Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế

Chương 54



Buổi chiều, máy bay bay qua bầu trời xanh, bay từ xa đến gần, hình dáng dần dần trở nên rõ nét, để lại một vệt mây màu trắng nhạt phía sau.

Trước khung cửa sổ kính trên mặt đất, chàng thanh niên da ngăm đen ngẩng đầu nhìn chiếc máy bay này, theo bản năng nhìn vào tấm kính chỉnh đốn bộ quần áo thật dày, để mình trông có vẻ hăng hái hơn một chút.

Ngay sau đó, anh ta quay lại lối ra của sân bay, chờ sẵn ở đó.

Bên cạnh có một hướng dẫn viên quen thuộc đang cầm lá cờ nhỏ đón khách, thuận miệng chào hỏi anh: "Lại có khách đến đảo à, tiểu Lỗi."

"Đúng vậy, chú." Tần Lỗi tươi cười thật thà, "Không biết là đến đảo du lịch, hay là đến làm ăn."

"Chú đoán là đến đây làm ăn. Bây giờ trời vẫn còn lạnh, đợi đến mùa hè, khách đến vui chơi mới có thể nhiều hơn một chút."

Vĩ độ ở đây rất cao, nhiệt độ khá lạnh, ngay cả khi đã gần tháng 5, nhiều nơi ở phía nam đã chuyển từ mùa xuân sang mùa hè, thì trong không khí bao phủ vùng đất này vẫn lan tràn cái lạnh ảm đạm.

Hai người trò chuyện câu được câu chăng cho đến khi máy bay hạ cánh một lúc, lối ra xuất hiện vị hành khách đầu tiên đi ra ngoài.

Bọn họ lập tức ngừng nói chuyện, tập trung tìm kiếm khách của mình trong đám người.

Đây là một sân bay rất nhỏ, lớn cỡ như nhà ga xe buýt của thành phố bình thường, với rất ít chuyến bay mỗi ngày, đây là chuyến bay cuối cùng của ngày hôm nay.

Tần Lỗi thật ra không rõ lắm khách phải đón hôm nay có vẻ ngoài như thế nào, chỉ biết là hai vị khách nam, từ phương nam xa xôi tới.

Trước đó anh ta đã hẹn sẽ chờ bọn họ ở lối ra sân bay, dù sao cả sân bay cũng không có bao nhiêu người, khách du lịch rất ít, chắc là dễ nhận ra.

Nhưng trên thực tế, khi hai bóng dáng kia vừa xuất hiện trong tầm mắt của mình, không hiểu tại sao anh ta xác định được ngay.

Người nam thanh niên mặc áo khoác lông màu đen đẩy vali, thân hình cao ngất, cho dù Tần Lỗi căn bản không nhận ra thương hiệu quần áo hoặc vali, cũng cảm thấy chúng nhiễm đầy mùi đắt tiền.

Một nam thanh niên khác đi cùng có màu tóc chói mắt hiếm thấy trong đời thường, trên người khoác chiếc áo gió kiểu phi công màu nâu sẫm, trong tay hờ hững xách một cái ba lô, đang nói chuyện với người bên cạnh.

Trong lúc Tần Lỗi đang hơi ngẩn người, chàng thanh niên mặc áo khoác quay đầu nhìn qua, vẻ mặt bình tĩnh lướt qua mọi ánh mắt nhìn vào bọn họ, cười hỏi: "Tần tiên sinh?"

"Ồ, là tôi!" Tần Lỗi vội vàng nói, "Xin chào xin chào, gọi tôi tiểu Tần là được rồi."

Đối mặt với hai vị khách có khí chất phi phàm này, anh ta khó tránh khỏi sinh ra vài phần gấp gáp và khẩn trương, trong lúc nhất thời cũng không biết có nên chủ động đón lấy chiếc vali thoạt nhìn rất đắt tiền kia không, sợ làm hư đồ, cánh tay đang giơ ra theo bản năng bỗng nhiên cứng đờ giữa không trung.

Vị khách có mái tóc rực rỡ liền cười, trêu đùa nói: "Không cần giúp đâu, vali rất nhẹ."

Vị khách kia giọng điệu ôn hòa trầm ổn, nhưng mang theo một chút cảm giác xa cách kiểu giải quyết công việc: "Xe ở bên ngoài sao?"

"Có ngay có ngay." Tần Lỗi lập tức dẫn bọn họ đi ra ngoài, "Tôi đi lái xe tới đây."

Chờ mọi người lên xe, lúc chính thức khởi hành chạy tới điểm đến, Tần Lỗi cầm vô lăng đặc biệt cẩn thận từng li từng tí.

Đây là chiếc xe off-road tốt nhất mà anh ta từng lái.

Khi anh ta đi lấy xe theo sự phân công, đã hỏi qua chủ xe, giá là con số trên trời mà anh ta không dám tưởng tượng, tính năng cũng cực kỳ mạnh mẽ khiến cho bất kỳ ai biết lái xe cũng đều yêu thích không nỡ rời tay.

Lúc này lái xe trên con đường gập ghềnh dốc dựng đứng, mà giống như đi trên mặt đất bằng phẳng.

Điểm đến của hai vị khách là hòn đảo hẻo lánh nơi Tần Lỗi lớn lên từ nhỏ, cách sân bay một quãng đường khoảng năm sáu giờ, đến đó còn phải đổi sang đi thuyền.

Dọc trên đường đi không chỉ địa hình hiểm trở, điều kiện đường xá cũng tương đối kém, kinh tế địa phương không phát triển, không thể ép ra tiền để sửa đường.

Con đường càng lúc càng cũ nát, người càng lúc càng ít, cứ thế trở thành cái vòng luẩn quẩn.

Nhưng khách quan mà nói, phong cảnh ở đây rất đẹp, núi non xinh đẹp, đại dương bao la, lối sống của người dân cũng cực kỳ đơn giản.

Tần Lỗi vẫn cảm thấy quê hương mình rất đẹp, vị trí quá xa xôi đành phải chịu, giao thông bất tiện, cho nên không nổi tiếng, chỉ có một vài du khách ba lô kỳ cựu mới đặc biệt tới đây du ngoạn.

Trước kia Tần Lỗi đón khách khác đi đến đảo chơi, hoặc là ngồi xe buýt nhỏ cũ kỹ, hoặc là lái chiếc xe tải rách nát của mình, trên đường đi lắc lư đến mức đầu óc choáng váng, chờ xuống xe, phải nghỉ nửa ngày mới có thể ổn định lại.

Hôm nay được coi là chuyến xe thoải mái nhất mà anh ta từng lái.

Vị khách ở ghế sau thậm chí còn ngủ thiếp đi.

Tần Lỗi đang tập trung lái xe nghe được một tiếng dặn dò trầm thấp: "Lái ổn định một chút."

Anh ta theo phản xạ nhìn lướt qua gương chiếu hậu, lập tức thu lại câu trả lời vừa định thốt ra, đổi thành nghiêm túc gật gật đầu.

Buổi chiều lạnh lẽo, nhiệt độ trong xe rất thoải mái, mái tóc đỏ thẫm loang trên mái tóc đen nhánh, Trì tiên sinh đang dựa vào vai người yêu ngủ.

Trong bầu không khí đặc biệt yên tĩnh và thanh bình, Tần Lỗi im lặng lái xe càng chậm hơn.

Hành trình lần này quả thật có chút kỳ lạ, hai vị khách không có hứng thú đối với lịch trình thông thường do anh ta cung cấp, chỉ nói muốn đi ra đảo, hơn nữa muốn đi tới hòn đảo xa nhất và cũng nhỏ nhất.

Phong cảnh ở đó khá đẹp, nhưng nếu đặc biệt đến để chụp hình, thì phải phụ thuộc vào thời gian và thời tiết, không phải ra khỏi sân bay là đi thẳng tới đó.

Cho nên Tần Lỗi làm thế nào cũng không đoán ra mục đích chuyến đi này của bọn họ.

Nhưng Hạ tiên sinh trả thù lao rất phong phú, tính cách anh ta (Tần Lỗi) đôn hậu thiện lương, luôn lo lắng mình lấy nhiều tiền, vì thế càng muốn cố gắng hoàn thành tốt mọi chuyện khách dặn dò.

Hơn nữa anh ta vẫn rất tò mò —— hai vị khách này tới đây, đến tột cùng là làm gì vậy?

Họ trông không phù hợp với vùng đất hoang vắng bị lãng quên này, như thể là người của một thế giới khác.

Xuyên qua gương chiếu hậu trong xe, Tần Lỗi có thể nhìn thấy Hạ tiên sinh ở ghế sau giữ nguyên tư thế không thay đổi, để mặc cho người yêu ngủ trên vai.

Anh ấy cúi đầu chăm chú nhìn khuôn mặt đang ngủ của người yêu một lát, nhìn hàng lông mi dài rậm rạp như lông quạ, nhẹ nhàng rung động theo nhịp thở khi giấc ngủ.

Tiếp sau đó, anh ấy liếc mắt nhìn ra phong cảnh xa lạ trôi qua bên ngoài cửa sổ xe, ánh mắt lặng lẽ loé sáng.

Bên trong ẩn chứa một thứ tình cảm phức tạp mà Tần Lỗi nhìn không hiểu.

Gần như khiến anh ta sinh ra một loại ảo giác, giống như vô lăng trong tay không phải đang lái cho một chuyến hành trình bình ổn trước mắt này.

Mà là một cuộc hành trình dài và đầy sóng gió hơn.

Hoàng hôn buông xuống trời tối dần, những con mòng biển vòng trở lại bến cảng, con tàu đã được đặt trước chỉ chở hai vị khách đó, hướng đến các hòn đảo nằm rải rác trên biển.

Họ đã nhìn thấy cây cầu, khi họ đi qua hòn đảo áp chót.

Một cây cầu thật dài, nối liền hai hòn đảo.

Cuộc hành trình dài đã âm thầm lặng lẽ đến điểm kết thúc.

Tần Lỗi nghe thấy giọng của Hạ tiên sinh: "Cập bờ."

Gió biển ồn ào làm cho tất cả những cảm xúc trong câu nói bị phai nhoà đi.

Tần Lỗi hành động lưu loát lái thuyền cập bờ, anh ta là người hiếm hoi làm hướng dẫn viên du lịch của khu vực này, biết lái xe, biết lái thuyền, quen thuộc tất cả mọi thứ ở đây, mong muốn có thêm nhiều người biết đến vẻ đẹp của quê hương hơn.

Họ dừng lại trên hòn đảo nhỏ nhất, có vài ngôi nhà cũ kỹ nằm rải rác trên vùng đất cằn cỗi, nhưng chỉ có một ngôi nhà trong số đó vẫn còn sáng đèn.

Sắc trời đã tối hẳn, mùi thức ăn thoang thoảng bay trong gió.

Ông lão hơn 70 tuổi nghe thấy động tĩnh bên ngoài, đẩy cửa đi ra, vừa nhìn thấy Tần Lỗi, liền nở nụ cười: "Lại dẫn người đến chơi à?"

Tần Lỗi nhiệt tình thăm hỏi: "Đúng vậy, ông ăn cơm chưa?"

"Ăn xong rồi, sao hôm nay đến buổi tối?" Ông lão quan tâm nói, "Phong cảnh vào ban ngày vẫn đẹp hơn."

Nếu vào ban ngày, có thể nhìn thấy biển xanh mênh mông ở nơi đây, buổi sáng sớm và buổi chiều tối có cảnh mặt trời mọc và mặt trời lặn tươi đẹp rực rỡ, là một cảnh đẹp như tranh sơn dầu, rất thích hợp cho những du khách thích chụp ảnh.

Nhưng lúc này là buổi tối, mặt biển đen thui mờ mịt, chỉ có vài ánh sáng nhấp nháy rải rác trên đảo.

Bên trong cánh cửa mở rộng, còn có một bà lão, đang ngồi dựa trên giường, trên cái bàn cạnh bên đặt chén cơm vừa ăn xong, giọng nói của bà run rẩy: "Là tiểu Lỗi à?"

Tần Lỗi chủ động tiến lên vài bước, đáp lại lời thăm hỏi của bà lão, thuận tay nhẹ nhàng đỡ chiếc xe lăn vào một chỗ trong phòng không ảnh hưởng đến việc đi lại.

Đồng thời, anh ta cũng không quên giới thiệu với hai vị khách đứng bên cạnh: "Cụ ông và cụ bà là những cư dân duy nhất trên hòn đảo này, chân của cụ bà không tốt, không tiện đi lại, các anh có để ý cây cầu vừa rồi không? Đó là cụ ông ....."

Khi nói chuyện anh ta lễ phép nhìn các vị khách, nhưng trong nháy mắt đối diện với ánh mắt của bọn họ, bỗng nhiên cảm thấy, hình như bọn họ đã sớm biết chuyện mình đang nói.

Tần Lỗi không biết tại sao mình lại nảy ra ý nghĩ kỳ lạ như vậy trong đầu.

Có lẽ vì ánh mắt của họ quá yên tĩnh.

Yên tĩnh đến nỗi ngay cả những cơn sóng cuồn cuộn xung quanh cũng mất đi âm thanh.

Tần Lỗi tạm biệt ông lão quen biết, sau đó dẫn hai vị khách đi về phía cây cầu kia, nơi duy nhất đáng để tham quan vào ban đêm.

Vừa rồi ở trên biển nhìn từ xa không rõ ràng, đến gần, mới có thể thấy rõ hình dáng của cây cầu này.

Trước khi lên cầu, Tần Lỗi cố ý giải thích: "Tuy rằng cây cầu này ban đầu là một mình ông xây dựng, vật liệu và năng lực đều có hạn, bề ngoài nhìn không chắc chắn lắm, có thể hơi đáng sợ, nhưng năm nay đã có người hỗ trợ gia cố, hiện tại rất ổn định, có thể yên tâm đi."

Hạ tiên sinh im lặng thật lâu rốt cục mở miệng: "Năm nay đã được gia cố?"

Ánh mắt anh thận trọng quan sát cây cầu này, so sánh với hình ảnh trong trí nhớ, đúng là phát hiện ra sự khác biệt.

"Đúng, là vài người ở vùng khác đến kinh doanh, cụ ông cứ nhắc với tôi miết, sau đó, mỗi lần tôi dẫn khách vùng khác tới chơi, cụ ông đều chủ động ra chào hỏi."

Nói xong, Tần Lỗi nhớ tới nghi vấn suốt trên đường đi, cười gãi gãi đầu, thẳng thắn nói: "Nói thật, lúc đầu tôi cũng cho rằng hai người đến làm ăn, chỉ là sau khi nhìn kỹ lại cảm thấy không giống."

Hai vị khách này không giống những nhân viên công tác phong trần mệt mỏi kia, ngược lại giống ông chủ lớn đến khảo sát đầu tư.

Hạ tiên sinh tiếp tục hỏi: "Ở đây thường xuyên có người đến đây làm ăn à?"

"Mấy năm trước rất ít, khoảng nửa năm gần đây mới lục tục đến nhiều hơn." Tần Lỗi nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Đều là nghe nói chỗ này của chúng tôi có hải sản đặc sắc, cho nên đến đây xem thử."

Anh ta thấy hai vị khách dường như rất quan tâm đến vấn đề này, vì vậy đã giới thiệu rất kiên nhẫn.

"Ở chỗ chúng tôi có rất nhiều hải sản ăn ngon, hơn nữa đều là những thứ đặc trưng của vùng này, những nơi khác không có, chỉ là không nổi danh, chi phí vận chuyển lại cao, cho nên trước kia không có ai đặc biệt đến để kinh doanh cái này."

"Lúc trước tôi cũng rất tò mò tại sao đột nhiên có những người này tới, đã cố tình hỏi thăm, thấy nói là bởi vì hiện giờ có một ứng dụng mua sắm rất hot, trong đó có chức năng dành riêng cho các sản phẩm đặc sắc, rất được khách hàng ở các thành phố lớn hoan nghênh, mang lại rất nhiều thứ mới lạ lúc đầu không có tiếng tăm gì. Tôi nhớ ứng dụng đó được gọi là ... gọi là cái gì, hình như là cái cây gì đó."

Lúc Tần Lỗi còn đang cố gắng nhớ lại, Trì tiên sinh ở bên cạnh nhẹ giọng nói: "Ba cái cây."

"Đúng, chính là cái đó! Trì tiên sinh đã sử dụng bao giờ chưa?"

"Đã sử dụng rồi." Trì tiên sinh nhìn người yêu bên cạnh một cái, lại hỏi, "Là nhân viên kinh doanh của Ba cái cây đã từng tới đây sao?"

Tần Lỗi lắc đầu: "Không phải, có thể nơi này của chúng tôi thật sự quá hẻo lánh, không được bọn họ chú ý tới, hơn nữa, những nhân viên kinh doanh kia nói bọn họ (app Ba cái cây) hiện giờ không cần tự mình đi tìm nguồn tài nguyên, rất nhiều chính quyền địa phương nghèo giống chỗ chúng tôi đây sẽ chủ động tìm tới cửa ......"

Đối với những nơi nghèo đói và lạc hậu, miễn có thứ gì đó có thể trở thành hàng hóa hoặc dịch vụ có giá trị kinh tế, và có thị trường tiêu thụ ổn định, là có thể thay đổi mọi thứ ở địa phương.

Hạ tiên sinh dường như rất rành về kinh doanh, ngắn gọn nói cho xong câu nói dang dở thay anh ta.

"Trên thị trường xuất hiện rất nhiều sản phẩm cạnh tranh bắt chước theo mô hình này, những nhân viên đó cần tìm kiếm một lượng lớn nguồn hàng hóa đặc sắc, nên đã tìm tới nơi này."

Vô số nhân viên kinh doanh đã đổ xô đến các thị trấn và làng mạc chẳng được ai biết đến trước đây, rất nhiều nơi đói nghèo đã được khám phá một lần nữa.

Trong đó có những người đi đến hòn đảo này, nhìn thấy cây cầu quá mức đơn sơ kia, có lẽ là bị tình yêu giữa hai ông bà lão này làm cho cảm động, có lẽ là xuất phát từ suy nghĩ tương lai có thể dùng để vận chuyển, nên chủ động góp một phần sức lực.

Vì vậy, cây cầu đã có một diện mạo mới.

Con bướm vỗ nhẹ cánh vào một đêm mưa bão cách đây vài tháng, gây nên cơn bão kéo dài cho đến ngày nay, lan rộng đến các hòn đảo xa xôi hẻo lánh cách hàng ngàn km.

Đó là cây cầu trong sách, nhưng không hoàn toàn là nó.

Đây là câu trả lời cuối cùng do cuộc sống đưa ra.

Gió biển mằn mặn thổi qua những tấm ván gỗ chồng lên nhau, khi đi qua, thân cầu lắc lư nhẹ nhàng.

Tần Lỗi thấy cặp đôi yêu nhau ở đằng sau mười ngón tay đan xen, cùng nhau sóng vai đi qua cây cầu này.

Một cây cầu tối tăm, thô sơ, không đẹp lắm.

Trì tiên sinh nói: "Nó rất đẹp."

Hạ tiên sinh không nói gì, chỉ nắm tay cậu ấy thật chặt.

Ngôi nhà cũ kỹ duy nhất có người sinh sống trên hòn đảo nhỏ vẫn sáng đèn, bóng dáng lom khom của những năm tháng cuối đời chiếu lên cửa sổ, mờ mờ ảo ảo.

Tần Lỗi biết là cụ ông đang ngồi bên giường, bưng chậu rửa mặt, dùng khăn giúp cụ bà lau mặt.

Xung quanh là tiếng sóng biển mãnh liệt, không ngừng vỗ vào bờ.

Bờ biển anh ta quen thuộc nhất.

Bỗng nhiên anh ta bị một cảm giác khó tả siết chặt tâm trí.

Tần Lỗi sinh ra ở hải đảo, lớn lên ở hải đảo, sau khi trưởng thành không giống như phần lớn thanh niên rời khỏi quê hương không có triển vọng, đi làm thêm ở các tỉnh khác phát triển hơn để kiếm tiền.

Sau khi tốt nghiệp trung học, anh ta đã làm hướng dẫn viên du lịch, chưa bao giờ rời khỏi quê hương của mình.

Bởi vì mỗi sáng sớm rực rỡ trong cuộc sống của mình, anh ta đều trải qua khung cảnh đẹp nhất trong mắt anh ta.

Anh ta nghĩ rằng, sẽ luôn luôn có những người tìm ra quê hương của mình.

Sẽ luôn có thêm nhiều người neo đậu trên bờ biển này.

Tần Lỗi đang chờ ngày đó đến.

Ngày hôm nay, anh ta đợi hai vị khách không giống khách du lịch, khí chất phi phàm, chi tiêu hào phóng tới đây.

Anh ta có một suy đoán có lẽ rất ngớ ngẩn.

Trong tiếng gió biển gào thét, hướng dẫn viên du lịch trẻ tuổi đột nhiên mở miệng, như thể giới thiệu phong cảnh địa phương cho những vị khách lần đầu tiên ghé thăm, nhưng mang theo một chút cảm xúc thấp thỏm và hỗn loạn hiếm hoi đối với một hướng dẫn viên du lịch.

"Phong cảnh nơi này thật sự rất đẹp, nhưng quá ít người biết đến."

"Tôi biết rất nhiều nơi tương tự như nơi của chúng tôi, có nơi đã trở thành cảnh quay trong phim, có nơi được viết vào bài hát, có nơi tìm thấy một phong cảnh đặc biệt rất hấp dẫn khách du lịch."

"Sau đó, những nơi ấy đều được nhìn thấy, tất cả đều trở nên càng ngày càng tốt."

Tần Lỗi thật ra không rõ mình rốt cuộc là muốn nói cái gì, anh ta chỉ là dùng giọng điệu chân thành nhất nói: "Nơi này có biển đẹp như vậy, có đủ loại cá ngon, có xây cầu do cụ ông xây, nó đáng lẽ nên được nhìn thấy ......"

Hai vị khách im lặng lắng nghe anh ta.

Cuối cùng, Hạ tiên sinh nhìn chằm chằm vào vùng đất xa xôi phía trước, nhẹ giọng nói: "Sẽ có ngày đó."

Họ vẫn ở nguyên tại chỗ, dường như muốn nói chuyện.

Cho nên Tần Lỗi chủ động đi ra xa chờ.

Anh ta ngồi trên một tảng đá, bình tĩnh không nói gì, kiên nhẫn chờ đợi.

Chờ đợi một ảo mộng ngớ ngẩn trở thành sự thật.

Gió biển đưa tới những con bướm trong đêm tối, như vệt sáng loé lên, bay quanh quẩn ở góc áo dày nặng giản dị của anh.

Trong tiếng sóng vỗ ầm ầm, Hạ Kiều không nói một lời, ánh mắt trầm tĩnh do dự giữa đất liền và đại dương.

Sự mờ mịt như có như không đã biến mất, gông xiềng cũng lặng lẽ rơi xuống đất.

Sau khi tiêu diệt ảo vọng, ngưng đọng thành một thứ gì đó mạnh mẽ vững chắc hơn.

Trì Tuyết Diễm nhìn chăm chú vào mặt biển sâu thẳm bên cạnh cây cầu, làm như nhìn thấy cánh bướm nhẹ nhàng lay động, xuyên qua giữa sóng biển, sắp tạo nên một cơn bão khác.

Vì vậy, cậu chủ động hỏi: "Anh đang nghĩ gì?"

"Đang nghĩ đến cây cầu vượt biển." Hạ Kiều nói, "Kế hoạch xây cây cầu lớn trong tin tức thứ hai, cũng không phải là lựa chọn tốt nhất. "

Nhưng anh sẽ tìm thấy một kế hoạch tốt nhất.

Sau đó xây dựng ở một tọa độ độc nhất vô nhị.

Trì Tuyết Diễm nghe hiểu ý ngoài lời của anh, chợt nhớ tới đoạn đối thoại luôn khắc sâu trong trí nhớ.

Cậu mỉm cười hỏi: "Vì vậy, anh muốn trở thành một nhà tư bản nghiêm trang đạo mạo?"

Vừa hay một nhân vật chính khác của đoạn đối thoại, cũng nhớ từng câu từng chữ câu trả lời kia.

"Đúng." Hạ Kiều nhướng mày, vòng tay ôm lấy eo cậu, "Nha sĩ rất biết dỗ dành người khác."

Thời gian dường như quay trở lại cửa hàng tiện lợi vào đêm mưa bão.

Bọn họ cùng nhau tận mắt chứng kiến một số phận được đảo ngược.

Đoạn vận mệnh khua chèo dong thuyền, quay đầu đi sang bờ bên kia của cuộc đời mới, đẩy ra những gợn sóng trôi nổi đến đây lúc này, đang bám vào thân cây cầu dưới chân bọn họ.

Nụ cười mơ hồ tan đi trong tiếng sóng biển.

Thủy triều đang hoành hành trong tầm mắt, sóng vai đứng bên cây cầu nhìn không thấy điểm cuối của đại dương, làm như trên thế giới này, không có hai người nào phù hợp hơn bọn họ.

Sự khác biệt duy nhất là sau cuộc phiêu lưu này, không có hai chai đồ uống ướp lạnh làm chiến lợi phẩm.

Mà Trì Tuyết Diễm muốn chiến lợi phẩm.

Cho nên cậu đang được bao bọc bởi chiếc áo khoác lông màu đen, bỗng nhiên nghiêng người ghé vào bên tai người yêu, nhẹ giọng nói: "Em muốn mặc áo khoác của anh."

Hạ Kiều nhẹ nhàng gật đầu, hỏi: "Tại sao?"

Anh đã mặc áo khoác của Trì Tuyết Diễm vài lần, nhưng đối phương chưa từng mặc áo khoác của anh.

Nghe vậy, Trì Tuyết Diễm nở nụ cười, trong giọng nói ẩn chứa một cảm xúc đặc biệt: "Bởi vì, em đang suy nghĩ chuyện thích hợp nhất để làm lúc này."

Hạ Kiều rõ ràng nhớ rõ, đây là lần thứ ba cậu nói những lời tương tự.

Lần đầu tiên là sau khi cùng nhau đưa ra quyết định kết hôn, ngồi trong chiếc xe thể thao mới mua, Trì Tuyết Diễm nói nên đi trải nghiệm quy tắc phân chia, cho nên dứt khoát lưu loát ký thỏa thuận tiền hôn nhân không can thiệp lẫn nhau.

Lần thứ hai là đối diện cửa hàng tiện lợi, dưới chiếc ô ngăn cách mưa gió, Trì Tuyết Diễm bảo anh đoán, nhưng không nói ra đáp án chính xác.

Đây là lần thứ ba.

Trì Tuyết Diễm không kêu anh đoán, cũng vẫn không nói ra đáp án chính xác.

Chỉ có câu nói che giấu bí mật đó, cùng với hơi thở ấm áp lướt qua bên tai Hạ Kiều.

Trì Tuyết Diễm không nói cho anh biết giờ phút này thích hợp làm điều gì nhất.

Cậu chỉ thì thầm: "Khi em mặc nó, chắc chắn em sẽ làm nhăn nó."

Trong gió biển lạnh lẽo dường như dâng lên hơi nóng ẩm ướt.

Trong bóng đêm mờ ảo, cậu hơi ngẩng mặt lên, lướt qua cổ áo đen sậm nhìn Hạ Kiều, ánh mắt cực sáng, sáng ngời mê hoặc và sâu thẳm.

Giống như giấu một vòng xoáy kỳ lạ, mang hương vị của dục vọng.