Đối Tượng Ngoại Tình Của Hoàng Hậu Ở Hậu Cung Là Thái Hậu

Chương 52



Nàng nâng ngực, nói "Vấn đề của ngươi nhiều như vậy, chúng ta chậm rãi giải đáp. Ngồi xuống trước đã, ta pha một ly cà phê cho ngươi uống" Nàng khoát tay, trước mắt xuất hiện một cái bàn lớn, trên bàn còn đặt một ít gì đó kỳ quái. Từ trong cái chén nàng đổ ra một ly đen tuyền gì đó, ta ngửi được hương vị mà bắt đầu nhíu mày, không lẽ nàng muốn mời ta uống thuốc Đông y?

Nàng đưa tay, ý bảo ta ngồi xuống, nói "Nói thì dài dòng lắm, dù sao chúng ta cũng có rất nhiều thời gian"

"Ta không có thời gian tán gẫu với ngươi. Bây giờ ta muốn trở về, bằng không thì người chờ ta nhất định sẽ hốt hoảng chết mất"

"Không vội không vội, để nàng khóc một chút cũng chẳng sao, dù sao khóc cũng không chết" Nàng chẳng hề để ý nói.

"Khóc?!" Ta từ trên ghế nhảy dựng lên.

Nàng nói "Ngươi nghe xem, có phải nàng ấy đang khóc hay không?"

Ta vểnh tai nghe, thật sự nghe thấy được tiếng khóc.

Nàng còn nói "Nàng ấy đang thổ lộ với ngươi"

Ta tiếp tục cẩn thận nghe, lại nghe thấy giọng nói kia nói "Đừng rời bỏ ta, van cầu ngươi ở lại bên cạnh ta. Bây giờ ta nói ta yêu ngươi có phải đã quá muộn rồi không, ta thật hối hận không nói với ngươi sớm một chút..."

Ta trăm triệu lần thật không ngờ nàng lại có thể sẽ thổ lộ với ta, vô cùng kinh ngạc, nhưng vẫn là ôm hoài nghi, ta tin tưởng nàng tuyệt đối không phải người có thể nói ra loại lời nói buồn nôn này.

Người nọ cười rộ lên, nói "Thật ra thì thanh âm này thật sự không phải là nàng nói, mà là tiếng lòng của ngươi. Vì thế, nếu ngươi muốn nghe được cái gì thì sẽ phát ra cái đó"

"Cái này không được" Ta có cảm giác như mình bị nàng nhìn thấu, làm ta hoang mang sợ hãi.

"Được, chúng ta nói chuyện quan trọng. Chỗ của ngươi ở bây giờ là thế giới tinh thần của ta, lão sư ngươi có từng dạy ngươi hay không, thế giới này là do vật chất tạo thành?"

Ta sửng sốt, nói "Không có"

Nàng nói thầm "Quả nhiên, giáo dục trong thời đại này cần phải đuổi kịp, tiểu hài tử lại có thể không học thuyết duy vật. Mặc kệ, trước tiên nói về chính sự đã, vật chất là bất diệt, là có thể thay đổi, cơ thể của ta là tro bụi, nhưng trong phần tro cốt ấy lại chứa đựng thứ hình thành nên tinh thần thế giới"

"Vấn đề chính là vì sao ta lại ở trong này?"

"Đúng đúng, đây là chủ đề của hôm nay, vì sao ngươi lại ở trong này. Nguyên nhân ngươi ở đây là bởi vì ngươi ngất đi thôi, ngươi ngất đi là do ngươi tẩu hỏa nhập ma! Ngươi có biết hay không, vừa rồi ngươi rất là nguy hiểm, rõ ràng có thể xuống tay, lại vẫn nhẫn nại. Ta cũng đổ mồ hôi dùm ngươi, sau đó ngươi liền xuất hồn đi, thiếu chút nữa hồn phi phách tán, ta sẽ đem hồn phách của ngươi kéo vào tinh thần trong thế giới của ta, chờ thân thể của ngươi dịu đi thì ta sẽ đem ngươi đưa trở về"

"Chính xác như thế không?" Ta nghi ngờ nàng sao lại tốt như vậy?

Nàng vỗ ngực, nói "Tin ta đi, không thành vấn đề"

"Bây giờ ta nên làm gì?" Bây giờ ta muốn biết mình nên làm gì cụ thể chứ không phải là ngồi thao thao bất tuyệt.

"Chờ máu của ngươi nguội xuống dã" Lần này nàng không lạc đề, nói ra đáp án ngắn gọn nhất.

"Khi nào thì mới có thể nguội lại?"

Nàng nói: "Ngươi đoán xem"

"Đi chết đi!" Ta giận tới cực điểm, phùng mang trợn má, nháy mắt thì nàng lại biến mất không thấy gì nữa, chén gì đen đen trong tay cũng biến đâu không thấy..

"Ngươi đi ra đây, đừng để ta một mình ở trong này!" Ta nhìn quanh trắng xoá một mảnh, không giống như là còn sống cũng không giống như đã chết, trong lòng càng phát ra sợ hãi không yên.

Giọng nói kia từ nơi xa xôi truyền đến "Chỗ này và thế giới thật sự không liên quan gì nhau, thừa dịp ở trong này ngươi có thể ảo tưởng một chút về tương lai của ngươi"

"Ảo tưởng? Ảo tưởng như thế nào?"

"Đồ đần, chính là mong muốn của ngươi a! Dùng đầu óc của ngươi mà nghĩ về điều ngươi ngươi mong muốn"

Ta không biết. Đầu óc ta rỗng tuếch.

Ta sửng sốt thật lâu, cảm xúc ổn định lại, trong óc xuất hiện vô số hình ảnh.

Hình ảnh trong đầu lại xuất hiện rõ ở trước mặt ta.

Bây giờ ta mong muốn nhất là cái gì, ta khát vọng tự do, cho nên trời xanh mây trắng nước trong xanh xuất hiện ở trước mặt, đó là thảo nguyên rộng lớn bát ngát, ta cưỡi một ngựa trắng, chạy vội ở trên thảo nguyên. Đây là điều mà trước đây ta vẫn thường nằm mơ, đọc tiểu thuyết võ hiệp xong thì lại mong muốn có thể cưỡi ngựa cầm kiếm đi khắp thiên hạ.

Tiếp theo đó là cảnh phố xá đông đúc, tràn ngập phong tình, mọi người khắp bốn phương tụ tập cùng một chỗ. Lúc đó ta không giống như người thường mà dùng một chiếc khăn lụa che mặt.

Cảnh sắc thay đổi, khi xuân về hoa nở bên hồ, mọc lên một tòa nhà nhỏ bằng trúc, hướng ra mặt hồ, nuôi chó nuôi gà, chơi thuyền trên mặt hồ, tùy ý tự tại.

Hoặc là lưng đeo một tai nãi đi đến thâm sơn cùng cốc khám phá, trở thành một người nhỏ bé trong giang hồ.

Đây đều là khát vọng cuộc sống của ta, tự do tự tại, cầm túi vải, vứt bỏ hết thảy vướng bận mà đi ngao du thiên hạ.

Ở đây quả thật là một nơi thần kỳ, trong đầu ta mơ hồ xuất hiện một hình ảnh, xuất hiện trước mặt ta trông rất sống động, thật giống như ta thật sự đã đến chỗ đó.

Đang lúc ta cảm động thì cảnh đẹp trước mắt biến thành hoàng cung nguy nga rực rỡ, màu đỏ sậm của cửa cung tầng tầng mở ra, bình thường sẽ có tiếng động lớn vang vọng khắp hoàng cung nhưng hôm nay lại có thể không có một chút thanh âm nào, yên tĩnh giống như tất cả mọi người đều đã chết.

Ta nhìn thấy thái hậu, nàng ngồi trên ngai vàng, nơi này giống như chỉ dành riêng cho một mình nàng.

Ta đau lòng vô cùng, muốn mang nàng rời khỏi nơi này. Trong hình ảnh thật sự xuất hiện ta trong đó, ta nắm tay nàng rời khỏi vị trí không chút thoải mái kia, vượt qua tầng tầng cửa cung, mang nàng ra bên ngoài.

Thì ra, ý nghĩ của ta là như vậy. Nếu không phải cảnh tượng trong đó biểu thị cho ta xem, thì ngay cả bản thân nghĩ gì ta cũng không biết.

Ta cùng nàng ra khỏi hoàng cung, đi tới dân gian, sau đó mỗi người đi một ngả, nàng đi nhà giam hoàng cung của nàng còn ta đi về phía cuộc sống tự do của ta.

Chỉ chớp mắt, nàng đã quay trở về cung, lần này cửa cung đóng chặt, ta rốt cuộc cũng không nhìn thấy được nàng.

"Không!" Ta gấp đến độ hô lên.

Tiếng động từ xa xôi truyền tới, tới lỗ tai của ta, làm ta cảm giác được thanh âm ấy không giống như thanh âm ở thế giới thực tại của ta. Thế giới trước mắt bắt đầu xuất hiện các loại màu sắc, chúng nó hỗn hợp cùng một chỗ càng ngày càng đậm, rồi cuối cùng biến thành màu đen.

Ta giật giật mí mắt, mí mắt đóng chặt giống như bị may lại.

Ta cố gắng mở to mắt thì liền bị ánh sáng mặt trời rọi vào làm chảy nước mắt, ta nâng tay lau khô nước mắt, chú ý tới y phục trên người vẫn còn là y phục mình mặc trước đó, không hề bị động vào, nhưng mà giờ khắc này ta lại nằm trên giường, đây là điều khác nhau duy nhất.

Ta nghi ngờ những thứ ta nhìn thấy vừa rồi đều là một giấc mộng, trong mộng lại tiếp tục thấy nhiều giấc mộng nữa, về phần tại sao lại chân thật như vậy thì ta cũng không rõ ràng.

Tiểu câm điếc tựa vào mép giường, đầu dựa ra sau giống như là đang ngủ.

Ta nhớ lại hình ảnh trong mộng, nhất thời kích động liền đem nàng kéo vào trong lòng "Ta sẽ không để một mình ngươi trở về" Ta vừa nghĩ tới bộ dạng nàng cô độc đi vào trong bóng tối thì liền chịu không được, tuyệt đối không thể để cho giấc mộng ấy biến thành sự thật.

Nàng mơ mơ màng màng tỉnh lại, ngẩng đầu, ánh mắt chớp nháy liên tục, giống như chú chim nhỏ mới vừa tỉnh ngủ.

Ta nghĩ giờ khắc này thật tốt đẹp, mộng là mộng, sự thật vẫn là sự thật.

Nàng muốn biết ta có vấn đề gì không, ta vỗ vỗ ngực nói "Không có việc gì, ta thực khỏe mạnh. Vừa rồi là quá kích động nên mới ngất đi. Bây giờ tốt hơn nhiều rồi"

Vì sao lại kích động?

Ta vướng lại trong đó, trong đầu truyền đến thanh âm náo nhiệt, nói "Chính là ngươi vừa nghĩ đến việc có thể tự do tự tại nên vui vẻ, vui vẻ quá nên khống chế không được mà kích động lên"

Nàng gật gật đầu, ta không biết nàng tin nguyên nhân này hay không.

Ta cảm thấy mình vô cùng đói bụng, trước tiên phải đi xuống ăn cơm mới được. Vừa hỏi nàng thì mới biết được bây giờ đã là giữa trưa ngày hôm sau.

Bà chủ kêu tiểu nhị ra sau ao bắt cá, hôm nay may mắn ngoài ý muốn nên đã bắt được hai con cá chép vàng óng.

Bà chủ khách điếm cười mở rộng tầm mắt, nói liên tục đây là điềm báo trước của vận may, không chừng còn có quý nhân đến.

Ta cười cười, nghĩ thầm chúng ta không phải là hai quý nhân sao. Giang sơn này ngoại trừ tiểu hoàng đế ra thì có ai có thể cao quý như hai bọn ta.

Giữa trưa bà chủ tự mình xuống bếp, làm thịt kho tàu cá chép, canh đậu hủ đầu cá, đậu hủ Ma Bà và mấy món điểm tâm.

Ta cùng nàng tới một góc ngồi, liền bắt đầu cùng nhau ăn cơm.

Bà chủ thực hào sảng, còn gọi phòng bếp làm nhiều thêm vài món đồ ăn, cho đến khi đem mặt bàn đều bày đầy mới thôi.

Bà chủ đối với tiểu câm điếc là yêu thương có thêm, qua ánh mắt của bà ta không ngừng liếc về phía nàng có thể thấy được, bà chủ còn không ngừng gắp đồ ăn thành núi nhỏ trong chén cho nàng.

Trước đây tiểu câm điếc đối với nhiệt tình như thế này chưa từng gặp, cho nên không biết nên nhận hay là cự tuyệt, mắt thấy bà chủ vẫn muốn gắp đồ ăn không ngừng, nàng liền hướng ánh mắt xin giúp đỡ về phía của ta.

Ta cúi đầu, giả vờ làm như không nhìn thấy.

Một miếng thịt bò lớn đảo mắt liền đặt vào trong chén của ta, tiểu câm điếc ý bảo ta ăn.

"Cám ơn" Ta tiếp nhận hảo ý của nàng.

Bà chủ vừa cười vừa nói "Ngươi đừng quá lo cho hắn a, ngươi mới là người nên ăn nhiều một chút, nhìn bộ dạng của ngươi nhất định thật yếu ớt, như vậy thì làm sao được. Các ngươi là cần bỏ trốn, nên phải ăn nhiều thịt bò một chút, để có sức lực mà bỏ trốn"

"Bà chủ, ngươi quá khách sáo rồi" Ta ngoài cười nhưng trong không cười, mở miệng một tiếng là bỏ trốn này bỏ trốn nọ, có phải nàng muốn tất cả người ở Hoàng Thành đều biết bọn ta bỏ trốn hay không.

Bà chủ cho là ta đang khen nàng, hào phóng nói "Không cần cảm tạ, con người của ta chính là thích làm việc thiện như vậy, đây là tính tốt trời sinh rồi sửa cũng sửa không được"

Ta không có khen ngươi nha!

Cơm nước xong, ta cùng nàng ngồi gần cửa sổ, uống một bình trà xanh kém chất lượng, làm bộ như đang thưởng thức cảnh sắc tốt đẹp bên ngoài.

Trên thực tế thì ngoài kia cũng chỉ là một con kênh nhỏ, trà xanh cũng vô cùng khó uống, cảnh sắc cũng không có gì đẹp. Nhưng hai người ngồi không thì thuần túy cũng không biết nên làm cái gì.

Ta đánh bạo nói "Chúng ta đi loanh quanh một chút, ngươi thấy được không?"

|?c