Dụ Đồng

Chương 106



” Điện hạ” trên tay  Huyền Ngọc cầm theo một viên thuốc, Ti Lam Hạ đưa đến trước mặt Ti Hàn Nguyệt ,” đây là thuốc mà Vô Song đặc biệt phối riêng, đối với thân mình của ngươi rất có lợi.”

“Ta không bệnh!” Ti Hàn Nguyệt nghiêng người qua một bên nhìn bên trong giường, miệng cự tuyệt, mỗi ngày uống canh dược đã muốn quá sức chịu đựng rồi, giờ còn phải ăn thuốc bổ này, hắn có chút không vui.

Sau khi mặc xong quần áo, Ti Cẩm Sương đi ra nhìn nhìn hai người, đến bên cửa sổ hướng mặt ra ngòai đối với ám nhãn ra hiệu rồi mới đóng lại song cửa .

“Thất đệ, ” ngồi vào bên cạnh Ti Hàn Nguyệt , Ti Cẩm Sương ôn nhu nhìn người đang nằm bên cạnh, ” ngươi hiện tại một chút thức ăn mặn đều không đụng tới, cho dù mỗi ngày ăn đôn phẩm hiệu quả cũng không lớn, thân mình của ngươi vốn là nên ở trong cung hảo hảo điều trị. Lần này đi ra ta cùng tứ ca đã đáp ứng với phụ hoàng, không thể cho ngươi gầy thêm nữa. Thuốc này ngươi ngửi thử xem, nếu cũng không thể chịu được Ngũ Ca sẽ không bức ngươi ăn.”

Ti Lam Hạ vội đem dược đưa lên trước: ” Thất đệ, thuốc này tứ ca đã nếm qua , không khó ăn đâu.”

Ti Hàn Nguyệt nhìn nhìn Ti Cẩm Sương, lại nhìn nhìn viên thuốc trước mắt, rồi mới không kiên nhẫn cầm lấy phóng tới miệng, lại nhanh chóng tiếp nhận chén nước đem viên thuốc vọt nuốt xuống. Nhìn Ti Hàn Nguyệt ăn dược, Ti Cẩm Sương cùng Ti Lam Hạ nhẹ nhàng thở ra.

” Thất đệ, buổi tối ta cùng tứ ca bồi ngươi, ngươi cứ an tâm nghỉ ngơi.” đem chăn đắp lại cẩn thận, Ti Cẩm Sương nhẹ giọng nói. Hắn cùng tứ ca vẫn nhớ rõ ngày đó thất đệ sinh bệnh, hai người ở ngoài phòng thất đệ đã nghe được rất nhiều chuyện . Khi ra cung phụ hoàng cũng nói cho bọn họ biết, thất đệ buổi tối rất khó ngủ, dặn hai người bọn họ chú ý nhiều hơn, mặc dù không rõ dụng ý của phụ hoàng, nhưng… có lẽ bọn họ chỉ có cơ hội này có thể canh giữ ở bên người thất đệ .

Ti Hàn Nguyệt nhìn chăn trên giường đã được đắp hảo, nhăn lại mi: ” Ta không phải đứa nhỏ, không cần có người bồi ta ngủ.”

” Ha hả, thất đệ, chúng ta đều muốn hảo hảo chiếu cố ngươi một chút, ngày thường ở trong cung vẫn là phụ hoàng ở bên cạnh ngươi, hiện tại đã ra ngoài, ngươi hãy thỏa mãn nguyện vọng của các ca ca được không?” biết người này chỉ có thói quen có phụ hoàng, nhưng bọn hắn vẫn hy vọng người này có thể có một chút thói quen để ý đến sự tồn tại của bọn họ .

Ti Hàn Nguyệt ngồi ở trên giường lặng yên không nói, nhớ tới lời phụ hoàng đã nói qua với hắn, suy tư một lát liền chui vào chăn nhắm hai mắt lại, nếu chịu không nổi hắn sẽ tới nơi khác ngủ. ( dễ thg ko chịu đc a >////<)

Ti Cẩm Sương và Ti Lam Hạ cẩn thận nhìn Ti Hàn Nguyệt, thấy hắn nằm xuống, hai người mới thoáng buông nhẹ lòng. Tắt ánh nến, hai người phân biệt nằm ở hai bên sườn Ti Hàn Nguyệt.

Người mình yêu nằm ngay bên cạnh, bên tai là tiếng hít thở nhợt nhạt, Ti Cẩm Sương cùng Ti Lam Hạ nhẫn nhịn xúc động quay đầu xem người nọ, sợ ánh mắt của bọn họ quấy rầy người nọ nghỉ ngơi. Mặc dù có chút mệt nhưng nửa điểm buồn ngủ đều không có, cảm thấy được thân mình người nọ tràn ra cảm giác mát lạnh rất nhỏ, chỉ một chút cảm giác này thôi cũng làm cho tâm bọn họ ấm áp lên. Nghĩ muốn đem người này ôm vào trong ngực mà che chở, cũng không dám có một chút du củ (manh động), sợ đem người này đẩy ra xa hơn. Lúc này, bọn họ có chút ghen tị với người kia, người đó có thể không chút nào cố kỵ ôm người này, hôn người này, thậm chí là… với bọn họ mà nói, một cái ôm nho nhỏ đều phải lên kế hoạch, phải tìm kiếm rất lâu.

Có lẽ ngay từ đầu bọn họ không nên làm cho tình huynh đệ biến chất, nhưng khi bọn hắn phát giác ra thì cảm tình đã chặt chẽ khắc vào trong lòng, muốn xóa cũng xóa không đi , chỉ có thể như người bình thường sắp chết đuối cố bắt lấy hết thảy cơ hội có thể cứu sống mình, chẳng sợ bị tan xương nát thịt, bọn họ cũng vô pháp quay đầu lại. Cũng không biết bản thân có thể yêu một người như thế , yêu đến trong lòng phát đau, thân thể phát đau, yêu đến chẳng sợ không cùng hắn ở chung một khắc, có thể làm cho bọn họ nhiều ngày nhiều đêm mong nhớ.

Lần này bọn họ đi ra, một là lo lắng an toàn của người này, hai là…… đây là một cơ hội, một cơ hội làm cho bọn họ có thể cùng người này càng thêm gần gũi. Thời điểm bát đệ cùng người này đi ra ngoài, bọn họ đã có nhiều hâm mộ thế nào, chỉ muốn biết bát đệ cùng người này trong lúc đó ở nơi nào phát sinh hết thảy chuyện gì. Tuy rằng sau khi Bát đệ trở về lại mang theo một ít thương cảm, nhưng với bọn họ thì xem ra đó cũng là một loại hạnh phúc, ít nhất thương cảm đó cũng là người này gây ra cho hắn, cho dù là người này có đánh chửi thế nào, ngày thường cũng đối với bọn họ lạnh nhạt, xa cách , đối xử  hoàn toàn bất đồng với người nọ …… Thất đệ… Ti Hàn Nguyệt… Hàn Nguyệt… Nguyệt nhi… Nguyệt nhi…

Nghe bên tai tiếng hít thở dần dần vững vàng, Ti Lam Hạ cùng Ti Cẩm Sương mới nhẹ nhàng cúi đầu về phía trước, ánh mắt đã thích ứng trong bóng tối nên có thể tinh tường nhìn đến người này. Hai mắt chói sáng lúc này đã nhắm lại, khuôn mặt ngày thường có chút lạnh lùng giờ đây có vẻ nhu hòa quyến rũ không thể bỏ qua , thân mình vì vài nguyên nhân mà làm đôi môi có vẻ không hồng nhuận lắm nhưng vẫn làm bọn họ thấy trong lòng kinh hoàng. Nhớ rõ lúc luyện binh, người này cùng bọn chúng ngủ chung trong một cái lều trại, nhưng chưa bao giờ nhìn kỹ dung nhan của người này khi ngủ. Cho dù là đang ngủ cũng đồng dạng xinh đẹp làm cho người ta không dám nhìn kỹ.

Ti Lam Hạ cùng Ti Cẩm Sương hai người nhìn nhau một hồi, từ trong mắt lẫn nhau như cùng biểu đạt một thâm ý. Hai người nhẹ nhàng trở mình, nghiêng người nằm ở bên sườn Ti Hàn Nguyệt, rồi mới hơi hơi xê dịch lên trên , mặt chậm rãi tựa vào lõm vai Ti Hàn Nguyệt, hai người nhắm mắt lại, trong lòng chờ mong thời gian cứ như vậy mà đình chỉ, ngày mai vĩnh viễn không cần đến.

Sáng sớm hôm sau, thái dương mới vừa ló dạng, ngoài cửa sổ đã muốn tỏa ánh nắng, Ti Lam Hạ cùng Ti Cẩm Sương mở mắt, hai người còn chưa từ trong tình cảnh trước mắt mà phản ứng thì người ở giữa cũng ngay lập tức tỉnh lại, chậm rãi ngẩng đầu, sau khi dụi mắt vài cái , trong mắt trở nên trong suốt vô cùng.

” Ngủ tiếp đi, trời còn sớm, còn chưa tới giờ Thìn đâu (9h).” Ti Lam Hạ che lấy đôi mắt của Hàn Nguyệt, thấp giọng nói, ” hiện tại chỉ mới là hừng đông thôi, còn có thể ngủ tiếp một canh giờ.”

Thoáng rút khỏi lồng ngực Ti Lam Hạ , Ti Hàn Nguyệt lấy tay đang che mắt ra, ” không ngủ .”

” Vậy tiếp tục nằm đi, một hồi thức dậy vừa lúc có thể ăn đồ ăn sáng, để cho bọn Huyền Ngọc ngủ nhiều một chút.” Ti Cẩm Sương từ phía sau ôm lấy thân mình Hàn Nguyệt , thanh âm dị thường nhiệt nhu vui sướng, cũng len lén để ý thấy người trong lồng ngực thân hình đã có chút cứng nhắc .

” Tứ ca bồi ngươi, ngươi nhắm mắt lại một chút đi.” trải lại đệm chăn , ôm người ngồi đó đè xuống, trong mắt Ti Lam Hạ mang đầy vui sướng cùng thỏa mãn.

Ti Hàn Nguyệt bị hai người trước sau kiềm chặt, hơi hơi có chút cứng còng, hai người này trên người tuy rằng đều thực ấm nhưng vẫn không thể làm cho hắn hoàn toàn thả lỏng, khi tỉnh lại phát hiện bị hai người ôm lấy làm cho hắn có chút không thích ứng, dù sao hắn đã có thói quen được phụ hoàng ôm ấp. Ti Hàn Nguyệt vẫn cương lên thân mình, Ti Lam Hạ cùng Ti Cẩm Sương vỗ nhẹ Hàn Nguyệt, thẳng đến ước chừng qua hai khắc(1khắc=15’), Ti Hàn Nguyệt mới thoáng trầm tĩnh lại nhưng không đi vào giấc ngủ nữa, chỉ nhắm ánh mắt lặng yên không nói thẳng đến khi Huyền Ngọc cùng Huyền Thanh ở bên ngoài kêu cửa……

……………

” Chủ tử ~~” vừa tiến đến chỗ dùng bữa ở tầng một, Lưu Mộ Dương lập tức hô to, từ  ba bước giờ cũng chỉ cần hai bước đã nhảy đến trước người Ti Hàn Nguyệt , “chủ tử, ta biết phòng ngài đủ lớn, có thể cho phép thuộc hạ buổi tối ở cùng phòng chủ tử canh chừng không a?”

” Đã xảy ra chuyện gì?” Ti Hàn Nguyệt nhìn Lưu Mộ Dương sắc mặt trắng bệch, đôi mắt đã biến thành màu đen, khó hiểu hỏi.

” Ta tuyệt đối không cùng con dâm ma này sống chung một phòng!” Lưu Mộ Dương chỉ vào tên đầu sỏ đang đi vào thét lên, trong mắt nổi lên hung quang.

” Dâm ma?” Ti Hàn Nguyệt nhìn Vô Phong, lại quay đầu nhìn về phía Ti Lam Hạ cùng Ti Cẩm Sương, cái gì là dâm ma? (ômô =)))))))

” Phốc ~~” vừa nghe Lưu Mộ Dương nói, Diễm Cơ một miệng nước trà phun ra, đổi lấy ánh mắt chỉ trích của một người bên cạnh, ” khụ khụ…” lau lau miệng, Diễm Cơ không thèm nhìn đến ánh mắt có thể đông chết người ở bên cạnh , ho nhẹ mấy tiếng, lập tức đứng dậy nói, ” ta… ta đi nhìn xem lúc nào mới có thể ăn được cơm.” rồi mới vội vàng chạy đi ra ngoài, ha ha ha, cười chết nàng , giáo chủ cư nhiên bị người biến thành dâm ma, vẫn là bị một nam nhân…… nàng không được… ha ha ha…

” Vô Phong…!” Ti Lam Hạ lạnh lùng nhìn người đang có vẻ mặt tà cười, mang rõ ràng cảnh cáo, nháo thì nháo (quậy phá) nhưng cũng không thể để thất đệ nghe được cái gì không nên nghe.

” Thất điện hạ, tại hạ cùng Lưu đại nhân có chút hiểu lầm, tại hạ sẽ hảo hảo cùng Lưu đại nhân giải thích một phen, nếu quấy rầy đến điện hạ, mong rằng điện hạ không để tâm.” nói xong đi lên trước, kéo người đang quỳ gối ôm một bên chân Ti Hàn Nguyệt bước đi.

” Ai cùng ngươi có hiểu lầm! Ngươi..tên dâm ma này! Buông!” Lưu Mộ Dương gắt gao ôm lấy chân chủ tử, kiên quyết không đứng dậy, hắn cũng không dám nói cho chủ tử biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng Lưu Mộ Dương cũng không biết, chủ tử Ti Hàn Nguyệt của hắn căn bản là không biết dâm ma đến tột cùng có ý gì.

” Lưu Mộ Dương!” Quang ở một bên nhìn chủ tử đang nghi hoặc khó hiểu , lên tiếng nhắc nhở.

” Quang ~~” vừa phát hiện chủ tử có chút không đúng, Lưu Mộ Dương liền giãy khỏi tay Vô Phong, chạy vội tới trước mặt Dạ, “bắt đầu từ đêm nay ta và ngươi chung một phòng!” tay gắt gao nắm chặt cánh tay của Dạ.

Dạ nhìn nhìn bộ dáng Lưu Mộ Dương đáng thương , lại nhìn nhìn Vô Phong đang mang ánh mắt uy hiếp, rồi mới dùng một đầu ngón tay búng lên trán Lưu Mộ Dương : ” Phòng của ta rất nhỏ, chỉ đủ ngủ một người. Hơn nữa, đều là nam nhân ngươi sợ cái gì?” nói xong liền phi thân đi ra ngoài, ” ta đi thúc giục bọn họ đem cơm!” Lưu Mộ Dương này ngày thường luôn thích chê cười hắn , lần này hắn nhất định sẽ thấy chết không cứu!

” Chủ tử ~~ cứu ta a ~~” ngay tại thời điểm Dạ vừa ly khai , Lưu Mộ Dương bị Vô Phong mạnh mẽ ôm vào trong lồng ngực, Lưu Mộ Dương một bên bị tha ra ngoài, một bên vươn tay hướng chủ tử cầu cứu, tình cảnh cứ như một nữ nhân cùng khổ bị lão cha bán vào thanh lâu, đang bị tú bà tà ác kéo vào vực sâu.

Nhìn người bị mang đi kêu thảm thiết , ánh mắt Ti Hàn Nguyệt chớp chớp mấy cái, khó hiểu nhìn ra cửa, lại xoay qua hỏi người bên cạnh : ” Lưu Mộ Dương cùng Vô Danh đã xảy ra chuyện gì?” cảm giác hai người cãi nhau, thế nhưng lại cảm thấy không giống.

” Điện hạ…” Ti Cẩm Sương mỉm cười cấp Ti Hàn Nguyệt thêm ly trà, ” không có gì đâu, tình nhân đấu võ mồm thôi, không can hệ đến chúng ta , Vô Danh sẽ giải quyết.” không nghĩ tới Vô Phong này cư nhiên coi trọng Lưu Mộ Dương, thật đúng là ngoài ý muốn, lúc trước đã phát giác có chút khác thường, lại không nghĩ Vô Danh này ra tay nhanh như thế, quả nhiên không thẹn là giáo chủ ma giáo a.

” Nga…” Ti Hàn Nguyệt gật gật đầu, phụ hoàng có nói qua với hắn hai người yêu nhau chính là tình nhân, nương cùng Tiết Nghĩa Hải chính là tình nhân, bất quá hiện tại xem ra phụ hoàng cũng không có giải thích rõ ràng, nguyên lai tình nhân phải có một người thường xuyên bị một người khác đánh chửi, nghĩ nghĩ đến nương sẽ thường xuyên đánh Tiết Nghĩa Hải, lại nghĩ Vô Phong vừa rồi đối với Lưu Mộ Dương, Ti Hàn Nguyệt đối với định nghĩa tình nhân tự mình làm ra phán đoán. Cảm thấy được vẫn là không cần khâm phục người khác, phụ hoàng nói thương hắn, mà hắn thích phụ hoàng, vậy không phải tình cảm giữa hai người yêu nhau, có điều ,so sánh một chút…… vẫn là phụ tử so với tình nhân tốt hơn.