẽ tranh trống vắng, tiếng mưa rơi tí tách, phòng càng có vẻ yên tĩnh.

Ôn Dư một người ngồi trước giá vẽ, cúi đầu phối màu, một bức tranh màu nước đã hoàn thành hơn phân nửa. Nàng không có hoạt động giải trí gì khác, hoặc là ngâm mình ở phòng vẽ tranh hoặc là đi thư viện, nàng thích an tĩnh, không có thanh âm lung tung rối loạn.

Khi đã chuyên chú vào cái gì, Ôn Dư sẽ hết sức tập trung, cứ thế không quá lưu ý tiếng bước chân phía sau, thẳng đến sau ba tiếng đập cửa, nàng mới lười biếng quay đầu.

Cửa phòng vẽ tranh có một nam sinh, nàng liếc mắt một cái, chưa nói gì, tiếp tục vẽ.

Đường Tiêu là nghe những người khác trong khoa nói, đại bộ phận nhàn rỗi thời gian Ôn Dư đều ở phòng vẽ tranh, thật như vậy, hắn rất nhiều lần tới phòng vẽ tranh bên này đều thấy được Ôn Dư.

"Ôn Dư." Đường Tiêu tiến lên, còn có chút khẩn trương.

Ôn Dư lần thứ hai quay đầu, nhìn trước mắt người xa lạ, như có như không cười.

Đường Tiêu tim đập hơi hơi gia tốc, kết quả ——

Ôn Dư hỏi: "Chúng ta quen không?"

Đường Tiêu: "......"

Không đến mức đó đi, Đường Tiêu có điểm hoài nghi nhân sinh, mình có khuôn mặt giống người qua đường đến thế sao? Tốt xấu cũng là bạn học cùng lớp, hơn nữa lúc tập quân sự hắn còn giúp Ôn Dư hát, liền chút ấn tượng cũng không có?

"Tôi là Đường Tiêu, chúng ta là bạn học cùng lớp." Đường Tiêu căng da đầu, bất đắc dĩ tự giới thiệu.

Ôn Dư không để bụng người chung quanh, cũng không đi nhớ mặt người cùng tên, nghe xong giới thiệu, nàng không phản ứng.

"Khai giảng hôm đầu tiên chúng ta ở nhà ăn có gặp." Đường Tiêu mở ra máy hát.

Ôn Dư đã ngại bên cạnh người quá ồn ào, tiếp cận nàng như vậy thấy đã nhiều, không có hứng thú.

"Tôi là bạn của Diệp Kỳ Trăn, cậu cùng cậu ấy là bạn học đi?" Đường Tiêu nỗ lực tìm đủ mọi mối liên hệ, ý đồ mượn chút quan hệ với Ôn Dư.

Nghe Đường Tiêu nhắc tới, Ôn Dư nhớ tới ngày đó cùng Diệp Kỳ Trăn có một nam sinh, nàng gật gật đầu, "Có nhớ."

"Đúng không, tôi còn nghe cậu ấy nhắc đến cậu, chúng ta cũng coi như nửa là người quen đi."

"Nhắc tới tôi?" Ôn Dư tò mò, "Nói gì vậy?"

Đường Tiêu thầm bội phục năng lực xã giao của mình, hắn vốn giỏi khen con gái, không chút nào hàm hồ, "Nói cậu rất xinh đẹp."

"Thật sự?" Ôn Dư nghiêng nghiêng đầu.

"Đúng vậy, nói qua không chỉ một lần." Thấy Ôn Dư chịu phản ứng lại, Đường Tiêu tươi cười tự tin, đối đáp trôi chảy, lời nói dối nói như thật.

Vị này đại khái là không rõ ràng lắm duyên phận giữa mình và Diệp Kỳ Trăn đi, Ôn Dư nhếch khóe miệng cười cười, không khỏi nhớ tới bộ dáng biệt nữu lãnh đạm của Diệp Kỳ Trăn mỗi lần thấy mình...... Khen mình liền có quỷ.

Đường Tiêu rèn sắt khi còn nóng: "Ôn Dư, cậu cũng là từ Bắc Lâm, chúng ta tối hôm sau tổ chức liên hoan hội đồng hương, có rảnh cùng tới góp vui không? Diệp Kỳ Trăn cũng đi."

Ôn Dư nghĩ nghĩ, không nói thêm gì, đồng ý: "Được."

"Thêm WeChat đi, tiện liên hệ, tôi thêm cậu vào diễn đàn đồng hương." Đường Tiêu lấy ra di động, hắn thừa nhận chính mình phí tâm tư lập diễn đàn đồng hương, nguyên nhân phần lớn là để lấy cớ, thêm Wechat Ôn Dư. Nghe nói ở khoa có nam sinh trực tiếp hỏi Ôn Dư muốn cách liên hệ, bị dứt khoát cự tuyệt.

Ôn Dư cũng cầm lấy di động, click mở mã QR, đưa qua đi.

Thêm bạn xong, Đường Tiêu cười nói: "Tôi liền không quấy rầy cậu, liên lạc qua WeChat nhé."

"Ân." Ôn Dư cúi đầu, đồng ý thêm bạn tốt, đầu ngón tay nhẹ chạm, thuận tay mở ra quyền hạn vòng bạn bè: Không cho hắn xem, không xem hắn.

-

Tham gia đồng hương liên hoan đại khái có mười mấy người.

Diệp Kỳ Trăn không đặc biệt thích náo nhiệt, nhưng ngẫu nhiên tham gia tụ hội quen biết bằng hữu mới cũng không tồi. Một người lâu rồi cũng sẽ buồn.

Tầm 6 giờ, Diệp Kỳ Trăn đi theo một nhóm lớn đợi trước cổng trường, khi chuẩn bị khởi hành vẫn không thấy Đường Tiêu, không bao lâu, Diệp Kỳ Trăn nhận được điện thoại Đường Tiêu gọi, nói hắn có chút việc, trễ chút sẽ qua đi.

"Cậu làm người phụ trách có thể đáng tin cậy chút không? Đã nói 6 giờ tập hợp ở cửa tây." Diệp Kỳ Trăn nhịn không được mắng.

"Không phải có việc đột xuất sao? Địa chỉ cùng tin nhắn đặt bàn đều chia mọi người, mọi người hãy đi trước, tôi thực mau liền tới." Đường Tiêu tính toán làm những người khác đi trước, hắn lại đơn độc cùng Ôn Dư qua đi. Hắn không cùng Diệp Kỳ Trăn nói chuyện này, nói ra Diệp Kỳ Trăn khẳng định sẽ cười hắn.

Diệp Kỳ Trăn: "Được rồi, cậu sớm một chút lại đây."

Địa điểm liên hoan cũng là Đường Tiêu chọn, ở Nam thành đường ven sông rất nổi danh, là một quán ăn rất có hương vị đặc sản địa phương, rất được ưa thích ở Nam thành, vị trí vừa vặn ở bến sông, cảnh đêm thực đẹp. Đường Tiêu có kinh nghiệm ăn nhậu chơi bời, thông thường sẽ không mắc sai lầm.

Đèn rực rỡ mới lên, lầu hai ngắm cảnh sông tuyệt mỹ.

Đoàn người vây quanh bàn tròn lớn ngồi xuống, người còn không có tới đủ, trừ bỏ Đường Tiêu nói muốn đơn độc tới còn có mấy người nữa. Tuy nói mọi người đều là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng trước kia ở diễn đàn nói chuyện qua, lại là cùng trường lại là đồng hương, tự nhiên tự mang một tầng thân thiết, mới đầu có chút câu nệ xấu hổ, bất quá trò chuyện dần cũng thoải mái.

Ghế lô tràn đầy tiếng nói chuyện phiếm tiếng cười, thực náo nhiệt.

Diệp Kỳ Trăn vừa ngồi xuống, liền có một nam sinh làn da trắng nõn ngồi ở bên trái nàng, đi lên đáp lời, "Xin chào, tôi là Từ Khai Minh, khoa truyền thông."

"Diệp Kỳ Trăn, tôi là khoa báo chí." Diệp Kỳ Trăn mỉm cười lịch sự hào phóng.

"Chúng ta cùng một viện, thêm WeChat không?"

"Ân, hảo." Diệp Kỳ Trăn nghĩ về sau khả năng sẽ đi học vài lớp khoa truyền thông, nhiều người quen cũng tốt. Đang cùng người trò chuyện, đột nhiên, ghế lô mạc danh an tĩnh rất nhiều, nàng không rõ nguyên do ngẩng đầu.

Rất nhiều người cũng giống Diệp Kỳ Trăn, quay đầu nhìn về phía cửa.

Nhìn đến là Ôn Dư đứng ở cửa, Diệp Kỳ Trăn nháy mắt liền minh bạch, vì sao Đường Tiêu như vậy tích cực nhiệt tình mà thu xếp liên hoan. Chỉ là nàng thực ngoài ý muốn, Ôn Dư cư nhiên sẽ tham gia hoạt động tập thể loại này.

Ôn Dư đứng ở kia, mặc kệ bị bao nhiêu người nhìn chằm chằm, đều là bình tĩnh. Ánh mắt nàng ở trên bàn quét một vòng, tự nhiên thoáng nhìn một khuôn mặt quen thuộc.

"Bạn học, cậu tới tham gia gặp mặt đồng hương sao?" Một bên có người hỏi.

"Ân." Ôn Dư cười.

"Tùy tiện ngồi."

Diệp Kỳ Trăn lẳng lặng ngồi chỗ đó, liền thấy Ôn Dư giống như đi về phía nàng...... Ôn Dư hôm nay giống nàng mặc áo thun trắng rộng thùng thình cùng quần giữ nhiệt, thực hưu nhàn tùy ý, một chút xấu hổ chính là, nàng phát hiện bên cạnh có nam sinh vẫn luôn lén nhìn chân Ôn Dư.

Diệp Kỳ Trăn bên tay phải còn có chỗ trống, một nam sinh hơi béo cũng đã đi tới, chuẩn bị ngồi xuống, hắn thấy Ôn Dư cũng đã đi tới, vì thế cười ha hả tới một câu: "Nữ sĩ ưu tiên nữ sĩ ưu tiên."

Ngồi bên cạnh đi.

Ôn Dư nhìn nhìn Diệp Kỳ Trăn, không lập tức ngồi xuống, mà là hỏi nàng: "Có để ý tôi ngồi đây không?"

"Không ngại." Diệp Kỳ Trăn cong môi cười, nàng cảm giác được nàng cùng Ôn Dư đang chậm rãi phủi sạch quan hệ tình địch.

Đồ ăn sắp lên, Đường Tiêu còn không có động tĩnh, Diệp Kỳ Trăn vừa định gọi thì Đường Tiêu chủ động gọi cho nàng, trên bàn cơm quá ồn tín hiệu cũng không tốt, nàng nghe không rõ Đường Tiêu nói cái gì, vì thế đứng dậy đi đến bên cửa sổ.

"Cậu vừa mới nói cái gì?" Diệp Kỳ Trăn hỏi một lần.

"Tôi đêm nay không tới được."

Diệp Kỳ Trăn nhớ tới tình hữu nghị, hảo tâm nhắc nhở một câu: "Ôn Dư cũng có mặt."

Đường Tiêu: "Tôi biết, là tôi rủ."

"Cơ hội tốt như vậy lại không tới?" Diệp Kỳ Trăn khó hiểu, với tính cách Đường Tiêu hẳn là hận không thể ngồi tên lửa lại đây đi.

"Tôi cũng muốn a, một anh em trong đội bóng bị gãy xương, tôi đưa hắn đi bệnh viện." Đường Tiêu hối hận a, miệng lưỡi xui xẻo, nói có việc liền thật xảy ra chuyện, không có cách nào, hắn trọng nghĩa khí, không có khả năng bỏ rơi huynh đệ.

Diệp Kỳ Trăn nghe ra Đường Tiêu bất đắc dĩ, an ủi hắn: "Không có việc gì, lần sau nỗ lực."

"Cậu giúp tôi chiếu cố một chút Ôn Dư." Đường Tiêu lại nói.

"Lớn như vậy, còn chiếu cố thế nào?"

"Để ý người ta đừng uống quá nhiều rượu, đá cũng đừng uống quá nhiều, nếu là chơi quá muộn, đưa người ta về ký túc xá......" Đường Tiêu giải thích từng chút một.

Diệp Kỳ Trăn nghe, cắt đứt đối phương thình lình nói một câu: "Muốn tôi uy cơm cho cậu ta ăn?"

Tác giả có lời muốn nói: Ôn Dư: Muốn.

Diệp đồng học hiện tại không khen lão bà xinh đẹp, về sau là sẽ khóc chít chít khen đến khi chân mềm nhũn......