Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1801



Chương 1801

Khương Tuyết Nhu nghe không nhịn được nữa, “Khương Kiều Nhân, cô có biết mình mắc phải khuyết điểm chí mạng gì không?”

Cô từng bước tiến lên “cô muốn đứng lên vạn người, cô cho rằng mình diễn sâu mọi người đều sẽ bị cô lừa gạt. Cô còn tưởng rằng sau khi lừa gạt được Lục Minh Anh thì sau này cô cũng sẽ lừa gạt mọi người bằng màn kịch này. Nhưng cô quên mất là xuất thân của cô, môi trường lớn lên của cô đã quyết định rằng ngay cả khi cô cố gắng che giấu nó thật kỹ. Một số thủ đoạn của cô trong con mắt của những người thông minh thì đó chính là thủ đoạn tôm tép nhãi nhép.”

“Khương Tuyết Nhu, đừng có mà châm ngòi ly gián, cô mới chính là người đạo đức giả.” Khương Tuyết Nhu lớn tiếng cãi lại, còn tỏ ra bộ dạng đáng thương, “Rõ ràng là như vậy, tôi mới là người bị hại, cô luôn luôn lừa gạt người khác.”

Khương Tuyết Nhu cười nhạo một tiếng, “Lương Duy Phong không có nhắc nhở cô về người mà cô định tiếp cận là ai sao? Đó là Thương Dục Thiên người cầm quyền Thương gia. Ông ấy đã ngoài bốn mươi tuổi, ông ấy là một người dứt khoát, kiến thức uyên bác. Khi lúc cô được sinh ra thì ông ấy đã khiến những người tiếp xúc hay từng nhìn thấy ông ấy đều kinh hãi, người dân ở vịnh Niah đều sợ hãi, một đời kiêu hãnh. Nếu ông ấy không có chút năng lực nào, làm sao có thể ngồi vững ở vị trí của mình đến ngày hôm nay, cô cho rằng những thủ đoạn vụng về kia có thể qua mặt ông ấy được sao?”

“Cô nói không sai.”

Thương Dục Thiên tán thưởng liếc nhìn cô ấy, “Khương Kiều Nhân, là cô đã xúi giục Khương Tụng bắt cóc Tiểu Khê, tôi không tin bà ấy sẽ làm ra chuyện như vậy.”

Khương Kiều Nhân vội vàng giải thích, “Đúng vậy, vụ bắt cóc của Tiểu Khê có liên quan đến chúng tôi, nhưng tôi đã đặc biệt dặn dò bọn bắt cóc không được làm tổn thương con bé, tôi chỉ muốn uy hiếp Khương Tuyết Nhu giao Thương Mỗ ra.”

“Được rồi, đừng giả vờ nữa.” Khương Tuyết Nhu ngắt lời cô, “Thương Mỗ đã rơi vào tay cô và Lương Duy Phong.”

“Thật là hoang đường.” Khương Kiều Nhân nhanh chóng nhìn về phía Thương Dục Thiên, “Thương Mỗ là em của tôi, tôi muốn bảo vệ cậu ấy cũng không kịp, tôi làm sao có thể làm thương tổn cậu ấy, chú Thương, chú đừng tin cô ta.”

Khuôn mặt âm trầm của Thương Dục Thiên thoáng hiện lên một tia khinh bỉ, “Những kẻ bắt cóc kia đã bị tôi bắt giữ, tôi sẽ phái người đến đồn cảnh sát, cô có hiểu không.”

Khương Kiều Nhân nghe xong, ngược lại trong lòng là muốn trấn an, trên mặt cũng không dám lộ ra một chút lo lắng, liều mạng lắc đầu, “Tôi không có, tôi vô tội.”

“Các người  đưa cô ta đến đồn cảnh sát.” Thương Dục Thiên hất cằm ra hiệu với Khương Tuyết Nhu.

Kiều Nhất vui mừng khôn xiết, không ngờ hôm nay lại có thể dễ dàng bắt được Khương Kiều Nhân như vậy, cô đang định đi tới thì Khương Tuyết Nhu lại đột nhiên ngăn cô lại.

“Từ từ.”

“Sao vậy,” Kiều Nhất không hiểu được, “Chỉ cần cảnh sát thẩm vấn, bọn họ sẽ điều tra ra Khương Kiều Nhân là thủ phạm bắt cóc, chứng cứ vô cùng xác thực.”

“Tôi sợ bọn bắt cóc sẽ không khai cô ta là kẻ đứng sau.” Con mắt lạnh lùng của Khương Tuyết Nhu, “Nếu bọn bắt cóc nói người xúi giục bọn họ bắt cóc chính là Khương Tụng thì sao.”

Khương Kiều Nhân sửng sốt, không ngờ Khương Tuyết Nhu lại đoán được.

Một giây tiếp theo, bàn tay to của Thương Dục Thiên lại bóp cổ cô ta, “Tốt lắm, người đâu, nhốt cô ta lại cho tôi.”

“Chú không thể đối xử với tôi như vậy.” Khương Kiều Nhân hoảng sợ, “Nếu mẹ tôi phát hiện, mẹ tôi sẽ không tha cho chú.”