Độc Y Vương Phi

Quyển 2 - Chương 66



Mai Phi nghi ngờ suynghĩ, nếu mà như thế, vậy trong Mai Linh điện của nàng sẽ có gian tế của cungđiện khác, ánh mắt âm u của Mai Phi quét một vòng khắp mọi nơi, nhưng không nóigì.

Nguyệt phi cùng Hoa phiđồng thời nở nụ cười, Nguyệt phi mở miệng: "Nghe nói ngày hôm nay mấy vịVương Phi tới đây thỉnh an, cho nên bọn muội muội liền tới đây xem náo nhiệtmột chút."

Nguyệt phi tiếng nói vừadứt, thì Tấn vương phi cùng Sở Vương phi còn có Tam hoàng tử phi, đều phục hồitinh thần lại.

Đúng vậy a, các nàng tiếncung là tới thỉnh an, trải qua một phen làm ầm ĩ mới vừa rồi, các nàng đã quên,Nguyệt phi nương nương cùng Hoa phi nương nương còn có đứng đầu cửu tầng TrữChiêu dung cũng là trưởng bối, theo lý các nàng phải làm lễ ra mắt, làm sao lạiquên chuyện này được chứ.

Mấy người đồng thời đứngdậy, lần này Phượng Lan Dạ cũng không ngoại lệ, theo phía sau Tam hoàng tử phiTrầm Vân Tinh, một đường đi tới phía đối diện, làm lễ ra mắt cho các vị nươngnương.

Mà Nguyệt phi nương nươnggật đầu hài lòng, lúc đến phiên Phượng Lan Dạ, nàng liền vươn tay đở nàng dậy,mở miệng khen ngợi.

"Thật là hài tử tốt,rất hiểu quy củ a, dù sao cũng là hoàng thất côngchúa a."

Nguyệt phi ý tứ quá rõràng, người ta cũng là công chúa, nên rất hiểu quy củ, cứ như vô tình muốn ámchỉ Văn Tường Văn Bội không hiểu quy củ.

Hoa phi cùng Trữ chiêudung sắc mặt khó coi, nhưng cũng không có nói cái gì, khóe môi mang theo ýcười.

Mấy người hành lễ vớiNguyệt phi, Hoa phi rồi, những nương nương này cũng ban thưởng một ít đồ chohọ, sau đó phân phó thái giám các điện quay về điện lấy đến.

Trong đại điện cũng khôngcó chuyện gì xảy ra nữa, đơn giản chỉ nói một chút chuyện thường ngày muốn nghecũng được mà không nghe cũng chẳng sao, Phượng Lan Dạ nghe đến chán ngấy, phầnlớn cũng là nói về những người nào bị thất sủng, nên trên đại điện tràn ngậpkhói lửa ghen ghét, Mai Phi cùng Nguyệt phi luôn luôn bất hòa, điều này ai cũngbiết, Hoa phi vẫn an tĩnh ở một bên, Trữ chiêu dung thì một bộ dạng như nghechuyện phiếm, cho nên chỉ nghe giọng nói cao thấp của Mai Phi cùng Nguyệt phi,mà những người khác chỉ có thể lắng nghe.

Mắt thấy trời sắp trưa,Mai Phi phân phó đi xuống, thiết yến khoản đãi các vị Vương Phi hoàng tử phi.

Thái giám lĩnh mệnh luixuống chuẩn bị, lúc này ở ngoài điện vanglên tiếng bước chân, hiện ra số người đến không ít.

Phía trước có thái giámchạy nhanh vào bẩm báo: "Nương nương, các vị Vương gia hoàng tử đãtới."

"Ừ."

Mai Phi gật đầu, phất tayđể cho thái giám đi xuống, thì ngoài cửa điện đã có người đi vào.

Dẫn đầu không ai khácchính là Nhị hoàng tử Tấn vương, một thân cẩm bào quý giá, mặt mày tuấn dật,trước sau như một mang theo vẻ âm trầm, mặc dù tuấn mỹ, tuy nhiên nó lại mangđến cho người ta cảm giác bị bị đè nén, phía sau hắn là Sở Vương điện hạ, còncó Tam hoàng tử, và một người khác rất ít khi nhìn thấy, chính là Thất hoàng tửTề vương.

Tất cả hoàng tử khác mọingười đều gặp, chỉ có Thất hoàng tử Tề vương là rất hiếm thấy.

Nhất là mấy vị Vương Phi,cho tới bây giờ lại càng chưa từng thấy Thất hoàng tử, chỉ nghe nói Thất hoàngtử lớn lên tuyệt mỹ nghiêng nước nghiêng thành. Là mỹ nam tử thế gian khó gặp,hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.

Đoàn người đi vào đạiđiện, đều các hữu phong tư, nhưng mà kẻ đi chót nhất Thất hoàng tử Tề vương làhấp dẫn mắt người ta nhất không thể nghi ngờ .

Hắn một thân cẩm bào màutím, được làm bằng tơ tằm mềm nhẹ, trên có thiêu ít chỉ bạc, phát ra ánh sángnhẹ, ngũ quan tinh sảo, thật giống như một mảnh ngọc điêu khắc, tóc đen làm nổibật được da thịt sáng bóng, mềm mịn nõn nà, hai lông mày hẹp dài khẽ nhíu lại,lông mi vừa dài vừa dày như hai cánh quạt nhỏ, một đôi mắt sâu không lườngđược, thật giống như bảo thạch trong ao hồ, lóe sáng chói mắt, đôi môi hồngnhạt khẽ nhếch lên, lại làm cho người ta dời không ra tầm mắt.

Thất hoàng tử Nam CungDiệp thật không ngờ đẹp đến không gì sánh được.

Toàn thân khíphái, không mang theo một tia vấy bẩn, thông thấu trong trẻo giống như tríchtiên.

Đoan đoan chánhchánh đứng ở trên đại điện,quanh mình thật giống như bao phủ một tầng phật quang, phổ độ chúng sinh.

Quý phái, cao nhã, xuấttrần bất nhiễm.

Một nụ cười nhẹ trongtrẻo khiến cho mặt mũi càng phát ra chói mắt.

Kể từ sau khi hắn xuấthiện, chúng nữ tử chỉ cảm thấy trước ngực cứng lại, khó mà dời đi tầm mắt.

Đám người Lâm Mộng Yểulúc trước vẫn cho rằng phu quân mình chính là nhân trung long phượng, mỹ nam tửtuấn mỹ hiếm thấy rồi, giờ phút này thấy Thất hoàng tử, không khỏi than thởthế gian tạo hóa thật là không công bằng, vì sao sinh ra người xuất sắc nhưthế, nhưng hết lần này tới lần khác lại để cho hắn cùng với mình chỉ gặp thoángqua.

Mà Trầm Vân Tinh vẫn tựcho mình rất cao, từ trước đến giờ nhìn người như không thấy, sau này phải gảcho Tam hoàng tử, cũng là tâm không cam lòng không nguyện, cho là ông trời đãphụ lòng mình.

Giờ phút này nhìn thấyThất hoàng tử Nam Cung Diệp, nàng một đôi mắt xinh đẹp vẫn không dời ra mộtphân nào, đáy lòng chỉ có đau nhói.

Nam tử xuất sắc bực này,chỉ nên xứng với nàng đệ nhất mỹ nữ của An Giáng thành, bọn họ mới là một đôitrời đất tạo nên.

Phượng Lan Dạ nho nhỏ kiatại sao có thể chiếm đoạt nam tử xuất sắc như thế .

Trầm Vân Tinh ghen ghétnghĩ thế, hai mắt không nháy cũng không chớp ngó chừng Nam Cung Diệp.

Trong đại điện, đừng nóinăm nữ tử trẻ tuổi này, mà ngay cả những phi tần lớn tuổi, khi thấy Nam CungDiệp, cũng không khỏi than thở một tiếng, tiểutử này thật sự quá đẹp, thần thái giống như mẫu thân hắn trong bùn mà khôngnhuộm bùn. Thời điểm mọi người ở đây tâm tư khó lường, biến ảo đa đoan, thìnhững người đó đã đi đến.

Mọi người rối rít thỉnhan trưởng bối Mai Phi cùng Nguyệt phi Hoa phi.

"Tham kiến mẫu phi (Mai Phi ) nương nương, Nguyệt phi nương nương, Hoa phi nương nương, Chiêu dungnương nương."

Mai Phi phất tay, ý bảomấy vị Vương gia đứng dậy, những người trước mắt đều là hoàng tử long tôn củaThiên Vận hoàng triều, thân phận rất tôn quý, mặc dù nàng là phi tần hậu cung,nhưng rốt cuộc cũng không phải là hoàng hậu, cho nên bình thường cũng không dámcao ngạo.

Một đám Vương gia đượcban thưởng ngồi, trên đại điện, trong lúc nhất thời, muôn nghìn hồng tía, diễmlệ vô cùng. Phần lớn nữ tử đều bỏ xấu hổ e sợ, cố làm ra vẻ tươi đẹp.

Nam tử thì không một gợnsóng sợ hãi, tùy ý cuồng nhiên.

Đám người Tấn vương NamCung Trác cùng Sở Vương Nam Cung Liệt ánh mắt đều ở trên người Phượng Lan Dạ,trên dưới đánh giá, rồi âm thầm suy đoán, ngày đại hôn nàng cùng gà trống báiđường, có thể nói bị sỉ nhục rất lớn, không biết giờ phút này trước mặt bọn họ,tại sao lại như thế thản nhiên, như thế trấn định, hơn nữa ngay cả đối mặt vớiTề vương cái kẻ gây nên hoạ này, cũng bình tĩnh thản nhiên nữa.

Đến tột cùng là ẩn nhẫnmà không phát, hay là có ý định chờ cơ hội?

Mọi người đều đắc ý mangdáng vẻ xem kịch vui.

Mà mấy nữ tử ngồi bêntrái đại điện thì đa số đều đang nhìn Tề vương, bất quá ngại phu quân của mìnhở chỗ này, nên rất nhiều người cũng đoan trang hữu lễ, chỉ thỉnh thoảng ở tronglòng phát ra tiếng than, chỉ có Tam hoàng tử phi Trầm Vân Tinh là nghênhngang đánh giá Thất hoàng tử Nam Cung Diệp, trên mặt vầng sáng phát ra mêngười, một đôi mắt lại càng mang theo hi vọng, hi vọng Thất hoàng tử có thểthấy nàng khác lạ so với người khác, đáng tiếc Nam Cung Diệp chỉ tùyý ngồi ở trên ghế, thỉnh thoảng ngắm Tiểu Vương phi của mình một cái, thìkhông nhìn bất luận kẻ nào, khiến cho Trầm Vân Tinh vừa giận vừa tức, nhưnghoàn toàn không có nửa điểm biện pháp.

Bởi vì có mấy vị Vươnggia xuất hiện, trong đại điện nhất thời yên tĩnh xuống lại.

Mai Phi cùng Nguyệt phivốn đang đấu võ mồm, nhưng ngại con trai mình ở đây, nên cũng yên tĩnh lại.

Khách quan so với chúngphi tần, mấy vị Vương gia thản nhiên nhiều lắm, Tấn vương Nam Cung Trác tùy ýnhìn về phía Thất hoàng tử Nam Cung Diệp.

"Thất hoàng đệ thậtlà hiếm thấy, ngày hôm nay cuối cùng cũng hiện thân rồi, các ca ca muốn gặpmặt ngươi thật sự rất khó khăn."

Nam Cung Diệp tùy ý mởmiệng: "Phụ hoàng hạ chỉ tuyên triệu, có thể không tiến cung sao?"

Xem ra nếu hoàng thượngkhông hạ chỉ, hắn cũng không muốn vào cung đâu?

Đám người Mai Phi cùngNguyệt phi nghe lời nói của Nam Cung Diệp, sắc mặt có chút không vui, bất quácũng không nói gì,

Đám người Nam Cung Tráccùng Nam Cung Liệt thì lơ đễnh, Thất hoàng đệ luôn luôn cuồng ngạo như thế ,bọn họ cũng không phải là hôm nay mới biết được, bất quá chỉ cần hắn không muốnđoạt ngôi vị hoàng đế, những chuyện khác cái gì bọn họ cũng không để ý, đợi đếnkhi bọn họ lên làm hoàng thượng, xem hắn còn có thể cuồng ngạo như thế không?Trong lòng bọn họ cười lạnh.

Bất quá lão Thất thậtkhông muốn làm hoàng đế sao? Mặc dù cho tới nay cũng điều tra không ra manh mốinào, nhưng hắn thật yếu như mặt ngoài nhìn thấy sao?

Nam Cung Trác cùng NamCung Liệt vẫn không dám buông lỏng hoài nghi như vậy, phải biết rằng chỉ sailầm một lần, là vạn kiếp bất phục, bọn họ nào dám khinh thường a.

Sở Vương Nam Cung Liệtđưa ánh mắt dời về trên người Phượng Lan Dạ ở phía đối diện, khóe môi không tựchủ được hiện lên nụ cười, khôngnghĩ tới tiểu nha đầu này có thể vào Tề vương phủ, xem ra là ông trời đang giúphắn, nghĩ đến việc nàng nhất định sẽ cung cấp cho hắn những tin tức hữu dụng.

Nam Cung Liệt liền quayđầu lại nhìn Thất hoàng tử, sau đó quét nhìn An vương Nam Cung Quân một cái,chỉ thấy lão Lục vĩnh viễn ôn nhã như vậy, không phách lối, cũng không thấpkém, luôn một vừa hai phải đi làm chuyện của mình, cũng là người đắc ý nhấttrong suy nghĩ của phụ hoàng, chỉ sợ trừ lão Thất thì chính là lão Lục rồi,nhưng lão Lục cũng không có bao nhiêu thực quyền, nếu như phụ hoàng cố ý để chohắn thượng vị, vì sao không để cho hắn tiếp chưởng binh quyền...,

Hoàng Thành việc quân cơtrong doanh trại đều nắm giữ ở trong tay Tấn vương Nam Cung Trác, mà binh quyềncó một phần nằm ở trong tay Nam Cung Liệt, một phần ở trong tay tướng quân TâyMôn Vân.

Còn một phần binh lực nữathì trong tay ca ca Nguyệt phi nằm ở đất mang di, một phần cuối cùng ở trongtay hoàng thượng, tóm lại binh lực của Thiên Vận hoàng triều được chia làm bốnphần mà định ra.

Trong Mai linh Điện, bởivì mấy vị Vương gia gia nhập, nên không khí có chút bị bị đè nén, Nguyệt phicùng Hoa phi chờ trưởng bối đứng lên, mới cùng Mai Phi chào hỏi rời đi.

Mọi người đứng lên tiễnbọn họ rời khỏi, mọi người ngồi đầy ở dưới chỉ có Mai Phi một mình ngồi ở chổcao trong điện, cảm thấy cùng mấy đứa tuổi trẻ này trò chuyện thì không hợpnhau, liền đứng dậy mượn cớ thân thể không tốt để rời khỏi, đồng thời phân phónhi tử Tấn vương hảo hảo khoản đãi mấy vị Vương gia Vương Phi công chúa, rồidẫn người lui xuống.

Mai Phi vừa đi, tràngdiện liền sống động một chút.

Lúc này thái giám Mailinh điện đi tới, cung kính bẩm báo, bữa ăn trưa đã được chuẩn bị xong, xin cácvị Vương gia Vương Phi di giá đến thiên điện của Mai linh điện.

Tấn vương thân là nhi tửcủa Mai Phi, tất nhiên phải tiếp đãi mọi người, một đường dẫn tất cả vào thiênđiện của Mai linh điện.

Trong điện, có một cáibàn tròn, lúc này trên bàn bày đầy quỳnh tương ngọc dịch, rượu thơm món ngon,cách đó không xa có cung nữ ôm cầm, đang ngồi ở phía trước bàn để đàn, khôngkhí trở nên ôn nhã nhu hòa.

Tấn vương mang Tấn vươngphi Lâm Mộng Yểu, kêu gọi mọi người cùng ngồi xuống.

Nam Cung Trác cùng LâmMộng Yểu ngồi ở thượng vị, phía dưới theo thứ tự mà ngồi, Tam hoàng tử Nam CungTiếp, Tam Hoàng phi Trầm Vân Tinh, Sở Vương Nam Cung Liệt, Sở Vương phi TôNghênh Hạ, kế tiếp chính là Thất hoàng tử Tề vương, Phượng Lan Dạ thì ngồi ởbên người Nam Cung Diệp, giờ phút này trong tình hình hiện tại, nàng lộ ra vẻan bình mà dịu ngoan, ưu nhã ngồi ở bên người Nam Cung Diệp, mà dưới bọn hắnchính là Ngũ hoàng tử An vương Nam Cung Quân, sau đó là hai vị công chúa, VănTường và Văn Bội.

Hai nữ nhân này vừa nhìnthấy Thất hoàng huynh, liền không chút giấu giếm nhìn chăm chú vào thái độ màThất hoàng huynh đối với Phượng Lan Dạ, muốn xem có gì ẩn giấu trong đó haykhông? ước lượng xem Thất hoàng hunh đối đãi với Phượng Lan Dạ thế nào?

Tiếc rằng, Thất hoànghuynh tựa hồ đối với tiểu nha đầu này vô cùng tốt, trên dung nhan luôn luônlạnh lùng đạm mạc lại hiện lên một chút ôn nhãhiếm thấy, hơn nữa thái độ của hắn đối với tiểu nha đầu ngồi bên ngườ, không hềchán ghét mà còn ngược lại, phải biết rằng Thất hoàng huynh luôn luôn khôngthích nữ tử tới gần bên cạnh hắn, ngay cả những hoàng muội như các nàng, hắnđều có chút phiền chán, nhưng ngày hôm nay các nàng lại tận mắt thấy hắn khôngchút chán ghét Phượng Lan Dạ, điều này nói rõ hắn thích tiểu nha đầu này sao?Nếu thích, vì sao lại để cho nàng cùng gà trống bái đường đây?

Hai vị công chúa VănTường cùng Văn Bội đáng cố lý giải chuyện này, nên lòng khó mà an tĩnh.

Tiệc rượu bắt đầu, Tấnvương Nam Cung Trác trên ngũ quan tà mị âm trầm khó có được vẻ ôn nhuận, lầndùng tiệc này, thật là cơ hội gặp nhau hiếm có, nên giờ phút này hắn buông bỏtất cả thân phận, chỉ đơn thuần dùng một bữa tiệc mà thôi.

"Tam Hoàng đệ, tứhoàng đệ, ngũ hoàng đệ, thất hoàng đệ, nếm thử tay nghề của ngự trù trong cungđi."

Nam Cung Trác kêu lên mộttiếng, tất cả người bị điểm đến tên đều gậtđầu một chút, trong lúc nhất thời mọi người tựa hồ đều thả lỏng tâm, không nghĩđến việc triều đình ngay lập tức sẽ phong vân, cũng không còn nghĩ đến nhữngchuyện lục đục với nhau trước , chỉ là đơn thuần ngồi dùng bữa.

Phượng Lan Dạ antĩnh dùng bữa, bởi vì còn nhỏnên ăn rất ít, cũng rất ít động đũa, bất quá Thất hoàng tử Nam Cung Diệp cũnglàm tốt vai diễn của mình, thỉnh thoảng gắp một ít đồ ăn bỏ vào chén của nàng,mà đó phần lớn là những món ăn nổi danh trong cung, hành động này trong mắtngười ngoài là nồng đậm quan tâm, trên bàn mấy nữ nhân thấy vậy ánh mắt đều đỏlên, Tề vương tấm lòng thật tốt a, hơn nữa lớn lên lại tuấn mỹ, Phượng Lan Dạnày vận số làm sao mà lại tốt như vậy, chẳng khác gì nhặt được bảo vật?

Ngồi ở đối diện Nam CungDiệp Tam Hoàng phi Trầm Vân Tinh một đôi ánh mắt ẩn thầm khó lường, thỉnh thoảngquay đầu liếc Tam hoàng tử một cái, chẳng những dung mạo không bằng người, ngaycả khí thế cũng thua người ta, lại còn không biết chăm sóc người khác, xem Thấthoàng tử người ta đều biết chiếu cố đến Phượng Lan Dạ, mà hắn thì ngược lại,giống như một cái đầu gỗ chỉ biết ngồi lo ăn uống đồ của mình, cũng không biếtgắp cho nàng chút thức ăn nào, nghĩ đến những điều này, Trầm Vân Tinh càng thêmphiền lòng, tại sao nàng đường đường đệ nhất mỹ nữ lại gả cho một nam nhânkhông nên thân như vậy, càng nghĩ càng thấy ghen tỵ với Phượng Lan Dạ, giờ phútnày nàng hận không được cùng Phượng Lan Dạ đổi vị trí, để ngồi vào bên cạnh NamCung Diệp, nàng cùng Nam Cung Diệp mới là một đôi trời đất tạo thành, một ngườinghiêng nước nghiêng thành, còn là một Vương gia rất được thánh vượng sủng ái,một người là mỹ nhân đẹp như thiên tiên, từ xưa nay mỹ nhân xứng với anh hùng,mà không phải với cẩu hùng, làm sao mà nàng phải gả cho cẩu hùng chứ, Trầm VânTinh càng nghĩ càng buồn bực, nên ăn được rất ít, chỉ thấy người khác đều mangvẻ mặt hân hoan, chỉ có nàng thực khó khăn mới nuốt xuống được.

Nam Cung Diệp độngtác rất nhanh đã khiêu khích ánh mắt của nhiều người khác, Tấn vương Nam CungTrác thấy vậy đáy lòng không có chút tư vị nào, nói thật ra tiểu nha đầu nàyrất hợp ý của hắn , chẳng qua là không nghĩ tới bị ban cho Tề vương, không biếtngày đó trên tờ giấy thất hoàng đệ đưa cho phụ hoàng viết cái gì, nghĩ tới đây,Nam Cung Trác không nhịn được mở miệng.

"Thất hoàng đệ, ngàyđó mảnh giấy ngươi đưa cho phụ hoàng viết cáigì trên đó? Phụ hoàng chỉ nhìnmột cái liền đem Tề vương phi ban thưởng ngươilàm chánh phi?"

Nam Cung Trác tiếng nóivừa dứt, tất cả người trên bàn tiệc đều dừng lại động tác nhìn về phía Tề vươngNam Cung Diệp.

Chỉ thấy Nam Cung Diệpmột chút lông mày giản ra, tư thế nhẹ nhàng lười biếng, tuy nhiên nó lại đẹpmắt đến chết tiệt, tất cả mọi người đều cho là hắn sẽ không nói, ai biết hắnhời hợt mở miệng.

"Ta nói nàng khắcphụ khắc mẫu, mạng quá cứng rắn, ở cùng ta chính là ông trời tác hợp, Nhị hoànghuynh không thấy đúng sao?"

Nam Cung Diệp tiếng nóivừa dứt, người người đều nhìn nhau, không nghĩ tới Tề vương thật sự cùng hoàngthượng nói vậy, khó trách sắc mặt hoàng thượng có chút khó coi rất lâu, nghĩđến chắc là bị những lời này chọc tức, bất quá cũng chịu tứ hôn cho bọn họ.

Phượng Lan Dạ vẫn ngồi ởbên người Nam Cung Diệp, thân thể cứng đờ, sắc mặt khó coi, để xuống bát đũa,lạnh lùng nhìn Nam Cung Diệp.

Trong lòng đầy trời u ám,nam nhân này thật sự cùng nàng là ông trời tác hợp cho sao, tất cả đều là ngườicó mạng cứng rắn trong mắt người khác, khó trách lại đến cùng nhau đâu, giờphút này hắn lười nhác che chắn lại đáy lòng lạnh lẻo của mình, cùng nàng giốngnhau, nàng đã hiểu, nhưng mặc dù biết, không có nghĩa là không tức giận.

Khuôn mặt nhỏ bé củaPhượng Lan Dạ trầm xuống, vươn ra một bàn tay bé nhỏ ra nhéo một cái ở eo củaNam Cung Diệp, ra tay cực ác cực độc không chút lưu tình, vừa nhéo xong còn bấmxuống một lần dùng hết sức lực quay một cái nữa, trong nháy mắt con ngươi củaNam Cung Diệp sâu thẳm một chút, bất quá thần sắc cũng là không có biến hoá,lúc này tay Phượng Lan Dạ đã thả lỏng ra, không cần nhìn cũng biết đại khái ởngang hông đã bị bầm một mảnh, trong lòng hừ lạnh, đáng đời, nàng trấn định tựnhiên vươn tay cầm lên đôi đũa, tiếp tục ăn cơm.

Nam Cung Diệp quay đầulại nhìn nàng, khóe miệng nhẹ nhếch lên, phun ra hai chữ, "tiểu quỷ".

Phượng Lan Dạ làm nhưkhông thấy được, nhưng động tác tự nhiên không tiếng động này, rơi vào trongmắt người khác, lại là hình ảnh ẩn tình đưa tình, khiến cho đám người Lâm MộngYểu thấy vậy càng thêm đỏ mắt.

Cái vong quốc nô này thậtlà tốt số a, Tề Vương quả thật rất thương nàng a, nhìn lại phu quân mình, cănbản một chút cũng không để ý đến cảm thụ của các nàng , thật giống như các nàngkhông hề tồn tại vậy, người cùng người so sánh với nhau, thật là cùngngười mà không cùng mạng a.

Bất quá thông qua bửatiệc cơm này, ít nhất mọi người cũng hiểu một chuyện, Tề vương là vô cùng cưngchìu vị Tiểu Vương phi này, xem ra sau này các nàng làm việc cần phải biết kiềmchế một chút, chớ lỗ mãng, ít nhất phải một kích tất thắng, nếu không thì đừngnên xuất thủ.

Chỉ có một mình Sở VươngNam Cung Liệt trong lòng cao hứng, không nghĩ tới lão Thất lại rất thích tiểunha đầu này, vậy thì tốt quá, Phượng Lan Dạ nhất định có thể bắt được tin tứccó lợi cho mình, xem một chút sau lưng Tề vương có cái gì mờ ám hay không, nếunhư hắn không có dã tâm làm hoàng đế, mình có thể mượn hơi lão Thất mà dùng.

Sở Vương trong lòng mộtphen tính toán xong rất là cao hứng.

Trên bàn tiệc, Nam CungTrác thấy người ta một bộ dạng thâm tình hợp ý, trong lòng càng không có tư vị,thấy Tề vương nhìn nhau cười giỡn, thực chất chỉ là lời nói đùa nên nhàn nhạtnhíu mài.

" Thất hoàng đệ nóicái gì đó? Mọi người đang ở đây lời nói huyên thuyên hãy giữ lại, tới dùngbữa nào."

Kế tiếp tất cả mọi ngườinói chút ít im lặng vì không có chủ đề nào để nói, một bữa cơm mà ăn đến mộtcanh giờ, cái gì tình huynh đệ, tình huynh muội, tất cả đều là giả dối, cuốicùng bữa tiệc cũng tàn.

Sau khi dùng thiện xongrồi, mọi người cáo từ trở về phủ, bởi vì Mai Phi còn nghỉ ngơi, mọi người cũngkhông tiện hướng nàng báo từ, nên trực tiếp xuấtcung đi ra ngoài.

Trước cửa cung, mấy chiếcxe ngựa hào hoa chạm rồng khắc phượcng đi về các hướng khác nhau.

Xe ngựa của Tam hoàng tửphủ rơi ở phía sau cùng, Trầm Vân Tinh giằng co mãi đến cuối cùng vẫn khôngchịu lên xe ngựa, cho đến khi mấy chiếc xe ngựa toàn bộ rời đi, mới chậmrãi lên xe.

Bên trong xe ngựa, Tamhoàng tử Nam Cung Tiếp vẻ mặt âm ngao nhìnTrầm Vân Tinh, Trầm Vân Tinh vẻ mặt dù không sợ hãi, nhưng đáy lòng liền chộtdạ, trấn định mở miệng: "Ngươi nhìn cái gì?"

"Chuyện ngày hôm naymọi người có mắt đều nhìn ra, ngươi đừng có tính quỷ kế trong lòng."

Xe ngựa nhanh chóng chạyđi, Nam Cung Tiếp lạnh lùng mởmiệng.

Mặc dù Trầm Vân Tinh rấtđẹp, là nữ nhân mà nam nhân nhìn vào sẽ động tâm, nhưng nữ nhân này từ lúc đầuđã coi thường hắn, hắn vẫn cảm giác ra được, cho nên lúc đại hôn bọn họ cũngkhông có động phòng, nhưng nàngvẫn là Tam hoàng tử phi, đây là chuyện không thể chối bỏ, cho nên hắn có cầnthiết phải nhắc nhở nàng, mặc dù hắn không tranh giành, cũng không đại biểu hắnnguyện ý để cho một nữ nhân dính nhục đến trên đầu của hắn.

"Ngươi nói cáigì?"

Trầm Vân Tinh kêu lên, xùlên giống như một con nhím, trên gương mặt mỹ lệ khoác lên một tầng sương lạnhlẽo, lớn lối nhìn chằm chằm Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp.

Nam Cung Tiếp quay đầu đinơi khác không thèm nhìn nàng nữa, mở miệng gằng từng chữ một: "Tốt nhấtngươi chớ lộn xộn tâm tư, Tề vương không phải là kẻ mà người bình thường ngườicó thể chọc vào."

Nói xong hắn liền nhắmmắt lại, cũng không thèm nhìn tới sắc mặt của Trầm Vân Tinh, bên trong xe ngựayên tĩnh như không có người nào, một đường đi về phía nam cung phủ.

Lúc này bên trong mộtchiếc xe ngựa khác, hoàn toàn ngược lại, trong này đang giương cung bạt kiếm.

Phượng Lan Dạ trầm mặt,nhìn chằm chằm Nam Cung Diệp, lúc này thì bọn hắn chỉ cách nhau một khoảnngắn.

"Ngươi tại sao nóita khắc phụ khắc mẫu, bọn hắn chết có quan hệ gì ta đâu?"

Đúng vậy a, nàng đã bỏ đithân phận của Hạ Mạn trọng sinh lên người Phượng Lan Dạ thân phận Trọng, tạisao còn bảo nàng khắc phụ khắc mẫu, ở hiện đại nàng đã gặp phải cái tội nàyrồi, không nghĩ tới đến cổ đại, một lần nữa cho nàng danh tiếng này, nàng,thống hận chuyện như vậy.

Chân chính khắc phụ khắcmẫu, nên là người Thiên Vận hoàng triều bọn họ, bởi vì tham lam cho nên cướpđoạt những thứ không nên thuộc về mình, ông trời nhất định sẽ có báo ứng ,Phượng Lan Dạ hừ lạnh.

Ở một bên khác xe ngựaNam Cung Diệp đã nhắm mắt lại, lông mi dài toả bóng trên dung nhan như ngọc,hắn đang an nhàn nghỉ ngơi, cẩm bào màutím quanh thân nằm ở trên giường êm sang trọng vừa giống như một đám mây, lạigiống như một đóa hoa nở rộ, hôm nay hai người bọn họ không hẹn mà cùng mặc yphục màu tím, ngoại hình lại vô cùng tương xứng, nhìn qua thật là có nhiều ý tứthi vị.

Nhưng mà nam nhân này cátính thật là ác liệt làm cho người không thể chịu được, chẳng những cho mìnhcùng gà trống bái đường, bây giờ lại nói mình khắc phu khắc mẫu, thật là quáđáng.

Nam Cung Diệp thanh âm từtính trầm thấp vang ở trong xe ngựa.

"Thế nhân luôn là cứtự cho là đúng, cần gì để ý tới chứ?"

Phượng Lan Dạ thoáng cáilâm vào trầm mặc, đúng vậy a, có lẽ thế nhân đều cho rằng nàng là người khắcphụ khắc mẫu, bởi vì Vân Phượng tộc quả thật đã mất, mà nàng thì còn sống, chonên mới làm một vong quốc nô, và cũng đã thành người khắc phụ khắc mẫu rồi,nhưng đúng như hắn nói, nàng cần gì phải để ý tới chứ, cuộc sống nàng trãi quachính là của mình , cần gì phải quản người khác nói như thế nào.

Bỏ qua tức giận, liềnnghĩ đến thái độ hôm nay Nam Cung Diệp đối với mình, vẫn rất ôn nhã, hơn nữa tỉmỉ chiếu cố, thật không giống như hắn lúc bình thường.

Hắn vì sao phải ở trướcmặt người khác làm động tác giả như thế, mặc dù làm như vậy đối với mình rất cólợi, nhưng mà hắn đâu có ích lợi gì khi làm thế.

Chẳng lẽ thật sự muốnmình che dấu chuyện hắn đồng tính, cho nên mới đối với mình vô cùng tốt.

Còn người núp trong bóngtối kia cũng do hắn phái ra sao? Bằng không nàng nghĩ không ra còn có người nàochịu trợ giúp nàng, nghĩ tới đây liền không nhịn được mở miệng.

"Người ở chỗ tốicũng là ngươi phái ra đúng không?"

Lần này Nam Cung Diệp đãmở mắt, con ngươi sâu u, giống như biển rộng mãnh liệt phập phồng, vọt lên cao,tạo nên cơn sóng lớn, cuối cùng hóa thành sự yên lặng nhu hoà.

"Không nghĩ tớingươi lại phát hiện."

Hắn vừa nói xong thì nhắmmắt lại, Phượng Lan Dạ thừa dịp hỏi tới: "Vì sao để cho người nọ giúpta?"

"Đừng quên ngươi làTề vương phi, sau này ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào thương tổnngươi."

Đây có thể xem như mộtlời hứa hẹn, Phượng Lan Dạ ngây ngẩn cả người, nam nhân này thật là làm chongười ta có chút ngoài ý muốn rồi, hắn vừa nói sẽ bảo vệ nàng, từ nhỏ đến lớncho tới bây giờ cũng không ai đã nói bảo vệ nàng, mãi cho đến khi xuyên quathân thể này đến nơi đây, quen biết Vụ Tiễn, khiến cho nàng cảm nhận được cáigì là ấm áp, hiện giờ lại gặp Nam Cung Diệp, hắn nói sẽ bảo vệ nàng, hai chữnày làm nàng đặc biệt cảm thấy uất nghẹn, tựa hồ bản thân đã không còn một mình,mà còn có thân nhân.

Nhưng nàng vẫn không thểhiểu, hắn vì sao phải bảo vệ nàng đây? Là bởi vì nàng có giá trị lợi dụng sao?Hay chỉ đơn thuần muốn nàng làm Tề vương phi, để giữ lấy danh dự của hắn?

"Tốt, ta giúp ngươiche đậy chuyện ngươi đồng tính, nhưng mà chuyện làm cho ta cùng bái đường cùnggà trống, ta sẽ không bỏ qua dễ dàng như thế"

Đúng vậy, đây là chuyệnnào ra chuyện đó, mặc dù nàng biết hắn cho tới nay cũng không có làm chuyện gìthương tổn qua nàng, còn giúp đỡ nàng, nhưng để cho nàng cùng gà trống báiđường, thật sự là quá đáng lắm rồi, cho nên nàng phải dạy dỗ hắn, khóe môi hiệnlên nụ cười.

"Nam Cung Diệp,ngươi chờ tiếp chiêu đi."

"Ừ, tốt, "

Hắn thật sự tiếp nhận,hoàn toàn không đem lời của nàng xem trọng lắm, giống như nàng chỉ là tiểu hàitử thuận miệng mà nói như vậy thôi.

Xe ngựa lâm vào yên tĩnh,không có tiếng vang nào nữa, chỉ có một tiểu nha đầu đang nhíu mày suy nghĩ sâuxa, mà nam tử như hoa như ngọc đã ngủ say ở một bên.

Hai người trở về Tề vươngphủ, ai nấy tự trở về sân của mình.

Liên viện, Phượng Lan Dạở bên trong phòng nghỉ ngơi, Hoa Ngạc cùng Diệp Linh đang ở ngoài hành lang nóichuyện, có mấy tiểu nha đầu đứng thành vòng trong xung quanh hai nàng, để ngheDiệp Linh kể lại Tiểu Vương phi như thế nào mà khẩu chiến đám nữ nhân kia, làmhọ không khỏi vừa sợ vừa hiếu kỳ, người người ánh mắt mở lớn,Tiểu Vương phi các nàng quả nhiên không phải tầm thường a, phi tử thì thế nào,công chúa thì thế nào, dám chọc vào tiểu vương phi thì không có kết quả tốt.

Bên trong gian phòng, trênchiếc giường rộng rãi, Phượng Lan Dạ đang ngủ giấc trưa, tóc đen xõa ở trên gốiuyên ương, hé lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm như một đóa hoa nở rộ, đẹpkhông sao tả xiết.

Một giấc này nàng ngủthẳng đến trời tối, khi Phượng Lan Dạ thức dậy, trong phòng đã thắp đèn lên,ánh đèn nhu hòa, nhẹ nhàng lan toả.

Hoa Ngạc vén màn đi đến,thấy chủ tử đã tỉnh, nhanh chóng thả chậu đồng đựng nước trong tay ra, đi tới,cười khanh khách mở miệng.

"Vương Phitỉnh."

"Ừ, bây giờ là giờnào rồi?"

Phượng Lan Dạ nhíu màihỏi, ánh mắt liếc về phía ngoài cửa sổ, tối nay là ngày 25 tháng 12, ngày maichính là ngày Vụ Tiễn gả vào An vương phủ, lúc này lòng của nàng ấy nhất địnhcực kỳ khó chịu, nàng nên ở bên cạnh nàng ấy mới phải, suy nghĩ vừa động thì cảngười di chuyển, thân thể hướng bên giường dời đi.

Hoa Ngạc vừa động thủ hầuhạ nàng, vừa ôn nhu bẩm báo: "Bây giờ là giờ Tuất rồi, Vương Phi có phảiđói bụng hay không?"

"Không đói bụng, tamuốn đi gặp Vụ Tiễn một chút, lễ vật đã chuẩn bị xong chưa?"

Phượng Lan Dạ đứng lên,mở rộng cánh tay, để cho Hoa Ngạc vuốt lại y phục của mình.

"Chuẩn bị xong, hiệntại đi không?"

Nói thật ra , Hoa Ngạccũng có chút nhớ đến hai nha đầu tiểu Đồng cùng tiểu Khuê, chẳng qua hiện tạilà buổi tối, Vương Phi đi đến Nô nhai sẽ thích hợp sao? Bây giờ nàng là Tềvương phi.

Phượng Lan Dạ cũngkhông để ý tới những thứ này,khuôn mặt nhỏ bé bao phủ giá lạnh, nàng từ trước đến giờ chỉ có một mình, bâygiờ có Vụ Tiễn là bằng hữu của nàng, thân nhân của nàng, trong thời điểm này,nàng có thể nào không ở bên cạnh nàng ấy.

"Đi theo ta gặpnàng."

"Dạ."

Hoa Ngạc gật đầu đồng ý,chủ tử vẫn lạnh nhạt hờ hững, hiếm khi quan tâm đến một người, nàng có thể nàongăn cảng nàng ất, hơn nữa nàng chưa chắc ngăn cản được, vì thế hai người liềnđi ra ngoài, Phượng Lan Dạ dường như nhớ tới cái gì liền mở miệng: "Đemlục ỷ mang theo, tối nay ta muốn đàn cho nàng ấy nghe."

"Ừ."

Hoa Ngạc xoay người lạimang đang đuổi theo cước bộ của nàng, hai người ra khỏi phòng ngủ, phía ngoàihai tiểu nha đầu Diệp linh cùng Diệp Khanh đang chờ, vừa nhìn thấy Vương Phibước ra, rất là cao hứng, nhưng khi nhìn lại thấy Hoa Ngạc ôm đàn, sắc mặtkhông khỏi có chút biến hóa, không biết xảy ra chuyện gì, vội vàng hỏi tới:"Vương Phi, làm gì vậy?"

Phượng Lan Dạ phất phấttay, ra lệnh: "Phân phó Tích quản gia chuẩn bị một chiếc xe ngựa, ta muốnđi nô nhai thăm Tư Mã Tam công chúa."

"Dạ"Diệp Linhlập tức lĩnh mệnh chạy đi, Diệp Khanh đi tới bên cạnh Hoa Ngạc một phải mộttrái đi theo phía sau Phượng Lan Dạ hướng ra bên ngoài Liên viện cất bước.

Quản gia Tích Đan đượcDiệp linh bẩm báo xong, một mặt chuẩn bị xe ngựa, một mặt phái người đi bẩm báoVương gia.

Trong thư phòng Tuyểnviện, Nam Cung Diệp đang xem một phen mật thư trong tay, dưới ánh đèn NguyệtHộc cùng Nguyệt Cẩn hai người đang đứng thẳng , cẩn thận nhìnchăm chú vào động tác của Gia.

Trong tay Nam Cung Diệpcó một nhóm người, mặc dù số lượng không nhiều, nhưng mọi người thân thủ đềukhông tệ, phân bổ khắp nơi làm nhiều nghề nghiệp khác nhau, có người định kỳđều đưa mật thư vào phủ, để cho hắn lúc nào cũng hiểu rõ tình hình thế sự.

Lúc này, có người ở ngoàicửa bẩm báo, Tiểu Vương phi phải ra khỏi phủ.

Nam Cung Diệp sắc mặt khẽbiến thành ngưng trọng, đôi lông mày dài nhỏ nhíu lại, dưới ánh đèn, mặt củahắn bao phủ một tàng sương lạnh lẽo, quanh thân đều khí âm hàn, chậm rãi dichuyển, sau đó mới từ từ lên tiếng: "Để cho nàng đi đi."

Hắn biết nàng rất quantâm Tư Mã Vụ Tiễn kia, nếu như không để cho nàng đi, chỉ sợ liền tìm hắn gâychuyện, việc cùng gà trống bái đường đã làm nàng giận trong lòng, và đang tìmcách trả thù hắn.

Nam Cung Diệp nghĩ đến bộdạng hung hăng tức giận của nha đầu kia, trong lòng liền không khỏi nở nụ cườithật tươi, còn có chút kỳ vọng, hắn cảm giác được cuộc sống của mình chẳng phảilà không khí trầm lặng nữa, mà đã có chút thú vị phát sinh rồi.

Người ở phía ngoài đã đi,dưới ánh đèn Nguyệt Cẩn nhìn chủ tử thần sắc ôn nhuận đi rất nhiều, cungkính mở miệng.

"Vương gia, TiểuVương phi đã trễ thế này đi qua đó sợ rằng không được an toàn lắm."

"Thiên Bột Thầnkhông phải vẫn đi theo nàng sao? Nếu hắn để cho nàng có việc gì?"

Nam Cung Diệp không nóithêm gì nữa, chỉ híp lại ánh mắt thu hút, một khắc trước nó còn ôn nhuận naygiống như chim ưng, quanh thân thị huyết tàn bạo.

Nguyệt Cẩn cùng NguyệtHộc nhìn nhau, ở trong lòng vì Thiên Bột Thần mà mặc niệm một câu.

Thiên Bột Thần ngươi cốgắng tự bảo trọng a, ngàn vạn lần đừng để Vương Phi có việc gì a.

trước cửa lớn Vương Phủ,xe ngựa đã chuẩn bị tốt, Hoa Ngạc và Phượng Lan Dạ cùng nhau lên xe ngựa, quảngia vừa phái bốn gã thị vệ đi theo, Phượng Lan Dạ cũng không có cự tuyệt, đoànngười từ từ biến mất trong đêm tối, bị bóng đen bao phủ.

Phượng Lan Dạ mang theoHoa Ngạc, Diệp linh cùng Diệp Khanh thì ở lại trong vương phủ, cũng không có cùngnàng đi ra ngoài.

Chỗ ở của Vụ Tiễn nhỏ,chứa không được nhiều người như vậy, cho nên nàng không mang theo nhiều người.

Xe ngựa nhanh chóng chạy đihướng về phía nô nhai, ban đêm phithường náo nhiệt, không phải lúc nào cũng thế, chỉ vì hôm nay là ngày 25tháng 12, rất nhiều người nhà giàu đang ở đây thu mua hàng tết, cửa hàng lạicàng ngày đêm bận rộn, ngọn đèn dầu thắp sáng từ buổi tối cho đến hừng động,tấp nập, náo nhiệt nhiệt nháo nháo.

Ở trước tiểu viện của TưMã Vụ Tiễn , đèn dầu sáng rỡ.

Xe ngựa ngừng lại, liềnnghe được bên trong có nói tiếng.

Tiếng người rất ồn ào.

Phượng Lan Dạ nhíu mày,nơi này sao có nhiều người như vậy, chẳng lẽ là người An vương phủ.

Hoa hiệu đã xuống xengựa, vươn tay ra đở nàng, bên cạnh xe ngựa dựng thẳng bốn gã thị vệ cùng phuxe, tất cả đều cung kính.

Phượng Lan Dạ xuống xecong, liền phân phó phu xe đi trở về, ngày mai hãy quay lại đón nàng, đợi đếnkhi xe ngựa đã chạy xa, liền phân phó thị vệ tiến lên gõ cửa.

Rất nhanh có người ra mởcửa, còn hỏi một câu: "Người nào a?"

Không phải người quen cácnàng, mà là xa lạ khẩu âm của một nam tử, theo câu hỏi mà mở cửa, hắn có bộdáng của một thị vệ, che trước cửa không để cho người đi vào, mặt lạnh chấtvấn: "Các ngươi là ai?

Thị vệ Tề vương phủ lãnhtrầm mặt: "Chúng ta Vương Phi tới thăm Tam công chúa."

Lúc nói bọn họ nóichuyện, bên trong lại có người đi ra, hẳn là Văn Lương, hắn vừa nhìn thấyPhượng Lan Dạ, lập tức đem thị vệ lúc trước kéo qua một bên, mời Phượng Lan Dạđi vào.

" Tề vương phi mờivào."

Chủ tử hai ngày nay đanglẩm bẩm nhắc đến nàng, không ngờ nàng đãtới.

Phượng Lan Dạ dẫn ngườiđi vào, liếc một cái liền thấy trong ngoài viện không ít người xa lạ, rụng thủhỏi Văn Lương ở bên cạnh: "Đây là người Anvương phủ sao?"

Nàng cho là An vương pháingười tới đây, ai biết sắc mặt Văn Lương rất khó chịu, lắc đầu, thanh âm trầmthấp một chút: "Là người Kim Xương quốc chúng ta tới"

Không nghĩ tới thì ra làngười Kim Xương quốc, đại khái chắc là thấy Vụ Tiễn vào An vương phủ, liền tớiđây mượn hơi nàng, thật là đủ vôsỉ .

Phượng Lan Dạ sắc mặt âmu một đường hướng phía chủCư đi tới, đoàn người vừa mới bước qua hành lang, đi tới phía ngoài chính sảnh,liền nghe được bên trong có thanh âm của người hất đổ chén trà.

"Đã nhiều năm nhưvậy, các ngươi không quản không hỏi, vẫn xem như ta đã chết rồi, bây giờ còntới làm cái gì? Lại muốn nhìn một chút xem có thể từ trên người của ta lấy rachút lợi ít gì có phải hay không?"

Trong lời nói đầy thốnghận tức giận, ủy khuất cùng tuyệt vọng.

Phượng Lan Dạ sắc mặttrầm xuống, phất tay ý bảo Văn Lương cùng mấy tên thị vệ đứng ở bên ngoàiphòng, mình dẫn Hoa Ngạc đi vào.

Trước cửa, hai thị vệ mộttrái một phải đang đứng thẳng, thấy có người tới đây, sắc mặt trầm xuống, vươntay ngăn trở đường đi của Phượng Lan Dạ.

"Người nào? Cànrỡ."

Hoa Ngạc lạnh lùng quátlớn: "Càn rỡ, các ngươi là người nào, dám can đảm ngăn chặn lối đi của Tềvương phi."

Ngoài cửa giọng nói vừavang lên, bên trong tiểu Đồng cùng tiểu Khuêlập tức nhìn sang, kêu lên: "Công chúa, là Tề vương phi sang đây thămngươi."

Tư Mã Vụ Tiễn vốn đangthương tâm, nghe lời nói của hai tiểu nha đầu, liền ngửng đầu lên thấy đượcPhượng Lan Dạ, trong nháy mắt, thật giống như nàng đang nhìn thấy hi vọng vậy,ngoắc tay để cho nàng đi vào, tên thị vệ cản đường đi, lập tức buông tay ra,Phượng Lan Dạ dẫn Hoa Ngạc đi vào.

Tư Mã Vụ Tiễn quay đầunhìn một bên phòng khách, có một nam nhân hơn ba mươi tuổi, thân thể mập mạp,nàng mở miệng nói.

"Nhị hoàng huynh trởvề đi thôi, sau này hãy xem cô muội muội như ta đã chết, đừng tới tìm ta nữa,dù ta chết hay sống không có liên quan gì đếnKim Xương quốc."

"Ngươi?"

Mập mạp kia lộ ra vẻ rấtgiận dữ, nhưng ngửng đầu lên thấy Phượng Lan Dạ đang lạnh lùng trừng mắt nhìnhắn, nhất thời cũng không tiện phát tác, liền vung tay dẫn người đi ra bênngoài phòng.

Trong sân, rất nhiềungười rút lui khỏi viện.

Thoáng cái cả viện yêntĩnh lại, Phượng Lan Dạ đi tới bên người Tư Mã Vụ Tiễn , ngồi xuống gần nàng,rồi đưa tay lôi kéo tay nàng: "Tốt lắm, đừng thương tâm nữa, ngày mai phảivào An vương phủ rồi, Đến lúc đó sợ mắt sẽ sưng lên."

Tư Mã Vụ Tiễn hít hítmũi, nhận lấy khăn gấm trong tay tiểu Đồng lau khô nước mắt, nhìn Phượng LanDạ: "Lan Dạ tại sao lại tới?"

"Muội muốn đến gặptỷ, cùng tỷ tâm sự một chút."

"Tốt, hai ngày tỷđang nhớ muội, không ngờ hôm nay muội lại đến đây thăm."

Trong nội tâm Tư Mã VụTiễn cũng cao hứng không ít, cảm thấy thật không có phí công khi yêuthương tiểu nha đầu này, nàngcũng biết nha đầu này mặc dù bề ngoài lạnh lùng, nhưng thật ra tâm địa rất tốt,chẳng qua có rất nhiều người không biết mà thôi.

"Khuya hôm nay haingười chúng ta ngủ chung, hảo hảo trò chuyện."

"tốt."

Tư Mã Vụ Tiễn vươn taylôi kéo bàn tay nhỏ bé của Phượng Lan Dạ, nhìn nàng, trước một khắc còng rấtthương tâm, bây giờ dường như chuyện đó không quan trọng nữa, ít nhất giờ phútnày có người ở bên cạnh nàng, nghĩ thế liền vươn tay ôm chầm thân thể PhượngLan Dạ, là ai nói tình bạn của nữ nhân không quan trọng bằng nam nhân, giờ phútnày nàng chỉ có một ý niệm trong đầu, cho dù sau này vì giúp tiểu nha đầu nàymà mất đi cả mạng sống, nàng cũng không luyến không tiếc.

"Cám ơn muội đã tớithăm ta, thật tốt ."

Nàng giống như muội muộicủa mình, có thể tới đưa tiễn nàng, thì cũng như nhìn thấy muội muội ruột củamình tới vậy.

"Nói cái gì đó,"Phượng Lan Dạ vươn ra cánh tay nhỏ bé gõ vào trán Vụ Tiễn một cái, sauđó nở nụ cười: "đi,chúng ta tối nay cùng nhau ngủ."

Hành động này của PhượngLan Dạ làm Tư Mã Vụ Tiễn sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó liền cao hứngkhông buông tay ra, dắt Phượng Lan Dạ đi vàonhà. Trước mắt nàng rõ ràng hiện ra tình cảnh lần đầu tiên gặp gỡ tiểu nha đầunày, khi đó nàng ta tựa như một con nhím nhỏ, nhưng mà nàng lại thấy được sựtịch mịch trong đáy mắt của muội ấy, còn có cả sự tuyệt vọng nữa, thật giốngbản thân mình trước đây, nên khi đó nàng đã coi nàng ấy như muội muội rồi,nàng biết đáy lòng của muội ấy vẫn có chỗ yếu đuối, và nơi đó chính là nơi sạchđẹp nhất trong thiên hạ.

Hai người mỉm cười bướcvào phòng ngủ, phía sau Hoa Ngạc, tiểu Đồng cùng tiểu Khuê ba người cũngbèn nhìn nhau cười, thấy hai chủ tử vui vẻ, làm nha đầu các nàng tự nhiên càngvui vẻ hơn, Hoa Ngạc mang tiểu Đồng cùng tiểu Khuê đi ra ngoài, đem lễ vật chủtử tặng cho Tam công chúa mang vào viện, sau đó mớivào phòng trong hầu hạ các chủ tử.

Dưới đèn, hai người nằm ởtrên giường, câu được câu không nói chuyện, ánh đèn thỉnh thoảng nhảynhót .

Phượng Lan Dạ vươn tayvuốt mái tóc dài như mây của Vụ Tiễn, chăm chú nhìn nàng.

"Vụ Tiễn, muội tớilà có chuyện muốn dặn dò tỷ."

"Muội nói đi?"

Tư Mã Vụ Tiễn nhìn tiểunha đầu này, đừng thấy nàng ta nhỏ tuổi, nhưng tính cách rất tinh quái, quantrọng là rất hiểu chuyện.

"Hôm nay ta tiếncung thăm Mai Phi nương nương, ngươi có biết ta ngộ ra một đạo lý gìkhông?"

Tư Mã Vụ Tiễn lắc đầu,không biết nàng ngộ ra cái gì? Nhưng mà nhất định là đạo lý lớn, bằng khôngnàng sẽ không nghiêm chỉnh như thế hỏi mình, cho nên sắc mặt Tư Mã Vụ Tiễn rấtngưng trọng, nhìn nàng.

"Muội ngộ ra được,trong mắt những người này ở đây, chúng ta là những người không giống họ, thânphận thấp kém ti tiện, cho dù chúng ta có nhường nhịn, chúng ta có trốn tránh,nhưng cũng không có biện pháp nào thay đổi ý nghĩ của các nàng, ngược lại cònlàm cho mình chịu thiệt thòi hơn, dễ bị ức hiếp hơn, cho nên muội quyết địnhkhông nên nhịn nữa, không nên lùi bước, khi có cơ hội thì nên đấu tranh, nêntranh thủ , chúng ta đều phải tận dụng tốt, sau này, không bao giờ thối luinữa."

Phượng Lan Dạ nói xongcâu đó, ánh mắt trong veo sáng lên, thật giống như hai ngôi sao nhỏ, trên gươngmặt non nớt càng kiều diễm vô cùng, hơi thở như lan, hai tròng mắt vẫn khôngnháy không chớp nhìn Tư Mã Vụ Tiễn.

"Muối tới chính làmuốn dặn dò tỷ, ngàn vạn lần không cần nhẫn nhịn, đừng sợ bất luận kẻ nào, muộiủng hộ tỷ, tỷ không phải chỉ có một mình, tỷ còn có muội, muội là Tề vương phi,phía sau của tỷ có Tề vương phủ."

Thiên địa vào giờ khắcnày tựa hồ như ngừng lại, Tư Mã Vụ Tiễn trong mắt đã đọng hai giọt lệ, dướingọn đèn chập chờn lay động không ngừng. Lòng của nàng tràn đầy oanh động, cóai biết nàng cở nào khát vọng có một người nói với nàng, ngươi không phải một mình,ngươi còn có ta. Người nhà của nàng không có, ngay cả Nam Cung Quân cũng khôngcó, nhưng hiện tại chính ở chỗ này lại có một tiểu nha đầu đã nói. Nàng khôngphải một mình, nàng còn có nàng ấy, nàng ấy là Tề vương phi.

"Lan Dạ." cuốicùng nước mắt đã tràn ra ngoài, mặc dù nàng hào sảng, nàng không câu nệ, nhưnglòng dạ lại rất yếu ớt, hay chảy nước mắt, bất quá đúng như lời nói của Lan Dạ,nàng sẽ không chịu đựng nữa, cho dù trong phủ An vương sẽ có An vương phi, sẽcó tiểu thiếp, vậy thì thế nào, người nào dám chọc tới trên đầu của nàng, nàngmột bước cũng sẽ không thối lui.

"Tốt, ta đáp ứngngươi, từ nay về sau không nhượng bộ không né tránh, chúng ta phải làm một đôinữ trung hào kiệt." Nàng nói vừa xong, hai nữ nhân cùng cười , tiểu Đồngvà tiểu Khuê cũng vui vẻ cực kỳ, Cửu công chúa cùng chủ tử tình cảm thậttốt a, thấy chủ tử như vậy,các nàng thật vui vẻ a.

Trong phòng một mảnh ấmáp.

Phía ngoài lại bỗng nhiêntruyền đến tiếng đánh nhau, Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn thậtnhanh tung mình ngồi dậy, vẻ mặt hiệnlên nghi ngờ.

"Hoa Ngạc, đi xemmột chút phía ngoài kia xảy ra chuyện gì?"

Phượng Lan Dạ ra lệnh,Hoa Ngạc lập tức vọt đi ra, hai người tiểu Đồng cùng tiểu Khuê cũng chạy vộitheo.

Ba người rất nhanh trởlại, khẩn trương mở miệng: "Phía ngoàicó một nhóm Hắc y nhân, cùng người chúng ta đangđánh nhau"

"Hắc y nhân?"

Phượng Lan Dạ cùng VụTiễn nhìn nhau, những người này là ai? Vụ Tiễn đã cùng ai kết quá oán, mà cóngười đến ám sát nàng, nếu nói đến cừu oán, thì cũng là người sắp cùng nàng ấyvào An vương phủ.

"Nhất định là nữnhân Âu Dương Tình kia phái đến, người đàn bà này tâm địa quả nhiên ác độc, saunày tỷ cần phải coi chừng một chút."

"Ừ, ta sẽ đề phòngnàng." Tư Mã Vụ Tiễn bình tĩnh gật đầu, Âu Dương Tình kia tuyệt đối khôngphải là người tốt, nàng sẽ cẩn thận đề phòng, chẳng qua là nàng ta quá cả ganlàm loạn rồi, dám ngay tại lúc này phái người tới giết nàng, cũng là vì nàngvà nàng ta ngày mai cùng vào An vương phủ sao?

Nữ nhân đáng hận này,nàng sẽ không nhường nhịn nàng ta.

Phía ngoài tiếngđánh nhau đang tiếp tục, trong phòng ngủ mấy tiểu nha đầu rất khẩn trương.

Tư Mã Vụ Tiễn vốn có võcông, cho nên cũng không sợ, Phượng Lan Dạ tự nhiên lại càng không sợ, nàng làngười nào, từ nhỏ ở cùng với hổ lang mà lớn lên, tự nhiên sẽ không sợ hãi, chỉthản nhiên nhìn phía ngoài.

Hoa Ngạc cùng đám ngườitiểu Đồng khẩn trương lôi kéo tay nhau, hỏi chủ tử.

"Làm sao bây giờ?Bọn họ sẽ không đánh vào đây chứ."

"Không đâu."

Phượng Lan Dạ khẳng địnhnói, nàng biết có một cao thủ trong bóng tối đang bảo vệ nàng, người nọ chínhlà thủ hạ của Nam Cung Diệp.

"Vụ Tiễn, muội đánhđàn cho tỷ nghe."

"Tốt."

Tư Mã Vụ Tiễn gật đầu,vén quần áo ngồi ở trên giường, tóc dài trên đầu xõa xuống, bóng loáng dưới ánhđèn, nàng là một mỹ nhân linh lung như ngọc .

Hoa Ngạc đã sớm mang đàntới, Phượng Lan Dạ khoác áo bước xuống giường, ngồi thẳng trước đàn, ánh mắtquay lại nhìn trên người giường, từng chút từng chút nở nụ cười, khuôn mặt nhỏnhắn giống như một đóa mai nở rộ giữa trời đông giá rét. Mùi thơm thổi tới.

Tư Mã Vụ Tiễn than nhẹtrong lòng, Tề vương có phúc khí biết bao nhiêu a, đã có được người tú ngoạituệ trung như Lan Dạ, chỉ mong hắn hiểu được mà quý trọng.

Tiếng đàn vang lên, sâuthẳm mờ ảo, thật giống như xuyên qua màn đêm đen kịt mà đến, trong nháy mắt phávỡ tâm hồn người khác.

Dưới đèn, mấy người ởtrong phòng mặt mũi bắt đầu tương hoà lại, từ từ nhắm mắt, tựa hồ đang trôi bêntrong sự mờ ảo đó.

Không tiếp lấy một tiabất an sợ hãi, thế giới vào giờ khắc này là tương hoà, an bình , mà tiếng đànkia thật giống như một đôi tay mềm mại nhẹ nhàng vuốt veđầu người, ở bên tai nhẹ lẩm bẩm lời nói dịu dàng.

Ngoài cửa sổ, tiếng đánhnhau từ từ nhỏ xuống, bởi vì rất nhiều thíchkhách che mặt đã bị giết, có khác một số người nghe được tiếng đàn, dường nhưbị cảm hóa rồi, đã thu tay lại , rất nhanh biến mất ở trong sân.

Trả lại cho trời đất mộtmảnh sự yên lặng.

Một khúc vừa kết thúc,tiếng đàn rơi xuống, dư âm quanh tai, trong phòng ngủ vang lên tiếng vỗ tay, TưMã Vụ Tiễn vỗ trước hết phát ra lời trầm trồ khen ngợi: "Hay, tài gảy đàncủa Lan Dạ là Thiên Hạ Vô Song, mà tiếng đàn là tuyệt thế."

"Đúng vậy a, đúngvậy a, thật là dễ nghe."

Tiểu Đồng cùng tiểu Khuêcũng vỗ tay, Hoa Ngạc thì có chút tự hào, tiếng đàn của chủ tử nàng tất nhiênlà rất êm tai.

Phượng Lan Dạ cười nhìnmấy người trong nhà, rồi đứng lên, đi tới trên giường, nhẹ nhàng mở miệng:"Đêm đã khuya, chúng ta đi ngủ sớm một chút, ngày mai là ngày lành củatỷ."

"Ừ, bản thân tỷ tìnhnguyện cả đời ở bên cạnh muội."

Tư Mã Vụ Tiễn bĩu môi, ítnhất cùng nàng ở chung một chỗ, có sung sưới, có vui vẻ, không có nhiều chuyệnđể lo nghĩ, mà An vương phủ, không biết có bao nhiêu kẻ muốn nàng chết đang chờnàng đến, mặc dù không sợ hãi, nhưng lại không biết tương lai sau này mờ mịt rasao.

Hai người vừa nói chuyệnmột chút, liền nằm ngủ nghỉ ngơi, tiếng nói cũng trở nên thì thầm.

Ngoài cửa sổ, Văn Lươngđi tới, cung kính mở miệng: "Công chúa, không có chuyện gì rồi, các ngươinghỉ ngơi đi."

"ừ, Văn Lương, cácngươi cũng nghỉ ngơi đi, tối nay không có việc gì."

Tư Mã Vụ Tiễn phân phó đixuống, ngoài phòng không có thêm thanh âm nào.

Bên trong nhà HoaNgạc cùng tiểu Đồng tiểu Khuê, giữ một người ở lại bên trong trực đêm, haingười khác ra phòng ngoài ngủ.

Đêm càng về khuya, bầutrời càng tối đen như mực, thời gian trôi qua từng phút từng giây. . . . .." .