Dụ Đồng

Chương 113



Lẳng lặng lau sạch thân thể của mình, Ti Hàn Nguyệt nhìn con ngươi thâm trầm phản chiếu dưới mặt nước u ám , bỏ lại bố khăn, Ti Hàn Nguyệt đứng dậy bước ra dục dũng, Huyền Ngọc ở bên người vội lấy ra khăn tắm lau khô thân mình cho chủ tử , Huyền Thanh đã sớm lấy trù y sạch sẽ đứng ở một bên. Đứng yên để Huyền Thanh mặc quần áo cho mình, Ti Hàn Nguyệt xõa tung mái tóc dài rồi đi ra ngoài.

Huyền Ngọc cùng Huyền Thanh đi theo phía sau chủ tử trong lòng luôn bất an không yên, chủ tử từ khi trở lại Ngọc Hàn trang vẫn không nói được một lời, ánh mắt vựng quang làm bọn hắn xem không hiểu. Lửa giận hôm nay của chủ tử bọn hắn chưa bao giờ gặp qua, cho dù là ngày đó Hoàng Thượng gặp chuyện, lửa giận chôn sâu trong cơ thể của chủ tử cũng không giống hôm nay như vậy. Nếu chủ tử đem tức giận phát ra thì bọn họ có lẽ cũng không sợ hãi, mà lúc này chủ tử dị thường trầm tĩnh lại làm cho bọn họ cảm thấy kinh hãi hơn hết. Hiện giờ thái tử điện hạ cùng Vương gia lại trúng phải Ngưng Ngọc… bọn họ không dám tiếp tục suy nghĩ nữa, lúc này Huyền Ngọc và Huyền Thanh vạn phần hy vọng Hoàng Thượng tài năng đang ở nơi này.

” Như thế nào?” đi vào phòng Ti Lam Hạ và Ti Cẩm Sương, Ti Hàn Nguyệt thản nhiên hỏi.

” Điện hạ……” Diễm Cơ vội cung kính cúi người hành lễ, thanh âm có chút không xong, ” dược mà đại sư lưu lại là ‘ Bách Ngọc cao ’, là thuốc trị thương thế gian khó cầu , nhưng không thể giải độc của Ngưng Ngọc .” Diễm Cơ đem vị trí bên giường nhường lại, thần sắc có hơi kinh hoảng. Nhìn Diễm Cơ như vậy, Dạ nhíu nhíu mày, tiến lên từ phía sau đưa vào cơ thể Diễm Cơ một cỗ nội lực, nữ nhân này không thể sợ hãi chủ tử!

” Lấy nửa bát nước trong đến.” Ti Hàn Nguyệt đi đến bên giường ngồi xuống, cẩn thận nhìn Ti Lam Hạ cùng Ti Cẩm Sương, mà ánh mắt khi đối phương nhìn hắn lại tràn ngập lo lắng.

” Chủ tử.” Lưu Mộ Dương đem bát nước trong đưa đến bên cạnh chủ tử.

Ti Hàn Nguyệt lập tức nhận lấy đặt ở trên chiếc kỷ trà (khay đựng trà) ở đầu giường: ” Các ngươi đều đi ra ngoài, không có mệnh lệnh của ta bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào.”

” Chủ tử!” Đám người Huyền Ngọc bất an gọi. Vô Phong nghiêm túc nhìn Ti Hàn Nguyệt, rồi mới đi đến bên cạnh hắn: ” Ngươi muốn làm cái gì?” người này có chút không thích hợp.

” Đi ra ngoài.” Ti Hàn Nguyệt đạm mạc lặp lại, thấy mọi người đều không có ý rời đi, hắn quay đầu lại nhìn phía trước, ” đừng khảo nghiệm kiên nhẫn của ta, đều đi ra ngoài! Nếu ai dám can đảm một mình tiến vào, ta sẽ khiến cho hắn thể nghiệm một phen tư vị  luyện ngục.”

” Chủ tử!” Huyền Thanh quỳ xuống, có chút bi ai nói, ” thái tử điện hạ cùng Vương gia đã muốn……, nếu chủ tử ngài lại có chuyện gì không hay xảy ra, Hoàng Thượng… sẽ chịu không nổi! Chủ tử! Thỉnh ngài ngàn vạn lần không nên làm ra chuyện thương tổn bản thân mình, thỉnh chủ tử ngẫm lại vì Hoàng Thượng!”

“Chủ tử!” người khác cũng quỳ xuống, chủ tử như vậy làm cho bọn họ vô cùng hoảng hốt.

” Điện hạ, thái tử điện hạ cùng Vương gia là cam tâm tình nguyện vì điện hạ ngài mạo hiểm, thỉnh điện hạ chớ cô phụ tấm lòng hết mực bảo vệ của hai vị điện hạ đối với ngài.” nhớ tới việc ngày trước Quang Giới đã tiên đoán, Vô Phong cũng dần dần nổi lên bất an.

” Lời ta nói các ngươi chưa nghe được sao?” thanh âm của Ti Hàn Nguyệt đã bắt đầu lạnh xuống, ” đừng để ta nói lần thứ ba!” người trong phòng nhìn người này đã có chút hàn ý, biết người này tâm ý đã quyết, dừng một chút, rồi mới yên lặng lui ra ngoài.

…………

” Dạ… ta có loại dự cảm không tốt…” ngoài phòng Lưu Mộ Dương sắc mặt tái nhợt nhìn Dạ, Vô Phong liền gắt gao ôm hắn, rồi mới nhìn về phía những người khác: ” nếu hai canh giờ sau điện hạ không ra,vậy chúng ta liền đi vào.”

” Ân!”

Đem hai người trên giường nâng dậy tựa vào đầu giường, Ti Hàn Nguyệt cởi giày lên giường, ngồi ở giữa hai người.” vì sao phải làm như vậy? Mục tiêu của Nghiêm Tử Phong cùng Hồng Y kia… là ta. Nếu ngươi không đem ta đẩy ra, độc châm của Nghiêm Tử Phong chỉ phải cắm ở trên người ta…… ngươi… cũng sẽ không có việc gì. Mà ngươi…… lại vì sao phải thay ta đỡ lấy phi tiêu?…… vì sao?” Ti Hàn Nguyệt thấp giọng hỏi hai người trước mặt.

Nghe thấy câu hỏi của Ti Hàn Nguyệt, Ti Lam Hạ cùng Ti Cẩm Sương môi khẽ nhúc nhích vài cái, bọn họ hiện tại không thể nói chuyện mà chỉ có thể dùng ánh mắt vô cùng ôn nhu nhìn Ti Hàn Nguyệt, muốn nói cho người này biết chỉ cần hắn bình an vô sự, muốn bọn họ làm cái gì cũng được.

Nhìn ánh mắt hai người, bảy màu lưu quang trong mắt Ti Hàn Nguyệt chậm rãi tỏa sáng, trong đôi mắt sâu thẳm càng thêm ám trầm.” Chính là bởi vì các ngươi thích ta sao?…… thích đến… so với tánh mạng chính mình còn trọng yếu hơn?!” hắn không thể lý giải, thích một người sao có thể không quan tâm tánh mạng bản thân, với hắn mà nói sống sót mới là là tối trọng yếu, hết thảy những thứ khác đều có thể bỏ qua.

Ti Lam Hạ cùng Ti Cẩm Sương bởi vì không thể nói chuyện nên chỉ có thể dùng ánh mắt nói cho người này bọn họ không oán không hối hận, muốn người này không cần sinh khí, không cần có bất cứ gánh nặng gì.

” Chưa từng có người cho rằng ta cần được bảo hộ, bởi vì… ta đủ cường đại, bọn họ đều e ngại ta, cho dù ta bị vạn người vây đánh…… cũng không có người nào cảm thấy được ta sẽ chết, nếu ta chết đối bọn họ mà nói… có lẽ là tốt nhất.” Ti Hàn Nguyệt nghĩ đến chuyện gì đó, ánh mắt trở nên có chút trống rỗng, nghe thấy hắn nói Ti Lam Hạ cùng Ti Cẩm Sương lộ ra thần sắc khiếp sợ, sau một lúc lâu lặng yên, Ti Hàn Nguyệt tiếp tục mở miệng, ” đi vào nơi này, đầu tiên là mẫu hậu…… không chỉ không vì ta tàn phế mà vứt bỏ ta, ngược lại còn thường xuyên ôm ta, sau đó nhìn ta cũng không một chút e ngại; rồi sau đó là phụ hoàng……” nghĩ đến phụ hoàng, vầng sáng trong mắt Ti Hàn Nguyệt nhanh chóng lưu chuyển, ” không có phụ hoàng, sẽ không có Ti Hàn Nguyệt… mà các ngươi… với ta mà nói là vô cùng nhỏ yếu, lại cư nhiên muốn… bảo hộ ta… vì sao? Nhất vô tình đế vương gia, chỉ cần là thích sẽ có thể khiến các ngươi làm được đến mức như thế?” ánh mắt Ti Hàn Nguyệt từ trống rỗng đến đạm mạc, từ đạm mạc đến kịch liệt, cuối cùng tràn ngập khó hiểu cùng một tia yếu ớt và bất lực.

“Thất…” Ti Lam Hạ dùng hết toàn lực phát ra một tia thanh âm thật nhỏ, khóe mắt rớt ra một giọt nước mắt, đối với người này hắn mặc dù có chút không hiểu, nhưng trong lòng lại tràn đầy đau lòng, hắn thực hối hận, hối hận vì sao không cẩn thận như thế để trúng phải Ngưng ngọc này, bằng không… người này sẽ không lộ ra biểu tình yếu ớt như thế.

Cúi người về phía trước, Ti Hàn Nguyệt tiến đến trước mặt Ti Lam Hạ, tiếp theo tinh tế hôn lên môi Ti Lam Hạ mà liếm cắn, Ti Lam Hạ vì hành động của hắn mà hai mắt mở to, tràn ngập biểu tình không thể tin nổi.

Liếm hôn một hồi, Ti Hàn Nguyệt chậm rãi rời đi môi Ti Lam Hạ: ” Lần trước lúc ngươi cắn ta, phụ hoàng nói cho ta biết bởi vì các ngươi thích ta cho nên muốn đụng chạm ta……. đôi môi cùng ôm ấp của ngươi và Ti Cẩm Sương ta không chán ghét, cũng không cảm thấy được ghê tởm, tuy rằng không có hơi ấm của phụ hoàng, không có thoải mái của phụ hoàng, nhưng ta… có thể chịu được. Các ngươi nói thầm muốn ở lại bên người ta…… vậy tùy ý các ngươi. Chính là có hai việc các ngươi tuyệt đối không thể đối với ta làm: một … gần … Là…… không thể ở trên người ta lưu lại dấu răng, hai…” Ti Hàn Nguyệt ánh mắt dao động, ” tuy rằng ta không phải thực hiểu được, nhưng ta luôn cho rằng cơ thể của ta chỉ có thể để phụ hoàng tiến vào, cho nên các ngươi không thể đối với ta hoan ái.”

Nhìn hai người lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, Ti Hàn Nguyệt chậm rãi bỏ đi áo bọn họ: ” Cái gì là thích, là yêu, là tình, ta đã viết tín hỏi phụ hoàng, nhưng còn chưa nhận được hồi âm của phụ hoàng. Nhưng nếu thích ta nghĩa là sẽ bị thương cùng thống khổ, thì ta đây tình nguyện để các ngươi e ngại ta.” nghĩ đến nước mắt cùng thống khổ của phụ hoàng, nhìn hai người trước mặt tựa như phế nhân, Ti Hàn Nguyệt đạm mạc nói. Vẻ vui sướng trong mắt Ti Lam Hạ cùng Ti Cẩm Sương nháy mắt bị bất an thật sâu thay thế, người này nói những lời này đến tột cùng có ý gì.

” Ta so với các ngươi cường đại nhiều lắm, cho nên ta sẽ không cho các ngươi vì ta mà bị thương…” lấy qua chén nước trong bên cạnh, Ti Hàn Nguyệt cắn lấy ngón trỏ của Ti Lam Hạ , đem máu tích ở trong bát, tiếp theo cắn ngón trỏ của Ti Cẩm Sương, cũng đem máu tích ở trong bát, ” Ti Lam Hạ, Đông Nguyệt cùng Sở Dịch, ngươi phải đem bọn họ nắm trong tay ngươi. Nếu… ta có chuyện ngoài ý muốn, ngươi nói cho phụ hoàng, Ti Hàn Nguyệt lại một lần nữa trở thành Nghiệt đồng, chuyện ta đáp ứng hắn… phải nuốt lời .” không để ý tới hai người đang dị thường kinh hoảng, Ti Hàn Nguyệt tự cắn ngón tay của mình, đem máu nhỏ vào trong nước đã muốn biến sang hồng.

………….

” Hỡi Ám ma chi vương, thỉnh nhận tế điện của ta , ta lấy linh hồn của mình đổi lấy giọt máu tôn quý của ngài, làm cho thân thể bị lây dính dơ bẩn của bọn họ trở nên trong sạch, đem oán niệm trên người bọn họ dời qua cơ thể của ta , để ta trở thành con dân của ngài …” Ti Hàn Nguyệt chậm rãi niệm ra cấm kỵ chi ngữ, tiếp theo đem máu loãng dính trong bát ở  trên ngực Ti Lam Hạ cùng Ti Cẩm Sương viết xuống mấy kí tự kỳ quái , ngôn ngữ trong miệng nói ra làm cho người ta nghe không hiểu . Ti Lam Hạ cùng Ti Cẩm Sương trong lòng vạn phần lo lắng, nhìn hành động của Ti Hàn Nguyệt bọn họ liều mạng muốn cho người này dừng lại, thế nhưng người này căn bản không nhìn đến bọn hắn. “Lạc!” thân mình Ti Cẩm Sương vì kích động mà xương cốt phát ra thanh âm gảy vỡ .

Ti Hàn Nguyệt lúc này đang sử dụng cấm thuật của Thiên triều, hoàn toàn bất đồng với Phượng Hoàng Triều Phụng, hắn từng chính mắt thấy người khác thi triển qua loại cấm thuật này , năm đó vì muốn cho quốc sư tục mệnh (sống lại), hắn đã để tế ti làm như thế. Thế nhưng tên tế ti kia bởi vì không thể chứa nổi phản phệ ám ma huyết (lời chú dội ngược lại) nên toàn thân bạo liệt mà chết, trước khi hắn chết biến thành người không ra người yêu không ra yêu. Ở trong lòng Ti Hàn Nguyệt , hắn vốn đã là yêu nghiệt, nếu có thể cứu hai người này, dù thực biến thành yêu nghiệt hoặc chết đi, thì đều là chuyện không sao cả , bởi vì nếu không phải hai người kia vì mình thì đã không biến thành con rối, mà nếu thật sự trở thành như tên tế ti đó, hắn cũng sẽ không chần chờ chính tay chấm dứt tánh mạng chính mình.

Nói ra cấm chú chi ngữ, chữ viết trên người Ti Lam Hạ cùng Ti Cẩm Sương chậm rãi biến mất, ngay lúc Ti Hàn Nguyệt nói ra một câu cuối cùng , một đạo kim quang xâm nhập vào trong cơ thể Ti Hàn Nguyệt. Cầm chén nước ở một bên, Ti Hàn Nguyệt nhìn Ti Lam Hạ cùng Ti Cẩm Sương, cảm nhận được thân thể bọn họ không còn cứng ngắc như trước, hắn đứng dậy xuống giường chuẩn bị rời đi.

Ngay lúc Ti Hàn Nguyệt mới vừa đi ra hai bước, bên ngoài đột nhiên đánh xuống một đạo lôi quang, không trung nguyên bản đầy ánh sáng giờ bị tầng tầng mây đen che đậy, vô số đạo quang lẫn tiếng sấm loang loáng đánh vào bên trong Ngọc Hàn trang.

” Sao đột nhiên thời tiết thay đổi?” nghe được tiếng sấm, Vô Phong đi ra ngoài, nhìn Ngọc Hàn Trang trở nên tối đen , Vô Phong trong lòng nổi lên một tia sợ hãi.

” Đêm… không thích hợp… hôm nay trời tối quá nhanh…” Lưu Mộ Dương kéo kéo người bên cạnh .

Nhanh chóng thắp sáng ánh nến , ‘vợ chồng’ không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa phòng đang đóng chặt , tiếng sấm bên ngoài càng ngày càng vang, lôi quang không ngừng làm cho trong phòng chớp lóe chớp lóe .

Đột nhiên” a!!” một tiếng kêu to từ trong thất truyền ra. Mọi người sửng sốt một chút, rồi mới cấp tốc vọt lên trước, ” chủ tử!”

” Không cần tiến vào!” đột nhiên thanh âm Ti Lam Hạ từ bên trong truyền đến, ” bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào, trái lệnh trảm kẻ đó!”

” Là thái tử điện hạ!” Diễm Cơ kinh hô ra tiếng, tiếp theo lại một tiếng hí truyền ra, trong lòng mọi người đều dâng lên cảm giác run rẩy nồng đậm , chủ tử đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

” Chủ tử! Chủ tử ngài xảy ra chuyện gì?!” Huyền Ngọc ở bên ngoài cửa thét lên.

” Huyền Ngọc, phái người… phái người bảo vệ tốt sơn trang… bất luận kẻ nào cũng không được vào!” Ti Cẩm Sương thanh âm mỏng manh truyền ra, lập tức ghế dựa, cái bàn bị ném đi trên mặt đất ” bang bang” vang lên cùng thanh âm đồ sứ bể nát “!đương”.

Trong phòng lúc này , Ti Lam Hạ cùng Ti Cẩm Sương mới vừa khôi phục một ít đang gắt gao ôm Ti Hàn Nguyệt, trong miệng càng không ngừng trấn an: ” Thất đệ… thất đệ, tỉnh táo lại, tỉnh táo lại.”

Ti Hàn Nguyệt hô to một tiếng, ánh mắt đã là màu đỏ, ” Rời… rời đi, ân…” khắc chế chính mình, Ti Hàn Nguyệt cố gắng phun ra vài từ. Đau đớn dị thường làm cho hắn chỉ muốn hét lớn, ” A!! hộc.hộc…… đi!!” mạnh mẽ tránh khỏi hai người, Ti Hàn Nguyệt đem Ti Lam Hạ cùng Ti Cẩm Sương đẩy ra phía cửa, rồi mới gắt gao nắm lấy mép giường, ” đi!” ” ngô!”

” Thất đệ!” Ti Lam Hạ cùng Ti Cẩm Sương chạy vội lên trước, càng đem người ôm vào trong ngực, không ngừng mà xoa xoa thân mình nhiệt độ đang dị thường tăng cao, ” thất đệ! đừng cắn chính mình, nếu đau ngươi cứ cắn tứ ca!” đem miệng Ti Hàn Nguyệt đặt tại bả vai chính mình, Ti Lam Hạ đem người chậm rãi bế lên giường.

” Ngô!” gắt gao cắn bả vai Ti Lam Hạ, Ti Hàn Nguyệt nhẫn nại đau đớn bén nhọn trên người, thẳng đến khi miệng tràn ngập mùi máu tươi , Ti Hàn Nguyệt mạnh mẽ đem người phía trước đẩy ra, đem chính mình cuộn lại.

“Thất đệ! làm sao đau, ngươi nói cho Ngũ Ca!” nước mắt Ti Cẩm Sương đau lòng chảy xuống , đem Ti Hàn Nguyệt gắt gao ôm lấy. Đột nhiên Ti Cẩm Sương cùng Ti Lam Hạ mở to hai mắt nhìn Ti Hàn Nguyệt, ” thất đệ!” sao lại như vậy?!! Chỉ thấy móng tay Ti Hàn Nguyệt đột nhiên trở nên dài nhọn ra tỏa ra hàn quang, những sợi tóc trên đầu của hắn từ màu đen dần biến thành màu đỏ sậm và màu vàng hỗn loạn .

” Ngô…… hộc hộc… đi mau!” Ti Hàn Nguyệt khàn khàn thét lên, hắn cảm thấy ý thức của mình càng ngày càng mơ hồ, thân thể giống như đã hoàn toàn thoát khỏi khống chế của bản thân.

” Thất đệ! Chúng ta không đi!” Ti Lam Hạ đem Ti Hàn Nguyệt mạnh mẽ nâng lên, ôm vào trong ngực, ” mặc kệ phát sinh chuyện gì, … chúng ta đều phải canh giữ ở bên cạnh ngươi.” đồng thời cùng nhìn về hướng Ti Hàn Nguyệt , Ti Lam Hạ áp chế đáy lòng kinh dị, ánh mắt Hàn Nguyệt lúc này đã biến thành màu xanh đen, mà vầng sáng bảy màu cũng đã biến thành màu vàng thuần túy , ” thất đệ! đều là lỗi của chúng ta …” nhìn người đang thống khổ vạn phần, trong lòng Ti Lam Hạ tràn đầy hối hận cùng bi thương, ” ngươi nếu đau liền hô lên , đừng nhẫn nhịn, đừng cắn bị thương chính ngươi.” đem người ôm chặt lấy, Ti Lam Hạ khẽ vuốt sau lưng Ti Hàn Nguyệt, bên vai trái căn bản đã muốn huyết nhục mơ hồ.

” A!!!” hai tay nắm chặt sàng đan (đệm giường) bên người , đầu của Ti Hàn Nguyệt vì  thống khổ mà ngưỡng lên, ngay thời điểm hắn chuẩn bị gắt gao cắn chính mình thì một cánh tay nhét vào trong miệng của hắn, ” ngô” tiếng kêu rên từ yết hầu Ti Cẩm Sương phát ra, Ti Hàn Nguyệt lúc này đã muốn hoàn toàn dựa vào bản năng mà động , hắn đã hoàn toàn mất đi ý thức của chính mình.

Người bên ngoài phòng tùy theo thanh âm phát ra bên trong mà run rẩy , mỗi lần nghe được một tiếng kêu to của người nọ,thì mỗi lần tâm bọn họ đau đớn như đao cắt . Sau khi  truyền ra thêm một tiếng tê rống dị thường bén nhọn , phòng trong trở nên im ắng . Mọi người ở đây nghĩ đã đến lúc chấm dứt thì một thanh âm dị thường đau đớn lại truyền đến, tiếp theo lại nháy mắt biến mất…

” Vừa rồi… là thái tử điện hạ…” Lưu Mộ Dương sắc mặt trắng bệch, nhỏ giọng nói. Những người khác chậm rãi buộc chặt thân thể lại, ước chừng qua hai khắc sau , lại một thanh âm  đau đớn truyền ra, mọi người vừa nghe trong lòng căng thẳng, lần này là ngũ Vương gia… bên trong đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì……

” Thất đệ… ngô… ngoan… ân!” Ti Cẩm Sương mặt trắng bệch , sờ lên người đang ở  trên người hắn mạnh mẽ luật động , ” tỉnh táo lại… ngô… tỉnh táo lại.” toàn tâm đau đớn làm cho hắn muốn nói chuyện cũng không xong, mùi máu tươi chung quanh làm cho hắn không biết đến tột cùng là ai .” A!” đột ngột Ti Hàn Nguyệt vọt mạnh một cái , Ti Cẩm Sương nhịn không được kêu lên, mồ hôi lạnh từ trên người từng đợt từng đợt toát ra. Bất chấp để ý tới chật vật của bản thân , Ti Cẩm Sương vỗ nhẹ người đang nằm ở trên người mình thở dốc , ” không có việc gì , không có việc gì ……”

” Thất đệ… mệt sao?” nhìn người vẫn không nhúc nhích , Ti Lam Hạ một bên giãy dụa đi lại, máu loãng ồ ồ cùng với chất lỏng màu trắng tùy theo động tác của hắn mà tràn ra. Đem tóc Ti Hàn Nguyệt vén sang, Ti Lam Hạ nhìn người đang nhắm hai mắt , nguyên bản thân thể trắng nõn giờ trên người từ đầu đến chân có một nửa xuất hiện những văn lạc màu đen . Ti Hàn Nguyệt lúc này đã không còn là bộ dáng nguyên lai nữa, nếu nói trước kia hắn là tiên thì hiện tại hắn chỉ thuần túy là ma. Móng tay sắc nhọn , con ngươi xanh đen, mái tóc màu vàng cùng đỏ sậm hỗn loạn, lạc văn (hình xăm ràng buộc) kéo dài trên da thịt , vừa rồi trong lúc bạo ngược từ trên lưng sinh ra hai cái xúc tua trong suốt thật dài . Mà tất cả thay đổi ở trong mắt Ti Lam Hạ cùng Ti Cẩm Sương chỉ có đau thương, nhưng không có một tia sợ hãi.

” Ân…” Ti Hàn Nguyệt khôi phục ý thức chậm rãi tỉnh lại, ước chừng qua một nén nhang ý thức mới toàn bộ ổn định. Dưới mũi là huyết khí nồng đậm , trên người đầy những cảm giác nhờn dính, Ti Hàn Nguyệt thân mình đột nhiên rung lên rồi mới khởi động chính mình, mạnh mẽ nhìn về phía hạ thân, rồi mới rất nhanh ly khai thân thể Ti Cẩm Sương .

” Ngô!” Ti Hàn Nguyệt đột nhiên rút khỏi làm cho Ti Cẩm Sương đau đớn hừ ra tiếng, cũng đồng thời rời khỏi người Ti Lam làm máu loãng cùng niêm dịch từ chân hắn chảy ra.

Ti Hàn Nguyệt nhìn hạ thân Ti Lam Hạ cùng Ti Cẩm Sương , thần sắc kinh dị, bảy màu lưu quang đã khôi phục lại dần hình thành đỏ ửng, đôi mắt xanh đen trở nên ám trầm.

” Thất đệ… đừng để trong lòng, ngươi cái gì cũng không biết…” Ti Cẩm Sương chậm rãi ngồi dậy, nhẫn nhịn đau đớn dị thường ở phía dưới, ” đem chuyện này quên hết, chuyện này… không liên quan đến ngươi.” bọn họ biết, nếu người nọ thanh tỉnh thì tuyệt không đối bọn họ làm loại sự tình này. Ngay thời điểm Ti Cẩm Sương cùng Ti Lam Hạ còn muốn nói chút gì đó, hai người bị Ti Hàn Nguyệt một cái phất tay đánh ngất xỉu.

Nhìn hai người thương tích đầy mình, trảo thương (vết cào) và vết cắn phủ kín nửa thân trên cùng nửa thân dưới lưu đầy máu, Ti Hàn Nguyệt chậm rãi đứng dậy……

Đem hai người tẩy rửa sạch sẽ xong đặt lại trên giường, Ti Hàn Nguyệt lấy “Bách ngọc cao” trên bàn qua cấp hai người thượng dược,  sau khi cẩn thận xử lý tốt toàn bộ ngoại thương lẫn trong cơ thể, Ti Hàn Nguyệt lấy khăn ướt đơn giản lau lau hạ thân của mình, rồi mới đi đến chỗ gương đồng trong phòng. Nhìn chính mình trong kính , ánh mắt Ti Hàn Nguyệt trở nên đạm mạc, râu ở phía sau lưng hắn sau khi hoàn toàn bình tĩnh liền chậm rãi thu trở về, dùng ngón tay sờ lên hai mắt của mình, lại sờ lên văn mạch trên má phải , tiếp tục nhìn lại móng tay trong suốt dài nhọn của mình, hai tròng mắt xanh đen của Ti Hàn Nguyệt lúc này mới chớp động vài cái, tiếp theo lộ ra dưới đáy mắt một cái nhìn thâm thúy. Tùy ý lấy ra một thân quần áo sạch sẽ của Ti Cẩm Sương khoác trên người, Ti Hàn Nguyệt mở cửa sổ nhảy ra ngoài.

Người ở bên ngoài đợi quá lâu nghe thấy bên trong dị thường im lặng, trong lòng dâng lên cảm giác khác thường , Vô Phong lập tức một cước đá văng cửa phòng vọt đi vào, những người khác cũng nhanh chóng theo sau. Nhìn hai người nằm ở trên giường trầm ngủ , lại nhìn nhìn ra cửa sổ đang mở rộng, Vô Phong quát to một tiếng: ” Không tốt!”

Một khắc sau, bên trong Ngọc Hàn trang trở nên sôi trào, ”lập tức phái người hồi cung thông tri Hoàng Thượng! Điện hạ…… đã xảy ra chuyện!”