Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 325: Lương Duy Phong tức giận



Khương Tuyết Nhu ngẩn ra, kỳ thực trước đây cô cũng không có thiện cảm nhiều với anh ta nhưng thực tế hoàn cảnh giữa cô và anh ta có chút giống nhau: “Cậu hai cần gì phải lưu tâm? Từ khi chúng ta sinh ra đến bây giờ không phải tự chúng ta có thể lựa chọn. Hơn nữa, cậu hai so với tôi còn hạnh phúc hơn, bố mẹ anh cũng đã kết hôn rồi”.

“Đúng vậy, nhưng người khác sẽ luôn so sánh tối với anh trai, tôi luôn sống dưới cái bóng của anh ấy” Hoắc Phong Lang bất lực nhún vai: “Đi thôi, tôi dẫn cô vào gặp cục trưởng”.

"... Cảm ơn cậu hai".

Khương Tuyết Nhu do dự đi theo, phía sau cô còn có hàng chục ngàn công nhân đang chờ, cô không thể từ bỏ cơ hội này được.

Sau ba ngày,

Hoắc Anh Tuấn trở về Kinh đô sau hội nghị quốc tế, ngay khi máy bay hạ cánh xuống sân bay, Ngôn Minh Hạo đã báo cáo với anh về tình hình công ty.

Anh lắng nghe suốt chặng đường, mãi đến khi lên xe ô tô, Ngôn Minh Hạo mới nói: "Tất cả các giấy tờ liên quan đến mảnh đất kia của Hồng Nhân đều đã có được."

Hoắc Anh Tuấn tháo lỏng cà vạt ra: "Ở đất của tôi ai lại dám giúp cô ta?" “Cậu hai”

Không khí trầm lại.

Ngôn Minh Hạo chú ý tới đôi môi mỏng tinh xảo của anh nhếch lên, rất lạnh lùng: "Hoắc Phong Lang, anh ta muốn giở trò gì"

“Cậu hai có phải đã nhận ra gì đó không?” Ngôn Minh Hạo nghi ngờ nói.

"Tôi thấy gần đây anh ta rảnh rỗi quá rồi. Dự án công ty ở Pháp vẫn chưa có tiến triển. Phái anh ta qua đó xử lý đi" Hoắc Anh Tuấn nhẹ giọng ra lệnh.

Ngôn Minh Hạo tỏ ra lúng túng: "Nhưng những người bài xích Nguyệt Hàn ở Pháp rất nghiêm trọng, gần đây cũng không an toàn, phu nhân bên kia có thể sẽ tức giận"

“Chuyện bà ta tức giận còn thiếu à?” Hoắc Anh Tuấn không quan tâm, cười khẽ: “Khương Tuyết Nhu nghĩ Hồng Nhân bình an vô sự là có thể vô tư không lo sao? Đáng tiếc, cô ấy có quá nhiều điểm yếu”.

Ngôn Minh Hạo cau mày, cảm thấy Hoắc Anh Tuấn sắp phát điên rồi, tập đoàn Hoắc thị khó khăn lắm mới bình ổn lại, hiện tại lại chuẩn bị khơi mào một cơn bão mới.

"Ừm, trở về tôi lại mời anh đi ăn tối"

Buổi tối, Lương Duy Phong đưa cô đến một nhà hàng kiểu Tây để ăn tối.

Dọc theo đường đi, Lương Duy Phong không nói gì nhiều, Khương Tuyết Nhu có chậm hiểu đến mấy cũng cảm giác được anh ta không vui: "Làm sao vậy, ai đã chọc giận anh hả?"

“Có người dọn ra khỏi nhà họ Diệp, ở một mình trong khách sạn mà không chịu nói cho anh biết, thậm chí công ty xảy ra chuyện cũng không thèm nói” Lương Duy Phong cau mày có chút không vui: “Tuyết Nhu, anh là chồng sắp cưới của em, nhưng anh luôn cảm giác em coi anh là người ngoài”.

Khương Tuyết Nhu suy tư một hồi, mới nói: "Công ty của anh cũng có nhiều chuyện, em không muốn anh vì em mà phân tâm.."

"Dù trong công ty có bao nhiêu việc đi chăng nữa, anh đều có thể giải quyết được. Em là bạn gái của anh. Anh đương nhiên phải cố gắng hết sức để giúp em. Đàn ông không phải là giúp phụ nữ chia sẻ trách nhiệm sao"

Lương Duy Phong nghiêm nghị: "Anh biết là ở Kinh đô này, anh không phải là lớn nhưng anh muốn em hiểu rằng cho dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng có thể cố gắng hết sức để giúp em, nhìn em như vậy anh cảm thấy anh thật vô dụng”.

“Xin lỗi” Khương Tuyết Nhu áy náy: “Sau này em sẽ không như vậy nữa”

“Nếu em thực sự cảm thấy áy náy, thì dọn ra khỏi khách sạn và sống cùng anh đi.” Lương Duy Phong nắm tay cô: “Anh mua một biệt thự ở Kinh đô, đối với hai chúng ta như vậy là quá đủ rồi”.

| Khương Tuyết Nhu trong tiềm thức chống cự, trước Lương Duy Phong bị thương thì không thể làm gì được, bây giờ đã lành lặn, không thể đảm bảo rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra nếu sống chung dưới một mái nhà.