Đời Người Bình Thản

Chương 101



Mạnh Yên trốn ở trên tầng ba nghịch máy tính, chị giúp việc ở dưới tầng một làm việc nhà. Trong nhà chỉ có hai người, lúc này tâm tình Mạnh Yên cảm thấy trống rỗng, trong đầu lại đang suy đoán hiện giờ Diệp Thiên Nhiên đang ở thành phố nào? Có phải rất vất vả hay không?

Thời tiết quá nóng, Diệp Thiên Nhiên đã không có ở đây, cha mẹ cô cũng bận bịu đến mức chân không chạm đất. Một mình cô cảm thấy nhàm chán muốn chết nhưng lại không nghĩ ra nên làm việc gì.

Phía ngoài cầu thang truyền đến tiếng bước chân, Mạnh Yên nghiêng đầu nghe ngóng, chẳng lẽ cha cô đã về nhà? Không phải cha nói sang nhà họ Giang có việc hay sao?

Cô nhìn thấy chỗ ngoặt của cầu thang bóng dáng một người, không khỏi vui mừng nhảy dựng lên: “Phương Phương, sao cậu lại đến đây? Cậu không phải đi làm hay sao?” Hôm nay cũng không phải là ngày nghỉ ngơi cuối tuần, đáng lẽ giờ này cô ấy phải đang ở công ty làm việc chứ.

Tâm tình Phương Phương rất sa sút ngồi xuống ghế salon, giọng nói có chút nặng nề: “Mình xin nghỉ việc rồi.”

Mạnh Yên với tay lấy đĩa trái cây đặt bên cạnh khay trà đến trước mặt Phương Phương: “Tại sao? Không phải cậu nói công việc rất tốt hay sao?”

Lần trước gặp nhau, trong lòng Phương Phương còn tràn đầy ước mơ muốn làm việc ở công ty đó mười mấy năm. Lần này thay đổi cũng quá nhanh, chắc chắn là có chuyện gì xảy ra rồi.

Lâm Phương Phương tiện tay cầm một quả táo, dáng vẻ ủ rũ: “Mình bị thủ trưởng quấy rối tình dục, không thể tiếp tục ở đấy nữa.” Thật là xui xẻo, sao cô lại gặp phải những thể loại chuyện này? Mà tên quản lý mới đến này cũng là dạng người không biết xấu hổ, ông ta cũng không nhìn lại bản mặt béo múp như heo của ông ta, mà lại dám vụng trộm sờ mông của cô.

“Mẹ nó, là tên khốn kiếp nào? Để mình đi giết chết hắn.” Mạnh Yên vừa nghe xong lập tức xù lông, có lầm hay không? Lại có chuyện như vậy: “Cậu có bị thua thiệt gì không?” Nếu có vấn đề gì xảy ra, cô sẽ đi tìm tên khốn kiếp kia tính sổ.

Nhìn Mạnh Yên tức giận đầy căm phẫn như vậy, khiến cho tâm trạng Phương Phương dễ chịu hơn nhiều, cô lắc đầu trả lời: “Mình không sao, mình xin nghỉ việc rồi, nhưng …” Mất việc, sau này cô biết làm thế nào? Nhưng cô lại không thể chịu được sự sỉ nhục này, cô không thể học theo những cô gái khác nhẫn nhục chịu đựng như vậy, vì công việc mà thỏa hiệp.

Bây giờ tìm việc khó khăn, trình độ của cô lại thấp, thật vất vả mới tìm được một công việc tốt như thế này. Tiếp theo cần phải cố gắng tìm kiếm việc làm, chỉ có điều trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng, cũng không biết có thể tìm được công việc phù hợp không nữa?

Mạnh Yên vỗ vai Phương Phương động viên: “Không có vấn đề gì, ngoài trời nóng như vậy, vừa hay cậu ở nhà nghỉ ngơi một thời gian rồi lại tính tiếp.” Công việc như vậy không cần cũng được, nhân cơ hội này nghỉ ngơi thoải mái một chút, mà cô cũng sẽ có người bên cạnh trải qua mùa hè này.

Lâm Phương Phương cau mày, vẻ mặt đầy đau khổ: “Nhưng mình muốn tự kiếm tiền nuôi sống bản thân.” Cô không thể so sánh với Mạnh Yên, cái gì cũng không cần lo lắng, chỉ cần nghiêm túc học tập thật tốt là được.

Hơn nữa, nếu mẹ cô biết chuyện nhất định sẽ nói cô ngốc nghếch, cho nên ngay sau khi nộp đơn xin nghỉ cô cũng không về nhà, trực tiếp đến nhà Mạnh Yên kể khổ.

Mạnh Yên không biết nên khuyên Phương Phương như thế nào: “Phương Phương, thực ra cậu không cần quá khổ cực như vậy.” Cái gì cũng một mình chịu đựng, quá mệt mỏi.

“Chúng ta đều đã trưởng thành, tất nhiên là muốn phải dựa vào chính mình.” Lâm Phương Phương khăng khăng giữ vững lập trường của mình.

“Vậy cứ từ từ tìm, trong khoảng một thời gian ngắn muốn tìm một công việc thích hợp cũng khá là khó khăn.” Mạnh Yên cũng không muốn miễn cưỡng hay ép buộc người khác, chỉ đành cùng nhau giúp đỡ nghĩ biện pháp: “Hay là cậu đến công ty của mẹ mình làm việc?” Vừa phù hợp chuyên ngành, lại vừa là người nhà quen biết nhau, tất cả sẽ dễ nói chuyện hơn.

“Mình không muốn.” Phương Phương lắc đầu từ chối: “Nhất định mẹ sẽ làm phiền mình đến chết mất.”

Cô vẫn sống ở bên ngoài không chịu về nhà là cũng vì một nguyên nhân quan trọng, chính là không chịu nổi chuyện mẹ cô suốt ngày giới thiệu đối tượng cho cô hẹn hò. Năm nay cô mới có bao nhiêu tuổi chứ? Gấp cái gì?

“Tùy cậu vậy.” Mạnh Yên cũng hiểu rõ tình hình gia đình Phương Phương, lập tức chuyển đề tài nói chuyện, cô không muốn Phương Phương thấy phiền lòng thêm nữa: “Chỉ có điều chuyện liên quan đến tên thủ trưởng kia, không thể dễ dàng bỏ qua cho hắn như thế.” Là dạng người cặn bã, nên chỉnh một chút sẽ tốt hơn.

“Thôi bỏ đi.” Phương Phương hung hăng đưa quả táo lên miệng cắn một miếng, thật giống như muốn cho hả giận: “Dù sao mình cũng không bị tổn hại gì, bây giờ gây sự cũng không được hay cho lắm.” Dù sao cô cũng là một cô gái, làm lớn chuyện này vừa mất hết thể diện, lại càng sợ người trong nhà biết được.

Mạnh Yên gật đầu đồng ý không đề cập đến chuyện này nữa, nhưng trong đầu lại ghi nhớ thật kỹ tên của hắn ta.

Hai người ngồi yên lặng một lúc, bỗng dưng Phương Phương nghĩ đến một chuyện: “Tiểu Yên, cậu có biết chuyện chị họ cậu đang có thai hay không?”

“Cái gì? Là của ai?” Mạnh Yên há miệng ngạc nhiên, cô không dám tin.

Mấy ngày lễ mừng năm mới, Mạnh Tuệ nói muốn ly hôn, Mạnh Yên cũng đã từng gọi điện mấy lần muốn hỏi thăm tình hình, nhưng đều là Quý Tú Mai nghe máy, cô bị bà ta mắng cho một trận, còn nói không cho phép gọi đến một lần nữa. Sau đó, gia đình cô lại vội vàng dọn dẹp chuyển nhà, không có thời gian quan tâm đến chuyện của Mạnh Tuệ nữa.

“Đương nhiên là của chồng chị ấy, hai người không có ly hôn.” Phương Phương thở dài: “Hình như chị ấy có bầu được năm tháng rồi.”

Mạnh Yên nhẩm tính thời gian một chút, đoán chừng đứa bé này được hình thành ở trong khoảng thời gian chuẩn bị tổ chức hôn lễ mà thôi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải muốn ly hôn sao?” Nếu sau khi kết hôn có thai thì thật sự cô cũng không có gì để nói.

Tháng trước, vì cần phải sắp xếp lại một số giấy từ liên quan đến căn nhà cũ nên Phương Phương có quay về thị trấn, đúng lúc này gặp phải Mạnh Tuệ, hai người có đứng lại nói chuyện một chút. Thì ra lúc đầu Mạnh Tuệ muốn ly hôn, nhưng Quý Tú Mai có chết cũng không chịu trả lại những đồ sính lễ kia. Đương nhiên, nhà họ Ngô cũng không đồng ý cho Mạnh Tuệ ly hôn, chuyện cứ kéo dài thật lâu, vào lúc này lại điều tra ra việc có thai, tự nhiên không có cách nào ly hôn được. Chỉ có điều, Phương Phương cũng không biết đến cuối cùng đứa bé này được hình thành từ bao giờ? Loại chuyện như vậy, Mạnh Tuệ cũng sẽ không nói cho người khác biết.

Nghe được câu chuyện, Mạnh Yên cũng không biết nên nói cái gì cho đúng, bây giờ Mạnh Tuệ có thai nên tình hình thay đổi hoàn toàn: “Chị ấy sống có tốt không?”

“Mặc dù đang có thai nhưng so với trước kia lại gầy hơn rất nhiều, gương mặt cũng không có chút sức sống nào.” Phương Phương suy nghĩ một lúc lại cảm thấy cay cay sống mũi, cô không chịu nổi những loại chuyện như vậy: “Trên khuôn mặt chị ấy ngay cả một nụ cười cũng không có.”

Nếu đã không thuyết phục được, chuyện này tính là gì. Mạnh Yên cắn môi dưới hỏi: “Chị ấy không nói chuyện gì khác sao?” Liệu chị ấy còn muốn ly hôn nữa hay không?

Phương Phương biết ý Mạnh Yên muốn hỏi điều gì: “Chị ấy nói đã chấp nhận số phận, vì đứa bé nên chị ấy không thể ly hôn.” Mặc dù Mạnh Tuệ chỉ nói một câu ngắn ngủn nhưng lại làm cho cô thấy đau lòng. Cô hiểu rất rõ ý nghĩa trong câu nói đó, nuôi con một mình sẽ rất vất vả, đứa bé sẽ không có cha, không có được một gia đình hoàn chỉnh.

Nghe lời nói thì có vẻ rất đúng, nhưng sống chung với loại người đàn ông cặn bã đó, liệu rằng những tháng ngày sắp tới của chị ấy có thể vượt qua được hay không? Chẳng lẽ nửa đời sau cứ như vậy bị phá hủy? Tính tình Mạnh Tuệ nhu nhược lại gặp phải loại đàn ông như thế, nhất định sẽ chỉ nếm mùi đau khổ mà thôi.

Tâm tình của hai cô gái chưa bước vào cuộc sống hôn nhân có chút buồn bực không vui. Trong lòng các cô đều cảm thấy hoài nghi: vì đứa bé mà thỏa hiệp liệu có đáng giá không? Vấn đề này sợ rằng chỉ có người trong cuộc mới biết được. Mỗi người đều có sự lựa chọn của mình, người ngoài không có cách nào nhúng tay vào được.

Mạnh Yên hồi phục lại tinh thần đầu tiên: “Được rồi, đừng nhắc đến chuyện không vui nữa, chúng ta lên mạng xem có gì vui không?”

“Được, cùng nhau xem.” Phương Phương rất thích nghịch máy tính, chỉ là điều kiện có hạn nên cô chưa thể mua được máy tính. Mỗi lần đến nhà Mạnh Yên đều phải nghịch qua cho đỡ cơn nghiện.

Hai người vừa nói cười, vừa lên mạng dạo qua hết trang này đến trang khác. Có điều trong lúc đang tìm kiếm đồ trên một trang mua sắm thì bàn tay Mạnh Yên dừng lại, rất nhanh trong đầu nảy sinh một số vấn đề.

Phương Phương thấy lạ lùng, quay sang nhìn Mạnh Yên: “Cậu sao thế?”

Mạnh Yên chỉ vào màn hình máy tính: “Phương Phương, chúng ta bán đồ trên mạng đi, tiền đầu tư bỏ ra lúc đầu không nhiều, vả lại cũng không cần phải thuê cửa hàng.” So với việc mở cửa hàng thì bán hàng trên mạng mang tính chất ưu việt hơn nhiều.

“Bán hàng trên mạng?” Căn bản Phương Phương không tin trong tương lai loại hình kinh doanh này có thể phát triển mạnh đến mức nào, đồ hư ảo như vậy không đáng tin: “Cậu đừng có nói đùa, có thể kiếm được tiền hay sao?”

“Thử một chút thì sẽ biết, dù sao ở nhà cũng nhàn rỗi.” Mạnh Yên ở nhà buồn bực đến phát hoảng, đối với vấn đề bỗng dưng nghĩ đến tràn đầy hứng thú. Cô cũng không muốn suốt ngày nằm ở nhà nhớ nhung Diệp Thiên Nhiên, muốn tìm một công việc gì đó để phân tán sự chú ý.

Phương Phương rất hiểu tính cách của Mạnh Yên, từ trước đến giờ chỉ nói một không nói hai, một khi đã quyết định làm việc gì thì không có người nào có thể thuyết phục được cô: “Cậu muốn bán mặt hàng gì?”

“Đương nhiên là quần áo thời trang.” Vẻ mặt Mạnh Yên tràn đầy thiết tha nhìn Phương Phương: “Cậu đối với lĩnh vực này thành thạo nhất, hợp tác cùng mình kinh doanh nhé.”

“Mình chỉ thành thạo phân biệt các loại vải vóc, còn những vấn đề khác cũng không hiểu rõ.” Phương Phương lên tiếng cự tuyệt: “Trước mắt mình chưa tìm được việc làm phù hợp nên sẽ giúp cậu một phần công việc mà thôi.” Đối với những vấn đề cô không hiểu rõ, cô không dám tùy tiện thử nghiệm.

“Cậu đừng xem thường hình thức bán hàng qua mạng này, nếu như buôn bán tốt sẽ kiếm được rất nhiều tiền.” Mạnh Yên nói chuyện rất lâu, nhưng mà cũng không làm cho Phương Phương thay đổi ý định.

Suy nghĩ lại thấy cũng đúng, vào thời điểm này mở hàng bán trên mạng được coi là một công việc không đàng hoàng, vui đùa một chút thì còn tạm được. Thật là, muốn làm việc hẳn hoi cũng không được. Thời điểm này cũng không phải vài năm sau, trào lưu buôn bán hàng qua mạng được phát triển rất mạnh mẽ, người bình thường vẫn chưa thể chấp nhận.

Hơn nữa Mạnh Yên cũng không dám hứa chắc chính bản thân cô nhất định có thể kiếm được nhiều tiền trong lĩnh vực này, cô chỉ có nhiều kinh nghiệm mua đồ trên mạng, chứ không bán đồ. Chuyện thế này cũng vô cùng khó nói, trong lòng cô cũng cảm thấy hoang mang. Nghĩ như vậy, cô không miễn cưỡng Phương Phương cùng hợp tác chung nữa.

Có điều Mạnh Yên là người đã nói thì sẽ làm, ngay lập tức viết một bản kế hoạch chi tiết, xác định những việc cần phải làm. Việc đầu tiên chính là phải đi mua một chiếc máy ảnh chất lượng thật tốt, sau đó yêu cầu Phương Phương cùng đi đến chợ bán buôn chọn lựa trang phục thời trang.

Chuyên ngành Phương Phương học chính là chuyên ngành công nghiệp thời trang, nên thường xuyên đến những chợ bán buôn này. Đối với chất lượng vải vóc của trang phục được bán tại chợ, Phương Phương đều vô cùng quen thuộc nên Mạnh Yên cũng không cần phải trả giá, chỉ cần Mạnh Yên chọn được đúng món đồ cần là Phương Phương có thể đoán ra được giá gốc bán ra. Hơn nữa, năm đồng chính là mức giá chủ hàng đưa ra, Mạnh Yên thầm nghĩ trong lòng chắc những chủ hàng này cũng biết các cô là người trong nghề, cũng không dài dòng lôi thôi mà thu tiền giao hàng, cho đến lúc các cô rời đi rồi vẫn còn nhiệt tình mời lần sau quay lại.

Hai người đi dạo suốt cả ngày mới mua được khoảng hơn hai trăm bộ trang phục, Mạnh Yên mệt mỏi đến mức đi không nổi nữa. Bản thân cô chỉ giỏi mở miệng nói chuyện chứ không giỏi trong vấn đề hành động thực tiễn, hiếm có lần nào phải trực tiếp hành động thế này, khiến cho thể lực tiêu hao đi không nổi.

Mạnh Yên ngồi phịch xuống ghế salon, trong đầu vẫn suy nghĩ tính toán, sau một hồi nói chuyện mới thuyết phục được Phương Phương làm người mẫu thử trang phục, nhưng mà Phương Phương nhất định không chịu để lộ cả gương mặt, thương lượng một lúc mới quyết định sẽ đeo mặt nạ khi chụp ảnh.

Lại tốn mất hai ngày mới có thể chụp hết được hơn hai trăm bộ trang phục. Mạnh Yên dựa theo trình tự mở website bán hàng qua mạng, trang trí cửa hàng sao cho thật đẹp, đặt tên cho cửa hàng là Vân Thường. Tiếp đó, đưa tất cả các hình ảnh đã chụp lên các trang mạng, vắt óc suy nghĩ viết lời giới thiệu sao cho thật hay, bận rộn đến mức không có thời gian ăn cơm.

Mặc dù Phương Phương vẫn đi cùng giúp đỡ Mạnh Yên, nhưng mà một chút lòng tin cũng không có: “Tiểu Yên, làm thế có tác dụng không?”

“Mình không biết nữa.” Trong lòng Mạnh Yên cũng thấy hoang mang, dù sao cũng đã làm đến mức này rồi, cùng lắm là chấp nhận mất tiền. Cô cũng không ôm hy vọng gì quá lớn, chủ yếu là để giết thời gian mà thôi.

Chờ hai ngày mà không có động tĩnh gì, Mạnh Yên cũng cảm thấy hơi thất vọng, số tiền này coi như đổ sông đổ biển, cũng may cha mẹ cô không biết, nếu không chắc cô sẽ bị mắng một trận tả tơi luôn. Còn những bộ trang phục này cô sẽ tìm cách xử lý sau vậy.

“Tiểu Yên, mình muốn về nhà.” Phương Phương nhìn đồng hồ đã tám giờ ba mươi phút rồi: “Cậu yên tâm, mình sẽ không nói chuyện này cho ai biết.”

“Cậu chờ một chút.” Mạnh Yên đứng lên: “Trong phòng mình có một bộ mỹ phẩm dưỡng da nhập khẩu, có người cho mẹ mình, nhưng bà dùng không hợp thuận tiện đưa sang cho mình, mình tặng cho cậu.”

“Không cần đâu, mình …” Phương Phương khua tay không muốn nhận.

“Làn da cậu là da dầu, bộ mỹ phẩm kia thích hợp với da cậu hơn, còn da mình là hỗn hợp, dùng không thích hợp.” Mạnh Yên giải thích mấy câu: “Mình tặng, cậu cầm đi.”

Thực ra bộ mỹ phẩm này cô có thể sử dụng được trong mùa hè, có điều nhìn thấy Phương Phương dùng mấy loại mỹ phẩm đơn giản giá chỉ khoảng mười mấy đồng, trong lòng cô cảm thấy khó chịu. Vì tiết kiệm, ngay cả đến tiệm để ăn cơm Phương Phương cũng không đành, chứ đừng nói đến việc bỏ ra mấy nghìn đồng mua mỹ phẩm dưỡng da.

Đợi lúc Mạnh Yên cầm đồ ra đi ra, vẻ mặt Phương Phương đầy kích động vẫy tay gọi cô: “Tiểu Yên, có người hỏi về thông tin bộ trang phục của cậu, mau đến đây.”

“Thật?” Mạnh Yên chạy ngay đến trước màn hình máy tính, đúng là đang có người trên mạng hỏi, bộ trang phục không tệ lắm? Có thể giảm giá thêm một chút không? Thấy được thông tin này, tinh thần Mạnh Yên tỉnh táo hẳn lên, ngồi trên ghế cùng người kia nói chuyện, sau mười phút cuối cùng cũng hoàn thành đơn hàng đầu tiên, người này mua luôn hai bộ quần áo.

“Bán được rồi?” Phương Phương vừa mừng vừa lo, mặc dù đối với lĩnh vực buôn bán này cô không coi trọng, nhưng mấy ngày hôm nay cũng đã bỏ ra rất nhiều công sức và tâm huyết, nên cô cũng rất mong đợi những cố gắng trên không bị uổng phí.

“Ừ.” Mạnh Yên cười đến híp cả mắt, tuy rằng tiền lãi không đáng bao nhiêu nhưng khởi điểm ban đầu rất tốt.

Tác giả: Tay phải của mình bị nứt da tay tạo thành vết rách lớn, đau muốn chết, cầu xin an ủi.