[Đồng Nhân Harry Potter] Vì Em Mà Điên Cuồng

Chương 52: Ngoại truyện (Tom Riddle 4)



Tom Marvolo Riddle là một con rắn độc.

Tham lam, ích kỉ, xấu xa.

Nếu kẻ khác cho hắn chút lòng tốt, hắn không biết ơn mà coi nó là đương nhiên. Càng cho hắn nhiều, hắn càng giống một con đỉa hút máu, tham lam hút đi tất cả chất dinh dưỡng từ vật chủ. Hắn không tiếc hy sinh kẻ khác để đem lại lợi ích cho bản thân, giẫm đạp kẻ khác để leo lên

Nhưng Eira là một ngoại lệ. Mặc dù hắn luôn khinh bỉ cô bé ngu xuẩn, đần độn.

Là cô bé trước trêu chọc hắn. Nếu cô đã nắm lấy tay hắn thì không được buông ra, trừ phi hắn chán ghét vứt bỏ.

Hắn chính là một con rắn độc, và con rắn độc này sẽ cuốn lấy cô chìm vào vực sâu. Hắn đã không thể theo ánh sáng thì sao cô không nhảy xuống địa ngục cùng hắn.

Trong mắt cô sẽ chỉ còn hình bóng của hắn.

Kế hoạch của hắn đang tiến triển thuận lợi, dù Eira chưa có chút nào tỏ ra sẽ phát triển theo hướng hắn tưởng tượng nhưng chỉ cần có thời gian! Tom vô cùng tự tin mà nghĩ.

Nhưng người tính không bằng trời tính.

Trại trẻ mồ côi Wool có thêm một thành viên mới. Đó là một người đàn ông trung tuổi, khuôn mặt ưa nhìn với thân hình cao lớn. Ông ta có một nụ cười hiền hậu và thánh thiện đến mức làm cho mọi người không khỏi liên tưởng đến vị cha trong kinh thánh. Ông ta tên là Jaw Aphanter.

Jaw trở thành phó viện trưởng. Ông ta rất được những đứa trẻ yêu quý. Tất nhiên là cũng có ngoại trừ.

Linh cảm mách bảo hắn, lão Jaw không thánh thiện như vẻ bề ngoài. Thậm chí hắn để ý thấy cách lão ta nhìn những đứa trẻ ngu ngốc kia không khác gì như nhìn thấy mấy con dê non.

Nhưng Tom cũng chẳng thèm quan tâm, hắn còn có chút vui sướng khi có người gặp họa.

Hắn để ý thấy Eira cũng rất xa cách lão Jaw. Có lẽ đây chính là giác quan thứ sáu của kẻ yếu. Tom có chút khinh khỉnh mà nghĩ.

Nhưng không có gì, hắn vẫn có thể bảo vệ chu toàn cho cô.

Quả thật, Tom đã quên rằng hắn không phải là người duy nhất có thứ kia, Eira cũng có. Chẳng phải lần đó chính Eira đã dùng nó để cứu Billy?

Sức mạnh kia khiến Tom tự ảo tưởng mình trở thành kẻ tối cao, tự đại, ngông cuồng, mà quên rằng hắn cũng mới chỉ là một đứa trẻ.

Và sự ngông cuồng, tự đại ấy đã khiến hắn phải trả giá.

Tom chú ý từng hành động lén lút của lão Raw, hắn âm thầm theo đuôi lão để xem lão định làm gì.

Hắn lấp sau bức tường, chuẩn bị tiếp tục theo đuôi lão.

"CẠCH!" Chết tiết!

Hắn vô tình đá vào cốc sắt dưới sàn, có lẽ là đứa trẻ nào đã làm rơi xuống vào giờ ăn tối. Nhưng đó không phải là điều hắn để ý bây giờ.

Lão Jaw đã biết đến sự xuất hiện của hắn.

Hắn chưa từng giết người, Billy ngu ngốc cũng chỉ xuýt chết vì hắn.

Tom có chút háo hức muốn ra tay. Hắn thật muốn dùng thứ sức mạnh kia để giết chết lão Jaw sao.

"Có một con chuột nhỏ lạc đàn." Giọng người đàn ông đè thấp xuống một cách ghê rợn.

Lão ta dần kéo ngắn khoảng cách, từng tiếng bước chân chạm đất hiện lên rõ mồn một trong đêm tối tĩnh lặng.

"Để ta xem nào!" Hắn lao đến, cười điên cuồng, mắt trợn to trắng ởn.

"Chít! Chít!" Con chuột nhỏ hoảng sợ kêu lên.

"Là một con chuột sao?" Hắn nói thầm, nhưng chân dứt khoát giẫm chết con chuột. Máu bắn lên nền tường trắng xóa.

"Chít!" Con chuột chỉ kịp kêu lên một tiếng.

Lão còn có chút ghét bỏ mà di di vào con chuột khiến thân mình nó lát bấy.

Bóng dáng lão khuất sau bức tường, cánh tay bịt chặt miệng hắn mới thả lỏng.

"Cút trở về phòng của ngươi, đồ quái vật!" Viện trưởng ghét bỏ nói, đôi mắt lạnh lẽo.

Tom không trả lời nhưng hắn cũng ngoan ngoãn nghe lời mụ.

"Tránh xa lão Raw ra!" Giọng nói của viện trưởng vọng từ đằng sau khiến hắn thoáng chậm bước chân.

Thì ra mụ viện trưởng không ngu xuẩn như hắn nghĩ. Mụ cũng nhận ra điều gì đó, chỉ là không muốn rút rây động rừng.

Vậy mà mụ là còn tỏ ra có thiện cảm với lão Jaw. Giả dối!

Tom cười nhạo mụ nhưng chính hắn cũng luôn phải mang mặt nạ, tỏ ra vô hại nhưng bên trong lại xấu đến không được.

Có lẽ ở một phương diện nào đó Tom, viện trưởng và lão Jaw cùng là một loại người.

Hắn không đi thẳng về phòng mà luồn qua cửa sổ để đến phòng của Eira. Côi nhi viện này không những cũ lát mà còn chật chội. Nhưng Eira là một ngoại lệ. Cô bé có phòng riêng dù nó bé tí tẹo nhưng cũng tốt hơn những đứa trẻ khác bị chui rúc, nhồi nhét vào một phòng.

Cũng chẳng đứa trẻ nào có ý kiến hay đúng hơn là không dám có ý kiến.

Chúng sợ viện trưởng một phần, và một phần cũng vì yêu quý Eira. Tất nhiên chiếm nhiều hơn vẫn là sợ.

Viện trưởng thiên vị Eira và mụ ta cũng chẳng thèm che dấu điều đó!

À! Còn một ngoại lệ khác. Là hắn!

Không phải vị được yêu quí hay thiên vị gì, chỉ là không ai muốn ở chung với hắn. Tom có chút mỉa mai mà nghĩ.

Tom không rõ cảm xúc trong hắn là gì? Ủy khuất. Ghen ghét. Tức giận.

Cũng không phải!

Hắn theo thói quen mà đi vào phòng, cô bé đã chìm vào mộng đẹp. Đến cả ngủ khóe môi cũng cong cong tràn đầy hạnh phúc. Hắn nằm xuống bên cạnh Eira, kéo cô bé vào lòng, tự nhiên đắp lên chăn. Hắn thuần thục đến mức như ngày nào cũng lặp đi lặp lại việc này.

Hắn hít lấy mùi hương ngọt dịu trên tóc cô bé, rồi nhắm hai mắt lại.

Nagini cũng như hàng ngày nằm gọn dưới chân giường.. Nó có nhiệm vụ đánh thức chủ nhân của mình vào mỗi sáng sớm, trước khi mọi người trong côi nhi viện này tỉnh dậy.