Dụ Dỗ Mã Văn Tài

Chương 49-2: Thiên hạ biến sắc . . . . (2)



Ta sờ sờ lên cáicằm, cười cười cúi xuống, nói: “Vốn là, thật đúng là là không cần rồi......” Khuôn mặt nhỏ nhắn vừa nghe được những lời này của ta thì lậptức xanh lại, ta lại nói:“Chỉ là về sau suy nghĩ lại, thấy ngươi có lúccũng được chút việc, cho nên...... Ta mới trở lại.”

Cát Tườnglúc này mới vui vẻ lên một chút, gật đầu liên tục, nói: “Đúng vậy Đúngvậy, Cát Tường có thể giúp tiểu thư giặt quần áo quét dọn vệ sinh, còncó thể đi lấy thức ăn cho tiểu thư! Còn có......”

Chợt CátTường có chút lén lút, len lén liếc nhìn Mã hồ ly, lông mày Mã hồ lynhướng lên, sau đó liền đứng lên quay sang chỗ Phát Tài, ngồi xuống tựmình rót trà rồi uống.

Mã hồ ly vừa đi, Cát Tường liền kéo talại, nói: “Tiểu thư, ngày đó vào buổi chiều không thấy tiểu thư...... Người biết trên đường em đã gặp người nào không......”

Ta nhíu nhíu mày, nói: “Người nào?”

”Lai Phúc thúc!”

”Cái gì?! Lai Phúc thúc!?” Ta cả kinh nói.

Lai Phúc, là một chưởng quỹ của một tiệm tơ lụa mà Cổ Thường Ngọc kinhdoanh, bởi vì vải vóc trong cung đều do Cổ gia cấp, cho nên hắn luônluôn vào nam ra bắc đi tìm loại vải tốt nhất, muốn lấy lòng Cổ NamPhong. Sau một thời gian thì quan hệ của hắn với người bên ngoài rấttốt, quen biết cũng không nhiều người, nhưng mà nếu như Cổ Thường Ngọcmuốn tìm ta, dĩ nhiên là bắt đầu từ những người này, như vậy, chứng tỏLai Phúc thúc đã tìm được ta sao?

Cát Tường thấy vẻ mặt kinh ngạc của ta, liền nhỏ giọng nói: “Đúng vậy, Lai Phúc thúc! Xem ra lão giavốn là đã sớm tìm được chúng ta, còn kêu Lai Phúc mang đến một phongthư.”

Lời vừa nói ra này, ta càng cảm thấy kinh hãi, không chỉlà người đến, hơn nữa còn có tin!? Cái này chứng tỏ điều gì......Thật ra thì chính là ta đây tự cho rằng là bản thân mình đào hôn thànhcông? Các đội binh mã đều biết ta ở chỗ này, chỉ là ta tự cho là mìnhtrốn được thôi.............

Khẽ thở dài một cái, ta vươn tay, nói: “Thư ở đâu? Đưa ta xem......”

Cát Tường sửng sốt một chút, quay đầu lại nhìn về phía Mã hồ ly cùng Phát Tài, có chút do dự mà nói: “Nhưng mà......”

Ta lắc đầu một cái, nói: “Không có chuyện gì. Đưa cho ta.”

Măt nàng lại nhìn về phía Mã Văn Tài, rồi mới từ trong ngực móc ra mộtphong thưu bị làm cho nhăn nhúm, thời điểm ta mở phong thư ra rõ ràngnhìn thấy Mã Văn Tài ngẩng đầu liếc nhìn ta một cái, ta ho nhẹ mộttiếng, nói: “Là cha ta......”

Hắn lúc này mới gật đầu một cái, sau đó quay đầu đi.

Thôi đi, còn nói hắn hào phóng, thì ra là đều là giả vờ, thật ra thì trong lòng rất không yên lòng.

Chỉ là điều này không biết vì sao lại khiến ta có cảm giác bị trói buộc,trực giác có chút vui mừng, quả nhiên, nữ nhân chính là động vật mâuthuẫn, người khác can thiệp chuyện của ngươi thì luôn là cảm thấy phiềnnão không kiên nhẫn, dần dà sẽchán ghét, thế nhưng khi ngươi không đượcnghe hắn hỏi thăm lại có chút khó chịu, rồi lại bởi vì hắn tỏ ra chútquan tâm thì vui mừng.

Phải nói là vỏ quýt dày có móng tay nhọn...... Hay là nói đây chính là bản tính của phụ nữ?

Ta cũng không biết mình vui mừng cái gì, dù sao sau đó khóe miệng tự nhiên nở một nụ cười.

Vốn cho là Cổ Thường Ngọc sẽ trách cứ ta đào hôn, hoặc là yêu cầu ta lậptức trở về Lạc Dương, vậy mà ngoài ta dự liệu của ta, hắn cũng không làm như vậy. Mà là một chữ cũng không nói đến chuyện hôn sự này, mở đầu một đoạn lớn chính là hỏi thân thể ta như thế nào, có ăn cơm tốt không, cóbị mệt không, có hay không gặp phải người xấu, có bị lừa gạt không. Sauđó nói để cho ta chơi bời ở bên ngoài nhưng không được quá ngang tàn,phải chú ý an toàn, muốn ăn ngon và có chỗ ở tốt, không có tiền thì hãyđến chi nhánh của Cổ gia lấy tiền. Cuối cùng còn nói ta đã đi chơi rồi,thì cũng đừng vội vã về nhà, hắn cũng ra ngoài vài tháng mới trở về, nếu như ta trở về thì ít nhất một tháng nữa hắn mới về, hắn nói muốn trở về trước ta, muốn ở nhà chờ ta......

Những lời này rất bình thường, không có đặc biệt gì, nhưng mà ta lại cảm giác được có gì đó không đúng.

Vốn là ta đối với Cổ Thường Ngọc có chút thẹn, thấy hắn chỉ quan tâm đếnthân thể ta thì thấy mình đúng là không phải con gái tốt, luôn làm chongười khác bận tâm, thường ngày Cổ Thường Ngọc đối với ta rất cưngchiều, ta không kìm được mà hốc mắt có chút đỏ.

Lúc này sau lưngmột đôi tay nhẹ nhàng đặt ở đầu vai của ta, chẳng biết lúc nào Mã hồ lyđã đứng đằng sau ta, cũng không thấy Cát Tường và Phát Tài đâu, đoánchừng là tên Phát Tài này thức thời nên đã kéo Cát Tường rời đi, từ khihắn biết ta là nữ nhân, thái độ hắn đối với ta liền quay ngoắt 180 độ,ánh mắt cổ quái mỗi lần nhìn thấy ta giờ đây cũng trở lên tôn kính, nếunhư nói cái gọi là thành, như vậy Phát Tài chính là tấm gương điển hình, 100% trung thành hơn nữa người cũng cơ trí và trầm mặc.

”Đã như vậy, thì hãy dứt khoát trở về đi. Cha nàng nhất định rất nhớ nàng......” Mã hồ ly sờ sờ đầu của ta.

Chúng ta mỗi mùa đều có ngày nghỉ, vừa về đến nơi cũng là 10 ngày sau, Mã hồly muốn để ta tạm thời ở biệt viện trước còn hắn thì quay trở về LạcDương trước.

Ta gật đầu một cái, hiện tại tình huống như thế, tađánh liều nên căn bản cũng không có chuẩn bị gì, nếu như Cổ Thường Ngọcmuốn ta hơn hai tháng sau mới trở về, như vậy liền theo ý của hắn.

Nhưng là, ta hoàn toàn không nghĩ tới, con gái như ta từ nhỏ đến lớn chưa một lần nào nghe lời cha, khó lắm mới có lần đầu nghe lời như vậy, thếnhưng cuối cùng ta rất hối hận......

......

Từtrong miệng Mã Văn Tài biết được, để Mã Anh Minh đồng ý chuyện của chúng ta là vô cùng khó khăn rồi, mặc dù hắn nói việc cha hắn có đồng ý haykhông cũng không quan trọng, nhưng mà ta lại cảm thấy vấn đề này nhấtđịnh phải giải quyết, thật ra lần trước nhìn thấy Mã Anh Minh ta cũng đã đoán ra được phần nào, quan trường ta đã thấy rất nhiều, chủ ý trongđầu bọ họ không hề nói ra, nhưng mà trong đầu ta cũng sáng tỏ một phần.

Tám phần chính là Tư Mã kỳ đã ra điều kiện gì đó, để cho hắn trực tiếp phản đối chuyện của ta và Mã Văn Tài, phải biết so với Tư Mã gia, Cổ giacũng gọi là có quyền thế, cũng là một miếng mồi ngon, hơn nữa con traimình lại để ý đến miếng mồi ngon này, vì sao lại bỏ qua.

Ta không cho là thời đại này, đặc biệt là làm quan, có mấy người có thể không để ý mà bỏ qua những lợi ích này, lễ nghĩa liêm sỉ đều là dùng miệng nóira được, có mấy cái có thể làm được, như vậy đã là chuyện khác rồi.

Cho nên, ta nghĩ là sau khi mình về nhà, cùng Cổ Thường Ngọc tiến kinh gặpCổ Nam Phong, khiến Cổ Nam Phong từ chối hôn sự với Tư Mã gia...... Bởi vì thật ra thì dã tâm của Cổ Nam Phong rất lớn, Tư Mã gia cùng vớimấy vị Vương gia khác chính là kìm hãm lẫn nhau, tất nhiên Cổ Nam Phongkhông muốn người Cổ Gia với Tư Mã gia có quan hệ, bất luận là công haytư, hôn sự của ta và Tư Mã Kỳ chính là hoàn toàn không có lợi, khôngchừng còn mang lại nhiều phiền toái, cho nên ta mới chắc chắn là Cổ NamPhong sẽ giúp ta. Đến lúc đó, Mã Anh Minh hiểu rõ rồi cũng không thểphản đối, chúng ta nói một vạn câu, không bằng Cổ Nam Phong hừ nhẹ mộtcái, đây chính là lẽ quan trường, chính là sự thật.

Mọi chuyệncũng đã trôi qua được một tháng, trong lúc nghỉ ngơi ta vẫn luôn ở trênnúi, mặc dù nơi này cũng không có thú vui gì, chỉ là ở trong núi sốngqua ngày, sau đó cùng Mã hồ ly sống một cuộc sống gia đình, cho nên trôi qua rất vui vẻ.

Tình cảm của Cát Tường và Phát Tài cũng ngày một tốt, tata nhìn bộ dạng bọn họ ngày ngày vui vẻ cười nói mà hạnh phúc.Lúc trước suy tính quá nhiều, cho nên trong tháng này cũng chính mìnhnghĩ đến khoảng thời gian không lo nghĩ, nên cũng chơi đùa hết sức, cùng Mã hồ ly đi câu cá bắt chim, Mã hồ ly luôn đi theo đằng saut hu dọn cục diện rối rắm của ta, còn bị ong vò vẽ đuổi một vòng quanh núi.

Trong khoảng thời gian này điều khiến ta cảm động nhất chính là một ngày nọMã hồ ly mang đến trước mặt ta một con chim lớn, ta nhìn con chim kiacũng không thể giải thích được. Thấy biểu tình của ta, Mã hồ ly híp mắtcười cười, nói, lần trước nàng còn bắt ta cõng nàng về xem nó, hhiện tại nàng lại không nhớ đến nó, thật đúng là không có lương tâm mà.

Ta giật mình mới phát hiện là con chim non trong ổ khi đó, không nghĩ tới lại lớn nhanh như vậy......

Ta ngẩng đầu liền hỏi, đây là con chim mẹ sao.

Mã hồ ly thần sắc rất dịu dàng, nói ngày thứ hai ta đi tìm, cũng chỉ còn lại mình nó nằm thoi thóp.

Ta không ngờ bây giờ nó lại trở nên xinh đẹp như vậy, bây giờ đã có thể vỗ cánh bay cao, đáy lòng lại không tự chủ được nghĩ, thời điểm khi gặpnó, bây giờ đã không sợ hãi như trước nữa, dùng đôi cánh xinh đẹp baylượn khắp tời, cũng không biết nửa đêm thanh tĩnh, có thể hay không còncó thể nhớ tới đêm trăng kinh hoàng kia, nhớ tới ngày đó toàn thân chimmẹ đều là máu, còn những con chim từng tranh đoạt chim mẹ với nó? Đáylòng có thể hay không cảm thấy cô đơn tĩnh mịch......

Mã hồ ly hỏi ta, có muốn nuôi dưỡng nó không.

Con chim này hoàn toàn không sợ người lạ, ta sờ đến cái đầu đag ở trước tata, ta xoa xoa đầu của nó, liền vuốt nhẹ chòm lông mềm mại phía trước,cuối cùng vẫn là dùng hai tay ném nó đi.

Nó bị vứt bỏ, cả ngườicùng lông đều run lên, phát ra một tiếng kêu to, sau đó mở cánh ra laothẳng tới không trung, nhưng mà lại ở trên không trung một lúc rồi lạiquay về, quay đầu lại giống như nhìn ta một cái, ta cười phất phất tayvới nó, nó lúc này mới vỗ cánh thật mạnh bay về phía trước, bay thẳngvào trong rừng, cũng không nhìn thấy bóng dáng, trên bầu trời xuất hiệnmột đốm trắng, ta đưa tay với, thì ra là một cọng lông trắng, vân vê một chút, ta nhẹ nhàng cười một tiếng.

Có một loại cảnh đẹp, khôngphải nhốt ở trong lồng là có thể thấy, có thể tự do chao liệng ở trênbầu trời, chính là một cảnh hiếm có, đó mơi là nơi phát triển tốt nhấtcủa nó.

Sau kuwng có người đưa tay ra, nắm thật chặt tay của ta,ánh mặt trời chiếu vào, hai người đứng đón gió, dường như khoảnh khắc ấm áp đó sẽ không bao giờ biến mất......

Nhưng là, những ngày tháng yên tĩnh trong núi khiến ta không thể ngờ được những chuyễn sắp xảy ra......

Tất cả đều thay đổi rất nhanh......

Ta đưa ra tay run rẩy kéo hai người trước mặt, hai người kia mới từ chânnúi trở lại, lúc trước nghe nói bọn họ vào thành lớn, vốn nên vui vẻ trở về, vậy mà bây giờ lại than ngắn thở dài về cục diện chính trị thayđổi.

”Các ngươi...... Mới vừa nói gì?” Ta gắt gao đè ép nhịp tim đang đập loạn, hoàn toàn không tiếp nhận được những gì bọn họ vừanói ra.

Hai người kia đều là con nhà sách, là một người có học,chuyện Cổ Nam Phong tham gia vào chính sự cũng không phải chuyện hiếmgặp, hắn nghiêng đầu thấy ta, liền thở dài, nói: “Trên thông báo cóviết, Cổ Nam Phong rốt cuộc bị giết, toàn bộ người trong Cổ gia đều bịbỏ tù, định vào thu sẽ xử trảm, thiên hạ này, rốt cuộc sạch sẽ hơn rồi.”

Trong phút chốc, ta cảm thấy được không khí cũng chợt đọng lại, giống như sẽkhông hô hấp thì loại cảm xúc này sẽ bị kìm nén đến đau đớn......

Cổ gia toàn bộ đều bị bỏ tù...... Vậy ta...... Là cái gì......

Lá thư của Cổ Thường Ngọc lúc trước giờ đây đã có thể giải thích......

Cha...... Người cư nhiên lại gạt ta......