Dụ Hôn

Chương 191



Mạnh Viễn Châu liếc nhìn Giang Trì, sau đó nhặt đũa lên và đặt lại trên bàn: “Tính tình Tam gia thật nóng nảy. Hôm nay tôi ở đây mà còn như vậy, b5ình thường tôi không ở đây, không biết cậu đối xử với Cố Tương thể nào nữa”

“Cô ấy là vợ tôi, tôi có thể làm gì cô ấy chứ?” Giang Trì cườ6i, “Nhưng còn anh, ba lần bốn lượt đến tìm Cố Tương, ai biết được anh đang nghĩ gì?”

Đều là đàn ông cả mà Mạnh Viễn Châu còn chạy đến đây7 giả vờ giả vịt với anh. Giang Trì chỉ cảm thấy đầu mình xanh mơn mởn.

Mạnh Viễn Châu hỏi: “Tam gia nói vậy nghĩa là sao? Tôi và Cố Tương4 quen nhau rất lâu rồi, chẳng nhẽ tôi không được đến gặp cô ấy?”

“Anh cứ luôn miệng nói mình là anh trai của cô ấy, nhưng tôi nhớ rằng ha8i người đầu phải ruột thịt, đúng không?”

Giang Trì càng nói, tâm trạng càng trở nên tồi tệ.
Anh cảm thấy rất bực tức.

Cố Tương nhìn hai người, mặc dù giọng điệu có vẻ khá khách sáo, nhưng lại tràn ngập mùi thuốc súng, cứ như thể một giây sau cả hai sẽ đánh nhau vậy.

Cố Tương vội vàng lên tiếng: “Sao hai người lại cãi nhau?”

Cố Tương đứng dậy, đổi một đôi đũa khác cho Giang Trì và bảo: “Giang Trì, anh ăn cơm tiếp đi, em và anh trai ra ngoài nói chuyện một lát”

Cố Tương cũng muốn nói rõ ràng với Mạnh Viễn Châu về chuyện liên quan đến Giang Trì.

Mạnh Viễn Châu vẫn đứng yên không nhúc nhích, lời nói của Giang Trì khiến anh rất không vui.

Thấy Mạnh Viễn Châu không đi, Cố Tương giơ tay giật mạnh ống tay áo anh ấy, “Anh”

Mạnh Viễn Châu liếc nhìn Cố Tương, nể mặt cô nên anh bước ra ngoài.

Giang Trì nhìn hai người, quát: “Dừng lại”

“..” Cố Tương quay đầu nói với anh: “Em đi một lát rồi về”
“Em không được đi!” Động tác kéo tay áo Mạnh Viễn Châu vừa rồi của Cố Tương khiến Giang Trì rất không vui, bình thường có đâu có kéo tay anh như vậy.

Giang Trì đột nhiên phát hiện, trong những năm tháng ở nhà họ Mạnh, hai người này có thể còn thân thiết hơn anh tưởng.

Liệu Cố Tương có thật sự thích Mạnh Viễn Châu hay không?

Nếu như vậy, tại sao cô ấy còn kết hôn với mình? Chẳng lẽ chỉ vì nhà họ Mạnh?

Bây giờ chuyện của nhà họ Mạnh đã được giải quyết, chỗ dựa là Mạnh Viễn Châu đã trở về, liệu cô ấy có muốn rời đi không?

Bỗng nhiên, Giang Trì cảm thấy mình không còn quan trọng như vậy nữa. Anh muốn trở thành chỗ dựa và là chiếc ô che chở cho cô, nhưng cô có cần không?

Cố Tương biết Giang Trà có đôi khi là như vậy, anh thích bắt ép mọi người làm theo ý mình, cô mặc kệ anh và bước ra ngoài cùng Mạnh Viễn Châu,
Nhìn theo bóng lưng Cố Tương, Giang Trà nằm trên giường mà cảm thấy như mình bị bỏ rơi, anh bực tức đẩy chiếc bàn ra.

Ngoài cửa, Mạnh Viễn Châu nhìn Cố Tương, anh nói: “Em hãy nhìn xem mình đang sống những ngày tháng kiểu gì tại nhà họ Giang? Em mới kết hôn được bao lâu, vậy mà anh ta đã đối xử với em như thế rồi”

Cố Tương phân bua: “Tính cách của anh ấy vốn là như vậy, nhưng thực ra anh ấy rất tốt.”

“Cố Tương, em trở thành người có tính cách phục tùng như vậy từ lúc nào? Trước đây anh đã dạy em thế nào, ăn cái gì cũng được, nhưng đừng có ăn thiệt thòi. Em nhìn một lần, người khác sẽ nghĩ em dễ bắt nạt, sau này sẽ lại bắt nạt em! Em ở nhà họ Mạnh nhẫn nhịn mẹ mình thì đã đành, nhưng người đàn ông này là cái thá gì chứ? Cho dù nhà họ Mạnh bây giờ thể nào thì cũng không cần em phải hy sinh chính bản thân mình nữa.”
Mạnh Viễn Châu cảm thấy Cố

Tương nhún nhường Giang Trì như

vậy, hoàn toàn là vì tình cảnh của

nhà họ Mạnh.

Cố Tương nói: “Anh hiểu lầm rồi.

Anh ấy vừa rồi còn rất tốt đấy, gần

đây anh ấy bị thương nên tâm trạng

không ổn lắm, anh ấy không phải

người xấu, bình thường không hề

hung dữ với em đâu.”

Mạnh Viễn Châu nói: “ở trước mặt

anh mà em còn nói đỡ cho cậu ta

à."

Cố Tương nói: “Đúng rồi, hôm nay

em nghe anh Hai của Giang Trì nói

rằng, anh rất phản đối việc em và

Giang Trì ở bên nhau?”