Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Chương 212: Để Anh Ôm Em



Thời tiết nắng ráo ấm ấp, thời gian buổi chiều rất thích hợp cho bữa trà chiều. Ngũ phu nhân Kỷ Nhạc Hoa đang cùng mấy vị phu nhân khác ở hoa viên đi dạo uống trà, một thân hình cao lớn từ phía trước đi đến, tuấn dung lạnh nhạt của anh ta giống như băng tuyết vạn năm không tan.

Ngũ Hạ Liên dừng bước, hơi gật đầu với mọi người xem như chào hỏi.

Đợi anh đi rồi, mấy vị phu nhân cười trêu chọc, “Đây là Liên nhị thiếu sao? Mấy năm không gặp, càng lớn càng anh tuấn nha. Đúng rồi, tôi có đứa cháu gái, năm nay hai mươi rồi, gia thế tốt, người cũng xinh đẹp. Quan trọng nhất là tính tình hiền lành, lấy nó làm dâu là tốt nhất.”

“Tôi đây cũng có ứng cử viên……..”

Kỷ Nhạc Hoa chỉ cười, cũng không nói gì nhiều.

Đại sảnh biệt thự nguy nga lộng lẫy, quản gia kính cẩn nói, “Nhị thiếu gia, lão gia đang ở thư phòng.”

Ngũ Hạ Liên đi lên lầu, trầm lặng đi về phía thư phòng.

Trong thư phòng, Ngũ Kế Tông vừa ngậm tẩu thuốc vừa luyện thư pháp. Ông mặc áo sơ mi màu xám khói, khoác áo ghi lê kẻ sọc. Ống tay áo xắn lên mấy vòng, đang rồng bay phượng múa viết vẩy mực trên giấy Tuyên Thành. Nghe thấy có người gõ cửa cũng không ngẩng đầu lên, trầm giọng quát, “Vào đi.”

Ngũ Hạ Liên đẩy cửa đi vào, im lặng nửa buổi, cuối cùng cũng mở miệng nói, “Tìm con về là có chuyện gì?”

Ngũ Kế Tông tay chợt siết chặt bút, ném bút “cạch” một tiếng lên trên bàn. Ông ngẩng đầu nhìn về phía anh, lông mày giữa ông và đứa con này có mấy phần giống nhau, nhưng lại xa lạ. Nhíu đôi mắt già nua, nộ khí bắt đầu bùng lên, “Sao? Tôi nói anh về, anh không tự nguyện?”

Ngũ Hạ Liên lại im lặng, Ngũ Kế Tông đi thẳng đến sô pha ngồi xuống, tay nâng bình trà gốm nổi tiếng, không nhanh không chậm nói, “Hạo Dương vào công ty cũng mấy ngày rồi, anh thấy nó thế nào? Có phù hợp để tiếp quản không?”

Ngũ Hạ Liên đứng trong thư phòng, ánh mặt trời xiên lên người anh. Khuôn mặt tuấn tú đó không có mảy may biểu tình gì, giống như rô bốt mở miệng, “Phù hợp.”



“Được, một tháng sau tổ chức họp báo công bố tin tức, Hạo Dương chính thức tiếp quản Ngũ thị. Một tháng này, những chuyện lớn nhỏ trong công ty anh không cần phải nhọc lòng nữa, toàn bộ đều giao cho Hạo Dương quản lý.” Ngũ Kế Tông chạm nhẹ vào bình trà gốm trong tay, dường như sớm đã đưa ra quyết định, đối với anh chẳng qua là thuận miệng hỏi một câu.

“Con đi trước đây.” Ngũ Hạ Liên không có ý kiến nào khác, xoay người định đi.

Nói không đến ba câu, thấy anh muốn đi, cơn tức giận của Ngũ Kế Tông vừa đè nén xuống lại trào lên trong ngực. Ông siết chặt bình trà trong tay, đặt lên bàn trà, mỉa mai nói, “Xem ra sau này tôi không cần gọi anh về nữa, cứ trực tiếp nói trong điện thoại với anh là được.”

Bước chân Ngũ Hạ Liên hơi khựng lại, một chữ cũng không nói rồi rời đi.

Giống như những lần về nhà trước đó, anh thế nào cũng đến phòng tranh để gặp Ngũ Diệu Khả. Mùi màu vẽ nồng nặc, nhưng lại không khiến cho Ngũ Hạ Liên cảm thấy không thoải mái. Từ thư phòng đi ra, đi đến phòng tranh giống như được thở lại. Ngũ Diệu Khả vừa ngâm nga hát vừa vẽ, xem ra tâm trạng của cô đang rất tốt.

“Cốc cốc.” Ngũ Hạ Liên dùng ngón trỏ gõ cửa, Ngũ Diệu Khả quay đầu nhìn đến, lộ ra một khuôn mặt cười vui vẻ, “Anh hai!”

Ngũ Hạ Liên cất bước đi về phía cô, nhưng cô vội vàng dùng thân che bản vẽ. Thậm chí còn phủ tấm vải trắng ở một bên lên, che bản vẽ lại. Chỉ trong khoảnh khắc, đôi mắt sắc bén của Ngũ Hạ Liên đã nắm bắt được chân dung trên bức tranh. Chỉ là một hình dáng mơ hồ, vài nét vẽ nhưng phác thảo được đường nét của một người đàn ông.

Ngũ Hạ Liên thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô e thẹn, trong lòng chợt hiểu, nhìn cô mỉm cười, thản nhiên hỏi, “Yêu rồi?”

Đoá hoa được chăm sóc trong nhà kính, đại tiểu thư của Ngũ gia Ngũ Diệu Khả.

Cô gái ngây thơ hồn nhiên hai mươi tuổi chưa từng động lòng với bất cứ nam nhân nào, cũng có một ngày như thế này, bắt đầu thích một người con trai rồi sao.

“Anh hai! Anh đáng ghét!” Ngũ Diệu Khả đỏ mặt, quở trách hét lên.

Ngũ Hạ Liên cười, cô đi qua ôm anh, ôm cánh tay anh thân mật kéo đến ghế sô pha rồi ngồi xuống. Hai người vừa ngồi, Ngũ Diệu Khả xì xầm nói, “Anh hai, anh đừng nói với cha và mẹ, ngay cả anh ba cũng không được nói. Em chỉ là………… em và anh ấy chỉ là bạn. Căn bản không phải như anh hai nghĩ đâu.”

“Thật sao?” Ngũ Hạ Liên trêu chọc, Ngũ Diệu Khả liền ấp úng, cô cuối cũng cũng không đấu lại anh nên đành chịu thua. Cô ôm cánh tay anh, thẹn thùng nói, “Anh không được nói với người khác, nếu không sau này em không thèm quan tâm anh nữa. Anh phải đồng ý với em.”



“Ừ.”

“Anh ấy học nhạc, chơi piano rất hay. Anh ấy rất thông minh, cũng rất chu đáo, rất nhiều cô gái đều thích anh ấy, chúng em thường bí mật gọi anh ấy là hoàng tử piano……..” Ngũ Diệu Khả nói dông dài nhưng tất cả đều những điều đang nói đều liên quan đến người con trai kia, trong từ ngữ đều mang theo sự quý mến.

Ngũ Hạ Liên nghe cô nói cả một buổi chiều, cuối cùng chỉ trầm giọng nói, “Đứa ngốc, đàn ông đều rất tồi. Không tốt như em nghĩ đâu.”

“Ai nói, anh cả rất tốt, anh ba cũng rất tốt. Còn anh……… anh cũng rất tốt.” Ngũ Diệu Khả không phục nên kháng nghị, “Dĩ nhiên, anh hai là tốt nhất.”

***

Rời khỏi Ngũ gia, Ngũ Hạ Liên lái xe về căn hộ. Lúc lên lầu, nhận được cuộc gọi quốc tế. Là cuộc gọi từ Mỹ. Anh cầm điện thoại, nghe thấy người kia nói một tràng Tiếng Anh lưu loát, nhưng giọng điệu lại là thương tiếc. Còn anh không nói gì, cả người nghiêm túc, khuôn mặt tuấn tú nặng nề.

Thang máy đến tầng cao nhất, chỉ thấy Cố Hiểu Thần đang đeo tạp dề, tay cầm một bịch rác đang đợi thang máy để xuống lầu.

Ánh mắt Ngũ Hạ Liên lạnh lùng lướt qua, trong lòng Cố Hiểu Thần chợt run lên, ánh mắt đó, sao lại đau buồn như vậy. Chợt anh đột nhiên vươn tay ra, kéo cô vào thang máy rồi ôm cô vào ngực. Cô hoang mang giãy dụa, nói anh buông ra. Nhưng anh càng ôm càng chặt, giống như sợ mất đi cái gì.

Anh không để ý đến sự phản kháng của cô, bên tai lại vang lên lời nói lúc nãy, “Rất xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức……….”

“Anh sao vậy……… em ngạt thở………..” Cố Hiểu Thần thống khổ thì thào, nhưng anh chỉ thì thầm một câu, giọng nam khản đặc, “Đừng động, để anh ôm em.”

Giọng điệu này…….. có chút van xin.

Anh ấy sao vậy.