Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Chương 220: Căn Hộ Không Phải Là Nhà



Cái gì? Anh ấy nói cái gì?

Ánh sáng rực rỡ của pháo hoa rơi lả tả trong mắt cô, bất chợt trổ ngũ sắc sặc sỡ. Khuôn mặt nhỏ trắng nõn đang sửng sốt cực kỳ dễ thương, hai cánh môi cô hơi hé mở, đôi môi phấn nộn vừa mới bị anh hôn xong, nhìn rất mê người, dường như đang đợi anh mặc ý thưởng thức lần nữa, anh hơi cong khoé môi, ánh mắt như ngọn lửa.

Cố Hiểu Thần nhất thời không kịp hoàn hồn, rất lâu cũng không thể phản ứng.

“Thần Thần.” Đến khi tiếng gọi trầm thấp của anh lần nữa vang lên, anh đang gọi, Thần Thần, Thần Thần.

Cố Hiểu Thần mới từ từ tỉnh táo và khôi phục ý thức, khuôn mặt anh dưới bầu trời pháo hoa càng thêm tà mị. Vô thức cau mày, sau đó cắn cánh môi, động tác nhỏ xíu này bị anh sắc bén bắt được. Mỗi lần cô ảo não, buồn phiền, lo lắng, lúc không biết nên làm thế nào, động tác nhỏ xíu này đều sẽ xuất hiện.

“Em không muốn.” Âm thanh của cô có chút run rẩy, ngay lập tức đã từ chối, nhưng vô cùng kiên định.

Lông mày anh nhướn lên rất cao, Ngũ Hạ Liên nheo mắt, trong giọng điệu gọi đều có chút không vui, “Thần Thần!”

“Đã rất trễ rồi, về thôi.” Cố Hiểu Thần nhẹ giọng lẩm bẩm, xoay người đi ra phía lối ra công viên giải trí. Anh rảo bước trầm tĩnh, đi theo phía sau cô. Từ khu thuỷ cung đi ra khỏi công viên giải trí, hai người cũng không nói với nhau lời nào. Anh đột nhiên bước mấy bước lớn đuổi theo cô, nắm lấy tay nhỏ của cô đi về phía bãi đậu xe.

Cố Hiểu Thần vùng vằng, nhưng không thoát ra được.

Ngồi vào trong xe, Cố Hiểu Thần ôm chặt ba lô, quay đầu liếc về phía ngoài cửa sổ xe, không muốn nhìn anh. Lúc này, trong lòng cô không biết là tư vị gì.

Nhưng xe chần chừ không khởi động, Cố Hiểu Thần cuối cùng cũng không nhịn được quay lại, nghi ngờ hỏi, “Sao còn chưa đi?”

Cô vừa quay đầu, lại bắt gặp đôi mắt đang nhìn chằm chằm của Ngũ Hạ Liên. Trong lòng cô chợt giật thót, liền bất an, “Anh………..” vừa mới định mở miệng, ghế đang ngồi lại ngả xuống, cô hô nhẹ thành tiếng, vội vàng định ngồi dậy. Nhưng anh đã đè cô xuống, hai tay cố định hai bên người cô, khoá chặt không cho cô ngồi dậy, giọng nam khản đặc không ngừng gọi.

“Thần Thần.”

“Anh…….. anh để em ngồi dậy!” Cố Hiểu Thần định thử đẩy anh ra, mặt cũng đã đỏ bừng.

“Sao lại không muốn.” Anh ngưng mắt chất vấn.

Cố Hiểu Thần ngột ngạt, đôi mắt đó thăm thẳm như vậy, dường như muốn nhìn vào đáy mắt của cô, dò xét nội tâm cô. Cô liền ngoảnh đầu, không muốn cùng anh tiếp tục đối mắt nhìn nhau nữa, bất lực nói, “Không muốn………….. chính là không muốn.”

“Vậy đến cùng là em muốn cái gì?” Đôi mắt Ngũ Hạ Liên đen kịt thâm sâu lộ ra khói mù.



“Cái gì cũng không muốn.” Cố Hiểu Thần nhẹ giọng thì thào, trong lòng đột nhiên có một cơn nguội lạnh rỗng tuếch. Thứ mà cô muốn quá xa xỉ, người đàn ông giống như anh, e rằng vĩnh viễn cũng sẽ không cho cô được.

Lông mày Ngũ Hạ Liên hơi cau chặt, lần nửa dò hỏi, “Không suy nghĩ chút sao?”

“Vâng-----------" Cô gật đầu, trái tim đột nhiên có chút đau đớn.

“Bỏ đi.” Ngũ Hạ Liên sâu xa nói, cũng không miễn cưỡng nữa. Ngón tay mảnh khảnh của anh nhẹ nhàng chạm lên gò má mịn màng của cô, nhẹ nhàng gạt những lọn tóc loà xoà trên khuôn mặt cô.

Anh hôn lên trán cô, giọng nam đầy từ tính, “Cô gái ngoan.”

Cố Hiểu Thần cảm giác trên người nhẹ đi, ghế ngồi cũng được nâng lên. Cô cúi đầu không dám nhìn anh, anh lại đưa tay qua, giúp cô cài dây an toàn. Xe hơi dao động, lái ra khỏi bãi đậu xe. Không khí có chút ngột ngạt, Cố Hiểu Thần hạ cửa sổ xe xuống. Những hàng cây cao vút bên đường đang đung đưa theo gió.

Sắc đêm mịt mùng, cảnh đêm ở Hồng Kông vô cùng đẹp.

Gió hơi mạnh và đã mát hơn nên cô nâng cửa kính xe lên.

Cố Hiểu Thần nhìn thấy một bóng mờ phản chiếu qua cửa sổ xe, một đôi mắt có chút mất mát………. Đó là bản thân cô.

Về đến chung cư, mỗi người về căn hộ của mình.

Lấy chìa khoá ra mở cửa, Cố Hiểu Thần mệt mỏi ném ba lô lên giường. Còn cô ngồi xuống mép giường rồi nằm phịch xuống. Điện thoại di động trong bao lô chợt rung lên, cô chậm rãi lấy ra. Cúi đầu nhìn, trên màn hình hiển thị Lâm Phân đang gọi. Cả người lập tức ngồi bật dậy, cô nhận cuộc gọi.

“Mẹ.”

Đầu điện thoại bên kia truyền đến giọng nói dịu dàng của Lâm Phân, lại có chút lo âu, “Hiểu Thần, con đang bận sao? Buổi chiều mẹ gọi cho con nhưng con không bắt máy.”

“Con đi ra ngoài, à, cũng hơi bận.” Cố Hiểu Thần chỉ đành tiếp lời.

“Vậy ngày mai có rảnh không?”

“Có, ngày mai con rảnh.” Nghe thấy Lâm Phân hỏi như vậy, Cố Hiểu Thần cũng biết ngày mai mẹ muốn gặp mặt.



“Trưa mai, chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé, vẫn ở nhà hàng đồ nướng đó được không?”

“Được ạ.”

“Vậy ngày mai gặp rồi lại nói nhé.”

“Mẹ, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

***

Đã hẹn với Lâm Phân vào trưa chủ nhật, Cố Hiểu Thần sáng sớm thức dậy đã sang căn hộ của Ngũ Hạ Liên thu dọn xong xuôi, thậm chí ngay cả nấu ăn cũng đã xong. Mười giờ, Ngũ Hạ Liên mới rời giường ra cửa phòng. Anh mặc áo ngủ, tóc đen hơi lộn xộn, dựa nào cánh cửa liếc mắt xung quanh.

Căn hộ gọn gàng sạch sẽ, sàn nhà cũng đã lau sáng bóng.

Còn có mùi thơm của thức ăn bao trùm trong không khí.

Cố Hiểu Thần bưng món canh ra khỏi bếp, quay đầu nhìn về phía anh, “Căn hộ đã dọn dẹp xong, cơm cũng đã nấu xong. Nếu đói, bây giờ có thể ăn được rồi. Nếu không đói, một lúc nữa anh đun lại một chút.” Cô vừa nói, vừa bắt đầu tháo tạp dề, chứng tỏ cô không ở lại ăn cơm.

“Định ra ngoài?” Khuôn mặt đẹp trai lạnh nhạt của Ngũ Hạ Liên hơi căng ra, nhưng vẫn như kiểu thờ ơ hỏi.

Cố Hiểu Thần “Vâng” một tiếng, cũng không nói là đi đâu, càng không nói là ra ngoài cùng ai. Cô tháo tạp dề xong, xoay người rời đi. Anh đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn theo bóng dáng cô rời đi, nhìn cửa căn hộ bị đóng lại, vẻ mặt liền mù mịt, rất lâu cũng không động đậy.

Qua một lúc, anh mới đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.

Căn hộ yên tĩnh không có tiếng động, Ngũ Hạ Liên tuỳ tiện ngồi vào bàn ăn cơm. Uống một ngụm canh, đột nhiên cau mày.

Ánh nắng chiếu rọi, ở một đầu của vạch qua đường, Cố Hiểu Thần ở trong đám đông rất bình thường và không có gì nổi bật. Băng qua vạch qua đường, cô đột nhiên dừng bước, quay lại nhìn.

Đó là hướng chung cư.

Nhưng là căn hộ…………. chứ không phải là nhà.