Độc Y Vương Phi

Quyển 1 - Chương 57



Cả điện nhất thời sợ hãi, không nghĩ tới Phượng Lan Dạcó thể trở thành Tề vương phi, đây là ngôi vị chính phi, tuy nói rằng Tề vươngkhắc mẫu khắc vợ, nhưng hắn là một nam tử một nghiêng nước nghiêng thành, lạicòn là hoàng tử mà hoàng đế sủng ái nhất, đây chẳng phải là tiện nghi choPhượng Lan Dạ sao, xem ra người vừa rồi đưa tờ giấy tới chính là người của Tềvương phủ, nhưng tại sao Tề vương lại muốn phong Phượng Lan Dạ làm phi, về việcnày thì mọi người nghĩ mãi cũng không ra.

Đámngười của Mai Phi đều biến sắc mặt, trên đại điện, Hạo Vân đế liên tiếp banthêm một ít nữ nhân cho mấy vị Vương gia hoàng tử xong, sau đó liền dẫn một đámngười bỏ đi.

Hoàngđế vừa đi khỏi, đám người Mai Phi và Nguyệt phi cũng lần lượt đứng dậy, dẫntheo một nhóm lớn cung nữ thái giám rờikhỏi, trước khi bỏ đi trong đôi mắt của Mai Phi còn bắn ra ánh sáng Thị Huyếthung hăng muốn khoét trên người Phượng Lan Dạ một cái lổ.

Trongbuổi lễ chọn phi này, có người vui mừng có người buồn bã, những nữ nhân đượcban hôn phần lớn đều rất cao hứng, còn không được Tứ Hôn thì ủ rũ, nhưng màtrong lòng mỗi người nữ nhân này đều có một phần bất bình, tại sao một nữ tử cóthân phận vong quốc nô như Phượng Lan Dạ lại được gả vào Tề vương phủ, mặc dùcác nàng không dám gả vào đó, nhưng khi nghĩ đến bị tiểu nha đầu này chiếm đượcđịa vị đó, trong lòng vẫn không ngăn được sự khó chịu.

Báthoàng tử Nam Cung Sâm lại càng biến đổi hơn vọt tới trước người Phượng Lan Dạ,tức giận chất vấn.

"PhượngLan Dạ, ngươi tại sao lại tình nguyện đến Tấn vương phủ làm trắc phi, cũngkhông nguyện ý gả cho ta?"

Đámngười của Tấn vương Nam Cung Trác đã lần lượt bỏ đi, nhưng trong đại điện vẫncòn rất nhiều người đứng ở một bên xem kịch vui, mấy người đứng bên cạnh VănTường công chúa và Văn Bội công chúa vừa nghe Bát hoàng tử nói thế, liền lêntiếng khinh thường châm chọc vang vọng cả đại điện.

"Thậtkhông nghĩ tới, cũng có kẻ biết câu dẫn người."

"Đúngvậy a, thật là một yêu tinh."

Ngườinói lời này chính là cháu gái của Thái úy đại nhân Lâm Mộng Yểu, nàng ta vốnrất cao hứng khi được gả vào Tấn vương phủ, nhưng vừa nghĩ tới phu quân củamình muốn dâng tiểu nha đầu này vào phủ, trong lòng liền tức giận vô cùng,những nữ nhân khác là do hoàng thượng Tứ Hôn, hoàn toàn không giống với tiểunha đầu này, nàng ta là người mà bản thân Tấn vương muốn có, cảm giác khônggiống nhau , cho nên mới làm Lâm Mộng Yểu tức giận như thế, mà nữ tử đi ở bêncạnh, người vừa được tứ hôn cho Sở Vương điện hạ và luôn cùng nàng đối đầu - TôNghênh Hạ vẫn không quên châm chọc nàng.

"Đúngvậy a, không phải là yêu tinh, sao có thể làm cho Tấn vương điện hạ động tâmđây?"

"Ngươi?"

LâmMộng Yểu giận lên, tàn ác nhìn chằm chằm Tô Nghênh Hạ, giống như một con gàchọi, lúc nào cũng có thể cùng người bên cạnh liều mạng.

VănTường công chúa và Văn Bội công chúa vội vàng mở miệng: "Hai người các ngươiđấu cái gì? Bây giờ người ta cũng không có vàoTấn vương phủ, mà là vào Tề vương phủ, Tề vương phủ cũng không phải là chổ tốtđể vào đâu."

VănTường công chúa u ám nói, một ít nữ nhân bên người liên tục gậtđầu, tiền hô hậu ủng đi ra ngoài.

Trongđại điện, Tư Mã Vụ Tiễn đưa tay lên chặn lại động tác của Bát hoàng tử, từ từmở miệng: "Bát hoàng tử, xin tự trọng, hiện tại Lan Dạ đã là Tề vương phitương lai?"

"Tềvương phi?"

Báthoàng tử Nam Cung Sâm nở nụ cười, có chút đau đớn, rồi sau đó tức giận, hunghăng ngó chừng Phượng Lan Dạ: "Có phải do thân phận địa vị của bọn họ sovới ta cao hơn, so với ta có quyền thế hơn, cho nên ngươi đã đồng ý chọn bọnhọ, cũng không chọn ta."

Đối vớichất vấn Bát hoàng tử, Phượng Lan Dạ cũng không cho rằng bản thân mình cầnthiết giải thích cái gì, thứ nhất nàng đối với Báthoàng tử Nam Cung Sâm không có cảm giác, thậm chí có chút không hiểu được, hắnnhìn thấy từ đâu mà cho rằng nàng cần hắn bảo vệ,hơn nữa hắn thật sự có năng lực bảo vệ người khác sao? Mẫu phi của hắn so vớicọp cái cũng không kém là bao nhiêu, nếu là nàng thật sự gả cho Bát hoàng tử,chỉ sợ bản thân càng bị hành hạ chết đi sống lại, Bát hoàng tử ở trước mặt củaMai Phi vẫn chỉ là một tiểu hài tử thôi, nàng thà tự nguyện tiến vào Tấn vươngphủ cũng không nghĩ gả cho Bát hoàng tử, mà nàng vào Tấn vương phủ là có mụcđích, chính là muốn trả ơn cứu mạng của Sở Vương Nam Cung Liệt, và cũng thừa cơgây nên mâu thuẫn giữa hai mẫu tử Tấn vương, để cho bọn họ cốt nhục tương tàn,mặc dù không biết nàng có năng lực như vậy hay không, nhưng đây chính là nhiệmvụ nàng phải làm, sau này thời cơ chín muồi nàng sẽ rời đi Tấn vương phủ, chẳngqua là nàng không nghĩ tới cuối cùng lại bị Tứ Hôn cho Tề vương.

"Báthoàng tử, ngươi đã nghĩ nhiều."

Bêncạnh có rất nhiều người chỉ chỏ, làm cho sắc mặt của Phượng Lan Dạ càng thêmlạnh lùng, liền lôi kéo Tư Mã Vụ Tiễn chuẩn bị rời đi.

Báthoàng tử Nam Cung Sâm đưa tay lên lần nữa ngăn trở đường đi của các nàng ,trong lúc nhất thời không thể thoát thân ra được, hơn nữa hắn cũng không nghĩsẽ tránh đường ra, mà chỉ hung hăn giận dữ nhìn chằm chằm nàng.

"Tathật đáng ghét như vậy sao?"

NamCung Sâm vẫn cứ bám mãi cái vấn đề này.

HoaNgạc đang ôm đàn đứng ở phía sau, liếc nhìn mấy nữ tử đứng bên cạnh, trên khuônmặt của những nữ nhân này đang mang vẻ xem kịch vui, mà người đứng bên ngoàivẫn không ngừng mở miệng châm chọc.

"Báthoàng tử là nhân trung long phượng, một cái vong quốc nô nho nhỏ lạikhông xem Bát hoàng tử ra gì."

"Ngươiđừng có nói lung tung, người ta là Tề vương phi tương lai đó."

"Vậythì cần phải xem nàng có mạng để ngăn cản sát khí của Tề vương hay không."

Tư MãVụ Tiễn nghe được những kẻ ở bên cạnh dùng lời nói du khống hãm hại Lan Dạ, sắcmặt đã trầm xuống, quay người lại kêu lên: "Các ngươi nói cái gì đó?"

Nhữngnữ nhân kia vừa nhìn bộ dạng hung thần ác sát của Tư Mã Vụ Tiễn cũng có chút ítkhiếp đảm, bởi vì nàng ta rất được An vương yêuthích, tình cảnh trong đại điện hôm nay mọi người đều thấy rõ ràng, tuy nóinàng ta chỉ là trắc phi, nhưng lại rất được Vương gia sủngái, đến cuối cùng cục diện như thế nào còn rất khó nói, nên mấy kẻ này cũngbiết điều yên tĩnh lại.

PhượngLan Dạ sắc mặt lạnh lùng, ngẩng đầu nhìn lướt qua sắc mặt của những nữ nhânđang ghen tỵ với mình, lạnh lùng châm chọc mởmiệng.

"Khôngăn được nho thì chê nho chua, có bản lãnh thì các ngươi cứ đến Tề vương phủđi?"

Câu nóichâm chọc này vừa vang lên, thật giống như sét đánh giữa trời không, khiến chomấy nữ nhân còn đứng lại trong điện sắc mặt như những khối thịt đủ loại màu sắcrất khó coi, họ không ngờ tiểu nha đầu này miệng lại lợi hại như thế, nhưng họvẫn chưa từ bỏ ý định quay qua nhìn Bát hoàng tử, nhẹ giọng mở miệng.

"Báthoàng tử, kẻ người ta nhìn trúng là Tề vương, cũng không phải là Bát hoàngtử?"

"Đúngvậy a, Bát hoàng tử còn không có Phong vương, người ta làm sao mà coitrọng."

Báthoàng tử vốn đã bực mình, lúc này bị những nữ nhân này châm thêm dầu, lửa giậncàng bóc cao hơn, trực tiếp vươn tay túm lấy cánh tay của Phượng Lan Dạ đíchtay cánh tay, mạnh mẽ rống to.

"PhượngLan Dạ, ngươi đừng có hối hận, cứ chờ đó cho ta."

Phíasau Bát hoàng tử chính là thủ hạ Lãnh Húc, hắn lập tức lách thân hình đi vào,vươn tay kéo Bát hoàng tử, trầm giọng mở miệng: "Bát hoàng tử, đi thôi, đithôi, hoàng thượng như biết, nhất định sẽ trách cứ ."

NamCung Sâm bị thủ hạ Lãnh Húc lôi đi, trong đại điện, chỉ còn lại có mấy tên tháigiám và cung nữ, còn có chút ít nữ nhân lúc trước đứng xem náo nhiệt, giờ phútnày nhìn thấy chỉ còn lại hai người Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn, tâm tưkhông khỏi nổi lên sữ ác độc, không biết là người nào nổi lên toan tính, liềnxô đẩy mấy đạo thân ảnh một cái, té mạnh vào người Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã VụTiễn làm cho hai nàng đứng không vững, hai người vừa nhìn điệu bộ của những nữnhân này liền biết tại vì các nàng được sắc phong, mà họ thì không, cho nên mớiphải mượn cơ hội để trả thù, tốt, vậy thì đến đây đi.

Tư MãVụ Tiễn con ngươi tối sầm lại, cơn giận lúc trước vừa chìm lập tức bộc phát ra,quay về phía Phượng Lan Dạ kêu lên.

"Phượngmuội muội, có hứng thú ra sức đánh cho những nữ nhân này cắn lưỡi hay không?"

Tiếngnói của nàng vừa dứt, Phượng Lan Dạ căn bản không thèm trả lời, mà trực tiếpcông kích những nữ nhân bên cạnh, nàng tiến lên nhắm ngay mặt của một nữ nhântrong số đó đánh một cái tát, sau đó liền nhanh chóng đá ra thêm một cước, độngtác dứt khoát gọn gàn, tuyệt không ướt át bẩn thỉu, thanh âm gào thét lập tứcbùng nổ lên, tiếng kêu thay nhau nổi lên, những nữ nhân này đều là tiểu thưkhuê các, có bao giờ gặp phải chuyện như vậy, nên đầu óc có chút rối loạn, màTư Mã Vụ Tiễn lại càng ra tay nhanh hơn, nhằm vào những nữ nhân kia mà đánhtới, bên này một cước, bên kia một quyền, đánh đến sảng khoái vui vẻ.

Hoa Ngạccùng Tiểu Đồng Tiểu Khuê ba người tỳ nữ làm ra vẻ đang kéo người can ngăn, kêuto lên: "Công chúa, đừng đánh, những người này nói lời nói ác độc, nên ôngtrời trừng phạt các nàng , phạt các nàng cả đời gả không được cho người tốt,chết già ở trong khuê phòng"

Trong miệng vừa mắng, tay vừa hạ thủ động tác cũngkhông kém hai chủ tử chút nào, còn dư sức lực thì vừa cào vừa đụng vừa cắn,trong lúc nhất thời trên đại điện bao phủ toàn tiếng gào khóc thảm thiết, nhữngthái giám cùng cung nữ đang làm nhiệm vụ ở Viên Nguyên điện đã sớm chạy vội tớikéo người can ván, nhất thời loạn thành một đoàn.