[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Quyển 2 - Chương 41: Nghỉ lễ



Kết thúc học kỳ vớinhững sự kiện bị công kích đã xảy ra, những con chồn nhỏ Hufflepufftuyên bố và thề rằng Harry Potter đang tìm kiếm nạn nhân.

Tôikhông tin một cậu nhóc có thể làm ra chuyện độc ác như vậy, nhưng ởtrong trường học thật nguy hiểm, bởi vậy khi kỳ nghỉ đông đã đến, tôithở dài nhẹ nhõm, nhanh chóng thu thập đồ đạc của mình giống như các học sinh khác, ước gì có thể bay về nhà ngay lập tức.

Blaise đợi tôi ở ngã tư Vua, hôn lên mặt tôi. Cô gầy hơn trước nhiều, khuôn mặt luôntròn đầy bây giờ lại có thể nhìn thấy một cái cằm nhỏ, nhưng tràn đầysức sống.

Kỳ nghỉ đông công việc người mẫu của cô mang đến hướngđi mới, nửa năm nay cô luôn làm công việc ngắn hạn như thế này. Tuy công việc không lâu nhưng tiền lương lại cao hơn trước bởi vậy kinh tế nhàtôi cũng tốt hơn trước nhiều.

Ngày nghỉ mà cô quá bận rộn, thời điểm này người mẫu luôn thiếu.

Tôi từng đi qua nơi làm việc của cô, cô mặc chiếc váy ngắn màu đỏ Giángsinh, dây lưng màu đen, chân mang đôi giày hồng lông xù, nụ cười tươi mê người.

Tôi nhận thấy rằng cô thật sự yêu công việc này.

Buổi sáng Giáng sinh, cô mệt mỏi trở về, chúng tôi cùng nhau trải qua lễ Giáng sinh.

Tôi tặng cô một cái kẹp đã được phù phép, kẹp nó thì nó sẽ tạo ra hai mươiba kiểu tóc. Blaise tò mò sử dụng nó, mái tóc đen quăn đổi tới đổi lui.

Blaise tặng tôi hai chiếc áo choàng xinh đẹp lại đơn giản, không phải là sảnphẩm của bà Malkin, nhưng lại càng quý giá hơn, là do Blaise làm, tuyrằng là dùng nguyên liệu của Muggle, tuy rằng phải phải giữ phong cáchchung của áo choàng, nhưng phong cách mười phần là Slytherin, mang theoxinh đẹp lại tao nhã. Tôi không nghĩ một Muggle có thể làm ra một chiếcáo choàng có phong cách quý tộc Phù thủy, chúng thật xinh đẹp nên tôikhông có ý mặc chúng.

Ngày nghỉ cuối cùng cũng hết, tôi đóng gói hành lý, chuẩn bị trở lại trường.

Nhưng nhìn cô không yên tâm.

“Con yêu, trường học hiện tại không an toàn phải không?” Cô hỏi.

Tôi không muốn cô lo lắng, nên không nói cho cô tình hình hiện tại củatrường học. Nhưng rõ ràng cô còn có các con đường khác để biết tìnhhuống ở trường tôi.

“Không sao ạ.” Tôi mỉm cười, “Trong trường học con chỉ đến phòng học và ở trong phòng ngủ, có nguy hiểm thì cũng không đến con.”

Lời của tôi lại làm cô lo lắng một phương diện khác.

“Chỉ ở phòng học và phòng ngủ sao?” Cô lo lắng hỏi tôi, “Con yêu, con cần kết giao với ít bạn bè.”

“Đương nhiên, đương nhiên,” tôi nói qua loa, “Con đương nhiên là có bạn chứ.”

Lấy tuổi thật của tôi, tôi cảm thấy mình không kết bạn được cũng là bìnhthường, một người duy nhất chơi thân lại là học sinh nhà đối thủ.

Tôi trở về Hogwarts trong nỗi lo lắng của Blaise, sau đó phát hiện Granger mất tích. Mọi người nói là cô bị tấn công.

Tôi làm bộ bị cảm cúm chạy tới Bệnh thất thăm cô ấy, dù sao một Slytherinđi thăm một Gryffindor là không bình thường. Nhưng thực tế là tôi khôngcần giả bộ, bởi vì người muốn nhìn cô xếp một hàng dài, trong đó khôngít Slytherin muốn nhìn “Chuyện hài về Máu bùn”.

Ngoài giường củacô đều quây mành, che kín cô, nhưng tôi thật yên tâm, từ phía sau tấmmành của cô truyền ra mấy tiếng nức nở, hiển nhiên là không phải bị hóađá.

Ở đây tôi gặp Weasley và Potter.

Không biết vì sao tôi cảm thấy Potter có chút ngượng ngùng khi nhìn tôi, nhưng có vẻ bọn họbuông bỏ cảnh giác đối với tôi. Tôi hoang mang vì chuyển biến của họnhưng tôi vẫn rất vui mừng, không ai thích người khác nhìn mình săm soi.