Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 181: Đến lúc đổi xe rồi



"... Hôm nay tôi không rảnh, hôm nào khác đi” Hoắc Anh Tuấn do dự một lát rồi đành phá lệ đồng ý. Bởi vì cô thích hát nên anh sẽ đưa cô đi hát.

Khoảng năm giờ rưỡi, trời đã chạng vạng. Khương Tuyết Nhu xuống lầu, lên chiếc xe hơi màu trắng.

Hoắc Anh Tuấn ngồi trong xe xem tài liệu. Nhìn từ bên cạnh, hàng lông mi của anh cong vút, năm ngón tay đang xem tài liệu cũng nhìn rõ từng đốt ngón tay. Tóm lại, dù nhìn anh từ góc độ nào thì cũng cực kỳ hấp dẫn.

Khương Tuyết Nhu vẫn luôn là người coi trọng ngoại hình.

Nếu không lúc trước cô cũng sẽ không ở bên Lục Thanh Minh. Lục Thanh Minh có thể xem như soái ca hàng đồng của Thanh Đồng. Nhưng nếu đem so sánh với Hoắc Anh Tuấn, cho dù là tướng mạo hay khí chất thì cũng đều | kém xa.
Loading...

| Khó trách cô hiện tại càng ngày càng coi thường Lục Thanh Minh, thậm chí Lương Duy Phong đứng trước mặt cô cũng khiến cô không có chút nào rung động. | “Anh Tuấn, tại sao anh không nhìn em. Anh không nhớ em sao?” Khương Tuyết Nhu nghiêng người qua ôm chặt cánh tay anh làm nũng.

“Anh đang nghiên cứu vụ án” Hoắc Anh Tuấn liếc nhìn cô một cái. Cô vừa vào xe liền cởi áo khoác, lúc này chỉ mặc một chiếc sơ mi bó sát, phập phồng quyến rũ. Ánh mắt anh tối sầm lại, không muốn tiếp tục xem tài liệu nữa.

“Ừm, vậy thì em không quấy rầy anh nữa, anh tiếp tục xem đi” Khương Tuyết Nhu lập tức hiểu chuyện. Hoắc Anh Tuấn: "..”. Anh ấy đã bị quấy rầy, còn làm việc thế nào được nữa.

Anh chỉ đơn giản buông văn kiện xuống, một tay đem cô ôm lên ngồi trên đùi mình. Nhưng cô cao tới một mét sáu bảy, đầu trực tiếp chạm tới nóc xe.

Chiếc xe quá thấp. Hoắc Anh Tuấn nheo mắt nói thẳng: “Đến lúc đổi xe rồi.” Ngôn Minh Hạo vội vàng hỏi: “Cậu chủ, anh muốn đổi xe loại nào? “Phần không gian ở ghế sau cao một chút là được, đổi ngay ngày mai đi”

Khương Tuyết Nhu không có lời gì để nói, kẻ có tiền cũng thật là kỳ lạ. Chỉ bởi vì không thuận tiện ôm bạn gái mà lập tức đối xe mới, càng nghĩ cô càng thấy thích anh. | “Tối nay em muốn ăn cái gì?” Hoắc Anh Tuấn hỏi cô.

“Hiện tại trời lạnh, em muốn ăn cái lẩu. Em biết có một tiệm lẩu rất ngon” Khương Tuyết Nhu thấy sắc mặt anh. có vẻ không vui, nói: “Chúng ta có thể ăn nồi uyên ương”

| Hoắc Anh Tuấn nhướng mày, nhéo chóp mũi cô: “Ăn lẩu cũng phải ăn nồi uyên ương, phụ nữ các em thật là phiền toái”.

Khương Tuyết Nhu chớp chớp mắt, cảm giác anh giống như đang hiểu lầm điều gì đó: “Bất cứ tiệm lẩu nào có nồi lẩu hai ngăn, một bên cay một bên không cay thì đều gọi là nồi uyên ương. Anh không biết sao?”

“Anh đương nhiên biết” Hoắc Anh Tuấn nhìn cô liếc mắt một cái rồi đáp lại. "Ồ” Khương Tuyết Nhu gật đầu, ra vẻ tin anh. | Ngôn Minh Hạo ở phía trước lần thứ hai không nói lên lời. Cậu chủ Hoắc, kỹ năng nói dối của anh càng ngày càng nâng cao rồi.

Sau khi đến tiệm lẩu, Khương Tuyết Nhu mời Ngôn Minh Hạo cùng đi vào nhưng Hoắc Anh Tuấn lại nói thẳng: “Cậu ta đến tiệm bên cạnh ăn là được”

Anh rất khó khăn mới có một buổi hẹn hò, không thể mang theo một chiếc bóng đèn được.

Ngôn Minh Hạo vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, tôi không thích ăn lẩu, tôi đến quán bên cạnh ăn. Hai người cứ từ từ, đừng vội”.

Anh nhanh chóng đi ra ngoài, Khương Tuyết Nhu thông cảm liếc nhìn Ngôn Minh Hạo một cái.

Hoắc Anh Tuấn ngồi xuống trước, Khương Tuyết Nhu vốn định ngồi vào phía đối diện anh nhưng anh lại không vui nói: “Ngồi bên cạnh anh đi, anh không làm gì em đâu”.

Khương Tuyết Nhu sửng sốt: “Nhưng lần trước anh ăn cùng em.”

“Em còn không biết xấu hổ mà nhắc tới lần trước nữa” Khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Anh Tuấn đã tối sầm: “Em. có biết anh đã đau bụng suốt ba ngày không? Vì sao lúc đó em không để ý đến anh một chút nào thế. Rõ ràng là em quan tâm đến anh”

Khương Tuyết Nhu thiếu chút nữa bị sặc nước trà, ngày đó đương nhiên là do cô không quan tâm nên mới mặc kệ anh. Có điều, tình huống bây giờ đã không còn giống lúc trước nữa: “Em sợ nếu em đến gần anh, em sẽ mềm lòng”

Hoắc Anh Tuấn rất vừa lòng với câu trả lời này, một tay đem cô kéo đến bên cạnh ngồi xuống: “Lát nữa nhớ chăm sóc anh thật tốt”

Khương Tuyết Nhu có chút bất lực, nhìn một đôi đang ngồi ở bàn bên cạnh. Người đàn ông không ngừng gắp đồ ăn cho bạn gái: “Em yêu, em muốn ăn gì?” “Em yêu, ăn cái này đi, ngon lắm”. “Em yêu, mau ăn thử chút thịt bò đi, mùi vị rất tuyệt”