Độc Y Vương Phi

Quyển 3 - Chương 97



Tô Diễn làm quan nhiềunăm như vậy, tự nhiên là có một ít thủ hạ tâm phúc, hắn phái ra thủ hạ đắc lựcnhất, mang theo mật báo hắn viết, đi tới Thụy Vương Phủ ở kinh thành, mỏ vàngMạnh Tân là mỏ vàng quan gia, khôngcó thủ dụ của hoàng thượng, những người như bọn họ xong vào mỏ chính là tráipháp luật, càng đừng nói chi ngăn những người đó, quan binh căn bản là khôngcho vào, cho nên tất yếu cần hoàng thượng hạ chỉ, mới có thể bắt những người vôpháp vô thiên ở chỗ tối.

Trong Tô phủ ở Tiêuthành, Tô Diễn cùng hai nữ nhi ngồi ở chính sảnh, thương lượng như thế nào vàonúi Vụ Thành.

" Đầu tiên cần phảitra rõ ràng núi Vụ Thành mở tư mỏ ở nơivào,sau đó tìm ra đường vào mỏ tư kia, và vàng từ chỗ nào vận chuyển ra, chúng tachỉ cần tìm được vị trí này sẽ liền hành động, đến lúc đó có thể bắt con ba batrong hũ."

Phượng Lan Dạ nói xong,Vụ Tiễn bổ sung một chút: "Nhưng ngàn vạn lần không thể đem tin tức tiếtlộ ra ngoài, nếu không chính là kiếm củi ba năm bị thiêu một giờ, hiện tại chỉcó mấy người chúng ta là biết."

Bên trong phòng khách,chỉ có Phượng Lan Dạ, Vụ Tiễn, cùng Tô Diễn, còn có thêm nha đầu Đinh Đương.

Tô Diễn vừa nghe, có chútxử, chỉ mấy người như vậy làm thế nào vào mỏ, hơn nữa các nàng là tiểu cô nươngnhư hoa như ngọc, mặc dù biết Vãn Nhi cùng Nhã Nhi có chút bản lãnh, nhưng rốtcuộc vẫn là cô nương, họ đi vào mỏ hắn không yên lòng .

"Người chúng ta quáít làm sao tra a?"

"Không có chuyện gì,bằng không phụ thân cứ ở nhà chờ tin tức, để cho ta cùng tỷ tỷ đi một chuyến,chúng ta vào dò thăm tìm hiểu một chút xem vị trí tư mỏ nằm ở đâu, rồi vẽ thànhbản đồ, sau này mới có thể nhất cử thành công."

Để Phượng Lan nói xong,Vụ Tiễn cũng đồng ý gật đầu: "Nhiều người dễ dàng vọng động, chuyện nàykhông thể có nửa điểm sơ suất, nếu đi sai một bước, chẳng cứu không được nhữngngười đó, chỉ sợ ngay cả mạng nhỏ của chúng ta cũng sẽ giữ không được, trongchuyện này dính dấp tới biết bao nhiêu người a."

Tô Diễn tự nhiên là biếtlợi hạitrong đó, nên nhanh chóng gật đầu: "Tốt, vậy chúng ta cùng nhau vàonúi Vụ Thành đi"

Tô Diễn xuất thân là võkhoa, thân thủ mặc dù không phải là hết sức lợi hại, nhưng cũng không kém, chonên đâu thể yên tâm để cho hai nữ nhi một mình vào mỏ, đã nói là định rồi, buổitối ba người cùng nhau đi trước núi Vụ Thành, về phần Đinh Đương, thì ở lạitrong Tô phủ chấn giữ .

Đêm trăng, trên trời saogiăng dày đặc, trong Tô phủ thật nhanh thoát ra ba đạo bóng đen, chạy thẳng tớiphủ viện sau núi, ba con ngựa đã để sẳn ở tường cao bên ngoài, đây là do ĐinhĐương dắt để ở chỗ này trước, lúc này ba người nhảy lên ngựa xong, liền giụcngựa chạy như điên, nhắm trước cửa Tiêu thành chạy đi, cửa thành đã đóng, TôDiễn cùng hai nữ nhi che mặt, giương lệnh bài trong tay lên, binh lính trôngthấy liền đem cửa kéo ra.

Ba người ra khỏi thành,một đường hướng núi Vụ Thành mà đi, vị trí địa lý của núi Vụ Thành, các nàng đãxem bản đồ rồi, nó nằm ở hướng đông của Tiêu thành.

Đầu mùa đông gió mangtheo lãnh ý, quất vào mặt, thổi tung chiếc khăn đen che mặt, thoáng lộ ra dungnhan mềm mại đáng yêu, nhưng trong nháy mắt đã khôi phục bí hiểm như cũ, chiếnmã chuyển động làm tung bay tà áo tạo thành độ cong hoàn mỹ, nhìn xa phiêu dậtnhư áng mây trên bầu trời đêm trăng, ba người rất nhanh hóa thành bóng đen,chạy thẳng tới núi Vụ Thành.

Núi Vụ Thành cách Tiêuthành không phải quá xa, không đến một canh giờ thì tới nơi, đây cũng chính lànguyên nhân vì sao người hai thôn kia mất tích bởi vì hai thôn đó cách nơi nàyrất gần.

Mắt thấy sắp đến, PhượngLan Dạ bỗng nhiên cảm ứng được một đường hơi thở không thuộc về ba người cácnàng, mâu quang không khỏi hiện lên ánh sáng lạnh, giụt ngựa một cái, liền tiếnsát qua bên cạnh Vụ Tiễn, nhỏ giọng nói một câu: "Đi, có người theo dõichúng ta."

Tô Diễn cũng nghe thấy,ba người lập tức nhất trí quẹo vào bên cạnh, đồng thời giục ngựa chạy vào trongbụi cỏ dại ven đường đi, rất nhanh nhảy xuống đất chú ý đến tình huống trênđường lớn.

Không mất bao lâu thờigian, quả nhiên nghe được có người giục ngựa chạy tới, nháy mắt liền chạy qua,Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn nhìn nhau, không nhịn được sắc mặt trở nên khócoi.

"Chẳng lẽ là ÂuDương Dật."

Nam nhân này đến tột cùnglà người nào, vì sao lại một lần nữa theo dõi các nàng, từ điều này có thể thấyđược, Tô phủ của bọn họ đã bị hắn giám thị, chẳng lẽ nói hắn là người của MạnhTân, vì hoài nghi bọn họ cho nên giám thị sao? Thử nghĩ kỹ cũng không giống,một người bất cần đời, lại có một mặt cực kỳ tôn quý như vậy, không thể nào bịTri Phủ Mạnh Tân đánh bại được, như vậy bọn họ là ai?

Phượng Lan Dạ đang suyđoán, thì Tô Diễn không nhịn được hỏi tới: "Các ngươi biết người theo dõilà ai?"

Lúc này đêm đã khuya,Phượng Lan Dạ không muốn thảo luận đề tài như vậy: "Chúng ta hãy mau đithôi, thời gian không nhiều lắm rồi, nơi này cách mỏ vàng kia có xa lắmkhông."

Tô Diễn ngửng đầu lênnhìn một cái, khẳng định nói: "Không xa, ở phía trước thôi."

"Tốt lắm, chúng tađem ngựa buộc ở chỗ này, từ bụi rậm này đi qua, nói vậy những người đó nhấtđịnh sẽ ở các cứ điểm phía sau, nếu chúng ta cỡi ngựa tất nhiên sẽ bị bọn họbắt được."

"Tốt” hai người đồngthời gật đầu, lập tức đem ngựa cột ở bên trong một bụi rậm, ba người khomngười, ở trong bụi cỏ đi xuyên qua, chạy thẳng tới núi Vụ Thành.

Núi Vụ Thành quả nhiêncách nơi này rất gần, không mất bao nhiêu thời gian liền đến, bốn phía chân núicó bóng người đung đưa, liếc mắt một cái liền nhìn ra có người ở dưới chân núituần tra, hơn nữa nhân thủ còn nhiều.

Phượng Lan Dạ cùng Tư MãVụ Tiễn đồng thời nhìn về Tô Diễn: "Phụ thân biết cửa chính lên núi này ởnào không? Chúng ta phải từ phía sau lưng đi tới, phía trước nhân thủ canhphòng khẳng định rất nhiều, nhưng phía sau chắc sẽ ít hơn nhiều lắm, nhữngngười đó chỉ sợ nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến chúng ta sẽ đến thăm dò mỏ vàngnày."

"Đi theo ta"

Tô Diễn tuy nói là trungniên, nhưng bởi vì tập võ, cho nên hành động vẫn rất nhanh nhẹn, ở phía trướcdẫn đường, mang Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn đi ra sau núi,

Phía sau ngọn núi, quảnhiên ít người hơn, bất quá vẫn có không ít người đang tuần tra, chẳng qua nơinày cảnh giới không giống như quan binh ở phía trước, mà là ngã đông ngã tây,thậm chí còn có một nhóm ở chung một chỗ nói đùa, ba người một đám, năm ngườimột nhóm, họ cũng không có quá lưu ý tình huống của con đường lên núi.

Phượng Lan Dạ động tácgọn gàn lủi đi qua, thật nhanhnhặt lên một hòn đá nhỏ ném tới, xoẹt phốc một cái, có tiếng động vang lên,những người kia vẫn vây quanh ở phía sau núi lập tức bị kinh động, kêu lên:"Mau, có động tĩnh"

Mắt thấy rất nhiều ngườichuyển động tới đây, Phượng Lan Dạ lại nhặt lên một cục đá, hướng nơi xa némmột cái, những người đó đô la hét một cái chạy theo hướng cục đá đi tới nơi xahơn, ba người Phượng Lan Dạ lập tức hướng bên chân núi chạy đi, nhanh nhẹn nhưba con báo, xoay mình lủi, liền ẩn vào trong rừng đi lên núi, mà một ít ngườiphòng thủ tuần tra dưới chân núi sau khi tìm kiếm một lúc lâu, hùng hùng hổhổ mở miệng.

"Chuyện gì xảy ra?Căn bản không có gì, làm hại Lão Tử bị hoảng sợ."

"Thôi, có thể làchúng ta quá khẩn trương, không để ý tới nữa."

Ba người Phượng Lan Dạ đãvào núi, mà núi Vụ Thành bởi vì có mỏ vàng nên không giống với nơi khác, nhữngnơi khác là càng đi lên càng cao, nhưng chỗ này so sánh với đất bằng chỉ hơicao một chút, sau đó càng lên trên càng không đặc biệt cao, bọn họ đi thêm mộtđoạn đường nữa thì phát hiện đã xuống một cái trũng như ao hồ, ba người bọn họliền nhắm cái ao đó đi đến, chỉ thấy trên đỉnh đầu vẫn là núi lớn, mà bên trongruột đã trống rỗng, càng đi càng thấp, trên vách tường loang lổ có cắm nhữngcây đuốc, hơn nữa mơ hồ có tiếng nói truyền tới, Phượng Lan Dạ cùng Tô Diễnnhìn nhau, trong bụng đồng thời hiểu rõ.

Nơi này là mỏ tư, đámngười này thật đáng chết, thiết kế mỏ tư ở phía dưới mỏ quan nha, trước tiên họkhai thác một phần mười tỷ lệ mỏ vàng, sau đó phần còn lại do người của quanphủ khai thác, khó trách có tin đồn trên núi Vụ Thành vàng càng ngày càng ít,chất lượng càng ngày càng không tốt, thì ra đã bị bọn họ động tay động chân.

Ba người đi một đoạnđường nữa, liền nghe được có người đi tới, Phượng Lan Dạ nhìn trái nhìn phảiliền thấy cách đó không xa có một đám thân ảnh, lập tức ngoắc tay ý bảo haingười khác tránh thoát đi, bởi vì là ban đêm, tay các nàng không cầm đèn, nhữngngười này ở dưới đèn hoạt động, hơn nữa người nào sẽ nghĩ tới có người chú ýtới mỏ này, cho nên mấy người đi tới cũng không chú ý tới bọn họ, rất nhanh điqua, liền nghe được bọn họ một đường vừa đi vừa mắng hăng say.

"Mẹ nó, bọn lão tửthật là quá mệt lòng, những ngày tháng đánh cướp thật là sung sướng, hiện tạilại bị bực này tội, cũng là tiện nghi cho tiểu tử Nghiêm Văn Hoa kia, hắn tacái gì cũng không làm, lại được phần lớn hơn, bọn lão tử thì mệt chết mệt sống,nhiều người như vậy mà chỉ được một phần nhỏ."

Đầu lĩnh kia hùnghùng hổ hổ một đường đi ra ngoài,Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn còn có Tô Diễn cũng đi tới, giận đến sắc mặt âmngao, thì ra cái mỏ tư này, tất cả đều do đám thổ phỉ chưởng quản, như vậynhững người mặc quan phục tuần tra ở phía sau núi cũng là đám thổ phỉ này rồi,Nghiêm Văn Hoa thật quá lắm rồi.

"Đi, chúng ta đi vàoxem xét."

Ba người vừa đi thêm mộtđoạn đường nữa, cuối cùng cũng vào mỏ tư, chỉ thấy ở bên trong mỏ, rất nhiềungười bị trói bằng xích sắt đang lau mồ hôi như mưa làm việc để mà sống, trênngười chỉ một tấm áo màu trắng đơn độc, còn mồ hôi thì chảy ước cả lưng, nhìnlại thì thấy những kẻ kia không ngừng giơ cao roi hướng về phía người đang làmviệc mà đánh, Tô Diễn không nhịn được hít thật sâu, đã muốn đứng lên xông qua,Vụ Tiễn lập tức bắt được hắn, ấn hắn xuống không để cho hắn manh động.

“Hiện tại mà đi ra ngoài,chúng ta cũng cứu không được bọn họ, chỉ tổ hại toàn bộ mọi người phải chết,những thổ phỉ này chúng ta không biết được là bao nhiêu, bằng vào ba ngườichúng ta, hiện tại muốn đem người mang đi ra ngoài là không thể nào, chúng tavẫn nênà lập tức đi ra ngoài đi, ngàn vạn lần chớ để bị người phát hiện, có thểbị phiền toái, đến lúc đó kiếm củi ba năm thiêu một giờ, ."

"Ừ, đi thôi."

Phượng Lan Dạ đồng ý gậtđầu, vung tay lên, ba đạo thân ảnh lui về phía sau, nhanh nhẹn cẩn thận, sợ bịngười phát hiện, trên đường chợt có người đi tới, thì các nàng liền trốn vàotrong bóng tối, nếu như những người này cẩn thận một chút, có lẽ sẽ phát hiệncác nàng, bất đắc dĩ những người này vốn là thổ phỉ, luôn luôn quen cẩu thả,hơn nữa ai sẽ nghĩ tới hơn nửa đêm mà còn có người lén lút xông vào mỏ tư, chonên họ mới khinh thường, ba người Phượng Lan Dạ hữu kinh vô hiểm lui rangoài, lúc này đối phó với ít tên thổ phỉ dưới chân núi vẫn dùng cách lúc trướclà ném cục đá, những người đó đầu tiên là không chịu cử động, cho là sợ bóng sợgió, sau đó phải bất đắc dĩ đi vì Phượng Lan Dạ liên tiếp ném vài cục đá, độngtĩnh tựa hồ quá lớn rồi, nên những người đó phải đứng lên đi tìm, mà bọn họthừa cơ này chạy xuống núi, ẩn vào ở bên trong bụi rậm, chậm rãi thối lui rabên ngoài.

Ba người một hơi vọt ramười dặm, vừa dừng lại nghỉ ngơi, mới vừa thở hổn hển mấy hơi thở, liền cảmgiác được quanh mình có cường đại khí lưu dâng lên, không khỏi tức giận, ngửađầu lên trông qua, chỉ thấy cách đó không xa bên rìa đường, có một cây cổ thụ caolớn, trên đó có một người đang ngồi, cười đến tà mị du côn, một tay cầm quạtnhẹ gõ cánh tay kia của mình, mang theo mười phần cười đùa nhìn ba người bọnhọ, người này chính là Âu Dương Dật.

Phượng Lan Dạ sắc mặt lậptức đen thui, nam nhân này đúng là âm hồn bất tán rốt cuộc đi theo các nàng làmgì? Nàng không khỏi nổi giận đùng đùng chạy qua, chỉ vào Âu Dương Dật hừ lạnh.

"Ngươi đến tột cùngmuốn làm gì? Tại sao không chỉ một mà là ba lần theo dõi chúng ta."

Vẻ mặt của Âu Dương Dậtcũng không có biết đổi, nhưng con ngươi loé sáng, toát ra tia lửa, quạt trắngtrong tay vươn ra đẩy tay Phượng Lan Dạ, thân thể tiến nhanh tới trước, tựa nhưnữa đùa nữa thật mở miệng: "Không bằng ngươi làm nữ nhân của ta, nói khôngchừng ta sẽ giúp ngươi."

Phượng Lan Dạ trực tiếpđánh một quyền ra, muốn dạy dỗ một chút tên vô lại này, đáng tiếc Âu Dương Dậtthân thủ cực nhanh, đầu nghiêng qua một cái, liền tránh ra, bất di sở động cườihì hì, còn đắc ý mở miệng: "Nếu nhưngươi không đáp ứng, ta liền quấn lấy các ngươi."

Nói xong hai cánh tayhoàn trước ngực, bộ dạng khí định thần nhàn, hoàn toàn bất kể ngực Phượng LanDạ phập phồng vì tức giận, vẻ mặt kia rõ ràng chính là ta đã chấm ngươi rồi.

Tư Mã Vụ Tiễn nhìn hìnhảnh trước mắt, không khỏi buồn cười, nói thật ra , nếu như không có Tề vươngNam Cung Diệp, nàng thấy Âu Dương Dật này cũng không tồi, biết cười có náo sẽkhông để cho người ta tịch mịch, đáng tiếc hắn rốt cuộc đã đến chậm một bước,có đôi khi, đến chậm một chút sẽ bỏ mất nhiều thứ.

Vụ Tiễn bên này cảm thán,thì bên kia Phượng Lan Dạ đen mặt căm tức nhìn người đối diện, còn Tô Diễn thìlại bất đồng với hai người các nàng, hắn không biết chuyện trước kia của PhượngLan Dạ, giờ phút này vừa nhìn thấy vị Âu Dương Dật này, phong độ có hơn, giởtay nhấc chân lại càng quý khí bức người, cùng Nhã Nhi đứng chung một chỗ thậtđúng là trời đất tạo nên một đôi, Tô Diễn lập tức tiến lên một bước ôm quyềnnhìn về Âu Dương Dật.

"Xin hỏi vị công tửnày, ngươi theo dõi chúng ta không phải là vì chuyện của núi Vụ Thànhchứ?"Chỉ cần không phải vì chuyện này là tốt rồi, nếu hắn đã một đường đitheo, cũng biết bọn họ vào núi VụThành là vì mỏ vàng rồi, chỉ cần không phải tìm đến bọn họ gây phiền toái,những chuyện khác đều có thể thương lượng.

Âu Dương Dật vừa nghethấy, ngẩn người một chút sau đó lập tức hành lễ: "Chuyện đó ta không cóhứng thú."

Hắn quả thật đối vớinhững chuyện này của bọn họ không cảm thấy hứng thú, hắn cảm thấy hứng thúchính là Tô Thanh Nhã, bằng không sao lại lãng phí thời gian đi theo nàng chứ.

"Đúng rồi, vị lão bánày là?"

Âu Dương Dật nhìn TôDiễn, Tô Diễn liền ôm quyền hào sãng mở miệng: "Ta là Tô Diễn phụ thânThanh Nhã"

" Nguyên lai là Tôbá phụ" Âu Dương Dật vừa nghe được Tô Diễn là phụ thân Phượng Lan Dạ thìlập tức nhiệt tình, nhanh chóng tiến lên một bước, đoan đoan chánh chánh hànhđại lễ, kính cẩn trang trọng mở miệng: "Vẫn muốn đi quý phủ bái phẩm lãobá, chỉ sợ đã đường đột rồi, mong rằng lão bá tha lỗi."

"Không có gì, khôngcó gì"

Hai người này lại ở hoangdã này mà khách sáo tới lui, hiện tại tựa hồ đã đến lúc các nàng nên trở vềthành rồi, Phượng Lan Dạ nhìn về phía Tô Diễn, nhàn nhạt nhắc nhở: "Phụthân, chúng ta nên trở về thành thôi, ngươi cùng hắn khách khí làm cáigì?"

" Tiểu nữ tính tìnhkhông tốt, Âu Dương công tử đừng trách móc."

Tô Diễn càng nhìn này ÂuDương Dật, càng thấy được thuận mắt, chẳng những vóc người tuấn mỹ, đốivới lão nhân cũng khách sáo,quan trọng nhất là có khí phách ẩn mà không phát, còn có quý khí trong lúc lơđảng nữa, vừa nhìn đã biết là người cao quý, mặc dù hắn không nói, nhưng mìnhvẫn là có thể cảm nhận được, khó được hắnthích Nhã Nhi như vậy, nếu có thể tác thành cho bọn họ, cũng là chuyện tốt mộtsự kiện tốt, Tô Diễn tính toán xong, thấy nụ cười trên mặt Âu Dương Dật càngsâu, thật giống như một đóa hoa mới nở, làm cho Phượng Lan Dạ hận đến muốn hunghăng tát cái mặt của hắn, đáng tiếc Tô Diễn đang ở đây, nên chỉ có thể nhịnxuống, nàng trợn mắt nhìn người kia đang dương dương đắc ý , sau đó xoay ngườinói với Vụ Tiễn.

"Chúng ta đi."

Nói xong ở phía trướcchạy nhanh đi, không thèm quan tâm đến hai người phía sau, Tô Diễn lúc rời đivẫn không quên khách sáo một tiếng: “ Âu Dương công tử có rãnh rỗi có thể tớiTô phủ làm khách."

"Nhất định, nhấtđịnh."

Âu Dương Dật ôm quyền gậtđầu, đưa mắt nhìn một nhóm ba người bọn họ rời đi, lúc này mới xoay người lạimặt mày cong cong, ánh mắt thật giống như được rượu ngon ngâm quá, ôn nhu thanhthuần, dưới chân điểm nhẹ một cái, đã nhảy lên gốc cây cổ thụ ở phía sau, rồidựa vào thân cây hát lên khúc nhạc, bộ dạng mười phần là tay ăn chơi, đáng tiếclại làm cho người ta nhìn thấy đã có cảm giác chán ghét, cái loại ý nghĩ xấu xanày, thấy người trong lòng đã muốn khi dễ chọc giận nàng.

Cách đó không xa hai gãthủ hạ vẫn đứng im lặng, xem ra chủ tử quả thật rất thích tiểu cô nương kia,nên mới vui vẻ như vậy.

Thời điểm Tô Diễn cùngPhượng Lan Dạ chạy về Tiêu thành, thì trời đã sáng rồi, ba người cũng vô cùngmệt mỏi, trở về phòng riêng của mình nghỉ ngơi, nếu có chuyện gì thì để sau hãynói đi.

Ngủ một giấc thẳng đến xếchiều mới tỉnh, Phượng Lan Dạ mới vừa mở mắt, liền thấy Đinh Đương vẻ mặt lolắng, nhìn nàng tỉnh lại, liền đi tới hầu hạ nàng, muốn nói cái gì đó lại thôi.

Phượng Lan Dạ miễncưỡng hỏi thăm: "Có lời cứnói, đừng ấp úng thế."

Đinh Đương lập tức kínhcẩn nghe theo, mở miệng: "Tiểu thư, cái Âu Dương công tử kia đã tới phủbái phóng ngươi, nhưng lại cùng tại Bách Lí công tử đang ở đánh nhau, lão giathật vất vả mới khuyên được nhị vị, hiện tại đang chính sảnh của Tô phủ ngồiđợi?"

"Cái gì?"

Phượng Lan Dạ đưa tay vò đầu,nàng làm sao lại gặp phải kẻ điên như thế, hai người nam nhân này đều động kinha, sao lại đánh nhau, thật là buồn cười chí cực, nàng cũng sẽ không thích bấtcứ người nào trong bọn họ, xem ra Tiêu thành đã không thể ở lâu nữa, nàng phảimau sớm hồi kinh thôi, mật thư kia đã ra roi thúc ngựa chỉ sợ còn phải thêm mấyngày nữa mới có thể đến, hiện tại ở nơi này, nàng quyết định chuyện gì cũngkhông làm, hai người nam nhân này tự giải quyết đi, để cho bọn họ hiểu, nàngkhông có coi trọng bất kỳ người nào trong bọn họ.

Phượng Lan Dạ ý đã định,liền lắc đầu: "Để cho bọn họ náo đi, không cần để ý tới."

Đinh Đương nghe xong lờichủ tử nói..., cũng thật không để ý tới, hơn nữa nàng xem ra tiểu thư ai cũngkhông thích, mặc dù không rõ, bất quá nàng cũng không nhiều lời, chỉ hầuhạ Phượng Lan Dạ đứng dậy,rồi chuẩn bị đồ ăn làm cho nàng dùng bữa.

Dùng xong thiện, mộtngười núp ở bên trong gian phòng đọc sách, sau đóVụ Tiễn rời giường rồi sangđây.

"Nghe nói có ngườivì ngươi đánh nhau."

"Đừng nói nữa, bọnhọ đều điên."

"Vậy ngươi chuẩn bịgiải quyết như thế nào?"Vụ Tiễn quan tâm hỏi thăm, nàng xem ra hai ngườikia thực lực cũng không nhỏ, công phu cũng tốt, người lạituấn, nếu không có Nam Cung Diệp, thật cũng có thể chọn một người, đáng tiếcbây giờ lòng Lan Dạ đã có người rồi, cho nên sự xuất hiện của bọn hắn chỉ làmột loại quấy nhiễu, nhưng hình như người ta không biết, ít nhất phải để chobọn họ hiểu, nàng đã có người trong lòng.

" Ta sẽ cùng bọn họnói rõ ràng ."

Phượng Lan Dạ hít một hơidài, không thích chính là không thích, nàng không thích làm việc dây dưa kéodài, cho nên khuya hôm nay trước tiên sẽ cùng Bách Lí Hạo nói cho rõ ràng, thậtnghĩ không ra một người ôn văn nội liễm như hắn sao có thể đánh nhau đây, thậtđiên rồi mà.

"Ừ, tốt nhất là nhưvậy, ngàn vạn không thể để cho bọn họ vì yêu mà sinh hận, đến lúc đó có thể bịphiền."

"Biết rồi."

Phượng Lan Dạ gật đầu,nghe lời Vụ Tiễn nói cũng đúng, nếu không thể trở thành người yêu, thì cũngkhông nên trở thành địch nhân, nếu có địch nhân như thế, không biết phải phíbao nhiêu sức lực để đối phó bọn họ a, cho nên chuyện này nhất định phải mausớm giải quyết.

Ban đêm, Phượng Lan Dạcòn chưa có đi tìm Bách Lí Hạo, thì Bách Lí Hạocũng là đã tìm tới cửa.

Phượng Lan Dạ vốn đangmuốn gặp hắn, liền dẫn theo Đinh Đương, đi ra khỏi Thược Dược hiên cùng Bách LíHạo ở trong sân tản bộ, dọc theo đường đi hai người cũng không có nói chuyện,Bách Lí Hạo dường như nhớ tới cái gì liền thở dài.

"Hôm nay tại saongươi không xuất hiện?"

Vào ban ngày, hai ngườibọn họ vì nàng đánh nhau, cũng là muốn nàng sẽ xuất hiện , kết quả là nha đầunày làm như không biết, thật khiến cho người ta buồn bực đến cực hạn, hắn nhịnmột ngày, rốt cục cũng nhịn không được, muốn biết nha đầunày nghĩ như thế nào, nàng sẽ không thích Âu Dương Dật chứ, nghĩ tới đây tronglòng hắn liền rất khó chịu, quay đầu nhìn về Phượng Lan Dạ.

Chỉ thấy trong đêm tối,mặt của nàng thật giống như minh châu sáng chói trong mông lung sương mù, nhưánh trăng trên bầu trời đêm, cao nhã như hoa sen mới nở , làm cho người ta nhìnkhông dời mắt, trái tim của Bách Lí Hạo bỗng nhiên nhu hoà, hắn vươn tay ramuốn kéo tay Phượng Lan Dạ, lại bị nàng rất nhanh tránh được, nàng lui về phíasau một bước, bình tĩnh nhìn hắn, không kiêu ngạo không siểm nịnh mởmiệng.

"Bách Lí Hạo, ta vàngươi chẳng qua là bằng hữu, bằng hữu bình thường, ta không biết ngươi sẽ thíchta, cho nên xin ngươi thu phần tình cảm này, ta không cần."

Bách Lí viên không nghĩtới Phượng Lan Dạ lại gọn gàng dứt khoát từ chối, như thế quyết liệt, như thếlãnh mạc, trong lòng không khỏi đau, liền vươn tay che ngực, tình cảm âm thầmcủa hắn, còn chưa kịp nẩy mầm, liền bị bóp chết trong trứng nước sao? Hắn khôngcam lòng, mở đôi mắt to kinh ngạc nhìn Phượng Lan Dạ, lời nói của tiểu nha đầunày thật đả thương người, thế nhưng nàng lại bình tĩnh như vậy, ngay cả thanhâm cũng rất xa cách .

" Tại sao? Bởi vìngươi thích Âu Dương Dật kia sao?"

Phượng Lan Dạ nghe lờinói của Bách Lí Hạo, liền không nhịn được cười yếu ớt, lắc đầu: " Âu DươngDật hắn là cái gì chứ? Bách Lí Hạo, ta không muốn thương tổn ngươi, bởi vìngươi từng trợ giúp ta rất nhiều, ở trong lòng ta, ngươi là bằng hữu của ta, ÂuDương Dật sao? Ngay cả bằng hữu cũng không phải."

"Vậy tại sao ngươilại cự tuyệt ta, ta sẽ đợi."

Có lẽ là nàng còn quánhỏ, Bách Lí Hạo như thấy được một hi vọng, trong mắt vừa hiện lên tia sáng ,Phượng Lan Dạ quay đầu đi ở phía trước, đi theo Đinh Đương ở phía sau cách đókhông xa.

Phượng Lan Dạ ngửa đầulên nhìn ánh trăng trên trời, chầm chậm mởmiệng.

"Bởi vì ta đã cóngười trong lòng, người kia đang đợi ta."

Lúc nàng nói ra những lờinày, giọng nói rất ôn nhu, ôn nhu đến hiếm thấy, chỉ một câu nói, đã có thểthấy được tình cảm tràn đầy như mặt nước, trái tim Bách Lí Hạo thoáng cái bịkích thích, thật không dễ chịu, hắn không nghĩ tới kết quả lại như vậy, hắn vẫncho là nàng quá nhỏ, tình cảm chưa có, cho nên hắn nghĩ sẽ ở bên cạnh nàng, đợiđến khi nàng phát hiện mình thích nàng, nhưng thì ra người ta sớm đã có ngườitrong lòng rồi, chuyện này thật làm cho lòng người vừa đau vừa khổ sở, Bách LíHạo nghĩ tới đây, cũng không còn cách nào ở bên cạnh Phượng Lan Dạ nữa, xoayngười rời đi.

Phía sau Phượng Lan Dạquay đầu lại nhìn Bách Lí Hạo đi xa: "Ta tin tưởng ngươi sẽ gặp được mộtcô gái thật lòng yêu ngươi."

Đáng tiếc Bách Lí Hạo nghekhông lọt, hiện tại hắn cảm giác được mình rất thất bại, làm người cũng khôngthành công, lòng tin đã bị đánh bại.

Phượng Lan Dạ thở dài,quay đầu đi trở về, Đinh Đương đi theo phía sau nàng,nhẹ giọng mở miệng: “Người tronglòng của tiểu thư, ta đoán nhất định so sánh với Bách Lí công tử cùng Âu Dươngcông tử còn xuất sắc hơn."

"Xuất sắc hơnsao?"

Trong đầu Phượng Lan Dạhiện lên bóng dáng của Diệp, là rất xuất sắc, so sánh với bất cứ người nào cũngđều xuất sắc hơn, có lẽ trong mắt tình nhân xuất Tây Thi, nàng cho là trongthiên hạ chỉ có hắn là xuất sắc nhất, quan trọng nhấttrái tim hắn yêu nàng, nàng là người phụ nữ mà hắn cứu, trái tim lạnh như băngcũng nhờ hắn tỉ mỉ đúc kết mới trở thành một người mềm mại như hôm nay, trướckia nàng rất lạnh lùng, bởivì yêu hắn, khiến cho nàng học cách yêu thương và vui vẻ hưởng thụ.

"Hắn là người xuấtsắc nhất trong thiên hạ, hơn nữa rất yêu ta."

Khóe môi Phượng Lan Dạ vẽra nụ cười ôn nhu, vẻ mặt hạnh phúc, đi phía sau ĐinhĐương thật lòng cao hứng, .

"Tiểu thư, chúng tađi về nghỉ ngơi đi."

Nàng cũng không hỏi tớiPhượng Lan Dạ xem người kia là ai, bởi vì có một số việc đến thời điểm biết sẽbiết, Phượng Lan Dạ thích Đinh Đương chính là ởđiểm này, nàng ta vĩnh viễn biết lúc nào nên nói, lúc nào không nên nói, sosánh với Hoa Ngạc thì thông minh hơn nhiều lắm, không biết Hoa Ngạc bây giờ thếnào? Phượng Lan Dạ đầu óc chợt lóe một cái liền nhớ đến Hoa Ngạc.

Chẳng qua nàng tin tưởngDiệp Linh cùng Diệp Khanh sẽ hảo hảo chiếu cố nàng ấy, mặc dù nàng ấy u mê, nhưngở trong Tề vương phủ, họ sẽ không có bạc đãi nàng ấy.

Nghĩ tới đây liền nhanhchóng xoay người đi, cùng Đinh Đương trở về phòng nghỉ ngơi.

Sáng sớm ngày thứ hai,liền nghe được Bách Lí thần y rời đi Tiêu thành, Phượng Lan Dạ nghe được cũngthở phào nhẹ nhõm, cuối cùng đã giải quyết được một người, mặc dù Bách Lí Hạohiện tại có chút khổ sở, nhưng cũng may tình cảm không sâu, rất nhanh sẽ đượcgiải thoát, kế tiếp phải giải quyết Âu Dương Dật liền mới được, người này khônghiểu từ đâu xuất hiện, rồi bỗng nhiên quấn lấy nàng, Phượng Lan Dạ vừa nghĩ tớihắn liền thấy phiền.

Hơn nữa nàng không biếtphải đi đâu tìm hắn, thời điểm muốn tìm hắn mới phát hiện, nàng cùng hắn cănbản là chưa quen thuộc, trừ biết hắn gọi là Âu Dương Dật, những thứ khác thìkhông biết gì cả, nhà của hắn ở nơi nào, hắn làm cái gì, bởi vì tìm không đượchắn, cho nên trì hoãn mấy ngày.

Mấy ngày sau, Âu DươngDật cũng tự động xuất hiện, vừa đến đã tới bái phỏng Phượng Lan Dạ.

Lần này Tô Diễn không cóở quý phủ, Tô phu nhân cũng đến nhà người khác thưởng trà rồi, cả quý phủ chỉcó hai tỷ muội bọn họ, Vụ Tiễn biết Lan Dạ phải xử lý chuyện Âu Dương Dật, liềncho nàng một người đi chiêu đãi khách nhân.

Chính sảnh Tô phủ, ÂuDương Dật không có biết điều đang nghiên người dựa vào ghế, đến chỗ nào đềukhông thay đổi được bộ dạng du côn, nhưng hắn du cônrất có tính cách, xấu xa mang theo chút quý khí, làm cho người ta không sinhchán ghét, thời điểm cười lên cả khuôn mặt càng vô hại, nhìn thấy Phượng Lan Dạlại ánh mắt càng híp thành hình trăng lưỡi liềm, lòng tràn đầy vui vẻ hài lòng.

“ Thanh Nhã, nghe nóingươi đem Bách Lí Hạo kia đuổi ra ngoài rồi, ta thật là thật cao hứng."

Phượng Lan Dạ thần sắcmang theo một cổ uy nghiêm, khóe môi hiện lên nụ cười yếu ớt, không kiêu ngạokhông siểm nịnh mở miệng: "Ai nói ta đuổi đi hắn, chính hắn muốn đi, huốngchi chuyện này liên quan gì tới ngươi?"

Cười đến cả khuôn mặt đềusáng rỡ, bất quá bây giờ là ban ngày, nên Phượng Lan Dạ đem Âu Dương Dật nhìncẩn thận, nam nhân này lớn lên thật rất tuấn, vóc người cao ráo thon dài, mộtbộ áo choàng màu bạc, bên hông buộc đai lưng có thêu hồng mai, buông thỏng mộtkhối thượng hạng ngọc bội, gương mặt lại càng cuồng phóng anh tuấn, tóc mai vàovén xéo phía lông mày, ánh mắt say đắm, thật giống như một loại rượu ủ, da thịttrắng noãn càng hợp với đôi môi hồng nhạt của hắn, đôi môi đó đang phối hợp vớinụ cười tà mị, quanh thân trên dưới, thật là đẹp mắt hơn người.

Nghe lời nói của PhượngLan Dạ..., hắn càng cười xáng lạng như hoa đào.

"Tất nhiên là bởi vìta nên mới đuổi hắn đi, chẳng lẽ ta không nên cao hứng sao?"

Lời này lập tức làm choPhượng Lan Dạ đen mặt, nam nhân này thật không biết xấu hổ, nàng thừa nhận hắnlớn lên đẹp trai, lớn lên tuấn, bất quá hắn đừng tự cho là đúng có được không.

" Âu Dương Dật,ngươi tại sao lại nghĩ ta đuổi Bách Lí Hạo đi là vì ngươi, nói thật ra, hắn coinhư là bằng hữu của ta, mà ngươi ngay cả bằng hữu cũng không phải, ta khônghiểu được mục đích xuất hiện của người là gì, ta chỉ là nữ nhi của một TriPhủ nho nhỏ củaTiêu thành, có cái gì đáng giá cho ngươi quan tâm ."

Phượng Lan Dạ dứt lời, nụcười Âu Dương Dật càng sâu, càng phát ra vô sỉ, chẳng qua lời nói phía saucủa hắn mới thật sự làm cho người ta nổi điên.

" Thanh Nhã, ngươikhông nên tự ti, phải tin tưởng là ta thật sự động tâm với ngươi."

Phượng Lan Dạ rốt cục đãkhông thể nhịn được nữa, trực tiếp phát điên, đứng bậc dậy tức giận chỉ rangoài cửa: "Âu Dương Dật, ngươi, lập tức cút ra khỏi Tô phủ cho ta, ta làtự ti, ta là không tin rằng, ngươi cứ nghĩ như vậy cũng được, tóm lại ngươi saunày đừng có xuất hiện trước mặt ta là được."

"Thanh Nhã, ngươikhông tin sao?"

Lần này Phượng Lan Dạtrực tiếp cầm đồ ném qua, chỉ nháy mắt một bình hoa bị nện hư, bất quá không cóném trúng người Âu Dương Dật, người nầy thân thủ rất tốt, lập tức né tránh, chonên nó bị rơi trên mặt đất.

Phượng Lan Dạ nhìn ÂuDương Dật, mở miệng gằn từng chữ: "Ngươi nghe kỹ cho ta, ta chỉ nói mộtlần, ta đã có người trong lòng rồi, cho nên sau này đừng tự cho là đúng nữa?Được rồi, lập tức cút ngay đi."

Âu Dương Dật một khắctrước còn cười đến rực rỡ như ánh mặt trời, một khắc sau nhờ lời nói của PhượngLan Dạ mà bị đẩy xuống vực sâu, khuôn mặt bị thương, ủy khuất nhìn nàng, tựa hồnàng đã làm cái gì đó thật có lỗi với hắn, Phượng Lan Dạ căn bản không thèm đểý tới hắn, đến ngoài trước cửa kêu lên: "Quản gia, tiễn khách, sau nàykhông cho phép người này vào phủ nữa."

"Tiểu thư,này?"

Quản gia mang vẻ mặt khómà làm việc, tiểu thư phân phó hắn không dám không nghe, bất quá lão giathật giống như xem công tử này là khách nhân, nụ cười trên mặt Âu Dương Dật thulại, trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài, rất nhanh rời khỏi Tô phủ.

Phượng Lan Dạ thấy ÂuDương Dật đi khỏi, hơn nữa trước khi đi ánh mắt như bị thương, điều này càngkhiến cho nàng tin tưởng, mình vừa giải quyết tốt, tuy nói là bị tức muốn chết,bất quá có thể giải quyết bọn họ cũng là chuyện may mắn, hít một hơi sâu, cuốicùng dẫn Đinh Đương đi ra ngoài.

Những ngày kế tiếp, ÂuDương Dật quả nhiên không xuất hiện, xem ra đã bị Phượng Lan Dạ đả kích rồi,cho nên không mặt mũi xuất hiện, người nào đó nghĩ như thế, nên yên tâm thoảimái hơn.

Tri Phủ Tô Diễn của Tiêuthành phái người đưa tin vào Thụy Vương Phủ, Ngũ hoàng tử Thụy Vương gần đây đãđứng ở triều đình trợ giúp Hạo Vân đế xử lý chút ít chính vụ, hơn nữa gần đâycũng lấy được tin tức, đều có tin đồn về chuyện hai thôn này, thậm chí cònthiêu dệt nên lời đồn về quỷ quái, điều này đối với triều đình cũng không phảilà chuyện tốt, nên khi vừa nhận được mật báo, lập tức đem mật báo đưa lên chophụ hoàng, Hạo Vân đế vừa nhìn thấy liền giận dữ, không nghĩ tới Nghiêm Văn Hoakia lớn mật như thế, ngay cả mỏ vàng của quan gia cũng dám động, khó trách gầnmỏ vàng kia khai thác không ra tỉ lệ vàng tốt, thì ra là bị người động taychân, Hạo Vân đế tức giận, sắc mặt khó coi cực kì, nhìn về Thụy Vương.

"Duệ Nhi, lập tứcphái Tây Môn Vân mang tinh binh đi sào huyệt tiêu diệt, còn nữa nhật định phảiđem dân chúng bị những người kia bắt giữ giải cứu ra, an bài thích đáng chonhững người này."

" dạ, nhi thần tuânchỉ."

Thụy Vương Nam Cung Duệlĩnh mệnh, sau đó nhớ tới còn một chuyện cần xin chỉ thị Hạo Vân đế: "Phụhoàng, nhi thần có một chuyện bẩm báo."

"Nói?"

Hạo Vân đế tinh thần cũngkhông phải là quá tốt, bây giờ tinh lực của hắn không bằng trước đây, luôn ngãbệnh, cho nên không ít chính vụ giao cho trong tay Nam Cung Duệ, để cho hắn họcxử lý giang sơn, có lẽ hắn rất nhanh sẽ tiếp nhận ngôi vị.

" Tri Phủ Tiêu thànhTô Diễn, nhi thần đã phái người thăm dò qua, thanh danh vô cùng tốt, hơn nữa làngười chính trực, xuất thân là một võ tướng, cũng là người có tài có thể sửdụng, hiện tại chức Binh Bộ Thị Lang còn trống không, nhi thần muốn đem hắntriệu hồi kinh thành."

Hạo Vân đế híp mắt suynghĩ một chút, Thụy Vương hồi kinh không lâu, tuy nói rất nhiều người hiểu mìnhsẽ cho hắn tiếp vị, nhưng rốt cuộc vẫn mới vừa hồi kinh, chỉ sợ những người đócó điều chỉ giả vờ, có người của mình cũng tốt, nên liền gật đầu đồng ý:"Tốt, vậy trẫm sẽ thảo một đạo thánh chỉ, để cho Tây Môn Vân mang theo,đợi xử lý xong toàn bộ chuyện mỏ vàng, liền để Tô Diễn kia theo đoàn binh hồikinh."

" tạ ơn phụhoàng."

Thụy Vương lui ra ngoài,thật ra hắn căn bản vô tâm với ngôi vị hoàng đế, chẳng qua là triều đình nhântài nhiều có thể sử dụng cũng rất tốt, mỗi khi nhớ tới bản thân mình, ánh mắtcủa Thụy Vương Nam Cung Duệ không khỏi ảm đạm, hắn thật không muốn để cho phụhoàng thương tâm, nhưng là...?

Thụy Vương Nam Cung Duệkhông muốn nghĩ nhiều hơn nữa, liền xuất cung đi phủ tướng quân tuyên hoàngthượng khẩu dụ, rất nhanh thái giám trong cung cũng đem thánh chỉ đưa tới,Tây Môn Vân nhận được ý chỉ, cả đêm mang năm ngàn tinh binh bí mật rời kinh, đitrước Tiêu thành đi, bởi vì sợ để lộ hành động, làm lỡ đại sự, cho nên đoànngười giục ngựa chạy như điên, một chút nghĩ ngơi cũng không có nghỉ ngơi, dùngbảy tám ngày thời gian, cuối cùng đã chạy tới Tiêu thành, nhưng lại không muốnkinh động người trong thành, cho nên đem năm ngàn tinh binh ẩn ở ngoài thành,mình một người dẫn hai thủ hạ cải trang vào thành, chạy thẳng tới phủ nha.

Tô Diễn biết người đến làTây Môn Vân tướng quân, đã sớm trầm ổn đem người dẫn tới bên trong Tô phủ, bọnhọ làm chuyện này, những người trong phủ nha còn không có biết, cho nên tốtnhất vẫn tránh bọn họ, để ngừa tiết lộ tin tức.

Bên trong chính sảnh Tôphủ, chủ khách phân chia mà ngồi, có người bưng lên nước trà rồi lui xuống, haingười bắt đầu thương định kế hoạch, hi vọng một kích bắt trọn Nghiêm Văn Hoacùng mỏ vàng tư.

Bởi vì chuyện này hai nữnhi vẫn tham dự, cho nên Tô Diễn liền phái một người đi qua hỏi thăm nữ nhi cómuốn tham dự chuyện này hay không? Tây Môn Vân tướng quân cũng biết Tô phủ cóhai nữ nhi vẫn là nữ trung hào kiệt, nên không khỏi hiếu kỳ, muốn nhìn một chútđến tột cùng là dạng kì lạ cô gái gì .

Bất quá Phượng Lan Dạcùng Vụ Tiễn cũng không có xuất hiện, nếu người triều đình đến, phụ thân cùngngười triều đình tự nhiên có thể nhất kích tiêu diệt những người kia, chẳng quacác nàng thật đúng là tò mò người tới là ai, nên phân phó Đinh Đương đi trướcdò thăm tình tình, xem một chút người từ kinh thành tới là ai, tỷ muội haingười thì ở trong phòng chờ tin tức, Đinh Đương rất nhanh liền dò thăm được tintức rồi tới đây bẩm báo.

“Tiểu thư, nghe nói làmột vị Đại tướng quân, nô tỳ đã len lén liếcnhìn một cái, hắn lớn lên thật tuấn a."

Trong triều anhtuấn Đại tướng quân có hai bangười, bất quá những người khác đã được phân công ở các biên cảnh, trấn thủkinh thành chỉ có một vị thôi.

"Tây Môn Vân."

Hai người bật thốt lên,Phượng Lan Dạ cũng hơi lơ đểnh, bởi vì nàng đã đổi dung mạo, tương đối mà nói,nàng đã không còn là Phượng Lan Dạ, mà là Tô Thanh Nhã của Tiêu thành, nhưng VụTiễn thì không giống, nàng ấy mặc dù một bên dung nhan bị phá hủy, nhưng nếuthật lộ ra một nửa bên mặt còn lại, sẽ dễ dàng sẽ nhận ra nàng là An vương phiTư Mã Vụ Tiễn.

" Muốn đi gặpkhông?" Phượng Lan Dạ nhìn về Tư Mã Vụ Tiễn, Vụ Tiễn liền lắc đầu, gặp làmcái gì.

" Không cần gặp, đợiđến khi chiến thắng, chúng ta nên trở về kinh."

Hai ngày này nàng vẫn mộtmực nghĩ, sau khi Lan Dạ vào kinh, nàng có nên một mình đi lưu lạc giang hồ haykhông, nhưng cuối cùng vẫn là nghĩ cố gắng ở lại , nếu như Nam Cung Quân quảthực bỏ qua hết thảy cùng nàngrời đi kinh thành, như vậy nàng sẽ nghĩ đến ân tình kia, nếu như hắn khôngmuốn, vẫn chấp niệm ở lại kinh thành, như vậy từ đó về sau, bọn họ đã không thểở cùng nhau nữa.

"Ừ."

Đinh Đương đứng ở một bênnghe lời của các nàng, dễ dàng liền đoán ra các nàng cùng tới vị kia tướng quânkia có quen biết a, nghĩ đến đây, trong lòng nàng kích động hắn lên, xem ratiểu thư là người có lai lịch lớn a, khó trách lại có tư thế ở cuồng ngạo nhưvậy.

Trong phòng an tĩnh lại,lúc này Tiểu Hoàn từ bên ngoài đi tới, cung kính cúi đầubẩm báo: "Tiểu thư, có hai nữ tử muốn gặp ngươi."

“ Cho vào."

Phượng Lan Dạ biết làĐông Tiểu Ngư cùng Vạn Tinh, liền phân phó Tiểu Hoàn đem các nàng mang vào .

Tiểu Hoàn lên tiếng xonglui ra ngoài, rất nhanh liền dẫn hai người tới đây, Đông Tiểu Ngư cùng Vạn Tinhcung kính hành lễ với hai tiểu thư , sau đó mở miệng: "Chúng ta đến làmuốn hỏi một chút, chuyện chúng ta làm Tô tiểu thư có vừa ý không, có phí bạckhông?"

Phượng Lan Dạ gật đầu,người trong kinh đến nhanh như vậy, tự nhiên các nàng có năng lực, những tintức này liên tục truyền về kinh thành, sẽ khiến người chú ý, cho nên Hạo Vân đếmới hạ chỉ sớm, bởi vậy có thể thấy được các nàng đúng là làm việc rất chânthành .

"Ừ, không có phí bạcnày."

Đông Tiểu Ngư cùng VạnTinh nghe thấy, gật đầu coi như là đối với chuyện lần này đã có một giao kếtrồi, sau đó cùng Phượng Lan Dạ cáo anlui ra ngoài.

Phượng Lan Dạ híp mắtnhìn các nàng lui ra, sau này vào kinh sẽ cần rất nhiều nhân thủ, mà hai ngườiđúng là có thể dùng, đều có thân thủ, trước kia lại mở tiêu cục, hiện tại cũngcó quen biết trong giang hồ, tự nhiên là có năng lực, sau này các nàng hồikinh, người hầu không thể thiếu, tuy nói. . . . . . , Đinh Đương rất thôngminh, nhưng cần phải đi theo phía sau nàng hầu hạ, về phần Tiểu Hoàn, chỉ cóthể ở lại làm một tiểu nha đầu thôi, nghĩ tới đây, Phượng Lan Dạ liền có chủ ý,nàng nhìn về phía Đinh Đương nói:

"Đinh Đương, đi gọihai người các nàng quay lại, ta có lời muốn hỏi các nàng ."

"Dạ, tiểu thư."

Đinh Đương vọt ra ngoàiđi gọi người, trong phòng Vụ Tiễn nhìn Phượng Lan Dạ, không nhịn được cười lên:"Ngươi có phải lại muốn lưu hai người các nàng hay không?"

"Ta nhìn thấy họ rấttốt, bên cạnh cần phải có một ít người dùng được, hiện tại đi theo ta, chính làngười của ta, không phải là người trong phủ, ngươi cũng nên tìm một vài ngườidùng được đi, sau khi vào kinh, biến ảo khó lường, ai biết sẽ phát sinh chuyệngì a?"

Lần này Tư Mã Vụ Tiễncũng đem lời của nàng nghe lọt được, gật đầu nhớ tới cái gì: "Ta cũng chọntrúng được một người, nghe ngươi vừa nói như thế, có thể đem nàng hảo hảo gọitới, nàng là tên khất cái, hai ngày trước ta ra đường mua đồ cho nàng một lượngbạc, nàng cũng nói muốn đi theo ta, tên gọi là tiểu Mạn."

Thật ra thì nàng cũng cótỳ nữ rất tốt, đó là hai người Tiểu Đồng cùng Tiểu Khuê, đáng tiếc lúc nàngchạy tới Bắc cảnh, chỉ dẫn theo Văn Lương, cũng không có mang hai người cácnàng theo, nghĩ đến Văn Lương, tâm Vụ Tiễn liền rất khó chịu, Văn Lương theonàng nhiều năm, nàng biết hắn thích nàng, đáng tiếc nàng chỉ xem hắn là huynhtrưởng, hai người vẫn sống nương tựa lẫn nhau, nhưng cuối cùng hắn lại chết,nghĩ đến đây trong mắt hiện lên đầy nhiệt khí.

Phượng Lan Dạ lập tức cảmnhận được tâm tình của nàng không tốt, liền vươn tay ra nắm lấy tay nàng:"Có phải nhớ tới chuyện không vui rồi hay không? đừng suy nghĩ, cũng làvì ta."

Vụ Tiễn lập tức ngửa đầulên nhìn Phượng Lan Dạ, sau đó nhẹ vỗ trán nàng một cái: "Ngươi nói hồ đồcái gì đó, tiểu hỗn đản này, ngươi người nào a, là muội muội của ta."

"Dạ, tỷ tỷ"Phượng Lan Dạ lập tức giống như làm nũng tựa vào bả vai của Vụ Tiễn, tâm của VụTiễn cũng ít đau một chút, lực chú ý không còn ở nơi chuyện trước kia, lúc nàyĐinh Đương dẫn Tiểu Ngư cùng Vạn Tinh đi đến, ba người ngoan ngoãn đứng đó.

Phượng Lan Dạ ngửa đầulên nhìn về Tiểu Ngư cùng Vạn Tinh, khóe môi vẽ ra nụ cười yếu ớt, từ từ mởmiệng.

"Nếu ta cho haingười các ngươi sau này đi theo ta, có bằng lòng hay không ? Cuộc sống sau nàysẽ tốt hơn, mà không còn hèn mọn như trước."

Tiểu Ngư cùng Vạn Tinhhiếu kỳ giống như nghe được thanh âm từ thiên đường, trước kia trong nhà cácnàng mở tiêu cục, sau đó thì lưu lạc, người nhà cũng phân tán ra riêng để kiếmsống, mà các nàng liền kết phường mở ra một nhà Tiểu khách điếm, tuy nói làmlão bản, nhưng vì không có người phía sau chống lưng, không có tiền vốn nên làmăn rất khó khăn, chỉ có thể đủ ấm no mà thôi, thật sự kiếm tiền không được baonhiêu, bây giờ nghe Phượng Lan Dạ hỏi các nàng như thế, thì sửng sốt một chútrồi mở miệng hỏi.

"Tô tiểu thư thậtnguyện ý giữ chúng ta sao?"

Hai người bọn họ vốn cũngcó ý nghĩ này, bởi vì nghe những người trong thành nghị luận, biết Tô tiểu thưlà một chủ tử lợi hại, nên rất khâm phục, chẳng qua là trên người các nàng mộtthân giang hồ nghèo túng, không có ôn nhu mềm mãi như những người từ nhà giàucó lớn lên, cho nên mới không dám động tâm tư, hôm nay vào phủ , còn muốn nóira, đáng tiếc cuối cùng vẫn là thôi, chẳng qua là không nghĩ tới Tô tiểu thưlại nói ra lời này.

Phượng Lan Dạ gật đầu,Tiểu Ngư cùng Vạn Tinh lập tức quỳ xuống tới : "Dạ, từ nay về sau chúng tasẽ đi theo tiểu thư."

Hai người các nàng, thânthế trong sạch, không có người nhà liên lụy, đã vào phủ cũng không mang theophiền toái gì.

" ừ, các ngươi đitheo ta, nhất định phải nhớ hai chuyện, thứ nhất, thân thể là ltự do , nếu nhưtương lai có một ngày muốn rời đi, tùy thời có thể cùng ta nói một tiếng, thứhai phàm đã đi theo ta, trong lòng phải toàn tâm toàn ý chỉ có chủ tử, khôngthể có hai lòng, nếu như bị ta phát hiện, không phải chĩ bị tróc da bong thịtđơn giản như vậy.”

Phượng Lan Dạ nói xong,Tiểu Ngư cùng Vạn Tinh lập tức gật đầu: “dạ, Tiểu Ngư cùng Vạn Tinh ghi nhớtiểu thư dạy bảo."

" Đứng lên đi, tatin tưởng tương lai các ngươi sẽ không hối hận, bây giờ trở về đi thu thập đồrồi an bài mọi thứ, sau đó trở lại đến tìm Đinh Đương thu xếp."

“Dạ"

Hai người lui ra ngoài,trong phòng Đinh Đương thật cao hứng, nàng cùng Tiểu Ngư và Vạn Tinh quan hệvốn là không tệ, hiện tại lại cùng nhau phụng dưỡng tiểu thư, tất nhiên sẽ caohứng.

Vụ Tiễn cũng cười, Lan Dạđã có thêm người hầu, mà nàng cũng không thể kém cõi hơn được, nghĩ vậy liềnđứng lên: "Được rồi, ngồi một hồi có chút mệt mỏi, ta trở về nghỉ ngơi mộtchút đây."

"Vụ Tiễn, ngươi điđi, đừng quên cái tiểu nha đầu mà ngươi đã chọn trúng, hỏi một chút xem nàng tacó muốn đi theo ngươi không, nếu có cứ mang theo đi."

“ tốt."

Đại tướng quân Tây MônVân cùng Tri Phủ Tô Diễn, chế định kế hoạch, cả đêm bí mật điều binh tướng ởbên trong phủ nha cùng tinh binh từ kinh thành mang đến, hợp hai làm một, mộtphần ở mặt trước núi đi vào, khống chế được người trong tay Nghiêm Văn Hoa, mộtphần vào từ phía sau núi, xét xử mỏ tư, bắt hết mang về.

Sau khi trời tối là hànhđộng, binh lính vây núi Vụ Thành, nửa đêm tấn công, cuối cùng quả nhiên thuđược toàn thắng, mỏ vàng trên dưới hoàn toàn nộ bị khống chế, ngay cả NghiêmVăn Hoa cũng bị bắt, Nghiêm phủ trên dưới toàn bộ bị giam vào đại lao, đồ bêntrong phủ cũng bị kê biên tài sản, nghe nói ở dưới đất hậu viện đào ra hơn mườirương hoàng kim, giá trị hai ba trăm vạn lượng, một Tri Phủ nho nhỏ mà thamđược nhiều tiền bạc như vậy, không khỏi không để cho người khác chấc lưỡi híthà.

Vụ án lần này lập tức doTây Môn Vân đảm nhận, hắn phái ngựa tám trăm dặm nhanh chóng mang đến kinhthành, Tây Môn Vân dẫn theo binh tướng trong tay , xử lý tiếp chuyện tình, cũngchờ đợi chỉ thị mới của hoàng thượng.

Hạo Vân đế nhận được tintức này, tức giận, lập tức phân phó Hình bộ tiếp nhận vụ án lần này, phúc thẩmán mỏ vàng Mạnh Tân, chuyện này khiến cho triều đình oanh động, đây là một đạián kế sau án của Trữ phủ, liên tiếp hai sự kiện đều là tham ô đại án, Hạo Vânđế chân chính nổi giận, lập tức trước mặt văn võ bá quan phát ra trọng lệnh.

Nếu như còn có người thamô nữa, một khi tra ra, tru di cửu tộc, một tên cũng không để lại.

Trong lúc nhất thời trongtriều đình nên động thì ngừng, không nên động lại không dám động, cũng đã an ổnđi rất nhiều.

Hình bộ đã tiếp nhận vụán lần này, nên Tây Môn Vân cùng Tô Diễn đã rút ra khỏi vụ án.

Tây Môn Vân tuyên đọcthánh chỉ của hoàng thượng, Tri Phủ Tô Diễn làm quan chính trực, trung thànhđáng khen, đặc biệt phong làm nhị phẩm Binh Bộ Thị Lang, theo Tây Môn Vân tướngquân cùng nhau trở về kinh thành nhận nhiệm vụ.

Ngày hai mươi lăm thángmười một, Tô Diễn đưa cả nhà già trẻ, theo Tây Môn Vân đi kinh thành, nhậm chứcBinh Bộ Thị Lang.

Tô phu nhân cùng hai nữnhi ngồi một chiếc xe ngựa, mấy nha đầu thì ngồi một chiếc xe khác, đám ngườiTô Diễn đều cỡi ngựa mà đi, một đội người ùn ùn trở lại kinh thành, bởi vìngười quá nhiều, hành trình cũng chậm chạp, cho nên trong lúc nhất thời gấpcũng không được, đi một chút thì ngừng, bất quá nữ nhân vẫn không cùng nam nhâncó quá nhiều tiếp xúc, Tây Môn Vân mặcdù thấy Tô gia nữ nhi kỳ lạ, nhưng cũngkhông mạnh mẽ muốn gặp các nàng.

Trên đường, lúc nghỉngơi, Vụ Tiễn đã cùng Phượng Lan Dạ nói riêng một chuyện.

" Nhã Nhi, mặc dù tabiết ngươi rất muốn thấy Nam Cung Diệp, nhưng hiện tại thứ nhất ở kinh thành đãxảy ra tình huống nào chúng ta đều không biết, thứ hai chúng ta lấy thân phậnnữ nhi Tô gia, nếu để cho người biết ngươi là công chúa mất nước của Vân Phượngquốc, chỉ sợ lại có người đưa ánh mắt nhắm vào ngươi, tuy nói ngươi không sợ,nhưng này chút ít ma trảo chưa chắc không động đến trên đầu cha mẹ."

Chuyện này Vụ Tiễn làthật tình suy nghĩ, hiện tại kinh thành tình huống như thế nào các nàng đềukhông biết, đến tột cùng ai là tốt ai là xấu, hết thảy cũng không phải chỉ mặtngoài nhìn ra được, cho nên làm việc phải tránh nên tránh mà không thể lỗ mãng,nếu để hại đến cha mẹ, lúc đó hối hận cũng không kịp.

"Tỷ tỷ, ta biết,ngươi yên tâm đi."

Tuy nói nàng hận khôngthể nhanh chóng hồi kinh để gặp Nam Cung Diệp, nhưng làm như thế nào, nàng đềucân nhắc rất kỹ, sẽ không để cho người vô tội bị dính líu, huống chi là Tô phụTô mẫu, mấy tháng không thấy còn được chẳng lẽ không nhịn được một ngày haingày, thời điểm nên thấy tự nhiên sẽ thấy.

Tỷ muội hai người thươnglượng xong thì nghỉ ngơi một lát, liền lên đường hướng kinhthành mà đi, bởi vì nhiều người cho nên đi một chút thì ngừng nên vô cùng chậm,vốn là nửa tháng lộ trình, kết quả kéo dài đến hai mươi ngày, đợi đoàn ngườicác nàng trở lại An Giáng thành thì đã gần cuối năm.

Trước cửa An Giáng thành.

Tây Môn Vân cùng đoàn ngườibọn họ tách ra vào thành, bởi vì nhiều người sợ làm cho dân chúng hoảng sợ, hắnphái thủ hạ dẫn Tô Diễn vào thành, trước mắt bọn họ vào thành, nơi ở chính làphủ đệ của Binh Bộ Thị Lang, Binh Bộ Thị Lang trước kia bị hoàng đế bãi chức,giáng xuống mấy cấp, điều ra ngoài địa phương khác ở, chỉ sợ vĩnh viễn về khôngđược An Giáng thành, nên phủ đệ của hắn Thụy Vương để lại cho Tô gia ở.

Trong thành, người ta tấpnập vô cùng náo nhiệt, rất nhiều người thu mua hàng tết, xe ngựa ở trên đườngcái xuyên qua, thanh âm cò kè mặc cả nóng bỏng mà kéo dài, Phượng Lan Dạ vénrèm nhìn ra phía ngoài, đường phố quen thuộc, vẫn huy hoàng như cũ hai bênđường các cửa hàng đã treo lên đèn lồng màu đỏ, nàng không khỏi đang nhớ lạipháo hoa năm trước, sáng loá rực rỡ, loá cả chân trời, mà hắn lại xuất sắc nhưvậy, như một ngôi sao kề cận bên nàng đêm hôm đó.

Diệp, ta đã trở về.

Phượng Lan Dạ để xuốngmàn xe, chỉ nghe trên xe ngựa phía sau, thanh âm nấy tiểu nha đầu líu ríu khôngngừng, trong lòng không khỏi dâng lên tư niệm, bỗng nhiên nàng muốn nhìn mộtchút Tề vương phủ như thế nào? Tất cả mọi người có khỏe không? Nên nàng quayđầu nhìn về Vụ Tiễn: "Ta muốn đi qua Bàn Ổ phố, được không?"

Tư Mã Vụ Tiễn ngước mắtnhìn nàng, nhìn trên gương mặt kiều diễm như đoáhoa đào lại bao phủ nhợt nhạt cô đơn, trong đồng tử là thật sâu tư niệm, đáylòng rốt cuộc cũng không buôn, tiểu nha đầu này thật đúng là rất yêu Tề vương,nàng đang muốn nói chuyện, thì ở một bên Tô phu nhân đã mở miệng: "Vậy thìđi Bàn Ổ phố đi."

Đoạn đường này Tô phu nhânđi cùng với các nàng, đã bao nhiêu đoán ra được hai nữ nhi của mình đại kháichính là người kinh thành, chẳng qua là không biết các nàng vì sao rơi xuốngdòng sông ở Bắc cảnh, đối với chuyện này nàng thấy rất kỳ quái, hơn nữa nàngcũng không biết cái Bàn Ổ phố kia, chính là nơi trọng yếu của kinh thành, làchỗ ở của các Vương Tôn quý tộc, mà hơn phân nữa con phố này là phạm vi của Tềvương phủ, những đường phố này bình thường có binh tướng tuần tra, có rất ít xecộ ghé qua, nhưng Phượng Lan Dạ một lòng muốn nhìn một chút bộ dạng của Tềvương phủ, cho nên mới phải cầu khẩn Vụ Tiễn, mà Tô phu nhân cũng không biếtnhững thứ này, nên đã phân phó phu xe ngựa dừng lại, một đội người toàn bộngừng lại.

Thủ hạ binh tướng của TâyMôn Vân giục ngựa tới đây hỏi thăm: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Tô phu nhân vén rèm nhànnhạt mở miệng: "Xin hỏi tướng quân, có thể đi qua Bàn Ổ phố đượckhông?"

Thủ hạ kia sửng sốt mộtchút, nói thật ra, Bàn Ổ phố bọn họ muốn đi cách đoạn đường này rất xa, hắn vốnkhông muốn đi đường vòng, nhưng nghĩ đến phu nhân trước mắt là phunhân của Binh Bộ Thị Lang tương lai, cái này không trọng yếu, quan trọng là ...Có tin tức nói, bọn họ hiện tại phủ đệ họ ở là do Ngũ hoàng tử Thụy Vương cấpcho bọn họ , nói như vậy người này rất có thể chính là người của Thụy Vương,bọn họ tự nhiên không thể đắc tội, người nọ nghĩ một lát, cuối cùng gật đầuđáp ứng, đi tới phía trước chỉ huy mọi người đi đường vòng, một đườnghướng Bàn Ổ phố đi đến.

Bàn Ổ phố là đất củahoàng tôn quý tộc, vừa đi đến con đường này liền cảm nhận đến không khí kháchẳn, hai bên đường phố là tường rào cao lớn, không nhìn thấy chút nào quancảnh, dọc theo đường đi chợt có xe ngựa xa hoa lướt qua, nhưng nhanh chóng chạyqua, hoàn toàn không giống nơi khác.

Xe ngựa chậm rãi mà đi,Phượng Lan Dạ vén rèm ra ngắm bên ngoài, chỉ thấy rất xa chiêu bài của Tề vươngphủ sáng quắc rực rỡ, trên cửa treo màu trắng trù Mạn (chắc là khăn tang), mộtđèn lồng màu trắng treo ngược ở trước cửa, đợi đến khi xe ngựa đi gần đến, chỉthấy ba chữ Phượng Lan Dạ to rõ ràng, ở trong mưa gió đã có chút ít mờ nhạt,trước đại môn màu đỏ thắm, thủ môn thị vệ mặt không chút thay đổi chia ởhai bên mà đứng, hoàn toàn không giống thường ngày thoải mái.

Đang nghĩ đến nhập thần,bỗng nhiên một chiếc xe ngựa từ đàng xa nhanh chóng vượt qua, dừng ở ngoài cửaphủ, phía sau có thị vệ nhảy xuống, vén rèm cung kính mởmiệng: "Vương gia, xin xuống xe ngựa."

Một cánh tay trắng bạchvén rèm, chậm rãi bước xuống, ở dưới ánh mặt trời ngạo nghễ đĩnh đạc như vậy,bức người như vậy, quanh thân hào quang bắn ra bốn phía, một bộ màu tím trườngbào làm nổi bật được cả người quý phái như châu ngọc, chẳng qua cả người nhưngthật giống như Ngọc Băng vậy, không có nửa phần sinh cơ, cho dù cách xanhư vậy, nhưng vẫn có thể cảm nhận được trên người hắn lãnh ý,băng hàn thấu xương.

Không biết là có phải cảmnhận được có người đang nhìn hay không, bỗng nhiên hắn chợt quay đầu, nhưng lạikhông thấy người lạ, chỉ thấy đập ngay vào mắt là một đôi con ngươi linh động,thâm thúy thần bí, quen thuộc đến như vậy, hắn chỉ nghe được tim của mình đôngmột tiếng đập mạnh, vang dội như vậy, tim như bị bóp nghẹt thật khó chịu, sắcmặt hắn tái nhợt, thật nhanh ngửa đầu lên nhìn lại, chỉ kịp nhìn thấy một dungnhan kiều mỵ như đoá hoa, là người mình không quen, nhưng vì sao lại làm chohắn cảm nhận được đau lòng, tựa hồ có đồ vật gì đó vừa rơi xuống, người nọ làai? Vì sao lại để cho trái tim như chết đi của hắn bỗng khơi dậy từng gợn sóng,vì sao chỉ một cái gặp mặt liền đau lòng, tựa hồ như từ đôi mắt đó nhìn thấy sựquen thuộc của người mình yêu, đáng tiếc nàng ta không phải, hắn bỗng nhiêngiật mình ngỡ như vừa rồi là một giấc mộng.

Nguyệt Cẩn ở bên ngườithấy chủ tử sắc mặt khó coi, không khỏi khẩn trương hỏitới: "Chủ tử, sao vậy?

"Phái người đi tìmhiểu xem, mới vừa rồi, người ngồi bên trong xe ngựa là ai?"

"Dạ, thuộc hạ sai người đi tìm hiểu ngay."