Đông À, Hạ Lạnh

Chương 57: Thế giới này có hàng tỉ người, nhưng anh chỉ muốn một mình em



Cảnh báo: Chương này có cảnh ám ảnh, bạo lực. Truyện không cổ xúy việc tự hại cũng như việc làm phạm pháp, làm sai thì phải nhận trừng phạt từ pháp luật, mong độc giả tỉnh táo khi đọc truyện. Xin cảm ơn.

An Tri Hạ tỉnh lại trong một căn phòng bốn bề trắng tinh, hoàn toàn im lặng.

[Kí chủ An Tri Hạ, cô tỉnh lại rồi.]

Nước mắt cô ướt đẫm khóe mi.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Cùng Phản Diện Nói Chuyện Yêu Đương

2. 1000 Năm Tương Phùng

3. Ở Trọ Cùng Nhà

4. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào

=====================================

Khi ấy, trước khi nhắm mắt, tất cả những gì cô nhìn thấy là đôi chân vội vàng chạy về phía mình, tiếng gọi tên cô ngân dài như tiếng chuông. Cô biết mình sắp chết rồi, làm cách nào cũng không thể thoát khỏi kết cục định mệnh của nữ phụ nguyên tác.

Hiện giờ đầu óc cô như một mớ bòng bong, không thể nào lý giải được vì sao.

Vì sao ba cô lại đột ngột mất? Vì sao lúc đó cô lại lao ra đường như một kẻ điên? Cô cũng không rõ nữa.

Mẹ và anh trai cô biết phải làm sao đây khi ba cô vừa đi, cô cũng bỏ rơi họ trong thế giới ấy?

Còn anh, anh sẽ ra sao? Cái cảm giác chứng kiến người yêu chết ngay trước mặt mình phải kinh khủng và ám ảnh đến nhường nào?

Cô không biết, cô không biết gì cả. Bọn họ ở thế giới ấy đã đau đớn đến bao nhiêu.

“Hệ thống, tại sao chuyện này lại xảy ra?”

Đầu dây bên kia dường như tắc nghẽn, ngưng một lúc sau đó mới trả lời.



[Mời kí chủ xem video.]

Một mảng tường bỗng chốc biến thành màn hình lớn, video chiếu lại từ ngày thứ năm An Tri Hạ nhốt mình trong biệt thự ở thủ đô. Đêm, khi An Tri Hạ đã đi ngủ, Tri Ngôn trở về biệt thự sau chuyến công tác. Anh phát hiện cô ở trong nhà liền hỏi chuyện, cô nói dối vì cãi nhau với bạn nên bực tức trở về đây, không về nhà vì sợ ba mẹ lo lắng.

Anh cô cũng không hỏi gì nhiều, vì quá mệt mỏi nên đã đi ngủ ngay sau đó. Đợi anh ngủ say, Tri Hạ mở cửa phòng, cầm lấy chiếc điện thoại di động trên tủ đầu giường, sau khi gọi một cuộc, vẻ mặt tà ác trở nên hưng phấn, vừa nhảy chân sáo vừa vui vẻ trở về giường.

Chuyện này… sao có thể? Trong trí nhớ của An Tri Hạ, cô không hề gặp anh trai. Là bởi vì cô ngủ nên chuyện xảy ra không lưu lại trong ý thức hay sao?

Giờ thì cô đã hiểu, cô đã bị tiểu thuyết điều khiển, việc xấu đã làm xong từ đêm thứ năm rồi. Từ Hạo Thiên vì cứu Mạn Nhiên mà bị thương rất nặng, nhà họ Từ lại giữ kín như bưng, sau khi điều tra phát hiện ra số điện thoại của Tri Ngôn, lập tức chĩa mũi dùi vào gia đình cô.

Qua ba tháng, nhà họ Từ khiến nhà cô phá sản, ba cô vì làm việc quá sức, sức khỏe sa sút. Suốt thời gian đó, gia đình ít gọi điện cho cô là vì bận xử lý những khủng hoảng trong công ti, cũng là không muốn cô lo lắng. Đến khi phát hiện bản thân bị phản bội bởi những người thân tín nhất, ba cô vì tức giận mà lên cơn đau tim qua đời.

Anh trai cô vì muốn cứu vớt tâm huyết của ba, làm một vài chuyện phạm pháp, bị cảnh sát triệu tập, ở trong phòng tạm giam mấy tháng trời.

Mẹ cô vì cú sốc quá lớn trước cái chết của chồng và con gái, đổ bệnh liệt giường, tình trạng không mấy tốt đẹp.

An Tri Hạ suy sụp nhìn những gương mặt thân quen cô đã gọi là mẹ, là anh trai trong suốt bốn năm, nước mắt ròng ròng trên má. Là cô vô dụng, không thể cứu được bọn họ.

Còn Mặc Đông, anh rốt cuộc đang sống thế nào?

Ngày đưa tang cô và ba, anh giống như một cái xác không hồn, đôi mắt hổ phách xám xịt không còn sức sống. Trước ngày này, anh như điên dại vừa khóc vừa cười, nhưng tới hôm nay, anh tuyệt nhiên không rơi một giọt nước mắt.

Sáu tháng sau cái chết của cô, Mặc Đông dường như đã quay trở lại cuộc sống bình thường, thậm chí còn trở nên nghe lời ba anh, vào công ti của ba anh học tập quản lý. Bên cạnh anh từ đó cũng xuất hiện thêm một trợ lý xinh đẹp, đồng hành cùng anh trên mọi bước đường.

Anh nghe lời cô rồi, sống một cuộc sống thật bình yên. Đó là suy nghĩ của cô trước khi thấy được cảnh tượng của nửa năm sau đó.

Anh điên cuồng tấn công nhà họ Từ, đối chọi với Từ Hạo Thiên, mang mọi thứ của công ti nhà mình ra để đấu với bọn họ. Anh muốn họ tan cửa nát nhà, muốn Từ Hạo Thiên cũng phải chịu nỗi đau mất đi người con gái anh ta yêu thương nhất. Nhưng nam nữ chính đều mang ánh hào quang của thế giới mà sống, bao nhiêu lần đều thoát khỏi kế hoạch của anh. Còn Mặc Đông vì vậy mà mỗi ngày càng thêm điên cuồng muốn trả thù, chìm sâu trong nỗi hận.

Đôi mắt anh trở nên tàn ác và xa lạ, An Tri Hạ suýt nữa đã không thể nhận ra.

Đấu đá suốt năm năm, cuối cùng, công ti nhà anh sụp đổ, còn anh bị nhà họ Từ kiện cáo, cuối cùng rơi vào cảnh ngộ tù chung thân. Trước khi vào tù, anh sắp xếp bảo lãnh để anh trai cô thoát khỏi vòng lao lý, giảm tội chỉ còn giám sát tại địa phương, để cô trợ lý của anh, hay chính xác hơn là người chị dâu cô vẫn luôn tò mò mà chưa được gặp mặt, chăm sóc cho Tri Ngôn và mẹ cô trong bệnh viện. Đó cũng coi như sự cố gắng cuối cùng của anh để chăm sóc những người cô yêu thương.

Từ Hạo Thiên cùng với Mạn Nhiên, mang theo ánh sáng của nhân vật chính trong tiểu thuyết, đứng bên kia cửa kính nhìn chằm chằm Mặc Đông.

“Tôi đã nói với cậu rồi, tôi khiến nhà họ Tri phá sản, tôi nhận, bởi vì Tri Hạ làm việc xấu, tôi muốn cô ta phải nhận trừng phạt thích đáng. Còn về việc cô ta vì tai nạn mà qua đời, không phải là do tôi.”



Người đàn ông bị còng tay ngồi bên trong vốn dĩ không thèm để tâm đến, chỉ khi tên cô được thốt ra từ khuôn miệng ấy, đôi mắt hổ phách trừng lớn, từng tia máu trong đó như muốn nổ tung. Tên của cô, bọn họ không xứng được thốt ra.

Anh hận bọn họ, hận tận xương tủy. Là vì họ làm nhà họ Tri phá sản, làm ba cô tức chết, làm Tri Hạ vì vậy mà mất bình tĩnh lao ra đường. Tất cả là vì bọn họ. Cho dù họ có đưa ra bằng chứng rằng người làm sai trước là cô, anh vẫn nhất mực tin tưởng cô. Tri Hạ của anh là người con gái tốt nhất trên thế gian này.

Hai người bọn họ mang tâm thế của người chính nghĩa, nhìn anh bằng ánh mắt thương hại đối với kẻ vì yêu mà mù quáng đến điên cuồng, lắc đầu rồi rời đi.

Trong lồng giam bốn bề đều là những bức tường lạnh lẽo, anh trong bộ quần áo của người tù, ngồi bệt dưới đất nhìn qua ô cửa bé bằng bàn tay phía trên cao.

Chỉ có lúc này, đôi mắt anh mới trở về là một Mặc Đông mà cô từng quen biết, chỉ là vẻ đau thương không làm sao giấu đi được.

“Hạ Hạ, để trả thù cho em, dù anh hận ông ta nhưng vẫn chấp nhận quay về tiếp quản công ti. Chỉ có cách đó anh mới có thể nhanh chóng lớn mạnh, đè chết nhà bọn chúng. Nhưng anh quá vô dụng. Hạ Hạ, anh xin lỗi. Xin lỗi em.”

“Hạ Hạ, em nói muốn anh sống bình yên và hạnh phúc. Anh xin lỗi vì đã không giữ lời. Nhưng có phải anh đã từng nói rồi không, phải có em, anh mới có thể hạnh phúc.”

“Hạ Hạ, niềm vui duy nhất đời này của anh chính là em, lý do duy nhất anh muốn làm người tốt là vì muốn cho em một cuộc sống tốt đẹp. Em đi rồi, những điều đó còn có nghĩa gì nữa.”

Cây bút máy xột xoạt cọ trên nhật kí, từng giọt nhỏ rơi lộp độp trên trang giấy nhàu nát qua bao ngày.

Anh đưa bút lên, chăm chú nhìn chiếc ngòi sắc nhọn, mỉm cười:

“Hạ Hạ, thế giới này có hàng tỉ người, nhưng anh chỉ muốn một mình em.”

“Hạ Hạ, anh nhớ em. Rất muốn gặp em.”

An Tri Hạ trừng lớn mắt, trái tim tê liệt, gào khóc đến thê lương trong căn phòng trắng tinh. Cô ôm lấy khuôn mặt tang thương của anh trên màn hình, ra sức gào thét:

“Không được… Đông… Không được…”

Ngòi bút sắc lẹm ấy kề lên cổ anh, giọt nước mắt lăn dài trên khóe mắt, biểu cảm buông bỏ tất cả giống như hàng ngàn nhát dao đâm vào trái tim cô. Ngay khoảnh khắc thứ sắc nhọn kia bắt đầu cứa vào da thịt, màn hình của hệ thống khép lại rồi biến mất.

Trái tim cô như vỡ ra từng mảnh nhỏ. Tại sao? Tại sao lại như thế? Cô đã cố gắng hết sức rồi, vì sao vẫn không thể cứu nổi một ai? Vì sao?

Mặc Đông, em xin lỗi! Đều vì em, làm cuộc sống của anh trở nên bất hạnh. Nếu như em không xuất hiện, có phải ít nhất anh vẫn còn sống đâu đó trong thế giới này. Nhưng bây giờ, tất cả đã không còn gì nữa.

#Đọc tại Noveltoon/Mangatoon để ủng hộ tác giả.#