Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Chương 224: Anh Ta Đã Chạm Vào Em Chưa



Sáng sớm, người làm đang quét dọn biệt thự.

Gạch trong đại sảnh được lau sáng bóng, phản chiếu ra hình bóng hai người một trước một sau. Người giúp việc kia dẫn cô lên tầng bốn, đi đến phía sâu nhất của hành lang thì dừng lại ở trước cửa một căn phòng, cung kính nói, “Cố tiểu thư, thiếu gia đang đợi cô trong thư phòng.”

Cố Hiểu Thần “vâng” một tiếng, nhìn người giúp việc kia xoay người rời đi.

Cô gõ cửa, nghe thấy trong thư phòng truyền ra giọng nam trầm thấp thuần hậu, “Vào đi.”

Từ từ mở cửa ra, căn phòng sáng sủa nồng nặc mùi khói hoà trong hơi lạnh xộc thẳng vào lỗ mũi. Cố Hiểu Thần liền cau mày, lúc này mới chậm rãi cất bước đi vào. Đưa tay đóng cửa phòng lại, cô quay đầu nhìn, chỉ thấy một bóng lưng cao thẳng đưa về phía cô, anh đứng ở cửa sổ sát đất hút thuốc. Mùi khói thuốc lá trong không khí khiến cô có thể biết anh đã hút bao nhiêu thuốc.

Ánh nắng sáng sớm vàng rực bao quanh Châu Thành Trạch, nhìn hơi hư ảo, có chút không phải là thật. Chỉ có thể cảm thấy sự lạnh lùng kia rất rõ ràng, giống như toàn thân anh ta phát ra khí lạnh.

Châu Thành Trạch hút thuốc, phun ra làn khói trắng. Anh vẫn đưa lưng về phía cô, trầm giọng nói, “Giải thích đi.”

Giải thích? Cố Hiểu Thần hơi sững sờ, bàn tay nhỏ nhẹ nắm thành quyền, “Châu phu nhân…………”

“Dì Phân còn chưa biết, bà ấy ra nước ngoài rồi.” Lời nói của cô nói được một nửa đã bị Châu Thành Trạch cắt ngang. Anh không nhanh không chậm xoay người, cuối cùng cũng đối diện với cô. Đôi mắt sắc bén sâu như biển lớn, mắt kính gọng bạc phản chiếu ra ánh sáng chói mắt, khiến cho người ta không có cách nào xem nhẹ.

Tóc ngắn gọn gàng, anh vẫn luôn chỉn chu, ngăn nắp, không có một chút sai lệch nào, luôn cố gắng để đạt được sự hoàn mỹ.

Thực ra trước khi đến Châu gia, Cố Hiểu Thần đã gọi điện cho Lâm Phân không chỉ một lần. Nhưng điện thoại vẫn luôn trong trạng thái khoá máy, không có cách nào liên lạc được. Nghĩ là đến Châu gia, có lẽ có thể gặp được bà, có lẽ sau khi bà nghe Châu Nhã Như nói, sẽ rất tức giận, nên phớt lờ cô.

Hoá ra là bà đã đi nước ngoài.



Cố Hiểu Thần giống như thở phào nhẹ nhõm, cô mím môi, một lúc cũng không biết nên nói cái gì.

Im lặng nửa ngày, ngược lại là anh không nhịn được nữa phá tan sự im lặng này, lần nữa mở miệng, “Em và anh ta sống chung?”

Đôi mắt Châu Thành Trạch chợt siết chặt, trong giọng điệu có chút nghi ngờ, nhưng cũng giống như đang đợi một kết quả. Ánh mắt anh, vào lúc này giống như lưỡi dao sắc bén, nhốt cô lại. Cố Hiểu Thần né tránh trong giây lát, rồi nhìn về phía anh, nhẹ giọng nói, “Tôi chỉ giúp anh ấy dọn dẹp căn hộ, nấu cơm, chúng tôi không sống chung.”

“Đường đường CEO của Công ty Ngũ thị, anh ta lại đến ở loại chỗ như vậy? Giúp anh ta dọn dẹp nấu cơm? Lời giải thích này có phải là quá gượng ép không?” Giọng Châu Thành Trạch lạnh lùng xuyên qua không khí truyền đến, lặng lẽ lơ lửng.

Mày liễu Cố Hiểu Thần hơi cau, khuôn mặt trắng nõn vô cùng bình tĩnh, thật thà nói, “Anh ấy thích ở đâu, không có liên quan đến tôi, mỗi người đều có quyền lựa chọn của riêng mình. Tôi chỉ giúp anh ấy dọn dẹp nấu cơm, cũng chỉ bởi vì anh ấy đã giúp tôi một số chuyện, tôi vì muốn cảm ơn anh ấy nên mới đồng ý.”

Vẻ mặt bình tĩnh của cô không giống như đang nói dối, nhưng trong lòng Châu Thành Trạch vẫn tồn tại khúc mắc.

Một người đàn ông bình thường, sẽ không làm chuyện gì với một cô gái sao?

Châu Thành Trạch hút thuốc sâu một hơi, ngón tay kẹp điếu thuốc hơi dùng lực tạo thành dấu trên đầu thuốc lá. Trong làn khói mờ ảo, anh nhìn chằm chằm đôi mắt cô, trầm giọng hỏi, “Anh ta đã chạm vào em chưa?”

Ầm một tiếng, khuôn mặt bình tĩnh của Cố Hiểu Thần có chút bừng tỉnh, giống như đồ thuỷ tinh không cẩn thận bị chạm phải, tạo thành một vết tích không thể xoá được.

Châu Thành Trạch đột nhiên bẻ điếu thuốc trong tay, đầy giận dữ dụi điếu thuốc vào trong gạt tàn, “Nói! Anh ta đã chạm vào em chưa?”

Nhịp tim hơi tăng lên, Cố Hiểu Thần liền lo lắng bất an, cô nắm chặt túi đeo, giọng nữ nhẹ nhàng mà có lực nói, “Châu tiên sinh, tôi muốn gặp Châu phu nhân.”

“Tại sao không trả lời? Em chột dạ rồi? Anh đã đã chạm vào em rồi phải không?” Châu Thành Trạch lạnh lùng truy hỏi, trong ngực chứa đầy khó chịu.

Lúc cô muốn mở cửa phòng, có người đột nhiên từ phía sau đưa tay ra, liền ấn cửa lại không cho mở ra. Sức lực của cô không sánh được với anh, hơi thở của anh dồn dập khiến cô cảm thấy ngột ngạt và sợ hãi, sự bài xích và phản kháng của cơ thể rất rõ ràng và trực tiếp.



“Tại sao lại để anh ta chạm vào em! Tại sao!” Châu Thành Trạch cúi đầu nhìn xuống cô, không ngừng tra hỏi.

Cố Hiểu Thần muốn đẩy anh ta ra, vội vàng la lên, “Châu Thành Trạch! Anh muốn làm gì!”

“Sớm biết như thế này, ban đầu anh không nên kìm nén, ban đầu anh không nên đợi! Anh ngay lập tức sẽ làm cho em hiểu, em chỉ có thể là người phụ nữ của anh!” Châu Thành Trạch giận dữ gầm gừ, mạnh mẽ đưa tay đoạt kính của cô, đem mắt kính gọng đen ném qua một bên.

Thấu kính bị vỡ, tầm nhìn của Cố Hiểu Thần mơ hồ, chỉ thấy hình bóng giận dữ của anh ta, giống như một con sư tử.

“Nguyên tắc của em! Thanh giả tự thanh? Nói thật là hay! Còn không phải trên giường anh ta!” Anh nhìn khuôn mặt thanh thuần xinh đẹp của cô, không có gì ngạc nhiên, chỉ có sự phẫn nộ.

Và vẻ mặt giận dữ đó đồng thời cũng làm cho cô kinh sợ.

“Em là dùng cái gì để quyến rũ anh ta! Khuôn mặt của em sao?” Sự phẫn nộ của anh trào lên không thể kìm chế được nữa.

“Châu Thành Trạch……….” Cố Hiểu Thần ra sức né tránh, trong lúc lôi kéo, áo sơ mi của cô bị mở ra. Châu Thành Trạch liếc nhìn cổ cô, xương quai xanh của cô, làn da trắng mịn đó khiến cho người ta phát điên, đầy những dấu vết xanh đỏ, vết bầm tím để lại sau khi bị gặm cắn.

Đầu anh liền nóng lên, đó là………… dấu vết yêu đương của nam nhân.

“Không ngờ em lại là loại con gái như thế này! Em không luyến tiếc bản thân mình!” Ghen tị, hận thù, đau buồn và tức giận……… đủ loại cảm xúc đan xen, Châu Thành Trạch giữ vai cô, hôn cô, hôn lên làn da bị người khác yêu qua.

“Châu Thành Trạch------" Cố Hiểu Thần sợ hãi hét lớn thảm thiết.

Châu Thành Trạch điên cuồng cướp đoạt khiến cô vừa sợ hãi vừa tức giận, cô liều mạng đấm, nhưng anh vẫn hôn, bàn tay lớn siết chặt cằm của cô, nghiến răng nghiến lợi, lưỡng lự hỏi, “Cố Hiểu Thần, sao anh lại thích em chứ?”