Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1735



Chương 1735

Cô ấy sẽ không thừa nhận nó sai.

Người này có thể là … bà ấy …

“Bụp.”

Một cái tát thật lớn rơi vào trên mặt Khương Tuyết Nhu, cô bật ngửa ngay trên ghế sô pha, đầu óc ong ong.

Cô không thể tin được và có chút hụt hẫng.

Cô chỉ là đang nghĩ người phụ nữ này có thể là người mà Diệp Gia Thanh đã gặp, cũng có thể là mẹ ruột của cô.

Nhưng trước khi cô ấy có thể nói một lời, cô ấy đã bị đánh bởi một người có thể là mẹ cô ấy.

Nếu ai đó đánh cô ấy, thực tế, cô ấy sẽ không buồn như vậy.

Nhưng đó có thể là mẹ ruột của cô ấy.

Mặc dù mẹ cô không ở bên cô từ khi còn nhỏ, nhưng nghe người khác kể câu chuyện về Khương Tụng, cô cảm thấy ngưỡng mộ và thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh một ngày nào đó hai mẹ con gặp nhau, mẹ cô có thể vui mừng hay là bị kích động.

Không ngờ vừa gặp nhau liền cho cô một cái tát vào mặt.

“Ngay cả chồng tôi cũng muốn dụ dỗ, tôi nghĩ cô không muốn gương mặt xinh đẹp này nữa.” Khương Tụng cầm cà phê nóng trên bàn hát lên mặt cô.

Thương Dục Thiên vội vàng phản ứng lại, nắm lấy cổ tay của bà, “Dừng lại, tôi chỉ là đang cùng cô ấy nói chuyện, không phải như em nghĩ.”

“Thương Dục Thiên, anh còn nhớ mấy ngày trước tôi đã nói với anh cái gì không, chớp mắt anh đã lén lút chạy tới gặp cô ấy.” Khương Tụng trong mắt cuồng lên cơn lửa giận, “Anh không phải là đã thích cô gái trẻ trung xinh đẹp này, vậy thì anh hãy đến bên cạnh cô ấy đi?”

Thương Dục Thiên nhìn thấy khuôn mặt tức giận hơi méo mó này, có chút hoảng sợ và lạ lẫm. Trong trí nhớ của ông, Khương Tụng sẽ không bao giờ biến thành bộ dạng như thế này, “Tụng Tụng, em bình tĩnh đi, tôi với cô ấy không có gì cả, với lại tôi cũng không phải một mình đi đến đây. ”

“Đương nhiên là anh không đi một mình, anh mang mang theo vệ sĩ và trợ lý. Thương Dục Thiên, anh buông ra, nếu anh với cô ấy thật sự không có gì thì hôm nay hãy để tôi dạy cho cô ấy một bài học.” Khương Tụng đang bưng ly cà phê nóng giằng co với Thương Dục Thiên.

Hai người vừa xô đẩy, bỗng nhiên cà phê văng ra ngoài, một ít cà phê rơi xuống mu bàn tay Khương Tụng, bàn tay bà đỏ bừng lên vì nóng.

Thương Dục Thiên vẻ mặt đau khổ, vội vàng buông tay.

Khương Tụng nhân cơ hội ném cà phê vào người Khương Tuyết Nhu.

Cũng may, Khương Tuyết Nhu phản ứng nhanh, nhanh chóng lấy tờ menu đặt ở bên cạnh chặn lại, nhưng một phần của ly cà phê rơi lên trên đùi cô, làm cho da cô nóng lên, đau đớn.

Nhưng dù đau đến đâu cũng không đau bằng nỗi đau trong tim.

Cô ấy thậm chí còn cho rằng điều đó thật nực cười.

Người này có phải là mẹ của cô ấy không?

Không, không, mẹ cô ấy sẽ không giống như một người điên và mất trí.

“Khương Tuyết Nhu, cô không sao chứ.” Thương Dục Thiên cũng sửng sốt, không ngờ Khương Tụng lại làm ra chuyện như vậy.

“Thương Dục Thiên, anh còn quan tâm đến cô ấy, anh đi chết đi.” Khương Tụng nóng nảy đập cái cốc vào người ông.