Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 154: Đồ phụ nữ dối trá



“Câm miệng, đồ phụ nữ dối trá!”

Hoắc Anh Tuấn mắng cô: “Em tưởng là tôi vẫn còn tin em sao, cái gì mà luôn miệng nói yêu tôi, em chính là muốn để tôi kiện em đúng không, kiện xong rồi, thì đá tôi đi, em nói không yêu Lục Thanh Minh, nhưng lại không thể nhịn được mà đi khách sạn với anh ta.”

Nếu như trước đây Khương Tuyết Nhu vẫn sẽ cãi nhau với anh, nhưng hôm nay cô thật sự rất mệt rất khó chịu, ngay cả sức lực cãi nhau cũng không có: “Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi vào khách sạn cùng anh ta chứ?” “Không vào khách sạn thế tại sao cả đêm em không về nhà, sao trên người còn khoác áo của cậu ta, em nhìn bộ dạng bây giờ của em xem, giống như bị người ta chơi suốt cả đêm vậy!”



Đôi mắt của Hoắc Anh Tuấn đầy vẻ kinh tởm khi nhìn thấy cô.

Khương Tuyết Nhu cảm thấy hết sức tức giận, tối hôm qua cô trông chừng linh cữu của bà nội suốt một đêm, nhưng lại bị anh nghĩ thành những thứ dơ bẩn đó.

Cả người có giống như mất đi lý trí, trực tiếp cởi hết đồ ném xuống đất: “Anh tự nhìn xem, kiểm tra cho kỹ, trên người tôi có dấu vết gì không, hay là muốn kiểm tra lần đầu tiên của tôi có còn hay không luôn không?” Cô càng nói càng kích động, buồn bã, đột nhiên, giống như hoàn toàn sụp độ mà nước mắt cứ không ngừng chảy ra.

Hoắc Anh Tuấn thấy cô khóc mà tay chân luống cuống, lấy áo mà Tuyết Nhu đã cởi ra đắp lên cho cô. “Được, cho dù em không làm gì đó với Lục Thanh Minh, nhưng cả đêm em ở cùng người đàn ông khác không về nhà, cho dù không xem bản hợp đồng đó ra gì, Khương Tuyết Nhu, tôi sẽ để em biết được vi phạm hợp đồng phải trả giá như thế nào?” “Anh muốn làm gì?” Khương Tuyết Nhu mở to mắt tức giận nhìn anh ta. “Từ nay em ở lại đây cho tôi, không cần ra ngoài làm việc nữa, tránh việc em cắm sừng tôi.”



Hoắc Anh Tuấn hừng lạnh một tiếng, trực tiếp khóa cửa lại.

Khương Tuyết Nhu cũng không gõ cửa, cô đã quá mệt mỏi rồi. Ngay cả người thân duy nhất cũng không còn, ngày nào cũng bị Hoắc Anh Tuấn nghi ngờ, tổn thương, cô cảm thấy mình bây giờ căn bản không còn nhìn thấy hi vọng và tương lai nữa rồi

Thôi thì cứ như vầy, cùng lắm là chết đi, cũng không có gì đáng sợ cả, cô cũng không cần phải suy nghĩ trả nợ cho Hoắc Anh Tuấn như thế nào.

Hoắc Anh Tuấn tưởng cô sẽ làm ầm ĩ lên, hoặc thừa nhận lỗi sai của mình mà xin tha thứ, nhưng không ngờ lại yên tĩnh như vậy.

Buổi trưa, dì Lâm bưng đồ ăn đi vào, một lúc sau lại đi xuống lắc đầu, nói: “Cậu Hoắc, cô Khương không chịu ăn, có vẻ tâm trạng cô ấy không tốt lắm” “Không ăn thì không ăn, cho cô ta đói chết đi.” Hoắc Anh Tuấn Thần buồn bực ném quyền tạp chí đi. “Cậu Hoắc, cậu có hỏi cô Khương rốt cuộc đã đi đâu làm gì không? Có lẽ chỉ là hiểu lầm.”

Dì Lâm thấy tình hình không thể tiếp tục như thế nữa, người trẻ tuổi cãi nhau là như thế đó, ai cũng không chịu nhận thua, cúi đầu, cũng không muốn giải thích, cứ luôn hục hặc, rõ ràng cậu Hoắc rất quan tâm mợ chủ. “Còn có hiểu lầm gì được nữa chứ.” Hoắc Anh Tuấn sắc mặt nghiêm nghị, nhưng trong lòng lại rung động, khi nãy anh có chú ý trên người cô rất sạch sẽ.

Anh khó chịu xoa xoa lông mày, do dự một chút mới gọi điện cho Ngôn Minh Hạo: “Đi điều tra cho tôi sau đó bọn họ đi đâu làm gì.”

Nếu là đi khách sạn thì, ha, Khương Tuyết Nhu, cả đời này của cô xong rồi.

Ngôn Minh Hạo nghẹn họng, trước đây nói không tra nữa là anh, bây giờ lại nói tra, thôi bỏ đi, lần sau anh ta trực tiếp tìm hiểu rõ đầu đuôi một lần luôn cho tiện.

Ba giờ chiều, Ngôn Minh Hạo mang thông tin tới vẻ mặt vô cùng bất lực lại có chút tự trách nhìn Hoắc Anh Tuấn. “Cậu Hoắc, anh thật sự hiểu lầm cô Khương rồi, tối qua cô ấy và Lục Thanh Minh tuy là ở cùng nhau, nhưng bọn họ là đang ở nhà tang lễ, bà nội cô ấy qua đời rồi, Lục Thanh Minh và nhà họ Khương có quen biết, anh ta cũng tới phúng viếng

Hoắc Anh Tuấn sửng sốt, sau đó đứng lên, nhịn không được muốn đá anh ta: “Tại sao tối hôm qua không nói rõ với tôi?”

-----------------------