Đối Tượng Ngoại Tình Của Hoàng Hậu Ở Hậu Cung Là Thái Hậu

Chương 71: Quá phức tạp



Sau khi mọi người im lặng lại, thì đều đưa mắt đặt trên người ta, mặt ta liền hồng lên, bị nhiều mỹ nữ nhìn chăm chú như vậy cảm giác thật phức tạp.

Ta hít sâu một hơi, chỉ vào những chiếc bánh mè trên bảng nói với mọi người: "Đây là bánh mè, ở trên đường nơi nơi đều có bán, hương vị ăn rất ngon, lớp bên ngoài giòn giòn, vừa thơm lại ngon miệng, sau khi cắn một cái thì bên trong sẽ tỏa ra nhiệt khí..."

Mọi người lộ ra biểu tình mờ mịch.

Ta nói: "Sở dĩ ta đưa ra ví dụ này là muốn nói cho mọi người, đây là một loại món ăn vặt bình thường trong dân gian, mà giá cả của chiếc bánh này...chỉ có một đồng tiền một cái."

"Hoàng hậu muội muội, ta có một nghi vấn không biết có nên hỏi hay không."

"Nói đi."

"Một đồng tiền là bao nhiêu?"

"..."!

"Được, chúng ta bắt đầu nói lại từ đầu. Ta có rất nhiều chuyện muốn nói cho mọi người."

Lần này có một vị tỷ tỷ lã lướt đứng lên, nói: "Hoàng hậu muội muội, những tỷ muội chúng ta là muốn xuất cung, chứ không phải đi điều tra thấu đáo chuyện trong dân gian, vì sao phải học mấy thứ này?"

Nguyên nhân ta để cho Tiểu Thúy nói.

Tiểu Thúy đứng trên bục giảng, nói: "Căn cứ số liệu cổ nhân đã tổng kết và đưa ra, sau khi các vị phi tử xuất cung sẽ có 90% không biết chuyện bên ngoài, nhất là hiện tại ở loại tình huống này, các vị nương nương đều là phi tử tiền triều, mà vua nào triều thần nấy, mười mấy năm qua thay đổi rất nhiều làm tất cả mọi người tưởng tượng không nổi đâu."

"Gia nhân của ta chẳng lẽ đã..." Tỷ tỷ rưng rưng nghẹn ngào, tiếp nhận hiện thực tàn khốc này, nói: "Nhắc tới cũng đúng, đã mười mấy năm, ta sớm nên có chuẩn bị trước."

Hoàn cảnh trở nên bi thương, mây đen nặng trĩu tụ tập ở trên không, các phi tử mảnh mai lấy khăn chà nước mắt.

Tiêu phi đứng lên, nói: "Các tỷ muội, việc đã đến nước này, khổ sở cũng vô ích. Nếu chúng ta không lựa chọn tự sát thì chính là vì muốn sống đề đi ra ngoài, trong lòng còn tồn tại một tia hi vọng, cuộc sống của chúng ta còn tiếp tục, không thể quay đầu nhìn lại, chỉ có thể tiến về phía trước. Sau khi rời khỏi hoàng cung, chúng ta có thể đi đến nơi chúng ta muốn đi, hoặc là quy ẩn núi rừng, hoặc là tìm một nam tử bình thường gả làm vợ, tiếp tục một cuộc sống mới."

"Tiêu tỷ tỷ nói rất đúng, bọn muội muội, chẳng lẽ các ngươi quên những gì mình nói trong lao rồi sao? Chỉ cần chúng ta có ngày đi ra ngoài, coi như là được đầu thai lần thứ hai, không cần tiếp tục câu nệ cuộc sống đã qua, chỉ cần làm một người bình thường qua ngày."

"Đúng."

Nếu mọi người có lòng tin, thì công việc huấn luyện của ta cũng có thể thuận lợi triển khai, bắt đầu giảng về giá trị của đồng tiền, cuối cùng là đem giá hàng hóa bây giờ nói cho các nàng biết.

Các nàng đều sinh ra trong gia đình giàu có, từ nhỏ là áo cơm không lo, càng không cần động móng tay làm cái gì, từ nhỏ đã bị cho rằng một hoàng hậu mà nuôi dưỡng, cơ hồ là không trải qua khói lửa nhân gian, cho nên nói cho các nàng biết chuyện củi gạo mắm muối tương dấm chua trà là chuyện trọng yếu.

Không biết quý hạt gạo, không biết tầm quan trọng của đồng tiền, càng không biết các nàng từng tiêu xài khoản tiền mà có thể nuôi sống cả một gia đình, lần này giải thích về chủ nghĩa hiện thực, các nàng mới cảm giác chân thực về cuộc sống hiện tại.

Linh Nhi thay các nàng lập ra một kế hoạch, nếu một ngày nào đó được xuất cung, với số tiền mà các nàng có trong tay hiện tại thì để có một cuộc sống khá giả là hoàn toàn không có gì phải lo.

Các nàng chưa từng nghĩ mình sẽ đối mặt với những chuyện này, vừa kinh ngạc nhưng cũng không quên ghi nhớ.

Một buổi xế chiều chúng ta mới đem hết giá cả hàng hóa nói xong, còn có rất nhiều chuyện chưa nói, xem ra nếu muốn các nàng xuất cung tốt đẹp thì cần phải có một khoảng thời gian dài.

Trời chiều ngã về tây, ta liếm liếm môi phát khô, đến bây giờ đã không còn khí lực nói nữa rồi, vì thế tuyên bố: "Bây giờ đến giờ dùng cơm."

"Hoàng hậu, bữa nay ăn gì?" Tiểu Thúy tiếp lời.

"Cá..."

"Cá trong hồ đều bị chúng ta nướng ăn hết rồi. Bây giờ chỉ còn lại cá con mới thả vào, không thể ăn được."

"Vậy thì ăn chim..."

"Hoàng hậu, trứng chim bị chúng ta nhặt hết trơn rồi, bây giờ không có con chim nào dám bay vào hoàng cung làm tổ hết."

"Vậy còn có cái gì ăn được không?" Ta vuốt cái bụng đói xẹp lép, vô số sao đang bay vòng quanh trước mặt ta.

Đói quá, ta đem toàn bộ trân châu trong yếm bày ra bên ngoài, nhưng mà đói vẫn là đói.

"Nương nương, gần đây người kỳ cục lắm nha..." Linh Nhi nhút nhát nói.

"Kỳ cục chỗ nào?"

"Ngươi đặc biệt dễ dàng đói, hơn nữa ăn một lần là ăn rất nhiều, làm chúng ta nhìn cũng cảm thấy sợ". Linh Nhi chụp ngực nói.

"Còn ngươi nữa càng ngày càng gầy, có phải bị thái hậu ngược đãi hay không?" Tiểu Thúy vội tiếp một câu.

Ta dùng sức mỉm cười, nói: "Nàng đối với ta rất tốt. Các ngươi không cần lo lắng."

"Thật vậy không?". Hai người trăm miệng một lời nói, khi ý thức được điểm ấy, hai người mới nhìn nhau một cái, lại vội đem tầm mắt dời đi chỗ khác, trên mặt đều đỏ ửng.

Ta cười cười, nói: "Các ngươi càng ngày càng ăn ý, có phải tâm linh tương thông rồi không?"

"Hoàng hậu không có khả năng, cả đời này Tiểu Thúy muốn dâng cho sự nghiệp Bách Hợp Giáo, hơn nữa ta là Thánh nữ nên không thể phá giới."

Linh Nhi nghiêng đầu qua một bên lấy tay che thống khổ trên mặt.

"Linh Nhi... Linh Nhi sẽ xem tiểu Thúy tỷ tỷ như tỷ tỷ mà đối đãi, hơn nữa Linh Nhi thích là người khác." Linh Nhi nói chuyện đứt quãng, nghe như đang đau lòng.

Bây giờ đau lòng không quan trọng nữa, dạ dày đau mới là trọng yếu nhất.

Ta nói: "Chuyện của các ngươi ra sao ta cũng không xen vào, bây giờ ta quản cái bụng của mình trước đã, ta muốn ăn."

Tiêu Man Nhi đi đến bên cạnh ta, thân thiết nói: "Hoàng hậu, sắc mặt của ngươi tái nhợt lắm đó. Có phải thân thể không khoẻ không?"

Ta nói: "Chỉ là có chút đói."

Nàng nâng tay sờ trán của ta, luúc bị nàng đụng vào, ta cảm giác được có năng lượng từ trên mu bàn tay của nàng truyền qua, rót vào trong thân thể của ta, bù lại khoảng trống trong thân thể.

Cơ thể của ta có phản ứng, giang hai tay cánh tay đem nàng ôm lấy, nàng sợ tới mức hoa dung thất sắc, người chung quanh cũng nhất thời biến thành đầu gỗ.

Ta xấu hổ, nhưng không cách nào buông tay ra, đơn giản là cảm giác nàng giống như một cái bánh bao cực lớn còn ta thì đang đói bụng cho nên quơ lấy quàng.

Từ khi ôm lấy thân thể của nàng, càng nhiều năng lượng truyền đến người ta, cảm giác giống như khi cầm lấy trân châu trong tay, hẳn là cùng một loại thuộc tính.

Ta vạn phần khẩn trương cười rộ lên, nói: "Vừa rồi ta choáng váng đầu óc, thật là chóng mặt."

Ánh mắt Tiểu Thúy cùng Linh Nhi nhìn ta giống như người ngoài cuộc đang trách móc ta....

Tiêu Man Nhi khéo hiểu lòng người mỉm cười, nói: "Nương nương giống như rất mệt."

Ta gật đầu, đói sắp mờ mắt cho nên nhìn gì cũng muốn ăn.

Tiêu Man Nhi nhẹ giọng nói với ta, muốn ta đi qua một bên nói chuyện, tới nơi đó, vẻ mặt của nàng trở nên nghiêm túc, nói: "Nương nương, nơi này không có người ngoài, ngươi không ngại nói thật, có phải ngươi đang luyện tà thuật gì không?"

Lòng ta cả kinh: "Làm sao có? Ta không có..."

Nàng bắt lấy tay ta, ngón tay ngọc nhỏ nhắn bắt lấy cổ tay của ta, nói: "Man Nhi mặc dù không phải kẻ tu tiên, nhưng vì có tiên duyên, có thể cảm nhận được chân khí tồn tại. Thông thường người tu tiên sẽ hấp thu linh khí của trời đất, hoặc là chân khí của linh vật, sẽ không đả thương người càng sẽ không hại mình."

"Thật sự ta không có tu tà thuật cái gì đó, nhưng mà tình huống hiện tại, là ngoài ý muốn, ta cũng không nói chính xác rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, ta không có ý đả thương người, nhưng mà chỉ có cái bụng ta thì lúc nào cũng đói hết."

"Nương nương... Ánh mắt của ngươi nói cho ta biết, ngươi là một người thiện lương, vô hại người khác, nhưng mà khi ngươi cướp đoạt chân khí của người khác thì cùng cường đạo không khác gì, cũng là phương pháp kiêng kỵ nhất của người tu tiên, cho dù là ý đồ của ngươi đều không phải như thế, nhưng đó cũng là nghiệp chướng."

"Vậy bây giờ ta phải làm sao?" Ta vẫn còn ý thức được việc mình làm sẽ gây hậu quả đáng sợ thế nào.

Tiêu Man Nhi vén tay áo lên, trên tay có một sợi chỉ trong suốt sáng ngời như thạch anh được quấn vài vòng, khi cái vòng hiện ra, làm cho người ta hoa cả mắt.

Nàng đem cái vòng cởi ra, nói: "Đây là bảo bối Dao nhi cho ta, được cầu từ chỗ một vị cao nhân, kỳ thật cũng không có khả năng gì nhiều, nhưng mà có chút linh khí trong này, mấy năm nay ta luôn luôn mang theo nó, là để nhớ về cố nhân, cũng là nhờ nó bảo vệ, nên mới không bị tai họa xảy ra."

"Ngươi không phải là..."

Nàng đeo cái vòng lên tay của ta, cái vòng kia dễ dàng liền trượt vào cổ tay, nàng nhìn một lát, lưu luyến không rời, nói: "Chiếc vòng này đeo lên tay nương nương thật đẹp."

"Không được, đây là bảo bối của ngươi, ta không thể nhận." Ta thật sự là không hợp nhận đồ vật này, giá trị của chiếc vòng không phải ở bản thân nó, mà đây là bảo bối của người yêu Tiêu Man Nhi để lại cho nàng.

Tiêu Man Nhi đè lại tay của ta, nói: "Đạo lý lễ vật đưa ra ngoài rồi không được thu vào, ngươi nhận đi là được, mấy năm nay ta cũng cảm thấy thấu đáo, những thứ này là vật ngoài thân, dù cho tốt không bằng con người, nếu khi ta còn sống mà tìm được nàng, còn tốt hơn so với giữ ngàn vạn cái vòng như thế này, nếu tìm không được nàng, ta chỉ mong chờ nương nương giúp ta xuất cung."

"Nếu ta đã hứa thì sẽ làm được, thế nhưng cái vòng này..."

"Ngươi chỉ nói một tiếng nhân là được rồi." Tiêu Man Nhi cười nói.

Ta cứ việc nghi ngờ trong lòng, nhưng mà vẫn là chiều theo ý tứ của nàng nói một tiếng: "Nhận."

Chiếc vòng vốn rộng đột nhiên khít chặt lại, biến thành vừa khít với cổ tay ta, lần thứ hai muốn lấy ra cũng không được.

"Đây là chuyện gì?"

"Quả thật là linh vật, thật là có linh tính." Tiêu Man Nhi lộ ra nụ cười thỏa mản.

Chiếc vòng đeo trên cổ tay cảm giác cũng không khó chịu, không giống trân châu khi vừa nắm bắt vào tay liền lập tức có cảm giác chân khí dồi dào truyền đến. Chiếc vòng này có một luồng kích thích phóng ra, vừa tiết kiệm lại vừa dùng được lâu, theo thời gian trôi qua, thân thể khó chịu cũng dịu lại.