Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Chương 155: Liên Bị Điên (1)



Lời của anh vừa phát ra, mặt Cố Hiểu Thần đột ngột đỏ bừng, ấp úng nói, “Còn chưa hết……. qua mấy ngày nữa lại nói……….”

Ngũ Hạ Liên gối đầu lên cổ cô, ngửi thấy hương thơm trên người cô, thở ra một hơi thở nóng bỏng, dường như là chạm vào da thịt cô, trầm giọng hỏi, “Còn mấy ngày nữa? Hửm?”

Âm thanh khàn khàn quanh quẩn bên tai cô, đầu Cố Hiểu Thần hỗn loạn. Trong tay còn đang cầm muôi, cô lúng túng khuấy nồi canh xương, thẹn thùng không biết phải trả lời thế nào. Ngũ Hạ Liên hôn lên một bên mặt cô, cô giật mình, bất chợt run rẩy.

“Ba ngày.” Anh cắn dái tai cô, phun ra kỳ hạn chịu đựng cuối cùng, “Tối chủ nhật, cho anh.”

Cố Hiểu Thần cắn môi im lặng, dái tai cũng bắt đầu đỏ bừng lên.

Anh, anh, anh sao có thể dễ dàng nói ra những lời như thế này?

“Canh vẫn chưa xong?” Ngũ Hạ Liên cũng không hỏi thêm vấn đề này nữa. Nhưng Cố Hiểu Thần biết, anh không tiếp tục hỏi không có nghĩa là anh buông tha cho cô, mà là trong lòng sớm đã có chủ ý.

Cô gật đầu, “Xong rồi. Ăn cơm được rồi.”

“Ừ.”

“A Hạ, em phải múc canh.” Cố Hiểu Thần tắt lửa, ngọ nguậy thân mình muốn để anh buông tay.

Nhưng Ngũ Hạ Liên vẫn ôm cô như cũ, hai tay anh rất có lực, vòng qua người cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô, giống như một pháo đài ấm áp và mạnh mẽ, “Múc đi.”

Cố Hiểu Thần bế tắc, đành phải đưa tay ra, lấy hai cái chén rồi múc canh.

Canh xương bốc hơi ngùn ngụt, cô cố tình gắp thêm vài miếng thịt vào một cái chén. Giọng nam trầm thấp của anh lần nữa vang lên, nhưng không biết là đang khen cái gì, “Thơm quá.”

“A Hạ!” Múc canh xong, Cố Hiểu Thần lần nữa gọi.

Ngũ Hạ Liên lại “Ừ” một tiếng, giọng điệu rất vô tội.

“Anh mau đi rửa tay. E còn phải múc canh.” Cố Hiểu Thần nắm lấy tay anh thử mở tay anh ra, nhưng anh lại giở trò vô lại, thì thầm một câu, “Em giúp anh rửa.”



Cố Hiểu Thần không khỏi choáng váng, tay anh quả nhiên buông cô ra, nhưng lại nằm ở hai bên người cô, thò đến chỗ vòi nước. Trời ơi, Liên thiếu gia của Ngũ thị vậy mà ngay cả rửa tay cũng cần người rửa giúp? Nếu nói ra, chắc sẽ không ai dám tin. Anh như vậy, một điểm cũng không hề giống anh ở công ty!

“Nhanh một chút. Tay anh mỏi rồi đấy.” Thậm chí còn vô lại hối thúc cô, thúc giục cô làm.

Cố Hiểu Thần đành phải mở vòi nước, ấn lấy nước rửa tay rồi giúp anh rửa. Tay của anh, so với tay của cô quả thật lớn hơn rất nhiều. Những ngón tay nhìn rất đẹp, thon dài, khớp xương rõ ràng. Đang rửa tay cho anh, sờ ngón trỏ và ngón giữa tay trái thì thấy ở đó có mấy vết chai cứng.

Cố Hiểu Thần nghĩ đến anh có thói quen hút thuốc bằng tay trái, mà còn hút nhiều năm như vậy nên đã để lại vết tích.

Cô chà mạnh, hy vọng có thể xoá dấu tích kia đi mờ một chút.

“Xong rồi. Anh đến bàn ăn ngồi đi.” Cô lấy khăn lau tay ra lau khô hai tay cho anh, giống như đang đối xử với trẻ con.

Ngũ Hạ Liên lúc này mới hài lòng xoay người, đi về phía bàn ăn rồi ngồi xuống.

Bóng dáng kia của anh dường như rất đắc ý.

Anh giống như một đứa trẻ lớn. Nhưng là một đứa trẻ lớn rất kỳ lạ.

Cố Hiểu Thần bế tắc liếc anh một cái, rồi bưng các món ăn đặt lên trên bàn. Không dễ dàng gì mới ăn xong bữa cơm, cô bắt đầu thu dọn chén bát chuẩn bị đem đi rửa. Vừa mới đứng dậy, Ngũ Hạ Liên nắm lấy cổ tay cô, ngăn cản động tác của cô, trầm giọng nói, “Thay đồ đi, anh đưa em ra ngoài.”

Ra ngoài? Cố Hiểu Thần nghi ngờ.

***

Chiếc Lamborhini màu đen lướt đi trong đêm, Ngũ Hạ Liên lái xe đi đến khu phố thương mại sầm uất nhất Hồng Kông. Anh đậu xe ở bãi xe góc đường, sau đó mở cửa xuống xe. Cố Hiểu Thần cũng xuống xe theo, nhưng còn đang nghi hoặc tự hỏi anh dẫn cô đến đây làm gì.

Bình thường anh sẽ chỉ dẫn cô đi ăn cơm, nhưng hôm nay cơm cũng đã ăn rồi.

Ngũ Hạ Liên đi đến bên cạnh cô, trầm giọng ra lệnh, “Đi.”

Anh cũng không quay đầu lại, băng qua vạch sang đường. Cố Hiểu Thần đành phải cất bước đi theo, cô vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một cửa hàng trang sức nguy nga lộng lẫy.



Theo Ngũ Hạ Liên đi vào trong cửa hàng trang sức, cô nhân viên cửa hàng liền cười chào, đi đến tiếp đón.

Âu phục của Ngũ Hạ Liên phẳng phiu, anh khí bất phàm, người đàn ông như vậy bất kể là xuất hiện ở đâu cũng đều trở thành tâm điểm. Nhưng cô gái đi sau lưng anh thì có chút kỳ lạ. Ăn mặc giản dị, cũng có thể nói là bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa. Trên sống mũi còn đeo một cái kính, che đi khuôn mặt hạt dưa kia.

Cố Hiểu Thần từ trước đến giờ đều chưa từng đến chỗ như thế này, bởi vì biết giá ở đâu rất đắt.

Ngũ Hạ Liên liếc nhìn những món đồ trang sức chói lọi xung quanh và vô vị nói, “Đem tất cả những chiếc nhẫn đẹp nhất ở đây đến đây.”

“Tiên sinh, mời bên này.” Cô nhân viên cửa hàng vui mừng ra mặt, quả nhiên đã gặp được khách hàng lớn.

Ngũ Hạ Liên bước đến phía trước một bước, còn Cố Hiểu Thần vẫn sững sờ bất động tại chỗ. Anh quay đầu, mắng một tiếng, “Qua đây.” Cố Hiểu Thần lưỡng lự đi đến bên cạnh anh.

Hai người cùng ngồi trên sô pha, mấy cô nhân viên bán hàng vây quanh bọn họ.

Lập tức, vô số những chiếc nhẫn với kiểu dáng, chất liệu khác nhau được bày ra trước mặt hai người họ. Ruby, sapphire, kim cương, bạch kim….. nhiều vô kể. Những chiếc nhẫn dưới ánh đèn phát ra tia hào quang lấp lánh, vô cùng loá mắt.

Ngũ Hạ Liên cầm một chiếc nhẫn trong số đó lên, thờ ơ hỏi, “Thế nào?”

“Rất đẹp.” Cố Hiểu Thần trung thực nói, cũng không suy nghĩ nhiều.

Lời nói vừa phát ra, Ngũ Hạ Liên trực tiếp cầm lấy tay cô, đem chiếc nhẫn đeo vào ngón tay cô. Cố Hiểu Thần kinh ngạc, vội vàng nói, “Em……… em không cần nhẫn………..”

“Im miệng.” Ngũ Hạ Liên không thèm để ý đến cô, lại cầm lấy một chiếc nhẫn khác, tiếp tục đeo lên ngón tay cô. Từ ngón cái đến ngón út, không sót một ngón nào. Đến khi hai tay cô đeo toàn là nhẫn, anh mới cong khoé miệng, “Mấy cái này, đều lấy hết.”

Cố Hiểu Thần còn đang ngây ngốc, nữ nhân viên bán hàng còn đang sững sờ, Ngũ Hạ Liên đã rút ra chiếc thẻ vàng.

Mà chỉ duy nhất một chiếc hộp có chiếc nhẫn ruby là không được chọn.

Cố Hiểu Thần nhìn những chiếc nhẫn đeo đầy trên tay đang lấp lánh toả sáng.

Anh có phải bị điên không? Ngũ Hạ Liên điên rồi………………