Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 485: Triệu chứng bệnh



“Hoắc Anh Tuấn, anh cút."

Khương Tuyết Nhu làm sao có thể không nghe ra giọng lừa bịp người của anh, căm tức đạp anh một cước, bực tức đi lên lầu.

Hoắc Anh Tuấn kẹp hai chân cười khổ theo sau.

Sau khi lên lầu, Khương Tuyết Nhu chuẩn bị đi tắm, vừa mở tủ quần áo ra, phát hiện bên trong có rất nhiều quần áo của đàn ông, còn có cả đồ lót của nam nhân.

Sọ đầu của cô cũng tức giận đến đau: “Hoắc Anh Tuấn, ai cho phép anh đem những thứ này nhét vào quần áo của tôi." “Nếu như không mang tới nhất định phải giặt quần áo để thay đổi."

Hoắc Anh Tuấn đứng ở sau lưng cô, nói chuyện đương nhiên.

Khương Tuyết Nhu nổi điên lấy quần áo của anh ném lên trên đất, Hoắc Anh Tuấn dửng dưng nói: “Em ném đi, dù sao ngày mai anh có thể nói Ngôn Minh Hạo đưa tới nữa"

Đối mặt với mặt mũi tên chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, Khương Tuyết Nhu không thể làm gì khác hơn là đầu hàng: “Được, tôi đồng ý cho anh vào ở, nhưng làm phiền anh dọn qua phòng bên cạnh ở có được không." “Không thể.” Hoắc Anh Tuấn chớp chớp tròng mắt đen: “Anh dọn vào không phải là vì để có thể cùng em ngủ chung một phòng hay sao, dọn sang phòng bên cạnh, anh lại không phải người ngu."

Chết tiệt, anh tự tiên xông vào nhà dân còn nói chuyện đương nhiên như vậy.

Khương Tuyết Nhu sợ nếu tiếp tục nói chuyện với anh nữa thì chắc sẽ tức chết, quyết định đi tắm.

Mới vừa tắm xong đi ra, liền thấy Hoắc Anh Tuấn đang cầm cây lau nhà lau lau kéo kéo ở phòng ăn. Nhưng mà dáng vẻ vụng về kia, hoàn toàn giống như là lần đầu tiên cầm cây lau nhà.

Khương Tuyết Nhu che lại đáy lòng phức tạp kia, xoay người đem quần áo nhét vào trong máy giặt quần áo trên ban công.

Làm xong sau khi ra ngoài, Hoắc Anh Tuấn đã lau tới phòng khách. Mười phút sau, cô đi xuống lầu mở tủ lạnh lấy sữa chua, phát hiện Hoắc Anh Tuấn lại nữa lau đến phòng ăn.

Cô cau mày: "Được rồi, tôi đã biết anh anh nhàu, không cần phải luôn là ở trong phòng ăn lau tới lau lui" “Anh làm gì có lau tới lau lui” Hoắc Anh Tuấn chịu đựng một bụng ủy khuất nói: “Phòng ăn này là anh chưa có lau có được không" “Hoắc Anh Tuấn, anh bây giờ thật là nói dối không chớp mắt đó. Khương Tuyết Nhu cũng hết ý kiến. “Anh nói dối cái gì chứ."Gương mặt tuấn tú của Hoắc Anh Tuấn thoảng qua một bộ ủy khuất.

Không thể không nói, thời điểm một người đẹp trai ngũ quan tinh xảo như vậy mà làm bộ dạng ủy khuất thật rất dễ dàng khiến cho đàn bà mềm lòng và giao động.

Khương Tuyết Nhu định thần một chút, cố gắng quan sát vẻ mặt anh, quả thật không giống giả bộ.

Lúc này, cô chợt nhớ tới lúc trước hỏi anh đã làm gì Khương Kiều Nhân, việc chính anh đã làm anh đều không nhớ.

Hơn nữa anh sẽ còn nhức đầu, té xỉu.

Trước kia không có xuất hiện qua triệu chứng này.

Trong lòng lộp bộp. “Tốt lắm, coi như tôi chưa nói."

Cô xoay người lên lầu, cố ý đánh khóa ngược. Cũng không đến nửa giờ, Hoắc Anh Tuấn dễ như trở bàn tay mở cửa đi vào.

Khương Tuyết Nhu đang cởi quần áo bôi kem dưỡng da lên người, nghe được động tĩnh, liền hét lên, lập tức mặc quần áo vào, có thể vì càng hoảng, lại càng không tìm thấy được ống tay áo, mảng lớn da thịt lộ ra bên ngoài.

Hoắc Anh Tuấn vốn là không có bất kỳ ý đồ nào, bị hành động ngược lại làm cho người có chút nóng ran. “Tay áo của em ở bên trong.”Hoắc Anh Tuấn tiến lên một tay cầm tay cô đang lộ bên ngoài bả vai, một tay giúp cô đem ống tay áo kéo ra.

Thật vất vả mới mặc lại xong Khương Tuyết Nhu thấy anh đang dùng cặp mắt ranh mãnh lại nóng bỏng, vừa xấu hổ lại tức mình: “Hoắc Anh Tuấn, anh rốt cuộc là làm sao có thể vào trong phòng của tôi được chứ." “Cái này... " Hoắc Anh Tuấn giang tay ra bên trong một chiếc chìa khóa: “Có thể mở được tất cả các ổ khóa trong nhà "

Muốn xỉu, thật sự còn có loại vật này.

Khương Tuyết Nhu đưa tay cướp, Hoắc Anh Tuấn mau hơn thu về, cô không khống chế được lực đạo, trực tiếp nhào vào trong lồng ngực anh. “Ngoan, ngủ." Hoắc Anh Tuấn ôm cô.

Khương Tuyết Nhu ngọa nguậy hồi lâu không ra được, đầu óc nóng lên, cắn một cái lên trên bả vai của anh.