[DraHar] Lời Tuyên Thệ Với Chúa Cứu Thế

Chương 30: Giết người



Vào ngày 5 tháng 6 năm 1997, Draco bằng một phương thức nực cười tạm biệt tuổi thơ của mình, chuẩn bị đi con đường của riêng mình với tư cách là một phù thủy trưởng thành. Hắn đứng trong phòng tắm lát gạch cũ kỹ ở tòa tháp phía tây, bồn chồn rửa tay liên tục, mãi cho đến khi da lòng bàn tay trắng bệch, nhăn nheo hay thậm chí mất hết cảm giác, hắn mới chợt ngẩng đầu lên như bừng tỉnh, nhìn thân ảnh xám xịt của mình qua tấm gương bẩn.

Mười phút trước, hắn đã tráo chiếc thìa mà giáo sư Burbage thường dùng để uống trà chiều bằng chiếc thìa dính đầy chất độc của ếch phi tiêu. Điều này rất dễ dàng, Charity Burbage có lẽ là giáo sư thân thiện với học sinh và ít phòng bị nhất trong Hogwarts, cho dù bà ấy thường dùng những từ ngữ gay gắt phê bình các lí lẽ về phù thuỷ thuần chủng trong các bài báo đăng trên tờ Nhật báo Tiên tri của mình, nhưng trong dạy học bà luôn luôn ôn hòa và kiên nhẫn giải đáp hết mọi vấn đề, cũng không bao giờ phân biệt đối xử với học sinh - dù họ đồng ý hay phản đối với bà ấy.

Một người tốt bụng. Nhưng lòng tốt không thể cứu được bà ấy đâu, vì bây giờ Chúa tể Hắc ám muốn xác của bà.

Draco lấy chiếc đồng hồ quả quýt để xác nhận rằng nửa giờ đã trôi qua. Hiện tại, giáo sư Burbage hẳn đã bất tỉnh vì chất độc trên chiếc thìa, Draco có thể dễ dàng đưa bà ấy đến phòng chứa thuyền ở tầng trệt, nơi có một chiếc thuyền đã được yểm bùa Tan ảo ảnh, trong mười phút là có thể chở họ đi khỏi Hogwarts. Mặc dù lâu đài được phòng ngừa cẩn thận về nguy cơ xâm nhập từ bên ngoài, nhưng không quá khó khăn để đi khỏi đây... Mà tên người sói Greyback đang đợi họ ở vùng núi gần làng Hogsmeade, gã có thể giúp Draco đưa Burbage tới Thái ấp Malfoy.

Draco lướt qua kế hoạch trong đầu một lần nữa, cho rằng nó không có sơ hở. Đương nhiên, khả năng sai lầm lớn nhất chính là giáo sư Burbage hôm nay đột nhiên thay đổi thói quen, không thưởng thức trà chiều của bà, hoặc là vô ý làm rơi thìa nên không sử dụng nó - nếu như bà không trúng độc bất tỉnh, Draco chỉ đành hỏi bà một vấn đề về Muggle rồi rời đi và chờ đợi cơ hội tiếp theo.

(Draco không thể nói rằng hắn không mong đợi khả năng này chút nào. Ngay cả khi đó chỉ là trì hoãn ngày phải ra tay trong chỉ một hoặc hai ngày.)

Sai lầm này đã không xảy ra. Khi Draco bước vào văn phòng của vị giáo sư môn Muggle học, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là một tách trà lăn trên sàn, sau đó là một chiếc bánh dung nham chocolate bị lật úp, thân thể của giáo sư Burbage đổ gục trên ghế, chiếc thìa bạc kia rơi xuống tấm thảm bên cạnh bà, lóe sáng.

Draco cảm thấy mình như bị phân làm hai. Cơ thể hắn bước tới, nhanh chóng dọn dẹp những dấu vết khác thường, sắp xếp mọi thứ như thể giáo sư Burbage tự nguyện rời đi, nhưng linh hồn hắn tựa hồ còn đứng tại chỗ, bày tỏ sự kính trọng đối với người phụ nữ sắp bị mình giết.

Tiếp theo mọi thứ diễn ra suôn sẻ như hắn tưởng tượng, ngoại trừ trọng lượng của giáo sư Burbage không quá phù hợp với dáng người của bà ấy, Draco đành phải sử dụng một Bùa Bay để có thể bảo đảm con thuyền nhỏ kia không bị chìm. Đến khi cập bờ, Greyback đã ở địa điểm theo dự định, Draco ra lệnh cho gã: "Đưa dây thừng cho ta."

Thời gian vừa vặn, khi Draco ôm giáo sư Burbage lên bờ và dùng dây thừng trói chặt hai tay bà ra sau lưng, đầu ngón tay của bà liền động đậy, rồi bỗng từ từ mở mắt ra.

Bà dường như không thể lí giải tình cảnh trước mắt mình chút nào, cứ nhìn qua Draco lại nhìn về Greyback mà không nói gì. Cuối cùng, ánh mắt bà dừng lại trên khuôn mặt của Draco, và bà thì thào, "... Malfoy."

Draco nhìn về phía bà: "Bà biết tôi?" Hắn chưa từng đăng kí môn Muggle học, hành tung của hắn trong khoảng thời gian này cũng có thể xem là bí mật.

Burbage giải thích: "Cậu rất giống cha mình. Ý tôi là một số đặc điểm về ngoại hình."

Draco lấy đũa phép ra và chĩa nó vào ngực bà: "Nếu như vậy thì tôi nghĩ mình không cần phải giải thích gì nhiều. Thứ lỗi cho tôi, thưa giáo sư, nhưng nếu bà nguyện ý phối hợp, tôi hứa rằng ít nhất một phần của cuộc hành trình này sẽ không quá khó khăn."

Burbage hét lên: "Không, đợi đã, tất nhiên tôi cần một lời giải thích! Cậu đang đưa tôi đi đâu? Tôi là giáo sư của Hogwarts, sẽ có người tới tìm tôi mau thôi-"

Đũa phép di chuyển đến cổ họng của bà, Burbage ngay lập tức ngậm miệng lại. Draco nói: "Bọn họ sẽ tìm thấy thi thể của bà, được treo dưới Dấu hiệu Hắc ám. Giống như bà đã nói, cha tôi là Tử thần Thực tử, và tôi cũng vậy."

Burbage nhìn hắn đầy khiếp sợ: "Vì sao?"

"Bởi vì Chúa tể Hắc ám muốn mạng sống của bà." Draco búng tay một cái, Greyback thô bạo bắt lấy bả vai Burbage, buộc bà đứng dậy và đi sâu hơn vào rừng. Móng tay sắc nhọn của người sói cào vào áo chùng của bà, Draco liếc nhìn về phía đó, sau khi chắc chắn rằng không có máu chảy ra thì thu hồi ánh mắt.

"Cậu vẫn chưa nói là chúng ta sẽ đi đâu." Dưới sự kiểm soát của người sói, Burbage chật vật quay lại nhìn Draco, Hai tay bị trói phía sau khiến bà khó giữ thăng bằng khi đi nhanh, có mấy lần suýt lảo đảo té ngã.

"Đến Thái ấp Malfoy, nơi Chúa tể Hắc ám đang đợi tôi giao xác của bà." Draco nói từ tốn với bà, "Ngài hận bà vì bà đã lên tiếng cho đám Máu Bùn trên báo, hận bà đã dạy những thứ về Muggle cho học sinh... Phối hợp một chút đi, giáo sư. Nếu không tôi sẽ để Greyback cắn đứt cổ bà ngay lập tức."

"Tại sao lại không chứ?" Burbage hỏi dồn dập, "Nếu cuối cùng cậu vẫn giết tôi thì tại sao không để người sói cắn chết tôi luôn đi? Hoặc là dùng đủ độc để giết tôi từ đầu, mang theo một cái xác sẽ dễ dàng hơn nhiều không phải sao?"

Draco nói cứng đờ: "Không phải chuyện của bà."

Burbage cố gắng thoát khỏi Greyback - bà ngã trên mặt đất, gương mặt bị đá vụn sượt qua rỉ máu, đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào Draco, truy vấn hắn rõ ràng: "Còn nữa, quan trọng là tại sao cậu phải chuẩn bị thuốc phòng khi bị người sói cắn? Đừng nói đó là cho cậu xài, chúng ta đều thấy được tên này rất nghe lời cậu, gã sẽ không cắn cậu."

Draco sửng sốt một lúc: "Sao bà lại biết -"

"Cậu cũng có thể sử dụng chiếc vòng cổ opal đó, nó tiện hơn độc dược nhiều." Burbage tiếp tục nói - không, dáng người bà đang chậm rãi cao lên, mái tóc dần chuyển thành màu đen, những nếp nhăn biến mất, một vết sẹo hình tia chớp quen thuộc hiện rõ trên trán bà - nơi này căn bản không có Charity Burbage nào cả, chỉ có một Harry Potter đang nằm trên mặt đất, liên tục chất vấn, "Lời nguyền trên chiếc vòng cổ đó đã giết chết mười chín Muggle, chỉ cần vừa chạm vào nó là có thể có hiệu lực. Rất thích hợp để một giáo sư nghiên cứu Muggle chết đúng không? Cậu rõ ràng đã chuẩn bị tốt, vì sao hiện tại không sử dụng nó?"

"Potter..." Draco ngơ ngác nhìn người trước mặt, giây tiếp theo hắn lạnh giọng hét lớn một tiếng, "Greyback, lùi lại!"

Harry không ngạc nhiên khi thấy người sói lùi ra xa. Cậu khẽ nhúc nhích cơ thể, ngồi dậy có chút khó khăn: "Làm ơn cởi trói cho tôi với, hoặc là giúp tôi lấy kính trong túi ra. Giờ tôi không nhìn rõ mặt cậu."

Một tay đỡ cánh tay cậu giúp ổn định tư thế, sau đó Draco nửa quỳ ở trước mặt Harry: "Vì sao lại là cậu."

"Chỉ cần đoán được cậu muốn làm gì, chuyện này rất dễ thôi. Huống hồ cậu để lâu như vậy mới động thủ, tôi thừa thời gian để chuẩn bị."

"Đoán được?"

"Không phải là một câu đố khó. Tôi đã thấy cậu ra lệnh cho gã người sói kia, cũng biết Voldemort giao cho cậu nhiệm vụ nào đó. Lúc tôi bị trái Bludger hất văng khỏi cây chổi của mình là đúng lúc tôi thấy cậu đang đi về phía tháp phía Tây... Tôi biết cậu không thường đến đó, mà hỏi một chút là có thể biết khi đó giáo sư Burbage đang ở văn phòng. Cậu có độc dược, cậu đã quan sát thời gian gia tinh đưa trà chiều tới. Còn về chiếc vòng cổ, nếu cậu không phải cố tình che giấu nó, có lẽ tôi sẽ chẳng nhớ ra là đã nhìn thấy nó ở tiệm Borgin và Burkes vào năm hai." Harry lẳng lặng nói, "Tôi nói rồi, tôi chỉ bị mất trí nhớ, không phải bị ngốc luôn. Mấy ngày nay cậu đã phòng bị tôi quá ít, Draco."

Draco lặng lẽ thò tay vào túi Harry, tìm thấy chiếc kính rồi từ từ đeo vào cho thiếu niên. Những ngón tay lạnh và tái nhợt của hắn cẩn thận chạm vào vết máu trên má Harry, lau sạch bụi bặm.

Hắn điều chỉnh độ cao của mắt kính cho Harry: "Giờ đã thấy rõ tôi chưa? Thấy rõ bộ dáng xấu xí của tôi chưa?"

Harry kiên trì: "Trả lời câu hỏi lúc nãy của tôi đi."

"Tôi không hiểu cậu đang hỏi cái gì."

"Cậu hiểu." Harry hít sâu một hơi thật sâu, "Dù là điều chỉnh lượng độc chỉ đủ để làm thân thể tê liệt, hay là không sử dụng chiếc vòng cổ có thể giết chết giáo sư Burbage ngay kia, những hành động này và lý do cho sự trì hoãn của cậu đều không khác gì nhau. Bao gồm cả việc cậu muốn đưa giáo sư Burbage còn sống đến Thái ấp Malfoy, cho dù cậu biết rằng cuối cùng cậu vẫn phải ra tay. Cậu đang trì hoãn, cậu đang chờ đợi một biến số để cậu không phải làm như vậy... Cậu không muốn giết người."

Draco nói: "Cậu nghĩ tốt về tôi quá, Potter."

"Cậu đã cứu tôi ở làng Hogsmeade."

Draco cười mỉa mai với chính mình: "Đó chỉ là vì -"

"Khế ước Bảo hộ." Harry nhìn hắn.

Lúc này đây, Draco không thể ngăn được sự ngạc nhiên trong mắt mình. Thân thể hắn trở nên cứng ngắc như một bức tượng đá, như thể sẽ vỡ tan tành thành cát vụn trong gió. Cuối cùng, hắn nói khô khốc: "Đừng nói với tôi đây cũng là do cậu đoán được nhé."

Harry nhẹ giọng nói: "Tôi chỉ muốn biết chuyện gì đã xảy ra với cậu."

"Giờ thì cậu đã biết rồi đó, Potter." Draco đứng lên, chỉ đũa phép về phía Harry, "Không có gì đặc biệt, tôi chẳng qua chỉ là một tên Slytherin tà ác, đang chuẩn bị giết người. Bất kể là cậu đã từng có ảo giác gì về tôi thì đó cũng là do Khế ước Bảo hộ trói buộc, còn tôi, vẫn giống như trước, ghét cậu hơn bao giờ hết."

Dưới tình huống như vậy, Harry cho rằng Draco sẽ ếm cho cậu một cái Levicorpus hoặc một lời nguyền nào đó, nhưng tất cả những gì cậu nhận được là một câu thần chú giải phóng nhỏ bé, gần như không có dao động phép thuật. Những sợi dây quanh cổ tay cậu rơi ra theo câu thần chú. Câu thần chú nhỏ này đã khuyến khích Harry kiên quyết bước về phía Draco: "Hết thảy chỉ vì khế ước đó? Ngăn tôi đi ra ngoài lâu đài, xoa dịu tôi khi tôi gặp ác mộng, thậm chí một việc nhỏ như quăng tôi ngã trên tấm thảm cậu cũng ngăn cản, tất cả những điều này sao?"

Draco không nhịn được lui về phía sau, từng câu chữ khàn khàn phát ra từ cổ họng hắn: "Đúng vậy, tất cả. Khế ước kia sẽ cưỡng chế tôi làm như vậy, tôi không thể phản kháng."

Harry nói: "Nhưng cậu vừa rồi không làm gì cả."

Draco mím chặt môi, đã đoán trước được tên Gryffindor này sẽ nói gì.

"Vừa rồi, khi Greyback tóm lấy tôi." Harry nhìn chằm chằm vào mắt hắn, "Theo tiêu chuẩn của khế ước trước đó, nó đã sớm nên ép cậu chạy tới ôm tôi. Nhưng cậu đã không làm vậy, bởi vì lúc ấy cậu không biết đó là tôi."

"Tôi..."

"Đừng giải thích nữa, Malfoy. Tôi không tin thuốc Đa dịch có thể đánh lừa một khế ước cổ xưa như vậy." Harry bước đến gần hơn, để cây đũa phép của Draco trước ngực mình, "Phineas đã nói với tôi, Khế ước Bảo hộ của các cậu chỉ biết cưỡng chế người bảo hộ bảo vệ tôi ít nhất là còn sống, nói cách khác -" cậu cúi đầu nhìn xuống cây đũa phép táo gai dài mười inch: "Nói cách khác, nếu đây là một con dao, nó ít nhất phải cắm vào lồng ngực tôi, đâm thủng trái tim tôi, Khế ước Bảo hộ mới có thể cưỡng chế cậu hành động."

Harry nắm chặt đầu cây đũa phép đang đặt trên ngực: "Mọi thứ đó đều là điều cậu muốn làm, không phải sao?"

Draco nói: "Không."

Harry thất vọng nói: "Cậu không thừa nhận. Được rồi, tôi biết cậu không dám thừa nhận."

"Không phải tôi không dám." Draco một lần nữa ổn định đũa phép, chỉ vào Harry, "Không phải không dám thừa nhận, cũng không phải không dám giết người. Hiệu quả của Khế ước Bảo hộ xảy ra vấn đề, đây là đáp án."

Harry nhìn hắn, ánh sáng trong mắt lóe lên: "Nếu cậu cứ cứng đầu như thế thì chúng ta thử một chút đi."

"Thử cái -"

Cây đũa phép táo gai mười inch rơi xuống đất.

Draco khiếp sợ khi nhìn thấy một Potter hung mãnh lao vào hắn mà không chút do dự, trực tiếp đâm ngã hắn lên trên lá cây rụng của khu rừng. Đó là một cảnh tượng quen thuộc, trước đây ở trên tháp Thiên văn, Harry đã ngồi trên đùi hắn như thế này, nắm lấy cổ áo và chất vấn hắn một cách hung tợn.. Bây giờ Potter cũng ngồi trên đùi hắn, cũng nắm lấy cổ áo hắn, nhưng thứ mà đôi môi đó trao cho không phải là những câu hỏi, mà là một vết gặm cắn vô tổ chức.

Mất năm giây Draco mới ý thức được, loại gặm cắn này trên môi hắn rất có thể là một nụ hôn. Nháy mắt ý nghĩ này vừa xuất hiện, trái tim hắn như tan chảy, vô số đau đớn cùng sung sướng truyền khắp toàn thân, cánh tay hắn trái ngược với đại não, tự động ôm lấy Potter trên người, ấn chặt Gryffindor này vào ngực, mà môi lưỡi hắn bắt đầu không có lý trí mà đáp lại. Cứ để Voldemort chờ vĩnh viễn ở Thái ấp Malfoy luôn đi, khiến cho phù thủy tuyệt chủng luôn đi. Cho dù ngày mai sẽ chết, cho dù phút sau từng tấc xương của hắn sẽ bị đánh tan, thì bây giờ hắn đang hôn Harry Potter.

Ngày 5 tháng 6 năm 1997, ngày hắn trưởng thành. Món quà duy nhất.

Bọn họ trao nhau từng hơi thở, trao cho nhau hơi ấm và cả những cái ôm chặt chẽ, khi nụ hôn này kết thúc, cặp kính của Harry không biết đã rơi ở đâu. Cậu thở hổn hển vì thiếu oxy đến choáng váng, nói đứt quãng: "Có vẻ như, thân thể cậu, không đồng ý với, câu trả lời của cậu đâu."

Draco lại tìm kính cho Harry, trầm mặc đặt chúng trở lại sống mũi cậu. Không nói một lời nào.

Harry tựa cằm lên ngực hắn: "Không nói gì cũng không thể xóa đi sự thật rằng cậu vừa vói lưỡi vào miệng tôi, Malfoy."

Đáp lại cậu chỉ là một sự im lặng trầm trọng hơn.

Harry lắc đầu, ngồi dậy: "Không sao, hiện tại thật sự không phải thời gian nghĩ những thứ này. Chỉ có một chuyện, tôi tuyệt đối sẽ không nhượng bộ."

Draco nhìn cậu.

"Đừng giết người. Giết người là hành động xấu xa nhất, nó sẽ chia cắt linh hồn cậu." Đôi mắt của Harry có màu xanh lục đến kinh người, "Tôi muốn cậu giữ lấy một linh hồn nguyên vẹn, Draco."