Đối Tượng Ngoại Tình Của Hoàng Hậu Ở Hậu Cung Là Thái Hậu

Chương 86: Dương Bảo Châu tìm được cuộc sống hạnh phúc...



Ta là ai?

Theo như góc độ sinh vật học, triết học, thần học, ta cũng có thể giải thích rõ ràng rành mạch ta là ai, thế nhưng khi thái hậu dùng ánh mắt xa lạ hỏi ta, ta lại đáp không được.

Ta là ai, không lâu trước kia ta còn là hoàng hậu, là mẫu nghi thiên hạ, là hoàng hậu của thái hậu, nhưng mà bây giờ ta không là ai cả.

Rõ ràng Thái hậu nhìn thấy ta nhưng lại không có biện pháp nhớ ta, trong bụng của ta tích lũy một bầu tâm sự muốn nói cho nàng nghe, nhưng mà nàng lại nhìn ta như người lạ.

"Thái hậu, ngươi còn nhớ rõ hoàng hậu bên Tây Hồ không?". Ta khó sống quá mà.

"Ngươi đừng nói bậy.". Thái hậu hừ lạnh một tiếng, nhận xét là ta đang dối gạt nàng.

Nàng quên hết rồi, không còn một mảnh, không có lưu lại chút gì cả.

"Ngươi thật sự không nhớ rõ sao, một chút cũng không nhớ nổi, nhớ...nhớ lại đi mà, chỉ một chút thôi cũng được..."

"Rốt cuộc ngươ là ai, vì sao ở trước mặt ai gia hồ ngôn loạn ngữ. Còn nữa, đêm khuya xuất hiện ở đây có mục đích gì!"

Thật thương tâm, thái hậu lại có thể coi ta là người xấu, ta là người xấu sao, có người xấu nào nhu nhược như ta vậy sao!

Nước mắt lăn lộn, ta dùng tay áo đem lệ trên mắt lau sạch sẽ, lúc này đột nhiên truyền đến thanh âm của Hương di: "Nương nương, đêm đã khuya, coi chừng bị lạnh."

"Hương di, ai gia vào ngay.". Thái hậu không có kêu người đến bắt ta, mà gọi là Hương di lui ra.

Ta nói: "Ta là người quan trọng nhất của ngươi."

"Ngươi lại có thể lấy ai gia ra nói giỡn. Ngươi nói thật cho ai gia biết, ngươi rốt cuộc là ai?"

"Ta nói đều là lời nói thật. Thái hậu, ngươi nhớ ta nhanh lên đi mà.". Ta rối sắp điên lên, nhưng mà thái hậu lại thờ ơ.

Lúc này hoàng hậu giả lại ngoài ý muốn xuất hiện, sau khi phát hiện ta thì lập tức gọi binh lính tới.

Mắt thấy đại quân đem nơi này bao vây, ta không thể không lui, sau khi trốn khỏi ta nhìn thấy thái hậu đem con diều kia nhặt lên, không biết nàng có nhớ chút gì hay không.

Mặt mày ta xám xịt trở lại chỗ ở, ở đây có một con quỷ cái thích sm đang mong chờ ta trở về.

"Thế nào, có tiến triển gì không?"

"Có phải thái hậu vừa nhìn ngươi thì lập tức nhận ra ngươi không?"

"Câm miệng!". Ta nghiến răng dọa hai kẻ gần đó lui đi.

Ta nặng nề ngồi ghế trên: "Nàng không có nhận ra ta, mà là triệt triệt để để quên ta."

"Không thể nào!"

"Bi kịch a!"

Hai người đồng thời dùng thủ pháp khoa trương biểu hiện ra sự khiếp sợ.

"Đủ rồi!". Ta thật muốn chết, các nàng còn có tâm tư đùa giỡn bảo. Ta mãnh liệt vỗ bàn, cuối cùng đem hồn nàng gọi về.

Quỷ Hồn nói: "Sự tình có trước có sau, ta tìm hiểu thì biết sư muội bày trận địa ngay giữa ngự hoa viên, trong khoảng thời gian này nơi đó đề phòng nghiêm ngặt, bây giờ ta là thân thể phàm thai, muốn đột phá trùng vây đi vào bên trong là chuyện không thể nào.". Quỷ Hồn thì lại có thể thản nhiên đối mắt với sự bất lực của mình, hơn nữa buông tay tỏ vẻ chuyện gì tới sẽ tới, chẳng qua mọi người cùng nhau chết mà thôi.

Còn Dương Bảo Châu thì nói: "Hôm nay ta đi tìm tỷ tỷ, nhưng mà... Nàng vừa nhìn thấy ta thì liền gọi người đem ta đuổi đi, mỹ nữ bên cạnh nàng thiệt nhiều, cả đám đều xinh đẹp hơn ta, nàng nhất định là không cần ta nữa... hu hu hu...". Dương Bảo Châu ghé vào bả vai ta khóc lóc.

Bất đắc dĩ, thất vọng, uể oải, tuyệt vọng.

Quá tuyệt vọng a, chẳng lẻ chúng ta là tổ hợp tuyệt vọng ba người sao?

Ta nói: "Tình huống hiện tại vô cùng đặc biệt, nếu muốn phá giải chuyện mọi người mất trí nhớ nhất định phải tiến vào trong trận pháp, nhưng mà người có thể đi vào trận pháp chỉ có thái hậu cùng thái hoàng thái hậu. Cố tình thái hậu lại bị mất trí nhớ, thái hoàng thái hậu thì ở bên trong, cho nên...". Chúng ta rối loạn, không biết phải làm gì mới tốt.

"Làm sao bây giờ?"

"Mạnh mẽ đột phá chú thuật, làm thái hậu khôi phục trí nhớ, để nàng biến thành người của chúng ta, sau đó mang ta tiến vào trận pháp, ta sẽ phụ trách làm sư muội tỉnh lại.". Quỷ Hồn đưa ra kế hoạch của nàng.

Ta nói: "Ta không có biện pháp tới gần thái hậu, người bên cạnh nàng đều là người một nhà, cũng không dùng người trong hoàng cung."

Ta cùng Quỷ Hồn đồng loạt nhìn Dương Bảo Châu.

Toàn thân Dương Bảo Châu nổi da gà, nói: "Nhìn cái gì vậy, còn nhìn bà cô ta nữa coi chừng ta móc mắt của các ngươi."

"Ta cảm thấy ngươi là một người hữu dụng." Ta nói.

Quỷ Hồn phụ hoạ: "Có thể lợi dụng được."

"Này, không được nhìn ta, ta nói cho các ngươi biết không được tiếp tục nhìn ta, ta sẽ móc mắt các ngươi..." Tiếng Dương Bảo Châu kêu gào bị chúng ta coi thường.

Lần này cứu vớt hậu cung làm thái hậu khôi phục trí nhớ, thì kế hoạch bước đầu tiên chính là để Dương Bảo Châu thu phục Dương quý phi. Nghĩ biện pháp thay đổi nô tỳ bên cạnh Dương quý phi, bước tiếp theo là ta cùng thái hậu gặp mặt, làm nàng khôi phục trí nhớ, một bước cuối cùng là thái hậu mang bọn ta tiến vào trận pháp, đến lúc đó Quỷ Hồn phát huy tác dụng làm Tiểu sư muội đang làm chuyện điên rồ của mình tỉnh táo lại.

"Tuy Tiểu sư muội của ta rất quỷ dị, nhưng mà chưa tính là làm xằng làm bậy đi?". Khi Quỷ Hồn nghe ta nói xong thì lập tức lên tiếng kháng nghị.

"Chó má, nàng hại chúng ta biến thành như vậy còn chưa đủ sao!". Ta tận tình rống sự phẫn nộ của mình.

Đều là lỗi của tiểu sư muội nàng, không có tiểu sư muội nàng thì ta sẽ không bị ném ra ngoài cung, thái hậu cũng sẽ không quên ta, tất cả chuyện này đều là Tiểu sư muội nàng có lỗi.

Quỷ Hồn lại chạy tới góc tường, bị ta đá vài cái rốt cục không hề làm loạn nữa.

Dương quý phi có một thói quen tốt chính là mỗi sáng sớm sẽ đi tản bộ, vừa đi vừa rèn luyện thân thể, tản bộ xong thì trở về hưởng dụng một chút bữa sáng dinh dưỡng mỹ vị. Dương Bảo Châu cùng nàng sinh hoạt chung một chỗ gần nửa đời người, đối với thói quen của nàng rõ như lòng bàn tay.

Khi nàng đang trên đường tản bộ, một người từ trong bụi hoa nhảy ra, nặng nề xuất hiện trước mặt nàng, Dương quý phi không hổ là từng là người được đề cử làm hoàng hậu, gặp nguy không loạn, từ trong tay áo rút ra chủy thủ hướng về phía thích khách.

"Tỷ tỷ... Là ta...". Người té trên mặt đất ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy nước mắt, lúc Dương quý phi lộ ra kinh ngạc thì nàng oa một tiếng phun ra một ngụm máu.

Dương quý phi không chút do dự xông lên ôm lấy Dương Bảo Châu, Dương Bảo Châu liều mình hộc máu, rất nhanh máu nhuộm đỏ ngực Dương quý phi.

"Tỷ tỷ... Ta muốn gặp ngươi... Cho dù chết cũng phải tới gặp ngươi một lần... Có phải ta chết... Ngươi mới không cự tuyệt ta."

"Ngươi nói cái gì ngốc vậy hả, Bảo Châu, ngươi sẽ không chết, nói cho tỷ tỷ ngươi đang nói đùa ta đi?". Dương quý phi nhẹ vỗ về gương mặt của nàng, không che dấu chút nào lo lắng, Dương Bảo Châu nằm trong lòng Dương quý phi, nhắm chặt hai mắt, sợ ánh mắt của nàng tiết lộ ra cảm xúc chân thật.

"Ta cũng không muốn chết."

"Là ai đánh ngươi thành như vậy, ta nhất định sẽ không bỏ qua nàng!". Ngay thời khắc nguy nan, Dương quý phi nan thổ lộ ra chân tình.

Lại là một ngụm máu, máu không ngừng phun ra làm Dương quý phi chau mày.

Lúc này người của nàng khoan thai đi đến, đem hai người vây quanh, một vị nữ tướng xinh đẹp nàng tín nhiệm nhất rút ra vũ khí quát: "Nương nương đi nhanh đi, ở đây giao cho chúng ta!"

Dương Ngọc Hoàn lạnh lùng hạ lệnh nói: "Các ngươi đều đi xuống đi."

"Nhưng mà, nương nương, nàng là một nhân vật nguy hiểm.". Nàng đem vũ khí chỉ vào Dương Bảo Châu.

Dương Ngọc Hoàn đột nhiên bùng nổ, nàng nhìn mọi người nói: "Nàng là muội muội của ta, giờ phút này các ngươi còn đối với nàng bất kính như vậy, cẩn thận ta hạ thủ không lưu tình."

"Vâng, mong nương nương tha mạng." Mọi người chấp tay lui ra.

Dương Bảo Châu nằm trong lòng Dương Ngọc Hoàn tận tình hộc máu, ta nhìn thấy mà kinh hồn táng đảng.

Ta thấp giọng hỏi con quỷ bên cạnh: "Ngươi xác định như vậy không có vấn đề gì sao?"

"Đương nhiên, chỉ một câu thần chú nhỏ thôi, không chết người, hơn nữa thứ phun ra đều là phế vật trong cơ thể, có thể giúp nàng trao đổi chất, có lợi cho thân thể."

"...". Hoàn toàn không dám đồng tính với ý nghĩ của nàng.

Máu nhuộm đỏ một nửa thân thể của Dương Ngọc Hoàn, lúc này Dương Ngọc Hoàn rũ bỏ bộ dáng hung hăng thường ngày của mình, biến thành một cái tỷ tỷ hốt hoảng, mắt thấy tình huống càng ngày càng không xong, nàng gấp đến độ rơi nước mắt.

"Kế tiếp phải làm sao bây giờ?" Ta hỏi quỷ.

"Để cho Tiểu Châu tự do phát huy.". Quỷ Hồn giảm thanh âm cực thấp nói với ta.

Khi chúng ta vội vàng chờ đợi, Dương Bảo Châu mở mắt, nàng dùng thanh suy yếu nói với Dương Ngọc Hoàn: "Tỷ tỷ, trước khi chết ta hỏi ngươi một câu, ở trong lòng ngươi, ta rốt cuộc là người thế nào của ngươi?"

"Ngươi là muội muội tốt của ta."

"Chỉ là muội muội thôi sao?". Dương Bảo Châu lộ ra mỉm cười ảm đạm. Máu trên khóe miệng càng phát ra chói mắt.

"Ngươi là người duy nhất ta không đành lòng. Lúc trước ta tiến cung, làm như vậy là để cho ngươi hưởng thụ vinh hoa phú quý, làm cho ngươi cả đời thoải mái hạnh phúc, trong cung rất phức tạp, ta không muốn ngươi đi theo ta chịu khổ. Ta uốn ngươi ở ngoài cung tự do tự tại mà sống, ta ở lại trong cung cũng là vì ngươi.". Dương quý phi nói đến động tình, nước mắt rơi như mưa.

Quỷ Hồn lấy góc áo của ta lau nước mắt: "Thật là một người tốt, trên thế gian này vẫn còn có chân ái a."

Cũng là lần đầu tiên ta nhận thức được Dương Ngọc Hoàn âm hiểm giả dối cũng là người tính tình sâu sắc như vậy.

"Nhưng mà vì cái gì ngươi lại nhẫn tâm làm ta cả đời cũng không gặp được ngươi...". Dương Bảo Châu giơ tay lên muốn vuốt ve gương mặt Dương Ngọc Hoà, tay nàng giằng co ở giữa không trung, Dương Ngọc Hoàn bắt lấy tay nàng dán lên trên mặt mình.

"Ta sợ khi nhìn thấy ngươi, ta sẽ nhịn không được bỏ xuống hết thảy đi theo ngươi."

"Vậy không tốt sao? Hai người chúng ta lưu lạc chân trời, không hề quan tâm đến chuyện thế gian này nữa...". Lại là một ngụm máu.

Ta cảm thấy thật kỳ lạ, lôi kéo tay Quỷ Hồn, nói: "Ngươi xác định nàng không có việc gì chứ?"

"Lúc đầu ta cũng không chắc, hình như nàng ói máu hơi nhiều..."

"Là vô cùng nhiều!". Cái gì gọi là heo mổ bụng, ta rốt cục hiểu rõ.

"Muội muội ngốc, chẳng phải ta không muốn bên cạnh ngươi, nhưng mà nếu ta đi khỏi, Dương gia làm sao bây giờ, không có ta dòm ngó thì Dương gia sớm bị người ta làm cho biến mất."

"Ta chỉ cần tỷ tỷ, ta không cần tiền, cái gì cũng không muốn, tỷ tỷ...". Lần này rốt cục thì đã bất tỉnh.

Dương Ngọc Hoàn tuyệt vọng, bộ dáng hoàn toàn không giống dáng vẻ thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, nhưng mà như vậy thì nàng càng chân thật, càng giống người hơn.

Ta cùng Quỷ Hồn thấy tình thế không đúng, lập tức lao ra, làm bộ như là thái giám cung nữ đi ngang qua, hai người cùng nhau hợp lực đem Dương Bảo Châu đỡ vào phòng Dương Ngọc Hoàn phòng.

Ở trên đường Quỷ Hồn một mực làm phép cho Dương Bảo Châu, lén đổ vào trong miệng nàng chút thuốc bổ máu, chờ mang ới tẩm cung của Dương quý phi, Dương Bảo Châu đã muốn tỉnh lại.

Chúng ta nhìn nàng trao đổi ánh mắt, ý bảo nàng có hy vọng rất lớn. Dương Bảo Châu nháy mắt mấy cái, tỏ vẻ chúng ta có thể yên tâm giao cho nàng, nàng sẽ thuận lợi làm Dương Ngọc Hoàn đáp ứng.

Sắc mặt Dương Ngọc Hoàn tràn ngập lo lắng, nàng vội vàng chạy đến bên giường, cầm tay Dương Bảo Châu thấp giọng khóc lên.

Hai chúng ta trèo lên trên nóc nhà, mở mái ngói, nhìn lén tình huống phát triển phía dưới.

Dương Bảo Châu mới vừa rồi còn vẻ bệnh hoạn thì đã có thể ngồi dậy, ta nói: "Chất lượng thuốc của ngươi cũng không tệ. Quả thực là thần dược, có thể có tác dụng khởi tử hồi sinh."

Quỷ Hồn kiêu ngạo mà cười rộ lên: "Vậy không phải tốt sao, ít nhiều gì sư phụ ta cũng chỉ ta cách luyện thuốc, nếu không thì sinh mệnh liền không có biện pháp bảo đảm."

"Sư phụ ngươi? Đừng nói là thuốc này từ mấy ngàn năm trước nha, bảo đảm chất lượng không đó?"

Sắc mặt Quỷ Hồn ngưng trọng, từ trong tay áo xuất ra một cái bình sứ, ở trước mặt rõ ràng nói hai chữ: "Ta nhầm."

"Có phải quá thời hạn hông?"

"Không phải, ta lấy sai thuốc, ta cho nàng ba viên thuốc, một viên là bổ tức giận một viên là bổ máu, mặt khác một viên là xuân dược."

Ta cùng Quỷ Hồn đưa mắt nhìn nhau, lúc này bên dưới truyền đến tiếng thét chói tai.

Chúng ta nhìn qua khe hở, bị một màn trước mắt làm sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm.

Hay thật... thần kỳ thật... Trong đầu ta và nàng không hẹn mà cũng hiện lên mấy chữ giống nhau.

Dương Bảo Châu lại có thể rút màn lụa làm dây trói Dương Ngọc Hoàn lại, Dương Ngọc Hoàn bị nửa treo trên không trung, thân thể đẫy đà mở rộng giữa không trung, nụ hoa bắt đầu run rẩy lên.

Còn Dương Bảo Châu thì lại rút ra tiểu đao ra, lấy tốc độ thông thả cắt đi y phục trên người Dương Ngọc Hoàn, đem tơ lụa sang quý cắt thành mảnh nhỏ. Màu sắc rực rỡ bay xuống từng mảnh. Trên người Dương Ngọc Hoàn rất nhanh chỉ còn lại mảnh vải lụa trói nàng, da thịt tuyết trắng nõn nà, giống như có thể nhìn thấu, cũng khó trách được gọi thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.

Ngay cả ta cùng Quỷ Hồn hai nữ nhân đều nhìn đến ngây người.

Khi chúng ta trợn mắt hốc mồm, Dương Bảo Châu đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt giống như chủy thủ sắc bén thẳng tắp hướng chúng ta, nàng nói: "Không được nhìn, tỷ tỷ là của mình ta, các ngươi còn nhìn ta sẽ móc mắt của các ngươi."

Ta cùng Quỷ Hồn ngồi thẳng, ta nói: "Không nhìn thì không nhìn, không phải là sm sao, lần sau ta tìm thái hậu cùng nhau chơi."

Quỷ Hồn thì nói: "Cắt, ta sống mấy ngàn năm, cái gì mới mẻ cũng đều thấy qua, đây chỉ là chút hình ảnh hạn chế, đừng cho là ta sẽ để vào mắt."

"Ư a... A a... Muội muội... dùng lực một chút... đánh chết ta cũng không sao...". Thanh âm roi đánh vào trên thịt truyền ra, Dương quý phi rên rỉ từng tiếng làm cho tâm thần người nhộn nhạo, thanh âm lao vào lỗ tai của chúng ta. Lỗ tai nóng sắp bốc hơi luôn rồi.

"Nói ngươi là của ta, cả đời này ngươi đều phải bên cạnh ta.". Dương Bảo Châu ra lệnh.

"Ta là của ngươi. Toàn bộ đều thuộc về ngươi, muội muội, tỷ tỷ luôn yêu ngươi...".

"Thật không? Vậy biểu hiện cho ta xem, tỷ tỷ, đem thân thể của ngươi giao cho ta."

"... Ư... A...Ư... A... Muội muội... Thật thoải mái... Ahhh... thật sướng đến chết... Muội muội không cần, dừng tay... van cầu ngươi... Ta không chịu nổi... A a..."

Ta phát hiện con quỷ ngồi kế bên cũng nhìn tới mặt đỏ tai hồng

Ta cùng Quỷ Hồn đồng thời đem tầm mắt chuyển đi, ta đọc một câu thân chú làm xuất hiện một gáo nước, Quỷ Hồn rõ ràng lại đọc thần chú làm cho gáo nước đóng băng, đem mình đông lạnh mới thôi.